Tiếng động lớn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng rậm rạp. Trong làn sương mờ và bóng cây đen đặc, hai cô gái trẻ chạy thục mạng, chân gần như lún sâu vào lớp lá khô dưới chân. Tiếng gầm gừ dữ dội từ bầy sói vang vọng sau lưng, khiến họ không dám dừng lại dù chỉ một giây.
"Mia, nhanh lên! Chúng đến rồi!" Anna thét lên, giọng cô run rẩy vì sợ hãi. Dáng người cô nhỏ bé loạng choạng trong bóng tối, đôi chân mệt mỏi cố gắng theo kịp nhịp chạy của bạn mình.
Mia vừa chạy vừa liếc về phía sau, mắt dán chặt vào chiếc rương nhỏ nằm lấp ló giữa những bụi cây. "Chờ tao chút! Tao phải lấy cái rương này đã!" cô hét lại, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng có chút hoảng loạn. Có điều gì đó trong cô thôi thúc cô phải lấy chiếc rương đó, như thể chiếc rương đó chứa đựng điều gì quan trọng.
Anna thở hổn hển, chân cô run lên vì mệt mỏi. "Rương cái quái gì! Chạy đi trời ơi! chúng tới gần lắm rồi!" Giọng cô cao vút, không thể giấu nổi sự hoảng loạn.
Mia cố gắng lách qua một bụi cây để đến gần chiếc rương, nhưng những ngón tay cô run rẩy, không thể mở nó ra nhanh như mong đợi. Dòng adrenaline trong người không giúp ích gì, thay vào đó chỉ làm cô thêm lúng túng. Trong khi đó, Anna đã cảm thấy hơi thở nặng nề của bầy sói mỗi lúc một gần.
"Ôi vãi! chạy nhanh lên!" Anna thét lên, cố kéo Mia chạy theo. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, và cô biết rằng họ cần phải hành động ngay.
Khung cảnh này thoạt nhìn có vẻ như một tình huống hài hước trong một bộ phim, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Mia và Anna không thuộc về thế giới này – họ đã lạc vào một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi mà nguy hiểm rình rập ở mọi góc khuất.
Tất cả bắt đầu chỉ từ một buổi tối bình thường. Sau khi thưởng thức một bữa buffet no say và xem vài bộ phim, Mia và Anna quyết định đi dạo để tiêu hóa bớt thức ăn. Không ai trong số họ có thể ngờ rằng đó sẽ là lần cuối cùng họ còn ở trong thế giới của mình.
"Chắc đúng đường mà, tao có bao giờ dẫn mày đi sai đâu," Mia nói, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhận thấy con đường bắt đầu thay đổi kỳ lạ. Mặc dù giọng điệu của cô có phần tự tin, nhưng lòng cô lại đầy lo lắng.
Nhưng Anna không khỏi lo lắng. "Nhìn mà xem, đường này khác hẳn với đường hồi nãy mình đi mà? Hay bị ma dẫn rồi?" Cô hỏi, giọng đầy hoài nghi khi không gian xung quanh dường như trở nên lạ lẫm. Sự cảnh giác của Anna khiến Mia càng cảm thấy bồn chồn, vì nếu Anna còn căng thẳng thì hẳn là tình huống này không thể coi thường.
Trước khi Mia kịp trả lời, Anna chợt nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt le lói từ xa. "Kìa! Chạy tới đó thử đi!" Giọng cô đầy hy vọng.
Hai người họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chạy về phía ánh sáng. Nhưng thay vì dẫn đến nơi an toàn, ánh sáng ấy lại mở ra một cơn bão xoáy vô hình. Chỉ trong nháy mắt, cả hai bị cuốn đi và mọi thứ chìm vào bóng tối vô tận.
Khi họ tỉnh dậy, Mia và Anna không còn ở trong khu rừng quen thuộc nữa. Trước mắt họ là những cây cổ thụ khổng lồ, cao đến mức những tán lá che khuất cả bầu trời. Không khí xung quanh đầy rẫy những âm thanh kỳ lạ, từ tiếng côn trùng cho đến những âm thanh gầm gừ đáng sợ vang lên từ phía xa.
Mia nhìn xuống đôi tay mình và kinh hoàng nhận ra chúng đã thu nhỏ lại. "Mình... mình bị teo lại rồi sao?" Anna thốt lên, ánh mắt hoảng hốt. Cả hai giờ đây trông như những đứa trẻ 10 tuổi, với cơ thể nhỏ bé và quần áo xộc xệch.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?" Mia hoảng loạn thốt lên, nhưng không ai có câu trả lời. Sự thay đổi này khiến cả hai cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết.
