• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Những cuộc phiêu lưu của Tarron Atheon

Ngôi làng lãng quên

0 Bình luận - Độ dài: 3,500 từ - Cập nhật:

Tôi đến ngôi làng vào một buổi chiều muộn, khi mặt trời vừa khuất sau những ngọn núi xa xa. Ngôi làng vắng lặng, không có ai ngoài một vài người dân đi lại trên con đường mòn. Không khí ở đây yên ắng đến kỳ lạ.

Đây là ngôi làng mà tôi đã nghe nói đến trong những chuyến đi trước. Những người tôi gặp đều kể lại một câu chuyện giống nhau: không ai nhớ tên của nó, và những người từng đến đây luôn có cảm giác lạ lùng, như thể họ đã quên đi điều gì đó. Họ chỉ nhớ rằng họ đã đến, rồi rời đi mà không biết lý do.

Tôi, Tarron Atheon, không phải là người dễ tin vào những câu chuyện vô căn cứ. Nhưng sự tò mò đã đưa tôi đến đây. Một ngôi làng không tên, nơi mà ký ức dường như chẳng còn chỗ để tồn tại.

Người đầu tiên tôi gặp là một ông già, đứng ngoài ngôi nhà của mình, mắt nhìn xa xăm như đang đợi ai đó. Khi tôi đến gần, ông nhìn tôi một cách chậm rãi, không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một người lạ.

“Chào ngài, pháp sư trẻ,” ông nói, giọng trầm và rõ ràng. “Ngài là người lạ duy nhất tôi thấy trong mấy năm qua.”

“Tôi đã nghe nói về ngôi làng này,” tôi trả lời. “Nhưng tôi không thể tìm thấy tên của nó trên bản đồ. Đây là nơi nào vậy?”

Ông già nhìn tôi hồi lâu, như thể đang suy ngẫm trước khi trả lời. “Chúng tôi không cần tên,” ông nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Chúng tôi đã sống như vậy từ rất lâu rồi. Không ai ở đây cần nhớ những gì đã qua đi.”

Lời ông khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không hỏi thêm. Tôi tiếp tục đi dạo quanh làng, gặp gỡ những người khác, nhưng tất cả họ đều trả lời giống nhau: Họ sống ở đây, nhưng không nhớ đã sống bao lâu, không biết mình đã từng có gia đình hay bạn bè. Ký ức của họ như đã bị cuốn đi, và chẳng ai để tâm đến điều đó.

Một đêm, khi trời đổ mưa, tôi tìm thấy một cuốn sách cũ trong thư viện bỏ hoang của ngôi làng. Đó là lúc tôi bắt đầu hiểu ra điều gì đang xảy ra.

Sáng hôm sau, tôi quyết định ghé thăm thêm vài ngôi nhà trong làng. Không khí vẫn vậy, yên tĩnh đến mức kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của tôi vọng lại. Mọi người nhìn tôi như thể không hiểu tôi là ai, nhưng cũng không nói gì về sự hiện diện của tôi.

Tôi đến một ngôi nhà lớn, nơi một người phụ nữ đứng ở cửa. Một bà già, tóc bạc và mặt đầy vết nhăn. Khi tôi chào, bà nhìn tôi một lúc lâu, rồi hỏi:

“Ngài đã tìm thấy gì chưa?”

“Về ngôi làng này ư? Không, tôi không tìm thấy gì cả. Mọi người ở đây dường như quên hết mọi thứ đã xảy ra.”

Bà gật đầu nhẹ, mắt vẫn nhìn tôi đầy suy tư. “Chúng tôi không quên. Chúng tôi không có lựa chọn. Những ký ức ấy đã bị lấy đi. Một ngày nào đó, ngài sẽ hiểu.”

Lời bà khiến tôi cảm thấy có điều gì đó nặng nề, như thể bà đang cố giấu đi một bí mật. Tôi nhìn quanh, và bỗng thấy không gian bên ngoài ngôi nhà trở nên tĩnh mịch đến lạ kỳ. Mọi thứ ở đây, dù có vẻ bình thường, nhưng tôi không thể gạt bỏ cảm giác rằng chúng đang che giấu điều gì đó.

Không hề bỏ cuộc, tôi quyết định quay lại gặp ông già hôm qua. Tôi muốn hỏi ông thêm về những gì đang xảy ra, nhưng lần này tôi chọn một con đường nhỏ bên cạnh ngôi nhà của ông thay vì đi qua cây cầu cũ.

