Thi thoảng tôi lại nghe thấy nó, những lời lẽ cay nghiệt của lời nguyền bẩm sinh đang ngự trong cơ thể mình. Cái giọng nói ma mị, không phân biệt được của nam hay nữ ấy chỉ xuất hiện trong giấc mơ thôi. Nhưng mỗi lần hiện lên, nó đều khiến tôi giật mình.
Lần này cũng vậy, tôi lại bị lời nguyền đó dọa cho tỉnh giấc. Ngồi thẳng lưng dậy ngay trên giường, tôi gạt tấm chăn lông cừu đang quấn lấy chân mình sang một bên, và thở dốc một hồi. Tôi lại vớ lấy chiếc khăn treo ở đầu giường mà lau mồ hôi trên trán, rồi cẩn thận đứng xuống sàn nhà.
Đầu tôi bỗng dưng đau nhói. Choáng váng bủa vây đến đột ngột quá, làm tôi loạng choạng suýt ngã. Có vẻ như trước đó tôi lại lên cơn sốt nữa rồi. Gần hai tháng qua chưa gặp lại trận bệnh quái ác ấy, tôi đã tưởng nó muốn tha cho mình lần này. Nó cũng là một trong những triệu chứng của lời nguyền, thứ mà tôi phải gánh chịu vì muốn giữ lại ký ức tiền kiếp của mình.
Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi luôn bị lời nguyền đó hành hạ. Sốt cao kèm theo những cơn đau nhức toàn thân liên tục ập đến, mỗi tháng một lần. Không có thứ thuốc nào làm thuyên giảm được triệu chứng của chúng cả. Tôi chỉ có thể ngủ li bì để chịu đựng căn bệnh đó, đến khi nào khỏi thì thôi.
Nhưng điều tồi tệ nhất đối với tôi thì vẫn chưa dừng lại ở đó. Chính vì giữ được ký ức từ thế giới cũ, tôi mới nhận ra một điều sau sáu năm sống trong gia đình này. Thân phận hiện giờ của tôi là Alisa Lornavie, con gái út của Bá tước Anderson Lornavie sống ở phía nam vương quốc Leiten. Đó chính xác là thân phận của một nhân vật phản diện hạng ba trong “Lovie”, con game otome duy nhất mà tôi từng chơi lúc vẫn còn ở thế giới cũ.
Cứ nghĩ đến điều đó thôi là tôi lại thấy buồn cười. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế nữa. Nỗi hụt hẫng mà nó mang lại còn lớn hơn cả cái chết mà tôi đã trải qua. Chuyển sinh thành nhân vật phản diện hạng ba của con game otome rẻ tiền đó, nên có cố gắng làm gì cũng không thể thay đổi kết cục của mình ư? Đúng là trớ trêu thật mà!
Chậc! Đầu tôi vẫn còn đau quá. Chỉ là dư âm còn lại của cơn sốt thôi, có cần phải dai dẳng đến thế này không? Chắc phải ngủ thêm một giấc nữa thì nó mới dứt hẳn. Nhưng giờ tôi đói cào cuống ruột rồi, nhịn ăn nữa thì không sống nổi đến ngày mai mất.
Tiếng gõ cửa cộc lốc từ bên ngoài vọng vào khiến tôi giật mình. Cửa mở ra chậm rãi, chỉ khẽ kêu lên vài tiếng lít kít rồi được đóng lại ngay. Người vừa mới bước vào phòng là hầu gái riêng của tôi, tên là Anna. Thấy tôi ngồi gục đầu bên cạnh giường, Anna liền chạy ngay đến, hoảng hốt nói:
“Tiểu thư Alisa! Người làm sao vậy?”
“Ta ổn.” Tôi nặng nhọc đáp lại, rồi từ từ đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Anna. “Mới tỉnh dậy nên ta thấy đói bụng thôi...”
“Thần sẽ đi lấy thức ăn cho tiểu thư ngay. Người lên giường nghỉ ngơi đi ạ.”
“Không sao, ta có thể xuống dưới nhà được...”
“Không được đâu, thưa tiểu thư!”
Mặc cho tôi cố sức vùng vẫy, Anna vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Chắc cô ấy muốn chôn tôi trên giường luôn đây mà. Anna à, cô lúc nào cũng lo lắng cho tôi nhỉ... Tính nết cô luôn ân cần như vậy, tôi mới mến cô hơn đám gia nhân khác trong nhà đấy.
Nhưng cũng vì thế mà tôi mới thấy bực mình. Cơ thể của tôi cần được vận động chứ không phải nằm lì một chỗ, và Anna thì không bao giờ chịu hiểu điều đó. Nhiệt tình đi đôi với ngu dốt, kết quả sẽ thành ra phá hoại. Trường hợp của Anna chắc vẫn chưa tệ đến thế, nhưng sự cứng đầu đó đủ để khiến tôi phát rồ.
Giờ thì cơn đau đã qua rồi. Đến cả bệnh tật cũng sợ cô mà chạy mất dép luôn rồi đấy, Anna à. Dù rất cảm kích tấm lòng của cô, nhưng tôi xin lỗi. Thứ tôi cần ngay lúc này đây là một đầy tớ ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi khoanh tay lại trước ngực và nói, giọng nghiêm nghị nhất có thể:
“Giờ ta ổn hơn rồi. Phiền cô dẫn ta xuống dưới lầu.”
Anna nhăn mặt đáp lại:
“Nhưng tiểu thư vẫn chưa khỏe hẳn mà. Người vẫn nên nghỉ ngơi thêm đi ạ...”
Đúng như dự đoán, nếu tôi không cứng rắn thì người hầu gái này sẽ không chịu nghe đâu. Thế là tôi trừng mắt nhìn Anna. Nàng hầu gái giật mình, lời lẽ bỗng dưng ấp úng. Rồi cô ấy cũng cúi đầu vâng lệnh.
Khác với sự vắng vẻ thường ngày, phòng ăn hôm nay lại rôm rả tiếng cười. Hình như cha tôi và anh cả Albert đều đang dùng bữa tối ở đây. Tôi dừng chân ngay trước cửa vào, ghé tai lại gần sát vách tường để nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Có vẻ như Albert vừa nhận được học bổng ở Học viện Hoàng gia Leiten, một chuyện vui hiếm có đối với cả cha lẫn chính anh ấy.
Thật là nhạt nhẽo. Đã đến lúc tôi phải chấm dứt niềm vui bé nhỏ của cha con họ rồi. Tôi cẩn thận gõ cửa để báo trước cho cha, rồi mới bước vào trong.
Ngay khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của cha con họ tối sầm xuống như tận thế đến nơi. Tiếng trò chuyện vui vẻ cũng vụt tắt đột ngột.
“Buổi tối tốt lành, thưa cha và anh cả.”
Tôi lễ phép chào hai người họ. Cha chẳng buồn nhìn tôi, chỉ hỏi lại tôi một câu lạnh nhạt:
“Con tỉnh rồi đấy à? Sao không nghỉ ngơi thêm đi?”
“Con khỏe rồi, nên muốn dùng bữa tối ở đây ạ. Sẵn lúc cha đang ở nhà, con có một chuyện muốn hỏi cha ạ.”
Tôi nặng nhọc ngồi vào bàn ăn, đối diện với cha con bọn họ. Dùng khăn ăn lau sạch dao nĩa, và chờ đợi Anna dâng bữa tối lên cho mình. Tôi tranh thủ ngắm nghía người cha yêu dấu của mình. Ông ta vẫn bình thản dùng bữa mà không nhìn tôi lấy một lần.
Anh Albert cũng chẳng khác là bao, vẫn cố tỏ ra tự nhiên mà thưởng thức món ăn. Nhưng cứ có cơ hội là anh ta lại liếc trộm nhìn cha. Có lúc anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, nhưng vội lảng tránh đi. Gian phòng cứ thế mà chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng dao nĩa kêu lách cách, ngắt quãng.
Phản ứng kỳ quặc đó là sao vậy, hỡi cha và anh cả yêu dấu? Hai người cảm thấy khó chịu với tôi à? Vậy thì cố mà chịu đựng thêm một chút nữa đi, cho đến khi tôi ăn xong và nói ra yêu cầu của mình.
Mà không riêng gì cha con các người đâu, bầu không khí gượng gạo này cũng làm tôi khó thở lắm rồi. Có lẽ tôi sẽ hỏi hai người vài câu, như vậy sẽ đỡ nhàm chán hơn nhiều. Học bổng của Albert là một chủ đề không tệ, ít nhất là với hai người nhỉ...
“Thưa cha, vừa nãy con nghe thấy tiếng của cha và anh cả đang trò chuyện với nhau. Hai người có chuyện gì vui sao ạ?”
“Không có chuyện gì đâu, em đừng bận tâm.”
Người đáp là anh tôi, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng. Anh ta cố tình đáp như vậy để tôi không thể hỏi lại nữa. Hai người nhất định không để tôi được chung vui với cái học bổng cỏn con đó à?
“Em nghe thấy cha khen anh mà, chắc chắn có chuyện gì đó...”
Tôi cố gặng hỏi. Nhưng lần này cha lại nói:
“Không phải con còn có chuyện muốn nói à? Ăn nhanh rồi nói cho xong chuyện đi, ta còn bận nhiều việc nữa.”
A, thì ra là vậy. Đây là “quá khứ của phản diện hạng ba” ư? Kẻ mà tôi phải gọi bằng “cha” này có thể bỏ mặc cả bữa ăn chỉ để khen ngợi con trai của ông ta. Nhưng chính ông ta đã mất hết kiên nhẫn chỉ vì phải đợi tôi dùng xong bữa tối của mình. Hẳn người cha này cũng đã đối xử tương tự với cô bé Alisa ở trong game “Lovie”, nên cô ấy mới trở thành một kẻ méo mó về nhân cách đến vậy.
Hồi còn chơi con game otome đó, tôi rất ghét nhân vật Alisa. Không phải vì cô ấy suốt ngày chỉ biết bắt nạt nữ chính, mà bởi vì tiểu sử của cô được thiết kế quá tệ. Tôi không biết một chút gì về gia đình và quá khứ của Alisa, ngoại trừ việc mẹ của cô đã qua đời ngay sau khi hạ sinh cô ấy. Vậy nên, tôi mới thấy những trò phá đám của Alisa với nhân vật chính thật là nông cạn và khó hiểu. Cô ấy đã bị đuổi khỏi Học viện Hoàng gia ngay từ khi kết thúc năm nhất, nên lúc đó tôi cũng không bận tâm.
Nhưng nếu gia đình của Alisa trong game cũng giống với những gì tôi đang trải qua ở đây thì sao? Chẳng trách cô ấy được nhỉ. Alisa mà tôi biết vẫn còn quá trẻ con. Tuổi thơ của cô ấy đã cô độc, tủi thân đến mức nào khi phải sống trong cái nhà này cơ chứ? Cô ấy làm gì được ngoài việc vùng vẫy như một đứa con nít, và tìm mọi cách để khiến người khác chú ý tới mình chứ?
Tôi không phải Alisa. Ký ức tiền kiếp đã nói lên điều đó. Vậy nên tôi không ngại việc sống chung với lũ vô tâm các người đâu. Chuyện lần này tôi định nói cho cha con các người, tôi đã đổi ý rồi. Kiểu gì nó cũng không được chấp thuận, vậy thì trình bày với ông để làm gì chứ, hỡi cha yêu dấu của tôi? Nếu ông được biết về thứ tôi muốn làm, thì lòng tự tôn cao không thấy đỉnh đó sẽ bóp chết tôi mất.
“Thế, con muốn nói chuyện gì?”
Ngay khi tôi vừa dùng bữa xong, cha liền hỏi. Dẫu biết ông ta là người thiếu kiên nhẫn, nhưng để tôi thở một tí sau khi ăn no cũng không được à?
Để tránh bị người cha này nghi ngờ, tôi sẽ xin ông ta một thứ gì đó khác. Càng trẻ con thì càng tốt. Tôi cẩn thận lau miệng bằng khăn ăn, rồi nói:
“Thưa cha, quần áo trong tủ đồ của con đã cũ hết rồi ạ. Con muốn một bộ váy mới.”
Anh cả nghe vậy liền chống tay đứng dậy, mặt nhăn nhó:
“Chẳng phải sinh nhật của em mới vừa tổ chức tháng trước à? Anh thấy có người còn tặng cho em một bộ váy mới tinh đó thôi. Giờ em lại đòi mua váy mới để làm gì chứ?”
“À, bộ váy màu đỏ kinh khủng đó à?” Tôi thản nhiên đáp. “Em bảo Anna vứt nó đi rồi.”
Cha tôi tặc lưỡi, rõ đến mức cả tôi cũng nghe thấy. Chắc ông ta đang bực mình lắm đây. Nhưng cha yêu dấu à, con không bận tâm đến cảm xúc hiện giờ của cha làm gì đâu. Cha chỉ cần rộng lượng như mọi khi, ném cho con một túi tiền thì con cảm kích lắm rồi đó ạ.
Cha im lặng một hồi, có vẻ như vừa suy nghĩ gì đó, rồi mới đáp. Giọng ông ta vẫn lạnh lẽo như vậy:
“Vẫn còn lâu nữa mới đến sinh nhật bảy tuổi của con. Sắp tới cũng không có yến tiệc gì, nên con cứ thong thả đi. Khi nào thật sự cần, ta sẽ đặt may một bộ váy mới cho con.”
“Nhưng mà con muốn có váy ngay cơ...”
Cha không buồn đáp lại, chỉ lẳng lặng rời khỏi bàn ăn. Anh Albert cau hết cả mày, giáng lên người tôi ánh nhìn đầy hăm dọa:
“Em không nghe thấy cha nói gì sao? Khi nào thực sự cần, cha sẽ mua cho em! Cha chưa mắng em cái tội vứt bỏ bộ váy mới kia là may rồi đấy!”
Xem đứa con cưng của ngài Bá tước đang mắng vào mặt tôi kìa. Albert à, anh được người đàn ông đó dạy dỗ tử tế quá nhỉ, giỏi đến mức nhận được cả học bổng của Học viện Hoàng gia Leiten cơ mà. Đứa em hư hỏng này đang vểnh tai mà nghe đây ạ, anh muốn chửi gì nữa thì chửi nốt cho xong đi.
Tôi cúi gục đầu xuống, và hai vai run run. Albert mang theo vẻ mặt bực bội của anh ta mà rời khỏi phòng ăn. Chỉ còn một mình tôi ở lại đây, bên đống bát đĩa bừa bộn ở trên bàn.
Cắt tại đây được rồi, phân cảnh tôi tỏ ra thật trẻ con và ích kỷ trước mặt hai cha con bọn họ. Đúng là không dễ để moi tiền của cái gia đình này. Chí ít thì cha và anh vẫn chưa phát giác được ý đồ thật của tôi, vậy là thành công rồi. Nhưng từ giờ về sau, tôi không nên hỏi xin hai người họ một điều gì nữa thì hơn.
Đợi đến khi Anna dọn dẹp xong xuôi, tôi liền gọi cô ấy lên phòng riêng của mình. Cha đã quay lại với đống giấy tờ của ông ta, còn anh Albert thì học ở phòng sách duy nhất trong nhà. Nếu muốn bàn bạc với Anna về kế hoạch bí mật của tôi, thì đây chính là thời điểm hoàn hảo.
Tôi cẩn thận đóng kín tất cả các cửa phòng, hi vọng cuộc nói chuyện sắp tới sẽ không bị lọt ra ngoài quá nhiều. Đèn đều đã tắt hết, chỉ còn một ngọn nến nhỏ đặt ở đầu giường, vừa đủ để tôi và Anna nhìn thấy nhau. Gian phòng trở nên u ám lạ thường, khiến tôi còn thấy nghi ngờ về tính minh bạch trong kế hoạch của chính mình.
“Tiểu thư Alisa, người đang muốn bày ra chuyện gì nữa vậy ạ?”
Vẻ mặt hoang mang của Anna khi thốt ra câu đó khiến tôi có chút tổn thương. Hóa ra người mà tôi tin tưởng nhất cũng không hoàn toàn tin tôi. Không sao, tôi ổn mà! Tôi không bận tâm chuyện cỏn con đó đâu.
“Anna, cô lấy giúp ta chiếc váy đỏ trong tủ quần áo đi. Chiếc váy mà ta nhận được ở hôm sinh nhật sáu tuổi, ta đã nhờ cô cất hộ ấy.”
Chính xác thì nó là chiếc váy mà tôi sẽ “vứt đi”, đúng như lời tôi đã nói với cha và anh cả. Nó được may bằng lụa Salvae, dòng vải lụa nổi tiếng quý hiếm và đắt đỏ nhất vương quốc Leiten này. Chẳng trách cha và anh lại nổi giận khi tôi nói rằng mình đã cho nó vào sọt rác.
Tôi cũng thấy tiếc chứ, tiếc đứt ruột là đằng khác. Nhưng còn cách nào khác nữa đâu. Thứ tôi cần lúc này không phải một chiếc váy đẹp, mà là tiền.
“Tiểu thư Alisa, người tính làm gì với bộ váy này vậy?”
Anna hồn nhiên hỏi, chắc là không đoán được ý đồ của tôi đây mà. Giờ tôi mới nghĩ lại, và thấy có chút quan ngại với nàng hầu gái này. Liệu cô ấy có mang chuyện này ra kể cho cha và các anh nghe hay không nhỉ?
Nhưng giờ không phải lúc để chần chừ. Tương lai phía trước của tôi tối mù mịt hệt như Alisa trong con game “Lovie” đó. Chỉ riêng lời nguyền thôi là đã đủ tệ rồi, nên tôi không muốn mình phải chịu khổ vì thứ gì khác nữa.
“Anna, thực ra ta đã nói dối cha và anh một chuyện.”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Anna đã hoảng hốt mà nhảy vào họng tôi. Cô ấy run rẩy hỏi:
“Tiểu... tiểu thư nói dối ngài Bá tước sao ạ? Người học ở đâu ra cái tật xấu đó vậy ạ?”
“Nói nhỏ thôi! Ta không muốn làm phiền cha ta. Ít nhất cô hãy nghe ta nói hết đi đã, được không?”
“Vâng, thần hiểu rồi ạ.”
Chuyện vừa rồi mà có người nghe thấy thì hỏng bét. Tôi chạy ra mở cửa và ngó nghiêng khắp hành lang. Biết chắc không có ai ở đây rồi, tôi mới quay trở lại vào trong. Kéo Anna sát vào góc phòng ở trong cùng, tôi thì thầm:
“Anna, chuyện ta muốn nhờ cô cũng dễ thôi. Ngày mai cô hãy mang chiếc váy này đi bán, và dùng tiền đó mua giấy và bút về cho ta.”
“Tiểu... tiểu thư nói thật sao ạ?”
Đúng vậy. Chúng là những thứ mà tôi chưa từng chạm vào được từ khi sống ở thế giới này. Dù tôi ăn nói rành mạch tiếng Leiten - ngôn ngữ chung của vương quốc này, nhưng đó chỉ là kết quả của quá trình học thụ động mà thôi. Đối với dân bản địa Leiten, tôi chỉ là một kẻ mù chữ.
Rõ ràng điều đó là một bất lợi lớn, nhất là với một nhân vật phản diện hạng ba như tôi. Trong con game otome đó, Alisa chỉ bắt đầu được học chữ từ năm mười hai tuổi. Có lẽ danh dự của người cha tệ bạc đó đã bị người ngoài động chạm đến, nên ông ta mới ép Alisa học để cô có thể vào Học viện Leiten vào năm mười sáu. Khởi đầu chậm trễ đến vậy nên kiến thức nền của Alisa kém hơn người khác rất nhiều. Cô không theo kịp chương trình đào tạo của Học viện Hoàng gia, nên mới bị đám học viên ở đó chê cười và xa lánh.
Tất nhiên, tôi không thể để chuyện đó xảy ra được. Cha đã cấm tôi bước vào phòng sách trong dinh thự, nên tôi phải tự tìm cách cho riêng mình. Anna là con gái của một thương nhân nên đã được học chữ và tính toán từ nhỏ. Mãi đến gần đây tôi mới biết chuyện đó, nhưng vừa hay lại đúng lúc tôi cần.
Tôi nở một nụ cười thật dễ thương và nhẹ nhàng nói:
“Ta lừa cô làm gì chứ. Ta muốn nhờ cô dạy ta học chữ.”
Trông cái điệu cười toe toét của cô kìa, Anna. Chuyện này làm cô vui đến thế cơ à? Mất một lúc tôi mới thấy cô ấy nhận ra sự bất thường trong kế hoạch này. Cô trưng ra vẻ mặt hoài nghi mà hỏi tôi:
“Nhưng thưa tiểu thư, sao người không hỏi chuyện này với ngài Bá tước, để ngài ấy sẽ thuê gia sư về dạy cho người ạ? Bán chiếc váy này đi thì tiếc lắm.”
May mà Anna đã hỏi để tôi còn có cơ hội giải thích. Tôi hiểu rõ chứ, chỉ cần cứng rắn ra lệnh như mọi khi thì người hầu của mình cũng sẽ vâng lệnh thôi. Nhưng như thế không xóa bỏ được mối nghi ngờ trong lòng Anna, và rồi cô ấy cũng sẽ mang chuyện này đi kể cho cha biết. Nếu muốn bịt miệng Anna, tôi phải có lí do chính đáng cho kế hoạch của mình. Phải khiến Anna tin rằng, cách duy nhất mà cô ấy có thể giúp là giữ kín bí mật của tôi.
“Anna à, thực ra ta cũng từng hỏi cha rồi. Nhưng cha đã phản đối, cô biết vì sao không?”
“Thật... thật sao ạ?” Anna tròn mắt ngạc nhiên.
“Cô đã hầu hạ cho ta suốt mấy năm qua, mà vẫn chưa hiểu tại sao lại như thế ư?” Tôi thở dài tỏ rõ vẻ thất vọng. “Sức khỏe của ta không tốt, mỗi tháng đều phải chịu một trận bệnh. Cha sợ rằng ta sẽ kiệt sức vì đâm đầu vào việc học, cuối cùng lại thành ra dã tràng xe cát hết cả, như thế chẳng phải tiếc lắm sao?”
“Thần... thần hiểu rồi ạ, thưa tiểu thư. Vậy... vậy tại sao tiểu thư lại muốn giấu ngài Bá tước để học chữ ạ?”
Anna ấp úng, mặt hơi ửng lên vì ngại. Tốt, phản ứng của cô ấy đúng như mong đợi của tôi. Cô ấy phải biết rằng tôi không hề có ý chống đối, ngược lại còn rất hiểu cho nỗi lo của cha mình.
Giờ là lúc để thể hiện tầm nhìn của tôi cho cô ấy được thấy. Tôi đứng lùi lại khỏi góc phòng, và tựa lưng vào thành cửa sổ. Ngoài trời, trăng đang lên cao. Ánh bạc huyền ảo vọng qua phiến kính trên khung cửa nhỏ, rọi sáng lên một góc trong gian phòng tĩnh mịch. Tôi muốn nhờ ngọn gió ở ngoài kia vuốt ve lấy làn tóc của mình. Tôi muốn cho Anna thấy hình ảnh đẹp nhất về tiểu thư của cô ấy, vào ngay lúc này đây. Nhưng tôi cũng không thể mạo hiểm mà mở khung cửa sổ này ra được, người ở ngoài sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện này mất thôi. Ánh trăng vương trên bờ vai, trên từng lọn tóc suôn dài của tôi lúc này đây, chắc cũng đã đủ ấn tượng rồi.
Tôi ngước mắt nhìn màn trời đêm ở ngoài kia, và dịu dàng nói:
“Ta biết, sớm hay muộn gì thì ta cũng sẽ được học thôi. Đợi ta lớn thêm vài tuổi nữa, khi sức khỏe của ta khá hơn, lúc đó cha sẽ đổi ý. Nhưng Anna à, cô thử đoán xem, ta phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa thì mới được cha cho học đây?”
“Thưa tiểu thư, chuyện đó... thần cũng không biết ạ.”
“Sáu năm nữa, tức là khi ta mười hai tuổi. Đó là thời hạn cuối cùng cho ta. Nếu đợi đến lúc đó, ta sẽ có bốn năm để học, trước khi vào Học viện Hoàng gia. Nhưng đó không phải là vấn đề. Cô biết điều mà ta lo sợ nhất là gì không, Anna?”
Tôi quay lại nhìn người hầu gái, mắt khẽ chùng xuống một nhịp. Nở một nụ cười buồn bã, tôi lại nói:
“Đó là, sáu năm sắp tới của ta sẽ hoàn toàn bị lãng phí mất... Trong khi người khác được học và liên tục tiến bộ, thì ta lại không được như thế. Ta sẽ thua họ sáu năm, một khoảng thời gian rất dài đấy...
Anna, ta không muốn mình bước chân vào học viện Leiten mà thua kém các bạn học khác. Như thế sẽ làm bẽ mặt cha ta, bôi nhọ danh dự của gia tộc Lornavie này. Ta không có lựa chọn khác.”
Cô hầu gái đang do dự. Đầu cô hơi cúi, các ngón tay thì đan chặt vào nhau. Có lẽ cô ấy cũng đã hiểu nỗi lòng của tôi. Cô ấy lại hỏi:
“Nhưng còn sức khỏe của tiểu thư thì sao ạ? Thần sợ nếu tiểu thư cố quá thì lại đổ bệnh mất, lúc đó có muốn giấu ngài Bá tước cũng không được đâu.”
Tôi quỳ xuống trước mặt Anna và đặt tay lên vai cô ấy:
“Chuyện đó thì ta muốn hứa với cô, Anna à. Mỗi tối ta chỉ học một ít thôi, khi nào cô làm xong việc nhà thì đến phòng này để dạy ta là được. Cô muốn dạy bao lâu thì tùy cô, thời gian còn lại ta sẽ nghỉ ngơi đầy đủ. Bệnh tật của ta thì cô cũng biết rồi đấy, tháng nào mà ta chẳng sốt một lần? Cha ta không nghi ngờ được đâu...
Còn về tiền công, Anna cũng không cần lo đâu. Tiền bán váy chắc chắn không ít, cô chỉ cần dùng một nửa để mua giấy và bút cho ta là được. Một nửa còn lại ta sẽ cho cô, xem như học phí. Cô thấy như vậy có được không?”
Anna nghe xong thì thở dài. Cô ấy nghĩ ngợi một lúc nữa rồi mới đáp, giọng khẽ khàng:
“Thần hiểu rồi. Thần sẽ giữ bí mật này với tiểu thư.”
“Cảm ơn cô nhiều lắm, Anna. Có một người hầu gái như cô chính là hạnh phúc lớn nhất của ta đấy.”
Vừa nói, tôi vừa xoa đầu Anna. Cô ấy ngại ngùng vì được tôi khen, cứ cười hì hì mãi không chịu thôi. Những lúc thế này, trông cô ấy cũng dễ thương thật.
“Nhớ nhé, không được kể cho ai khác biết đâu đấy. Cha ta mà nghe chuyện là giấy bút của ta đều sẽ bị tịch thu hết đấy.”
“Vâng, tiểu thư cứ yên tâm đi ạ.”
Xin lỗi cô nhiều lắm, Anna à. Nhưng tôi phải nói dối cô lần này thôi. Cha cấm đoán tôi chuyện học hành, nhưng không phải vì lo lắng cho tôi đâu. Ông ta chỉ xem tôi như một đứa con thừa thãi, và tôi không muốn chấp nhận điều đó.
Cha không được phép biết về kế hoạch này, không bao giờ. Miễn là tôi còn trẻ con trong mắt ông ta, thì tôi vẫn còn dễ bề hành sự.
0 Bình luận