Cây Đại Thụ
Trạch Uyển Đồng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Khởi Đầu Cho Ngày Diệt Vong

Chương 01 Khởi Nguồn Của Tội Ác

0 Bình luận - Độ dài: 2,134 từ - Cập nhật:

Những ngọn cây cao vút trong rừng nguyên sinh đứng im lặng, như những chiến binh cổ đại, chứng kiến sự xuất hiện của những kẻ xâm lược mới. Một đoàn xe tải lớn, xếp thành hàng dài, lăn bánh ầm ĩ trên con đường mòn hoang vắng. Mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng ánh đèn pha của xe vẫn chiếu sáng lối đi, làm nổi bật những vết thương của đất mẹ, những vết cắt sâu hoắm mà con người đang để lại trên cơ thể của thiên nhiên.

Trong không gian nặng nề và đầy khói bụi, những công nhân làm việc cho công ty khai thác gỗ đứng bên cạnh những chiếc máy cưa khổng lồ, không chút cảm giác. Những cây cổ thụ, cao lớn và hùng vĩ, từng là nơi sinh sống của hàng nghìn loài động vật, giờ đây đang nằm gục xuống dưới những nhát chém của lưỡi cưa sắc bén. Tiếng cưa xé không gian, khúc gỗ đổ xuống, vỡ vụn như một mạng sống đang bị tước đi.

Đứng nhìn cảnh tượng này, Hùng, một trong những người đứng đầu của công ty khai thác, nở một nụ cười hài lòng. "Chỉ còn vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ phá hủy hoàn toàn khu rừng này. Tất cả sẽ được chuyển đến các nhà máy, tạo ra những sản phẩm mới cho con người," anh ta nói, giọng điệu lạnh lùng không có chút cảm xúc.

Những người công nhân khác tiếp tục làm việc, mắt họ vô hồn, như thể họ không còn nhận thức được về cái đẹp của thiên nhiên. Những con chim vội vã bay đi, tìm một nơi trú ẩn khác, nhưng không phải tất cả đều kịp thoát. Một con vượn cái, trong sự hoảng loạn, nắm chặt một cành cây, nhưng chỉ trong tích tắc, nhánh cây đã bị đốn ngã. Con vượn rơi xuống đất, vỡ vụn thân thể, không kịp kêu lên một tiếng.

Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên. Những con vật hoang dã khác, từ những con hươu nai đến những con báo, đều chứng kiến sự huỷ diệt mà con người mang lại. Đối với chúng, đây không phải là chỉ một mất mát, mà là sự diệt vong của cả một hệ sinh thái, một thế giới mà chúng đã sinh sống hàng ngàn năm.

Trái ngược với sự tàn nhẫn này, một nhóm bảo vệ rừng đang âm thầm quan sát từ xa. Họ biết rằng không thể làm gì ngay lập tức, vì sức mạnh của các công ty khai thác gỗ và sự tham lam của con người đã quá lớn. Nhưng trong lòng họ, một ngọn lửa căm phẫn đang cháy rực, sẵn sàng bùng lên khi thời cơ đến.

Một tiếng động bất ngờ vang lên từ khu rừng, và một nhóm động vật hoang dã chạy vội qua. Một con hươu đực bị thương nặng, máu từ vết thương trên lưng nó đổ ra, nhuộm đỏ mặt đất. Những con chim vỗ cánh hoảng loạn, tìm kiếm nơi trú ẩn, nhưng không phải tất cả đều có thể thoát. Những động vật nhỏ bé bị bắt giữ, bị giam cầm trong các lồng sắt, chuẩn bị cho cuộc đời không khác gì tù nhân trong các sở thú.

Nhưng đâu đó trong bóng tối, vẫn có những âm mưu đen tối hơn đang chờ đợi. Chưa ai biết rằng cuộc sống của chúng không chỉ dừng lại ở việc bị săn bắt và bị giam cầm. Một mối đe dọa lớn hơn đang đổ bộ vào thế giới này.

Làn sóng đen kịt của dòng sông uốn lượn qua những khu rừng mà giờ đây đã trở nên trơ trọi, không còn bóng dáng những cây đại thụ. Trái ngược với vẻ thanh bình của thiên nhiên trong ký ức, dòng sông giờ đây là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Mùi hóa chất xộc lên mạnh mẽ từ mặt nước, một mùi tanh khủng khiếp, như thể chính sự sống của nó đã bị lây nhiễm.

Bên bờ sông, những ống xả khổng lồ của nhà máy hóa chất vẫn đổ ra những dòng nước đục ngầu, nhầy nhụa. Các công ty khai thác tài nguyên không chỉ phá hủy rừng mà còn tàn phá mọi thứ mà dòng sông nuôi dưỡng. Một cái gì đó tối tăm và chết chóc đang lan rộng, như một bệnh dịch không thể chữa trị.

Vào một buổi sáng, dòng sông vốn đã bị đầu độc bởi các chất thải, giờ đây đã trở thành một nghĩa địa cho những sinh vật sống dưới nước. Một nhóm thợ săn, do sự khuyến khích của những kẻ giàu có, đã xuất hiện. Chúng không săn cá bình thường. Những con cá to, quý hiếm, vốn dĩ là những sinh vật sống lâu đời trong dòng sông này, đã trở thành mục tiêu.

Những cái lưới đánh cá khổng lồ được quăng xuống nước, kéo theo những con cá to, uốn mình trong sự đau đớn. Những vết thương trên cơ thể chúng trở nên rõ rệt khi những cái lưới xiết chặt, kéo chúng lên khỏi mặt nước. Máu từ những con cá vấy bẩn lên mặt sông, làm nước càng trở nên đỏ hơn. Những con cá bị vứt lên bờ, thở dốc, nằm chết dần chết mòn dưới ánh nắng gay gắt.

Bên cạnh đó, những con rùa biển, vốn chỉ có thể sinh sống trong một môi trường biển không bị ô nhiễm, bị cuốn vào dòng nước đục ngầu. Chúng cố gắng bơi về phía bờ, nhưng do chất thải của các nhà máy xâm nhập, chúng không thể thở. Một con rùa lớn, với chiếc vỏ rạn nứt, nổi lên mặt nước với một hơi thở cuối cùng, rồi lặng lẽ chìm xuống, hòa vào trong dòng nước chết.

Khi những kẻ săn bắn hài lòng với chiến lợi phẩm của mình, chúng lại bỏ đi, bỏ lại những sinh vật vô tội nằm chết thảm dưới ánh mặt trời. Những đợt sóng yếu ớt của dòng sông không thể cứu vãn được sự tàn phá mà con người đã gây ra. Sự im lặng sau khi chúng đi qua là điều tồi tệ nhất, như thể cuộc sống đã không còn chỗ đứng.

Ở phía xa, một nhóm ngư dân già đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đau đớn đó từ bờ sông. Họ đã chứng kiến sự thay đổi của dòng sông trong suốt những năm qua. Những loài cá trước kia dễ dàng bắt được đã biến mất. Những con vật mà họ coi là bạn đồng hành, nay đã không còn xuất hiện nữa. Cái mà họ thấy bây giờ chỉ là một dòng nước đục ngầu, không thể cứu vãn, không thể tái sinh.

Một ngư dân lớn tuổi, với ánh mắt rưng rưng, quay lại và nói: “Chúng ta đã làm gì với thiên nhiên, với sự sống của mình? Nếu con sông này chết đi, thì chúng ta cũng chẳng sống nổi.” Những lời của ông không chỉ đơn thuần là sự than thở, mà là lời cảnh báo. Nhưng tiếng nói của một người dân nghèo không thể vang vọng vào những tầng lớp quyền lực đang mải miết kiếm lợi từ sự hủy diệt này.

Sự hủy hoại không dừng lại ở đây. Những dòng nước từ các nhà máy không chỉ giết chết sinh vật dưới nước, mà còn lan ra các vùng đất lân cận. Những cánh đồng nông dân, vốn được tưới tắm bởi nước từ sông, giờ đây trở thành những mảnh đất chết. Cây cối không thể mọc, các loài động vật nhỏ đã không còn gì để ăn, và sự sống của con người dường như bị đe dọa bởi chính những hành động mà họ đã tạo ra.

Đại dương không bao giờ quên. Nhưng con người đã làm cho nó phải quên đi những gì từng là sự sống, biến nó thành một nơi chết chóc, một nghĩa trang của những sinh vật vô tội. Dòng nước mặn, vốn là nơi sinh sống của hàng ngàn loài sinh vật biển, giờ đây chứa đựng sự tàn nhẫn và máu me. Những vùng biển trước kia xanh ngát, đầy sức sống, giờ đây đã trở nên u ám và lạnh lẽo.