Khi đến nơi, tôi thấy ông đang ngồi bên ngoài, tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm. Ông không ngạc nhiên khi thấy tôi.

“Ngài lại đến sao?” ông hỏi, giọng bình thản như mọi khi.

“Có phải tất cả mọi người ở đây đều bị mất trí nhớ?” Tôi không thể kiềm chế sự tò mò của mình.

Ông nhìn tôi một lúc, rồi thở dài. “Không phải tất cả. Một số người nhớ… nhưng đó là điều chúng tôi không mong muốn. Những ký ức đó không phải thứ có thể dễ dàng mang ra. Đôi khi, việc quên đi lại là điều tốt hơn việc nhớ lại.”

Tôi đứng im lặng, suy nghĩ về những lời mà ông nói. Tôi cảm thấy trong lòng một sự thôi thúc mạnh mẽ phải tìm ra sự thật, dù tôi chưa biết điều gì đang chờ đợi mình.

Cả ngày hôm đó, tôi tiếp tục tìm kiếm, đi quanh làng, nói chuyện với người dân. Nhưng không ai có thể nhớ ra chuyện gì quan trọng. Họ sống bình thản, như thể những gì tôi đang tìm kiếm không có ý nghĩa.

Cuối cùng, tôi quay lại thư viện bỏ hoang, nơi tôi đã tìm thấy cuốn sách hôm qua. Lần này, tôi tìm thấy một cuốn sách khác, cũ hơn và có vẻ chứa đựng nhiều điều hơn. Trong đó, tôi phát hiện những ký tự mà tôi không thể nhận ra, nhưng ở cuối trang, có một dòng chữ viết bằng mực đỏ: “Ký ức không thể bị xóa nhòa. Sự lãng quên là cái giá phải trả.”

Tôi không hiểu hết cuốn sách, nhưng tôi cảm thấy nó có liên quan đến mọi thứ đang xảy ra trong ngôi làng này.

Không bỏ cuộc, tôi tiếp tục đọc, dù những ký tự cổ xưa khiến tôi phải dừng lại nhiều lần để suy ngẫm. Cuốn sách kể về những phép thuật kỳ lạ và những lời nguyền có thể xóa bỏ ký ức. Một số trang viết nói về một giao kèo với một sinh vật cổ xưa, một sinh vật mà người dân trong làng này có lẽ đã quên mất, hoặc cố tình không nhớ.

Sau nhiều giờ suy ngẫm, tôi nhận ra một điều quan trọng: Ngôi làng này không phải là nơi bị lãng quên một cách tự nhiên. Nó đã bị nguyền rủa. Những người dân trong làng đã ký một giao kèo với một sinh vật cổ xưa, hứa sẽ trao đổi để nhận sự bảo vệ và bình yên. Và cái giá của sự bảo vệ ấy là những ký ức bị xóa bỏ – những ký ức về quá khứ, về gia đình, về bạn bè, về tất cả những gì đã xảy ra trước đây.

Sáng hôm sau, tôi tìm đến ông già mà tôi đã gặp vào ngày đầu tiên. Tôi cảm giác ông là người duy nhất trong làng có thể hiểu rõ những gì đã xảy ra. Ông vẫn ngồi ở chỗ cũ, dưới bóng mát của cây cổ thụ, đôi mắt nhìn xa xăm như đang đợi điều gì đó.

“Ngài tìm thấy gì trong sách?” ông hỏi khi tôi lại gần.

“Tôi đã hiểu,” tôi đáp, giọng kiên quyết. “Tôi biết về lời nguyền và giao kèo mà người dân ở đây đã ký. Nhưng tôi không hiểu, tại sao các ông lại chấp nhận điều đó?”

Ông già im lặng, mắt như đang nhìn lại những ký ức đã bị lãng quên. Một lúc sau, ông thở dài, giọng buồn bã.

“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác,” ông nói. “Một thảm họa lớn đã xảy ra nhiều năm trước. Một con quái vật khủng khiếp đã đến và tàn phá làng. Khi nó chuẩn bị tiêu diệt hết mọi người, chúng tôi phải ký một giao kèo với nó. Nó hứa sẽ bảo vệ chúng tôi, miễn là chúng tôi đồng ý quên đi tất cả. Chúng tôi sẽ được sống an toàn, nhưng ký ức về quá khứ thì mãi mãi biến mất.”

“Vậy mọi người không muốn nhớ lại những gì đã qua sao?” tôi hỏi, không giấu nổi sự bực bội.

“Không phải là không muốn,” ông già trả lời. “Đó là điều chúng tôi phải chấp nhận.”

Tôi nhìn ông, cảm nhận được nỗi bất lực trong ánh mắt của ông. Nhưng tôi cũng hiểu, nếu tôi không làm gì, lời nguyền này sẽ mãi tiếp diễn. Ngôi làng này sẽ mãi sống trong bóng tối, không thể thoát khỏi quá khứ.

“Vậy, nếu tôi muốn giúp mọi người nhớ lại, tôi phải làm gì?” tôi hỏi.

Ông già nhìn tôi, đôi mắt đầy lo âu. “Nếu ngài thực sự muốn giúp, ngài phải đến nơi đó, nơi con quái vật đã gây ra tất cả. Nhưng đừng mong điều này sẽ dễ dàng. Nó không muốn chúng tôi nhớ lại, và sẽ không để ngài phá vỡ lời nguyền dễ dàng đâu.”

Cảm giác trong lòng tôi lúc ấy thật khó tả. Tôi biết mình không thể bỏ cuộc. Ngôi làng này cần được giải thoát khỏi lời nguyền. Dù không biết mình có thể chiến thắng được không, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ để tìm ra sự thật.

Quyết định đối mặt với sinh vật cổ xưa, tôi không thể không cảm thấy lo lắng. Dù là một pháp sư và đã học được nhiều phép thuật mạnh mẽ, tôi hiểu rằng đối đầu với một thế lực vượt quá khả năng của con người là điều không dễ dàng. Sinh vật đó đã nguyền rủa nơi này suốt bao thế kỷ, và không ai có thể thoát khỏi sự lãng quên mà nó mang đến.

Tôi dành phần còn lại của ngày hôm đó để chuẩn bị. Khi mặt trời vừa lặn, tôi tìm ra một ngôi nhà bỏ hoang gần làng, nơi có thể che giấu tôi khỏi sự tò mò của những người dân hiếu kì. Trong không gian tối tăm của ngôi nhà cũ, tôi bắt đầu dọn sạch một góc nhỏ, rải những thảo dược tôi đã thu thập được trong suốt chuyến đi. Những cây thuốc đặc biệt này sẽ giúp tăng cường khả năng phòng thủ, đồng thời giữ cho tâm trí tôi tỉnh táo khi đối mặt với những phép thuật nguy hiểm.

Tôi đặt tay lên cuốn sách mà mình đã tìm thấy trong thư viện bỏ hoang của ngôi làng, cuốn sách có những trang giấy mờ nhạt nhưng chứa đựng vô vàn kiến thức huyền bí. Lời nguyền mà tôi sắp phải phá vỡ không phải là thứ dễ dàng, và tôi cần một phép thuật mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì tôi từng biết.

Ngồi xuống, tôi bắt đầu niệm một câu thần chú cổ. Những từ ngữ này không quen thuộc, và tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí xung quanh. Một luồng khí lạnh lẽo ập đến, làm tôi rùng mình. Nhưng tôi không dừng lại. Càng niệm, không khí càng đặc quánh, và tôi cảm thấy như mình đang đứng trước một cánh cửa mở ra một thế giới khác, nơi những bí mật cổ xưa đang chờ đợi.

Khi tôi kết thúc câu thần chú, không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Những luồng phép thuật trong không khí dần tan đi, để lại một cảm giác căng thẳng kỳ lạ. Mở mắt ra, tôi thấy một ánh sáng mờ nhạt ở cuối căn phòng. Đó là dấu hiệu cho thấy tôi đã thành công, ít nhất là trong việc chuẩn bị cho cuộc đối đầu sắp tới.

Khi tôi rời khỏi ngôi nhà bỏ hoang, trời đã tối hẳn. Tôi không biết chính xác mình sẽ gặp phải gì, nhưng tôi biết một điều chắc chắn: tôi sẽ phải đối mặt với một thế lực mạnh mẽ vô cùng.

Hướng đi của tôi là đến khu rừng gần ngôi làng. Đó là một khu rừng mà chẳng ai dám bước vào, vì nơi đây chính là chỗ ẩn nấp của sinh vật đó — cái tên mà dân làng không bao giờ muốn nhắc đến, cái tên mà họ đã cố gắng quên đi từ lâu.

Khi tôi vào rừng, một cảm giác u ám bao trùm lấy tôi. Tiếng thú hoang vang vọng trong đêm tĩnh lặng, như thể có ai đó đang theo dõi tôi. Không khí ở đây khác hẳn so với không khí trong làng. Nó nặng nề và lạnh lẽo, như thể mọi thứ đều bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của một điều gì đó đen tối.

Tôi tiến vào sâu hơn, nơi ánh sáng dần tắt lịm, chỉ còn lại bóng tối và những âm thanh quái lạ. Và rồi, tôi thấy nó. Một bóng hình cao lớn, không rõ là gì, đứng đợi tôi ngay giữa con đường mòn. Những cánh tay dài vươn ra, như thể muốn chạm tới mọi thứ trong tầm kiểm soát.

“Ngươi đã đến,” giọng nó vang lên, lạnh lẽo và xa xăm. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể phá vỡ lời nguyền này sao? Không ai có thể làm được điều đó.”

“Ta không sợ ngươi,” tôi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Ngay khi lời nói vừa dứt, tôi giơ tay lên và niệm một câu thần chú mạnh mẽ. Những tia sáng vụt ra từ tay tôi, xuyên qua không gian tăm tối, tạo thành một bức màn bảo vệ bao quanh tôi. Nhưng sinh vật kia chỉ cười khẩy, những cánh tay của nó vươn ra, tỏa ra một sức mạnh đen tối, dường như có thể nuốt chửng tất cả.

“Ngươi không thể chiến thắng ta,” nó nói, giọng đầy khinh bỉ. “Và ngươi sẽ phải trả giá cho sự cứng đầu của mình.”

Lúc này, tôi biết cuộc đối đầu của chúng tôi đã bắt đầu. Tôi sẽ phải dùng hết mọi phép thuật của mình, kể cả những điều tôi chưa từng thử qua, để có thể chiến thắng.

Khi sinh vật đó vươn tay về phía tôi, không khí như đông cứng lại, và tôi cảm nhận rõ ràng một cơn gió lạnh thổi qua. Nhưng tôi không hoảng sợ. Từ nhỏ, tôi đã học cách giữ bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm. Cái giá của sự yếu đuối là sự sống của chính mình, và tôi không thể để điều đó xảy ra.

“Ngươi nghĩ một pháp sư nhỏ bé như ngươi có thể chống lại ta sao?” giọng nó vang lên trong bóng tối, đầy sự mỉa mai. “Ngươi không biết gì về sức mạnh thật sự của ta đâu.”

Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi tập trung vào dòng năng lượng đang chảy trong cơ thể. Lúc này, tôi cần tất cả phép thuật mà mình đã học được, và quan trọng nhất là không để sự sợ hãi làm mờ đi lý trí.

Tôi đặt tay lên ngực, cảm nhận hơi thở của mình hòa vào không khí lạnh lẽo. Thầm niệm những câu thần chú cổ, tôi cảm nhận một luồng sáng dần dần bùng lên xung quanh mình. Những ngôi sao trên bầu trời sáng dần lên, như thể dăng phản chiếu ánh sáng của vũ trụ. Đó là phép thuật bảo vệ mà tôi đã luyện tập suốt bao năm, một lá chắn thần thánh được tạo ra từ ánh sáng thuần khiết nhất.

Nhưng sinh vật kia không hề e ngại. Cánh tay dài của nó càng lúc càng mở rộng, tỏa ra một luồng năng lượng đen tối, nuốt chửng cả ánh sáng. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị xiết chặt bởi một sức mạnh vô hình, như thể tôi đang bị hút vào một cái hố đen khổng lồ.

“Ngươi không thể chống lại ta. Không ai có thể,” sinh vật cười nhạo. “Ký ức của ngươi sẽ thuộc về ta. Và sẽ không ai còn nhớ đến ngươi nữa.”

Nhưng tôi không thể dừng lại. Mỗi lời nói của nó như một đòn đánh vào tâm trí tôi, nhưng tôi không cho phép bản thân bị lung lay. Tôi thở sâu một hơi, rồi quát lớn:

“Ta, Tarron Atheon, sẽ tiêu diệt ngươi! Bóng tối của ngươi sẽ phải tan biến trước ánh sáng của ta.”

Lời nói của tôi như một sự thách thức. Ngay khi tôi vừa dứt lời, tôi vung tay về phía trước. Một dòng năng lượng bùng nổ từ tay tôi, rực sáng như một tia chớp trong đêm tối. Phép thuật ánh sáng mà tôi triệu hồi mạnh mẽ, tấn công vào bóng tối mà sinh vật kia tạo ra.

Sinh vật khẽ rít lên, như thể không ngờ rằng một pháp sư trẻ tuổi lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Nhưng ánh sáng của tôi không đủ mạnh để đánh bại nó ngay lập tức. Tôi cảm nhận một sức mạnh đen tối vươn ra từ sinh vật, cố gắng xâm nhập vào tâm trí tôi. Những ký ức đau thương và nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên trong tôi.

“Ngươi sẽ không bao giờ nhớ lại được,” nó nói, giọng đầy đe dọa. “Tất cả sẽ bị xóa đi.”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy như mình đang bị kéo vào một vực sâu. Từng ký ức về gia đình, về những người tôi yêu thương, tất cả bắt đầu mờ dần, như thể một bàn tay vô hình đang cố gắng xóa đi tất cả.

Nhưng tôi không thể để điều đó xảy ra. Tôi sẽ không để ký ức của mình bị cướp mất. Tôi thầm niệm một câu thần chú mà tôi chưa bao giờ sử dụng trước đây, một phép thuật mạnh mẽ được truyền lại từ các pháp sư ở Lutacan. Nó là phép thuật chống lại sự tấn công tâm trí.

Với một cú vung tay cuối cùng, tôi triệu hồi phép thuật đó. Một ánh sáng chói lòa bùng lên, mạnh mẽ đến mức khiến sinh vật kia phải lùi lại. Những ký ức của tôi, của tất cả những gì đã bị quên lãng, dần dần hiện lên trước mắt tôi như một làn sóng, một làn sóng ký ức không thể bị xóa đi.

Sinh vật kia rít lên trong đau đớn. “Ngươi không thể…”

Nhưng lúc này, tôi đã sẵn sàng. Phép thuật ánh sáng của tôi đã đẩy lùi sinh vật cổ xưa. Một tiếng nổ lớn vang lên, và trước mắt tôi, sinh vật đó biến mất, không để lại dấu vết nào. Sự lạnh lẽo của khu rừng dần dần tan biến, và không khí trở nên ấm áp.

Tôi đứng đó, thở hổn hển, cảm nhận sự yên bình bao trùm. Lúc này, tôi biết mình đã giải cứu ngôi làng khỏi lời nguyền của sự lãng quên. Đêm tối không còn đe dọa, và những cơn gió lạnh đã ngừng thổi. Một cảm giác kỳ lạ, như thể một làn gió nhẹ vỗ về tinh thần tôi, khiến tôi hiểu rằng lời nguyền đã bị phá vỡ.

Với những bước chân vững vàng, tôi quay trở lại ngôi làng. Dưới ánh sáng dịu dàng của bình minh, những người dân lần lượt thức dậy, như thể họ vừa mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài. Ánh mắt họ ngỡ ngàng, như thể mọi thứ xung quanh đều mới mẻ, dù họ đã sống ở đây cả đời.

Tôi đi qua từng ngôi nhà, thấy họ trò chuyện, trao đổi với nhau, những ký ức về một cuộc sống đã bị lãng quên nay đã trở lại. Ông già mà tôi đã gặp trước đó tiến lại gần tôi, đôi mắt ngập tràn sự biết ơn.

"Ngài đã làm được rồi," ông nói, giọng nghẹn ngào. "Chúng tôi... chúng tôi đã không còn quên nữa."

Tôi gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. Những người dân ở đây đã có cơ hội để sống một cuộc đời mới, không còn bị bóng tối bao phủ.

Sau đó, tôi rời ngôi làng, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Một phần trong tôi muốn ở lại, muốn giúp đỡ họ xây dựng lại cuộc sống, nhưng một phần khác lại thúc giục tôi lên đường. Tôi là một pháp sư, và những cuộc phiêu lưu và vô vàn điều chưa khám phá đang chờ đợi phía trước. Những bí mật cổ xưa, những thế lực chưa từng được biết đến, vẫn đang chờ đón.

Tôi nhìn lại ngôi làng lần cuối, rồi bước đi. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên bóng hình tôi, và tôi biết rằng cuộc phiêu lưu của mình vẫn chưa kết thúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận