Tập 1: Trên Con Đường Quen Thuộc Ấy, Vừa Cũ Nhưng Vừa Mới
Chương 01: Buổi Tối Hôm Nay Thật Nhiều Chuyện
1 Bình luận - Độ dài: 2,177 từ - Cập nhật:
“ Cuối cùng cũng kết thúc tiết học ”.
Đó chính xác là những gì tôi đã nói sau khi kết thúc buổi học cuối cùng trong ngày.
Tôi không nghĩ rằng hôm nay nội dung giảng viên dạy lại nhiều đến như vậy, nhiều đến mức tôi muốn ngất luôn trong những phút giữa buổi học.
Nhìn xung quanh lớp học khi đó, mọi người cũng đều có cảm giác mệt mỏi, thậm chí tôi còn thấy trên gương mặt của vài sinh viên đang bộc lộ vẻ mặt kiểu “ Cuối cùng cũng kết thúc buổi học. ” là tôi có thể hiểu ra, có lẽ không phải chỉ có mình tôi có cảm giác như vậy.
Sau khi kết thúc tiết học, cũng là kết thúc môn học cuối cùng mà mọi người đã học trong ngày, quá bán nửa sinh viên trong lớp đã nhanh chóng ra về, chỉ có một vài sinh viên còn đang cất dở đồ, trực nhật lớp hay đơn giản là ngồi nói chuyện với bạn bè trước khi về. Cũng có một số sinh viên ngồi ôn lại bài mà giảng viên vừa dạy xong để chắc kiến thức.
Tôi quyết định ngồi lại ở lớp một chút trước khi ra về, nhưng không phải vì tôi phải trực nhật lớp, hay là trò chuyện với bạn bè.
Mà vì tôi đang coi dở vài đoạn phim về một Cosplayer mà tôi ngưỡng mộ.
Cầm chiếc điện thoại lên và ngồi xem cô gái ấy, tôi không bao giờ thấy chán cả.
Trước mặt tôi trong chiếc điện thoại là một cô gái chạc tuổi tôi đang hóa thân thành nhân vật “ Shiina Mahiru ”, nữ chính trong bộ Romcom “ Thiên sứ nhà bên ” mà tôi hay xem.
Vẻ đẹp của cô ấy tôi không biết nên diễn tả như thế nào. Nếu như phải so sánh với ai đó, tôi nghĩ cái tên của tựa truyện đã nói lên tất cả rồi.
Từ thần thái, vóc dáng, cho đến cách cô ấy thể hiện, tất cả đều trên cả tuyệt vời, đến nỗi khi tôi nhìn cô ấy xong nhìn lại vào mình, tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng hổ thẹn.
“ Phải chi mình cũng có bạn gái như vậy thì hay biết mấy. ” – Tôi thầm nghĩ với bản thân mình như vậy sau khi xem xong video mà cô ấy đăng.
Dường như nhận ra sự buồn cười với cái ý nghĩ đó, tôi liền cố gắng dập tắt nó trong đầu tôi ngay để tránh suy nghĩ lung tung.
“ Mày nghĩ sao mà có người yêu mày hả, Đạt. Ai mà thèm yêu một thằng từng bị ADHD chứ ”, tôi tự nói thầm trong đầu sau khi dẹp tan cái suy nghĩ muốn có bạn gái.
Tôi từng mắc hội chứng ADHD từ bé, chính vì vậy mà một số mặt của tôi, chẳng hạn như biểu đạt cảm xúc, suy nghĩ đều bị ảnh hưởng. Nhất là khi tôi lớn lên, những suy nghĩ, tư duy của tôi, đặc biệt về tình cảm, đều có sự ảnh hưởng.
Tôi cũng từng nghĩ rằng, với những gì đang diễn ra như thế, tôi khó có thể có được cái mà người ta gọi là “ tình yêu ” được, đó là những suy nghĩ mà tôi vẫn giữ từ khi tôi lên học đại học cho đến nay.
Cũng phải thôi, vì tôi đâu giỏi trong chuyện tình cảm.
Ngay cả những vấn đề thông thường, khi tôi suy nghĩ, não bộ tôi cũng đều hơi khó để có thể đáp lại được, tôi cũng không giỏi trong việc duy trì cuộc trò chuyện với người khác. Vậy nên, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Để quên đi câu chuyện đó, tôi quyết định sẽ vùi bản thân mình vào những việc khác để quên đi chuyện tình cảm đó. Tôi tập trung vào học và đọc tài liệu liên quan đến lịch sử nhiều hơn để quên đi. Nhưng có lẽ, đôi khi cách này không thể áp dụng được, vì đôi khi bản thân tôi cũng hay bất giác tự nhớ lại chúng.
Đối với tôi, chuyện tình cảm có lẽ rất xa vời, tựa nhu việc tôi có thể đi bộ lên Mặt Trăng vậy.
Có lúc tôi còn suy nghĩ rằng mình có thể có bạn gái cơ, mà lại là bạn gái là một nữ Cosplayer nữa. Nếu điều đó mà xảy ra chắc Trái Đất này sập mất.
Mà tôi cũng phải công nhận trí tưởng tượng của mình phong phú thật, nếu đem đi thi chắc tôi cũng đạt được giải Oscar cho biên kịch xuất sắc nhất cho hạng mục đạo diễn câu chuyện ảo tưởng nhất hành tinh luôn ấy chứ.
Tôi cười thầm bởi những suy nghĩ tưởng tựng đó.
Đối với tôi, nếu giả sử có yêu đương, tôi cũng sẽ yêu một người con gái thật lòng. Cosplayer đối với tôi sau cùng cũng chỉ là một con người hóa trang mà thôi, sau khi họ cởi ra thì họ lại trở về là những người con gái bình thường.
Nếu chỉ yêu họ qua vẻ bề ngoài thì đó không phải là điều mà tôi hằng mong ước.
Tôi yêu quý cô nàng Cosplayer đó, nhưng sau cùng tôi cũng tự hiểu rằng cô ấy cũng là một người con gái bình thường sau khi tháo đồ xuống thôi, nên tôi vẫn chúc phúc và mong cô ấy được hạnh phúc.
Trong một lần được phỏng vấn, cô ấy cũng bộc lộ rằng cô có bạn trai rồi, nên tôi cũng hiểu ra và thầm an ủi bản thân cũng như chúc phúc cho cô ấy.
Còn tôi, có lẽ chuyện tình của tôi sẽ vẫn còn rất xa để có thể đạt được.
Dù cho có phải cô ấy hay không, thì tôi vẫn thầm mong muốn bản thân mình sẽ có một mối tình, tình mà người ta gọi là “ Tình đầu ”.
Miễn là người đó yêu con người tôi thật lòng, thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Mang theo những suy nghĩ “ viển vông ” đó, tôi liền cất gọn đồ dung học tập của mình và đứng lên khỏi giảng đường.
Giảng đường của trường tôi có thiết kế như một phòng học như ở các trường trung học hơn, nhưng dẫu sao tôi vẫn gọi đó là giảng đường.
Tôi nhanh chóng bước ra cánh cửa ra vào của giảng đường đang ở trước mặt tôi và ra về. Trên đường ra, tôi chào các bạn trong lớp và các bạn cũng đáp lại với tôi một cách vui vẻ.
Một ngày học bình thường của tôi là như vậy đó.
Bình thường như bao sinh viên khác.
Vừa bước xuống cổng trường, tôi vừa suy nghĩ về hình ảnh của cô ấy khi Cosplay. Hình ảnh đó cứ đeo bám lấy đầu tôi suốt từ khi tôi tắt ứng dụng đi.
Không biết từ khi nào, tôi đã đi đến cổng Kí túc xá, nơi trường tôi đặt cơ sở dạy học ở đó. Có lẽ, do tôi mải suy nghĩ nên đã không để ý đến xung quanh lắm. Kể cả khi trời đang trở lạnh, tôi cũng không cảm thấy lạnh mấy mặc dù chỉ mặc có hai chiếc áo phông và áo khoác đồng phục trên người.
“ Sức mạnh của vẻ đẹp đúng thật là đáng sợ ” – Tôi nghĩ thầm.
Vừa nghĩ, tôi vừa bước trên con phố để ra trạm dừng xe buýt.
Cái ngõ mà tôi đang đi vào khung giờ này, cũng như bao cung đường khác ở cái đất Hà Thành này, nó tắc kinh khủng.
Xe máy, xe hơi, xe tải chen chúc nhau đi cả hai chiều. Đôi khi người ta còn thi công cả tháng trời, đường còn bị hẹp đi, thời gian di chuyển càng dài hơn do đường thì hẹp, còn người thì đông.
Nếu như có giải những con đường tắc nhất cái đất Hà Nội này, tôi mạnh dạn đề cử tuyến đường này vào vòng bình chọn ngay và luôn.
Vừa bước đi, tôi vừa xem lại tin tức trên mạng để chém thời gian, vì đường cũng khá tắc nên tôi sẽ đợi ít lúc để xe di chuyển bớt, sau đó tôi sẽ luồn người đi qua.
Trong khi đang đợi, tôi vô tình đọc được tin tức rằng, Cosplayer Nina sắp đến dự một sự kiện Cosplay ở Việt Nam.
Vừa nhìn qua ảnh của cô ấy trong bài viết thông báo, tôi vừa bất ngờ vừa ngỡ ngàng.
Chẳng phải đây là cô gái mà mình vừa xem trong video trên lớp hay sao?
Nên gọi đây là trùng hợp hay là có sự sắp đặt đây?
Trong khi tôi đang ngỡ ngàng và đưa ra giả thuyết, theo bản năng tôi lại bước đi tiếp mà không để ý xung quanh, kết quả là tôi đập nhầm đầu vào cột điện trước mặt và sưng đầu.
Cái điện thoại thì rơi xuống dưới đất, trên đó vẫn đang phát đoạn phim của Nina đang giới thiệu về chuyến đi đến lễ hội mà cô ấy được mời. Trên cái điện thoại đó còn dính tí máu của tôi rơi ra.
Còn tôi, sau cú va chạm đó, đầu tôi bị sứt một đường, máu rơi ra nhưng không nhiều. Một vài người xung quanh thấy tôi như vậy bèn chạy ra xem tôi có sao không. Sau khi họ thấy vậy, có người chạy đi lấy đồ cứu thương, có người giúp tôi đỡ tôi dậy và có người nhặt điện thoại giúp tôi nữa.
Sau khi tôi được mọi người giúp đỡ và băng vết thương giúp, tôi liền cảm ơn mọi người và đi về nhà.
Trên đường đi, tôi vừa nghĩ vừa cười trừ.
“ Hôm nay đúng thật là đen đủ đường mà. Sao cái đen không bao giờ hết đi nhỉ”, tôi nghĩ thầm trong lòng để quên đi vết thương trên đầu.
Ra đến đầu ngõ, tôi liền bắt chuyến xe về bến xe.
Đường Hà Nội lúc nào cũng vậy, tắc đường là chuyện bình thường. Có khi đợi xe đến nửa tiếng cũng chả phải chuyện lạ gì.
Sau khi xe đến, tôi liền tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ xe để ngồi.
Tôi có một sở thích đó chính là vừa xem mạng xã hội, vừa ngồi cạnh cửa sổ ngắm phố phường về đêm, tuy tắc đường nhưng lại nhộn nhịp vô cùng.
Vừa ngồi xuống, tôi liền lấy tai nghe ra và tiếp tục xem video của Nina.
Cái máy điện thoại của tôi vẫn dùng được. Mặc dù nó bị rơi xuống đất nhưng vì có kính cường lực và khoảng cách rơi không quá cao, cho nên chiếc máy vẫn vô cùng ổn. chỉ là phần kính nứt khiến tôi khó nhìn được ở một vài đoạn trên đó.
Tôi cười bất lực, sau đó ngồi xem tiếp để giết thời gian.
Nếu tôi chán vì xem video nhiều quá, tôi có thể chuyển sang ngắm phong cảnh xung quanh. Điều này cũng giúp tôi giết thời gian một cách hợp lí.
“ Cuộc sống của mình sau này cũng giống họ vậy ”, tôi nghĩ thầm.
Chuyện tương lai thì cứ để tương lai tính, còn giờ tôi chỉ muốn thư thả trong cái quãng đời còn đi học này mà thôi.
Không biết từ bao giờ, xe đã về bến.
Có lẽ do trước khi về bến, tôi lại mải lướt điện thoại, cho nên đã không để ý xung quanh.
Khi xe vừa vào bến, tôi vẫn còn đang ngồi lướt điện thoại. Anh nhân viên phục vụ phải chạy lên vỗ vào vai tôi, khi ấy tôi mới biết là mình đã về bến.
Tôi bất ngờ và liền cảm ơn anh phụ xe và sau đó xuống xe.
Vừa xuống xe, tôi liền hít thở không khí và ngắm cảnh vật xung quanh.
Bến xe giờ này cũng không gọi là quá đông khách, chủ yếu khách tập trung về các vùng ngoại thành. Còn lại thì khách chờ ở các điểm khác cũng tương đối vừa phải.
Sau khi ngắm nghía xong, tôi liền nảy ra suy nghĩ mua một cốc nước để uống.
Và cũng vừa hay, chỗ này có lắp máy bán nước tự động.
Theo bản năng, tôi liền chạy ra đó để mua nước uống.
Sau khi ra đến máy, tôi liền chọn cho mình một cốc cà phê đen nóng.
Sau khi máy làm cho tôi đồ uống xong, tôi liền lấy cốc nước ra từ trong máy và nhâm nhi, vừa đi ra điểm dừng vừa uống. Vừa đi, tôi vừa tận hưởng cảm giác này, phải nói là rất tuyệt.
1 Bình luận