Khi họ còn chưa kịp làm quen với sự thay đổi, tiếng tru ghê rợn vang lên từ xa, kéo họ trở về với thực tại. Anna tái mặt, quay sang Mia: "Đừng nói là... sói đấy chứ?" Giọng cô run rẩy.
Tiếng bước chân dồn dập của bầy sói ngày càng gần, khiến Mia và Anna không có thời gian để suy nghĩ. Cả hai ngay lập tức lao mình vào chạy băng qua những bụi cây, đôi chân nhỏ bé của họ chạy hết tốc lực trong cơn hoảng loạn.
"Mia, nhanh lên! Chúng đến gần rồi!" Anna thét lên, nhưng giọng cô đã bắt đầu đuối. Họ cần phải tìm chỗ ẩn nấp.
Trong không khí lạnh lẽo của đêm khuya, tiếng chân của bầy sói vang lên mỗi lúc một rõ hơn. Mia cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi đè nặng trên ngực. "Mình không thể giữ tốc độ này mãi được," cô nghĩ thầm, mắt nhìn thẳng về phía trước, tìm kiếm lối thoát.
Bầy sói đã rất gần, những đôi mắt vàng rực của chúng lóe lên trong bóng tối, đe dọa từng giây. "Làm sao bây giờ? Chúng mình sẽ chết mất!" Ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí Mia, khiến cô gần như muốn khuỵu xuống.
Bất ngờ, một âm thanh sắc bén vang lên, theo sau đó là tiếng tru đau đớn của một con sói. Một mũi tên cắm phập vào thân cây ngay sát chân Mia, khiến cả hai cô gái sững người lại. Họ nín thở trong giây lát, không ai dám di chuyển.
Một người đàn ông cao lớn, mặc trang phục da thú cũ kỹ, xuất hiện từ trong bóng tối. Ông ta nhanh chóng kéo dây cung lần nữa, và thêm một mũi tên bay ra, trúng đích. Bầy sói hoảng loạn, gầm gừ rút lui vào rừng sâu.
Anna ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển: "Cảm ơn trời..." Cô nhìn người thợ săn với ánh mắt vừa biết ơn vừa kinh ngạc. Sự cứu rỗi đến từ một người lạ trong hoàn cảnh ngặt nghèo khiến cô cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Mia quay sang người đàn ông, ngập ngừng nói: "Cảm ơn ông..." Nỗi sợ vẫn chưa tan, nhưng lòng biết ơn đang dâng trào.
Người thợ săn nhìn họ một lúc lâu, ánh mắt trầm ngâm. Ông nói gì đó bằng một ngôn ngữ lạ, nhưng Mia và Anna không thể hiểu nổi. Họ chỉ biết đứng im, lúng túng nhìn nhau, cảm giác như hai cô bé lạc giữa một thế giới không quen thuộc.
Cuối cùng, người thợ săn ra hiệu cho họ đi theo mình. Dù không hiểu lời ông nói, cả hai biết rằng đó là lựa chọn duy nhất. Trong bóng tối dày đặc của rừng sâu, một cảm giác vừa hoang mang vừa hy vọng trỗi dậy trong lòng Mia và Anna.
Khi họ đi theo người thợ săn, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề. Những âm thanh của khu rừng đầy sự bí ẩn, nhưng cũng khiến họ cảm thấy bất an. "Liệu chúng ta có an toàn không?" Anna thầm hỏi trong đầu, ánh mắt không rời khỏi người thợ săn.
Người thợ săn dẫn họ đến một khu vực nhỏ nơi ông cắm trại, bên cạnh là một đống lửa trại đang cháy. Một cái lều đơn giản được dựng lên, cùng với vài dụng cụ săn bắn và một ít thực phẩm. Hơi ấm từ ngọn lửa làm xua tan cái lạnh của đêm khuya.
Mia nhìn quanh, cố gắng bắt đầu một cuộc trò chuyện để phá vỡ sự im lặng. Cô nói, "Đây là nơi ông cắm trại à?" nhưng ngay khi câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng, cô nhận ra rằng người thợ săn không hiểu được ngôn ngữ của họ.
Đúng như dự đoán, người thợ săn chỉ nhìn Mia với ánh mắt khó hiểu. Ông ta lắc đầu, ra hiệu bằng tay, cố gắng diễn tả điều gì đó nhưng ngôn ngữ khác biệt khiến họ không thể giao tiếp bằng lời.
Mia và Anna trao đổi ánh mắt, hiểu rằng việc giao tiếp sẽ khó khăn hơn họ tưởng. Anna khẽ thở dài, rồi họ quyết định ngồi xuống gần đống lửa, chờ đợi xem ông thợ săn sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi cả hai ngồi xuống, người thợ săn tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Ông kiểm tra những mũi tên, thỉnh thoảng liếc nhìn Mia và Anna, có lẽ để chắc rằng họ vẫn ổn. Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt ông, tạo ra những tia sáng nhấp nháy trên khuôn mặt khắc khổ, in hằn dấu vết của thời gian và những năm tháng sinh tồn nơi hoang dã.
Anna, dù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ, lại không thể ngăn bản thân quan sát kỹ lưỡng mọi thứ. Cô tự nhủ rằng người đàn ông này, dù trông có vẻ thô kệch và xa lạ, đã cứu mạng họ, và ít nhất cho đến thời điểm này, ông ta không có dấu hiệu gì là nguy hiểm. Nhưng vẫn có điều gì đó không ổn.
Anna khẽ nghiêng người về phía Mia, nói nhỏ, "Mày thấy thế nào? Ông ta có vẻ là người tốt, nhưng tao không chắc nữa".
Mia, vốn thường là người bình tĩnh hơn, nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt. “Tao không biết. Nhưng có lẽ mình không có lựa chọn nào khác.” Cô quay sang nhìn Anna, ánh mắt lo lắng. “Dù sao ông ta cũng cứu chúng ta khỏi bầy sói. Chúng ta nên ở lại đây cho đến khi tìm được cách thoát khỏi nơi này”.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng nổ lách tách của đống lửa vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng. Mia bất giác đưa tay ra phía sau, nơi vẫn còn vết thương nhẹ từ cú va chạm khi chạy trốn. Nỗi đau nhắc cô rằng, dù họ có an toàn tạm thời, đây vẫn là một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.
"Chúng ta không thể ở đây mãi được," Anna nói, giọng cô hơi trầm xuống. "Chúng ta phải tìm cách quay lại".
Mia gật đầu, nhưng không trả lời ngay. Cô biết Anna đúng, nhưng việc tìm cách trở lại thế giới của họ là một nhiệm vụ quá sức tưởng tượng. Họ không biết mình đang ở đâu, không hiểu ngôn ngữ, và cũng chẳng có tài nguyên gì đáng kể để tự bảo vệ bản thân.
Trong lúc họ còn đang suy nghĩ, người thợ săn bước lại gần. Ông ta ra hiệu cho họ đứng lên và làm một động tác như thể muốn dẫn họ đi đâu đó. Mia và Anna nhìn nhau, rồi cả hai đứng dậy, theo sau ông ta.
Người thợ săn dẫn họ ra khỏi khu cắm trại, tiến vào khu vực rừng rậm tối tăm. Họ đi xuyên qua những bụi cây, qua những con đường mòn nhỏ mà Mia và Anna chưa bao giờ thấy trước đây. Không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân của ba người vang vọng trong đêm.
Sau một lúc, họ đến một khu vực rộng hơn. Ở đây, cây cối thưa dần và trước mặt họ hiện ra một thung lũng nhỏ, với dòng suối lấp lánh dưới ánh trăng. Cảnh vật có vẻ bình yên, đối lập hoàn toàn với những gì họ đã trải qua trước đó.
Người thợ săn dừng lại, chỉ tay về phía dòng suối và nói gì đó bằng ngôn ngữ của ông, giọng trầm và chậm rãi. Dù không hiểu lời nói, Mia và Anna cảm nhận được ông đang muốn họ uống nước.
Anna cúi xuống, thử chạm tay vào dòng suối. Nước mát lạnh, trong vắt. Cô mỉm cười, quay sang Mia. "Ít nhất thì nước ở đây có vẻ an toàn".
Mia cũng ngồi xuống cạnh dòng suối, dùng tay vốc nước lên mặt, cảm nhận làn nước tươi mát lướt qua làn da, xua tan mệt mỏi trong chốc lát. Cô thở phào, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mia nhìn vào dòng suối trong vắt, và hình ảnh phản chiếu trong nước khiến cô bất ngờ. Cô không thể tin vào mắt mình khi thấy gương mặt trẻ thơ, đôi mắt to tròn và làn da mềm mại, mà lại thuộc về chính mình.
"Đây... Đây là tôi sao?" Cô thì thầm, lòng dậy lên một cảm giác hoang mang. "Tại sao lại như thế này? Chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại sao?".
Cảm giác chênh vênh trào dâng trong Mia, như thể mọi thứ quen thuộc giờ đây đã bị đảo lộn. Tâm trạng cô trĩu nặng, vừa hoang mang vừa thất vọng. Những ký ức về sức mạnh và tự tin khi còn lớn vẫn văng vẳng trong tâm trí, giờ lại như những bóng ma vô hình.
Anna bên cạnh cô cũng có vẻ bối rối. Cô cúi người xuống nhìn gương mặt mình trong dòng suối, ánh mắt lấp lánh sự kinh ngạc. "Mia, chúng ta trông thật khác," cô nói, giọng nói mang theo một chút ngạc nhiên, nhưng ẩn chứa nỗi lo lắng. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?".
Anna cảm thấy một nỗi sợ mới: sợ hãi khi không biết liệu họ có thể trở lại hình dạng cũ hay không. Cô mím môi lại, lòng đầy lo lắng cho tương lai.
Giữa những băn khoăn ấy, sự kết nối giữa Mia và Anna lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Chúng ta sẽ tìm cách," Mia nói, quyết tâm lấp đầy nỗi sợ hãi bằng ý chí. "Chúng ta chưa bao giờ đơn độc, và lần này cũng vậy." Cả hai cùng gật đầu, cảm thấy một sức mạnh từ tình bạn của họ, dù cho hình dáng bên ngoài đã thay đổi.
Cả ba người ngồi cạnh dòng suối một lúc lâu, không ai nói gì. Người thợ săn dường như cũng đang nghỉ ngơi sau một ngày dài. Nhưng trong tâm trí Mia và Anna, hàng loạt câu hỏi vẫn chưa có lời giải. Họ đã đến đây bằng cách nào? Tại sao họ bị đưa đến thế giới này? Và quan trọng nhất là, làm thế nào để họ trở về?.
"Anna," Mia thì thầm, "Mày nghĩ sao về tất cả chuyện này?".
Anna im lặng một lúc, rồi trả lời, giọng cô nhỏ nhưng kiên định. "Tao không biết. Nhưng chúng ta phải tìm hiểu. Có lẽ đây là một thử thách mà số phận đã sắp đặt, và chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó".
Mia nhìn lên bầu trời đầy sao phía trên. "Dù là gì đi nữa, tao chỉ muốn về nhà".
Sau một hồi ngồi nghỉ ngơi, người thợ săn đứng dậy, ra hiệu cho Mia và Anna đi theo ông quay trở lại khu cắm trại. Mia và Anna không hỏi thêm gì, bởi dù có muốn nói chuyện cũng không thể hiểu nhau, nên họ chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Khi trở lại chỗ cắm trại, bầu không khí đã trở nên ấm áp hơn nhờ ánh lửa. Mia và Anna ngồi xuống bên đống lửa, cố gắng tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng trước khi cơn buồn ngủ kéo đến. Nhưng trong đầu họ, những suy nghĩ rối loạn không ngừng dày vò.
Đêm hôm đó, Mia và Anna chia nhau một tấm chăn mỏng mà người thợ săn đưa cho. Không phải là sự thoải mái như ở nhà, nhưng ít nhất, họ vẫn cảm thấy an toàn. Tiếng côn trùng rả rích và gió thổi qua những tán lá bên ngoài như một bản nhạc không lời trong đêm.
"Mia, mày nghĩ ông thợ săn này là ai? Tại sao ông ta lại ở đây một mình trong rừng?" Anna thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào bóng đêm ngoài trại.
Mia nhắm mắt, suy nghĩ một lát trước khi trả lời. "Tao không biết. Có thể ông ta chỉ là một thợ săn bình thường, sống xa khu dân cư. Hoặc... có thể đây là một thế giới khác hẳn với những gì chúng ta biết".
Anna trầm ngâm, rồi khẽ nói: "Nếu đây là thế giới khác thật... thì nó đáng sợ quá".
Câu nói của Anna khiến cả hai chìm vào im lặng. Thế giới mới này thật kỳ lạ, đầy rẫy những mối nguy mà họ không biết trước được. Nhưng Mia và Anna, dù sợ hãi, vẫn quyết tâm phải tìm ra câu trả lời cho sự bí ẩn đang bao phủ họ.
Sáng hôm sau, sau khi lửa trại đã tắt ngấm và rừng bắt đầu sáng dần dưới ánh nắng nhợt nhạt, ông thợ săn đứng dậy, ra hiệu cho Mia và Anna đi theo. Không nói một lời, ông bắt đầu dẫn họ xuống núi. Cả hai cô gái, giờ đã bị thu nhỏ thành trẻ 10 tuổi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo. Họ đã quá mệt mỏi sau những sự kiện đêm qua và nhận ra rằng mình không thể tự xoay xở trong tình cảnh này.
Mia và Anna bước đi lặng lẽ, đôi chân nhỏ bé lún sâu trong lớp đất mềm, theo sau người thợ săn. Bóng cây cổ thụ cao lớn che chắn ánh nắng, tạo nên một không gian yên bình lạ lùng sau những nguy hiểm mà họ đã trải qua.
Mia cảm thấy bản thân yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô đã quen với việc kiểm soát tình hình, đặc biệt là khi đối diện với những thử thách cần sự kiên định và lý trí. Nhưng bây giờ, với cơ thể nhỏ bé và không hiểu rõ nơi đây, cô cảm thấy mình bị tước mất quyền lực.
Anna thì ngược lại, có chút thích thú với sự bất lực tạm thời này. Dù bản tính của cô luôn kín đáo và cẩn trọng, Anna vẫn hay tìm cách chọc ghẹo Mia, và việc Mia phải đối mặt với nỗi sợ là một cơ hội mà cô không thể bỏ lỡ. "Tối hôm qua ngủ có thấy con ma nào chưa?" Anna khẽ hỏi, giọng đầy chọc ghẹo, dù biết Mia đang căng thẳng.
"Đừng có mà trêu tao, Anna," Mia đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không giấu được nét khó chịu. Cô biết Anna chỉ đang đùa, nhưng điều đó không khiến cô bớt căng thẳng. Nỗi lo sợ về điều gì sắp xảy ra vẫn đè nặng lên vai.
Bước ra khỏi khu rừng rậm rạp, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá cây, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Hơi nước từ suối gần đó phả vào mặt họ, mang theo mùi ẩm ướt và sự tươi mát, khiến Mia cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Họ đi men theo con đường nhỏ, lắng nghe tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc trong gió. Cảm giác như không chỉ không gian xung quanh mà cả tâm trạng của họ cũng dần được thanh lọc, khi hình ảnh ngôi nhà của thợ săn hiện ra trong tầm mắt.
Khi bước vào khu vực xung quanh nhà, cảm giác an toàn và thân thuộc bắt đầu len lỏi trong tâm trí họ. Họ thả lỏng, để cho những lo lắng về số phận của mình tạm thời lùi xa, chỉ còn lại những âm thanh quen thuộc của cuộc sống nơi đây. Những cánh cửa gỗ cũ kỹ và những bức tường phủ đầy rêu phong như kể cho họ những câu chuyện đã qua, làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng.
Căn nhà nhỏ và giản dị. Bàn ghế bằng gỗ thô, một lò sưởi nhỏ ở góc phòng, và trên tường treo vài bức tranh đơn giản cùng những dụng cụ săn bắn. Một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ là vợ ông thợ săn, đang ngồi bên lò, chăm sóc một nồi súp đang sôi lăn tăn. Khi thấy chồng mình dẫn hai cô bé lạ mặt vào, bà thoáng giật mình, ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ gật đầu chào, ánh mắt chuyển từ sự ngạc nhiên sang đầy quan tâm.
Ông thợ săn ra dấu, cố gắng nói gì đó, nhưng Mia và Anna vẫn không hiểu. Cả hai nhìn nhau, cảm thấy bối rối. Bà vợ thợ săn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng ngôn ngữ của họ hoàn toàn xa lạ. Mia có chút bất lực, nhưng Anna giữ im lặng, quan sát kỹ từng cử chỉ và biểu cảm của họ.
Dù không thể hiểu được, nhưng Mia nhận ra rằng họ không có ác ý. Người phụ nữ đặt hai bát súp lên bàn và mỉm cười, ra hiệu mời họ ăn. Cả hai cô gái cảm thấy biết ơn và không chút do dự, ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa ăn nóng hổi.
Khi những miếng súp ấm nóng chảy xuống cổ họng, Mia và Anna dần cảm thấy bớt căng thẳng. Dù không biết rõ về hoàn cảnh hiện tại, nhưng họ ít nhất đã an toàn tạm thời. Mia khẽ liếc nhìn Anna, cô bạn vẫn trầm lặng như mọi khi, đôi mắt vẫn luôn tỉnh táo và thận trọng.
Mia biết rằng cô cần lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Cả hai không thể ở lại nơi này mãi được. "Tao nghĩ chúng ta phải tìm cách quay về," Mia thì thầm với Anna. "Tao không biết đây là đâu, nhưng chắc chắn phải có cách".
Anna gật đầu, nhưng không nói gì. Cô biết Mia luôn là người dẫn đầu trong mọi quyết định và tin tưởng vào sự phân tích của bạn mình.
1 Bình luận