Một tàu cá lớn, cũ kỹ nhưng đầy mạnh mẽ, đã neo lại ngoài khơi xa, chờ đợi ngày mới để tiếp tục cuộc săn bắt tàn bạo của mình. Những người thuyền trưởng và thủy thủ đoàn dường như không quan tâm đến những gì đang xảy ra trong lòng đại dương. Họ chỉ quan tâm đến lợi nhuận mà họ thu được từ việc đánh bắt cá, bất chấp hậu quả nghiêm trọng đối với các sinh vật biển.

Tiếng động cơ của tàu vang lên như một lời nguyền rủa, cắt ngang sự tĩnh lặng của đại dương. Họ thả những chiếc lưới khổng lồ xuống mặt biển, kéo theo những con cá to, những sinh vật quý hiếm bị bắt lên, với đôi mắt hoảng loạn. Những con cá nhảy múa trong không trung một cách yếu ớt, chờ đợi cái chết đang đến gần. Mắt chúng mở to, tràn đầy sợ hãi, như thể biết trước sự tàn bạo của số phận.

Những con cá vồ vập và những con hải cẩu, với thân hình tròn trịa, cố gắng thoát khỏi lưới, nhưng không thể. Hàng nghìn sinh vật biển, từ những con cá hồng nhạt đến những con cá ngừ khổng lồ, đều trở thành nạn nhân của cuộc săn mồi vô cảm này. Chúng bị vứt bỏ, thảy vào thùng chứa, nơi không còn không khí để thở, và chúng dần dần chết đi trong im lặng. Một số còn bị xé nát trong quá trình kéo lên tàu, máu nhuộm đỏ mặt biển.

Những con rùa biển, vốn là loài sinh vật có thể bơi qua cả đại dương rộng lớn, cũng không thoát khỏi sự hủy diệt này. Được biết đến là loài có sức chịu đựng phi thường, nhưng dưới tay những ngư dân vô lương, chúng không còn cơ hội để tiếp tục hành trình của mình. Những chiếc vỏ rùa bị nứt vỡ, những con rùa bị vớt lên từ đáy biển với những vết thương không thể lành. Chúng được vứt vào khoang tàu, chết dần, chết mòn, không được một lời thương xót.

Mọi sinh vật biển đều trở thành vật phẩm. Không ai trong số chúng có thể trốn thoát. Đôi khi, những ngư dân còn dừng lại để ngắm nhìn những con cá với thân hình sáng bóng, những con hải cẩu với bộ lông mượt mà, và nghĩ rằng chúng là những chiến lợi phẩm, không phải sinh mệnh sống.

Bên cạnh những chiếc tàu khai thác lớn, còn có những chiếc thuyền nhỏ lẻ, đan dày khắp bờ biển. Mỗi con sóng dâng lên là một lời cảnh báo, nhưng con người không nghe thấy. Các công ty thủy sản không ngừng mở rộng, làm suy giảm các loài cá sống trong những vùng biển từng được bảo vệ. Cái gì còn lại của đại dương không chỉ là một nơi để con người khai thác tài nguyên, mà là một đống tro tàn của sự sống.

Trong khi đó, dưới nước, nơi ánh sáng hiếm hoi chiếu vào, những sinh vật biển vẫn vật vã, héo mòn dần. Các đàn cá đã không còn. Những con cá voi, loài sinh vật khổng lồ đã từng thống trị đại dương, giờ đây cũng đang rơi vào tình trạng tuyệt chủng. Những con cá mập, những kẻ săn mồi hung dữ trong lòng đại dương, giờ đây cũng không thể sống nổi khi hệ sinh thái của chúng bị phá hủy. Mọi thứ đều tan rã.

Không chỉ những loài lớn, mà những sinh vật nhỏ bé dưới đáy biển cũng chịu chung số phận. Những con tôm, cua, các loài nhuyễn thể, tất cả đều bị bắt đi để cung cấp cho thị trường tiêu thụ. Dưới đáy biển, chẳng còn gì để sinh sôi nảy nở, chỉ còn những hố đen vắng lặng, nơi không có sự sống.

Với những hành động đó, con người không chỉ giết hại những sinh vật biển, mà còn giết chết chính đại dương, nơi cung cấp sự sống cho hàng triệu năm. Và trong cái không gian tĩnh lặng của biển khơi, không ai có thể nghe thấy tiếng kêu gào của những sinh vật chết dưới bàn tay tàn ác của con người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận