"Cậu muốn đi đâu?"
Tôi nhận được phản hồi chỉ trong một giây.
"Vậy Wata muốn đi đâu?"
Cô ấy ngược lại hỏi tôi.
Phải nói rằng Ruin gõ chữ rất nhanh. Thay vì nói là gõ nhanh, có lẽ nên nói là cô ấy nghĩ gì viết đó. Tốc độ ấy giống như phản ánh tính cách vô tư của cô ấy vậy.
Vì thế, tôi cũng cố không nghĩ quá nhiều, cứ trả lời ngay lập tức, ưu tiên tốc độ.
"Chỗ nào cũng được." Sau đó, tôi nhắn thêm "Những nơi cậu hay đi chơi với bạn bè ấy, karaoke hay chơi bi-a chẳng hạn."
"Đền thờ."
"Hả?"
"Không được sao?"
"Được rồi."
Mặc dù trên tay gõ chữ đồng ý, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bất ngờ. Tôi cứ nghĩ Ruin sẽ muốn đi những nơi nào đó vui vẻ hơn chứ.
"Đền thờ nào?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Tsurugaoka Hachimangu."
"À." Tôi gõ lại. Tsurugaoka Hachimangu là một điểm tham quan nổi tiếng gần nơi chúng tôi sống. Lần cuối cùng tôi đến đó là trong chuyến dã ngoại hồi lớp năm, nhưng tôi không nhớ rõ nó trông thế nào nữa.
"Cậu hay đến đó không?" Ruin hỏi.
"Từ sau chuyến dã ngoại thì không còn đến nữa."
"Chỗ đó thú vị lắm. Từ ga Kamakura đến Tsurugaoka có con phố Komachi Dori, một khu mua sắm với rất nhiều cửa hàng khác nhau, chơi rất vui. Còn có một quán cà phê từng lên TV, tớ từng thử vào nhưng đông người quá không được, nếu Wata muốn, chúng ta có thể ghé qua."
"Quyết định vậy đi." Tôi trả lời.
"Vậy thì, hẹn hò ở Tsurugaoka nhé."
Kế hoạch hẹn hò được quyết định một cách đơn giản như thế. Vốn dĩ tôi cảm thấy áp lực với việc lên kế hoạch hẹn hò, nhưng thực tế lại dễ dàng hơn tôi nghĩ. Có lẽ vì mọi thứ đều do Ruin quyết định, khiến tôi bớt căng thẳng hơn.
Ruin gửi một sticker mèo vui vẻ với phong cách vẽ nguệch ngoạc.
Chỉ cần tôi gửi lại một sticker, cuộc trò chuyện này có thể kết thúc tự nhiên.
Nhưng tôi không kìm được, muốn hỏi Ruin một chuyện.
Đó là suy nghĩ cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi từ khi nghe tin Kanan đang hẹn hò với Aosaki-senpai ở phòng câu lạc bộ làm phim.
Có lẽ đây là một yêu cầu rất bất lịch sự. . Nhưng tôi nghĩ nếu không làm điều này cảm xúc của tôi sẽ không thể nào yên ổn được, vì thế tôi đã nhắn như vậy:
"Tớ có thể gặp Aosaki-senpai được không?"
Gửi tin nhắn xong, đối phương một lúc lâu không trả lời.
Theo thói quen khi chat LINE, khoảng thời gian này có lẽ vẫn là bình thường. Nhưng nghĩ đến việc trước đó Ruin vừa nhắn liên tục, dùng từ "một lúc lâu" để miêu tả cũng không quá đáng.
Ruin rõ ràng đã thấy tin nhắn của tôi và đang suy nghĩ. Ít nhất, cô ấy không phản ứng ngay lập tức.
Tôi bắt đầu bận tâm về sự im lặng này nên bổ sung thêm một câu:
"Lúc đi hẹn hò, tiện gặp một chút thôi."
Tin nhắn ngay lập tức được đánh dấu "đã đọc."
Ruin rõ ràng đang nhìn vào màn hình trò chuyện.
Một lát sau, cuối cùng cô ấy cũng trả lời.
"Tại sao? Cậu muốn đánh nhau à?"
Tôi bật cười. Có lẽ đây chính là cảm giác được giải tỏa sau khi căng thẳng. Tôi trả lời:
"Tớ đánh Aozaki-senpai làm gì chứ."
Nếu thế giới này không có pháp luật và tôi có thể tùy ý đánh người, thì đúng là anh ta nằm trong danh sách đối tượng tôi muốn đánh — với điều kiện anh ta không đánh lại — nhưng nếu vi phạm pháp luật thì tôi không đến mức đó.
"Cậu sẽ nói 'Ruin là của tôi~~' đúng không?"
"Không."
"Tớ từng gặp nhiều tình huống như vậy rồi nên hơi đề phòng."
À, ra là vậy.
Ruin quả thực dễ gặp những chuyện như thế. Có lẽ vì vậy mà cô ấy không muốn đùa giỡn với những chuyện này.
Nhưng lần này tôi muốn gặp Aosaki-senpai không phải để đánh anh ta.
Việc anh ta và Ruin là bạn tình là chuyện cả hai đã đồng ý, tôi chẳng có quyền can thiệp. Chuyện giả vờ hẹn hò với Ruin dường như cũng do cô ấy đề xuất, không thể đổ hết trách nhiệm lên anh ta.
Ừm, mặc dù tôi không hoàn toàn chấp nhận điều đó, thậm chí có thể nói rằng lý do tôi muốn gặp anh ta cũng có khoảng ba phần là vì điều đó, nhưng lý do lớn nhất vẫn là Kanan.
Kanan… người bạn của tôi. Một cô gái thuần khiết đến mức dễ bị lừa gạt. Tôi rất lo lắng khi cô ấy hẹn hò với một người đàn ông tên Aosaki Tou, nghe có vẻ không ra gì lắm.
Vì vậy, tôi muốn gặp anh ta để kiểm chứng xem anh ta thực sự là người như thế nào. Dù chỉ gặp mặt một lần có lẽ cũng khó để thấu hiểu bản chất của anh ta, nhưng so với không làm gì, thì điều đó vẫn khiến tôi yên tâm hơn một chút.
Hơn nữa, vì anh ta mà tôi bị ép phải hẹn hò với Ruin, tôi nghĩ mình có quyền gặp anh ta ít nhất một lần.
“Có thể gọi điện thoại được không?”
Tôi hỏi. Ruin nhanh chóng trả lời.
“Được chứ.”
Tôi bấm số gọi.
Điện thoại được kết nối. Bên phía cô ấy rất ồn ào. Tôi cứ tưởng cô ấy đang ở nhà, hóa ra không phải.
Sau một vài lời chào ngắn gọn, tôi hỏi.
“Bạn gái của Aosaki-senpai là Tsutahara Kanan phải không?”
“Ừ, đúng vậy.” Ruin dường như coi đó là điều hiển nhiên.
“Cô ấy ở cùng câu lạc bộ với tớ.”
“Thật sao?” Ruin có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Vậy…”
Tôi kể với Ruin về chuyện Kanan và Aosaki-senpai hẹn hò, cũng như lý do tôi muốn gặp anh ta.
Sau khi nghe xong, Ruon đáp.
“Ừm… cũng không phải là không thể.”
Sau câu “không thể,” dường như cô ấy còn muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng.
“Đừng làm ra vẻ như cố tình gặp gỡ, cứ giả vờ là tình cờ đi hẹn hò ở rạp phim nghệ thuật đi, được không? Dù sao cũng hơn là nói đến để kiểm tra bạn trai của bạn mình, hoặc đến gặp bạn tình của tớ, đúng không?”
“Được rồi. Cứ làm vậy đi.” Tôi cảm ơn Ruin.
“Vậy sáng mai, trước khi đến Tsuruhachi, chúng ta sẽ ghé qua rạp phim nghệ thuật nhé.”
“Hiểu rồi.” Tôi như chợt nghĩ ra điều gì đó, nói. “Dù là ý kiến của tớ, nhưng tự nhiên xuất hiện liệu có kỳ lạ không?”
“Không sao đâu. Anh ấy rất chậm hiểu, tớ nghĩ anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.”
Giọng Ruin nghe như thể, dù có vấn đề gì, cô ấy cũng không bận tâm. Đúng thật, dù có bị nghi ngờ đôi chút, chắc cũng chẳng gây ra tổn thất gì đáng kể.
“Còn một điều nữa. Cậu là bạn tình của anh ta và giờ cậu lại có bạn trai, liệu Aosaki-senpai có tức giận không?”
“Tớ nghĩ là không.” Ruin đáp. “Tớ đã nói với anh ấy rằng tớ định có bạn trai rồi. Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ không phải là việc anh ấy nên xen vào.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
“À, phải rồi. Nói mới nhớ, anh Aosaki có lịch làm việc vào thứ bảy không? Để tớ kiểm tra."
Nói xong, cô ấy dường như kiểm tra dữ liệu gì đó trên điện thoại. Có vẻ trong điện thoại của Ruin có thứ gì đó cho phép cô ấy biết được lịch làm việc của Aosaki-senpai. Điều này giống như bằng chứng rằng họ thường xuyên gặp nhau, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.
“…Ừm. Có làm.” Một lát sau, Ruin nói. “Hình như từ sáng đến tối đều có. Vậy chúng ta ghé qua rạp phim nghệ thuật gặp anh Aosaki buổi sáng, ăn trưa xong rồi buổi chiều đến Tsuruhachi, thế nào? Như vậy xét về lộ trình sẽ thuận tiện nhất."
“Hiểu rồi.” Tôi đáp, rồi hỏi tiếp. “Nói mới nhớ, thời gian đó rạp phim nghệ thuật chiếu phim gì thế?”
Ruin kiểm tra lịch chiếu một lúc, rồi trả lời.
“‘Chuyên đề Aleksei German.’”
“...Là ai vậy?”
“‘Một đạo diễn quái vật của Nga, một chuyên gia tầm cỡ thế giới.’” Ruin đáp, nghe như đang đọc nguyên một đoạn giới thiệu trên trang web của rạp.
“Nếu là chuyên ga, chắc là thú vị nhỉ?”
“Chắc sẽ thú vị mà?” Ruin trả lời một cách hời hợt.
Ngày hôm sau.
Tôi hẹn gặp Ruin lúc 10 giờ sáng ở ga tàu.
Tôi đến điểm hẹn sớm 10 phút. Thành thật mà nói, trong lúc chờ Ruin, tôi cảm thấy rất hồi hộp.
“Ngày nào cũng gặp nhau ở trường mà,” “Dù có làm hỏng một chút cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng tôi,” “Dù sao chúng tôi cũng không thật lòng thích nhau mới hẹn hò”… Tôi cố gắng dùng những lời đó để trấn an bản thân, nhưng tâm trạng vẫn chẳng thể nào bình tĩnh được. Cảm giác như một phần cơ thể tôi hoàn toàn bị chi phối bởi cảm giác lo lắng.
Khi gần đến giờ hẹn, tôi liên tục nhìn điện thoại kiểm tra thời gian, nhưng mỗi lần kiểm tra chỉ thấy trôi qua một hoặc hai phút. Cái hành động ngốc nghếch đó, tôi lặp lại đến mấy lần.
Vậy mà Ruin lại không đến đúng giờ. Tôi thử gửi vài tin nhắn thăm dò như “Tớ đến rồi,” “Tớ đang đợi ở cửa Đông,” “Hôm nay nóng thật đấy”, nhưng mãi chẳng thấy đọc.
“Chẳng lẽ tất cả những chuyện này, bao gồm cả lời tỏ tình của Ruin, đều là một trò đùa ác ý được lên kế hoạch tỉ mỉ sao?" Khi tôi bắt đầu có suy nghĩ hoang tưởng đó, Ruin cuối cùng cũng gửi tin nhắn “Xin lỗi!”, nói rằng sẽ đến muộn khoảng 20 phút.
Một lúc sau, Ruin xuất hiện.
Cô ấy mặc một chiếc áo croptop bằng denim để lộ xương quai xanh và rốn. Mặc dù chắc chắn là có mặc áo lót bên trong, nhưng nhìn như thể cô ấy chỉ mặc chiếc áo đó trên da. Điều này khiến cô ấy vừa toát lên vẻ năng động của tuổi trẻ vừa quyến rũ đầy táo bạo. Trên cổ đeo một chiếc vòng choker cùng hai sợi dây chuyền, nổi bật trên làn da trắng mịn. Bên ngoài chiếc croptop là một chiếc áo khoác ngắn tay cùng độ dài. Phần dưới, cô ấy mặc một chiếc chân váy ngắn màu đen cũng làm từ denim nhưng có chất liệu khác với áo croptop. Chân đi đôi bốt màu be.
Tôi thấy bộ trang phục của cô ấy rất dễ thương. Hoặc thực lòng mà nói, dễ thương đến mức tôi cảm thấy khó lòng cưỡng lại. Cảm giác như các giác quan của tôi đang gặp trục trặc, khiến mọi thứ xung quanh Ruin đều trở nên lấp lánh. Có lẽ, việc được thấy một cô gái ăn mặc đẹp như vậy vào sáng thứ Bảy để đi hẹn hò với mình đã là điều hạnh phúc nhất rồi.
“Chào buổi sáng.”
Ruin nói bằng giọng điệu rất tự nhiên. Có lẽ vì đã quen với việc hẹn hò cùng người khác giới, thái độ của cô ấy chẳng khác gì ở trường học.
"Chào buổi sáng."
Tôi đáp lại, dù không chắc câu trả lời của mình có tự nhiên không.
"Giờ chiếu phim đã cố định rồi. Nếu không kịp bắt chuyến tàu trong hai phút nữa, chúng ta sẽ lỡ mất," Ruin vừa nói vừa kiểm tra đồng hồ.
Quả đúng vậy. Cô gái này thật sự không chút hối lỗi vì đã đến muộn hai mươi phút.
"Đi thôi." Vừa dứt lời, Ruin tự nhiên khoác tay tôi.
Cả hai chúng tôi đều mặc áo ngắn tay, vì vậy làn da của cô ấy áp sát vào tôi. Làn da của Ruin rất mềm mại, tôi cảm nhận được sự đàn hồi nhẹ nhàng từ cánh tay mình. Chỉ là cánh tay chạm vào nhau thôi mà tôi cảm giác như một phần nào đó trong cơ thể bị chạm vào, không kìm được phải thốt lên "Ôi."
"Chờ, chờ, chờ chút!" Tôi vội vàng nói.
"Chờ cái gì cơ?" Ruin cười tươi, lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Quá gần rồi."
"Đó là chuyện bình thường mà. Là một cặp phải ở gần nhau mới vui chứ."
"Nhưng mà…"
"Để phát tán hormone xúc giác à? Đại loại thế."
Nói rồi, Ruin hứng thú khoác tay tôi thật chặt. Tôi chỉ còn cách cũng nâng tay lên và ôm lại cô ấy, dùng lực vừa phải để ôm cô ấy.
"Không tệ, không tệ. Giờ thì trông chúng ta trông giống như đôi tình nhân mới yêu rồi."
"Thật sao?"
"Đây là thứ Bảy tuyệt vời nhất ."
Rion nói, nghiêng đầu một chút, áp một bên má mềm mại của cô ấy vào vai tôi. Khoảng cách lại gần thêm, và trái tim tôi cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Tương lai quả thật khó khăn.
Tàu điện lắc lư, chúng tôi đến khu phố gần rạp chiếu phim nghệ thuật.
Đi dọc theo con đường hơi dốc, cuối cùng chúng tôi cũng thấy rạp chiếu phim nghệ thuật nơi Aosaki Tou làm việc.
0 Bình luận