Anh Trai Nhân Vật Chính
Tiên Sắc Xám Họa sĩ: Vanlious
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 75: Anh trai hoàn toàn tức giận

6 Bình luận - Độ dài: 5,156 từ - Cập nhật:

Mặt trời luôn là kẻ thù của Elijah từ lúc sinh ra. Một kẻ thù cậu vĩnh viễn không thể đánh bại được. Sự tồn tại của mặt trời khiến cậu trở nên bất hạnh, cô độc và tuyệt vọng. Cậu cứ nghĩ, rồi mình sẽ chết sớm thôi. Và mặt trời sẽ giết chết mình, hoặc là chính mình tự giết lấy bản thân để được giải thoát.

“Chỉ những kẻ không hiểu về cái chết mới nghĩ đến cái chết dễ dàng như thế.”

Carter đã từng hét vào mặt cậu, thậm chí là đấm cho cậu ăn một cái tát đầy phẫn nộ khi biết cậu quyết định tuyệt thực để chết.

Đúng là, Elijah không hiểu gì về cái chết. Cậu chỉ biết chết là hết, là được giải thoát khỏi ngõ cụt của chính mình. Cậu không biết rằng khi mình chết cũng sẽ có người đau lòng, và cũng sẽ có nhiều tiếc nuối.

Carter là người đau lòng.

Còn cậu là người tiếc nuối.

Tiếc nuối vì chọn cái chết để bỏ chạy.

Chết khi chưa đấu tranh.

Chết khi chưa tiến bước.

Chết khi chưa… trở thành người khổng lồ.

Elijah tự thân biết rằng mình là người thông minh, nhưng sự tự ti về lời nguyền rủa trên cơ thể từ khi sinh ra khiến cậu khép mình, nghi ngờ về năng lực của bản thân. Cậu sợ rằng mình không xứng đáng.

Cậu như một tấm vải bị dệt hỏng, không ai muốn sử dụng.

Thế mà cậu chủ đã tin tưởng cậu, ngài còn cho rằng cậu có thể trở thành người khổng lồ.

Ngoài anh Carter ra, cậu chưa từng nhận được sự tin tưởng tuyệt đối như thế từ ai cả.

Cậu thề với bản thân rằng, mình sẽ nhất mực trung thành với cậu chủ, cho dù phải dâng hiến cả tính mạng.

Nhưng bây giờ… cậu đang làm gì đây?

Elijah nằm gục trên nền đất cứng lạnh lẽo, nhìn máu của mình lênh láng tuôn ra. Trên vai vẫn còn cắm sâu một mũi tên do kẻ nào đó bắn lén. Mũi tên dường như có tẩm độc nên đầu óc cậu mông lung cả, không thấy mất ý thức, cũng không thấy đau đớn, chỉ thấy mơ hồ, và buồn ngủ.

Cậu không thể ngủ được.

Cậu chỉ muốn gượng dậy, đuổi theo tên Ác ma đã bắt cóc cặp song sinh đi. Nhưng cậu còn không thể nhúc nhích cả một ngón tay.

Molly… Không biết cô ấy thế nào rồi? Cô ấy bị đánh gục trước tiên. Bọn họ bị tập kích quá bất ngờ. À không, là do cậu không đề phòng, do cậu luôn cúi đầu khi đi, do cậu lắp bắp bập bẹ nên không đọc kịp câu thần chú, do cậu quá chậm chạp và vô dụng. Là do cậu!

“Chết tiệt… Lần này trực giác của tôi không hoạt động à?” Giọng của Molly vang lên nghe có vẻ khá cay cú. “Sao lại dính bẫy thế này chứ?”

Elijah lờ mờ cảm nhận được một cái bóng đang ở trên đầu mình, cậu không thể ngẩng đầu hoàn toàn nên nhìn không được rõ ràng. Song nghe giọng nói này thì chắc chắn người đang đứng đó là Molly.

“Từ lúc tên dẫn đường đưa chúng ta vào con ngõ vắng vẻ này rồi bảo đi đường tắt cho nhanh là tôi phải cảnh giác mới đúng, ngu thật mà… Nè, còn sống không vậy?”

Elijah yếu ớt trả lời. “Còn… C-cô thì sao?” Tuy cậu cố gắng hỏi han, nhưng nom nghe giọng điệu thì có vẻ cô Molly vẫn ổn. Lúc bọn họ bị tập kích, Molly bị tấn công một đòn là gục xuống bất động luôn nên cậu cứ nghĩ là cô không xong rồi…

“Khỏe hơn cậu. Bọn khốn đó không có vẻ muốn giết người, chỉ muốn bắt đôi quỷ con kia đi. Tại cậu phản kháng mạnh quá nên mới ăn hành như thế này… Chậc.” Molly tặc lưỡi rồi ngồi xuống, cô đỡ Elijah dậy, lôi hắn đến chỗ bờ tường ẩm mốc bám rêu xanh để dựa vào.

Mặt trời còn treo trên đỉnh đầu, ánh sáng chói gắt sượt qua da của Elijah khi cậu bị lôi qua vùng sáng của nó len qua giữa hai khu nhà cao tầng. Cơn bỏng rát quen thuộc liếm lên nửa khuôn mặt, Elijah muốn đưa tay lên che đi chỗ ánh sáng chiếu vào nhưng tay vô lực chẳng thể làm gì.

“Bệnh của cậu lạ thật… Không khác gì ma cà rồng sợ nắng ấy. Cậu có thấy thèm máu không?”

“Không…” Elijah dùng hết hơi sức để đáp.

“Bệnh này của cậu tôi không chữa được, còn vết thương trên người cậu thì có thể. Nhưng mà… tôi muốn cậu tuyệt đối giữ bí mật về những gì cậu sắp sửa nhìn thấy. Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ chữa, cậu từ chối thì thôi. Tôi sẽ đưa cậu trở về trụ sở của đám bồ câu để bọn họ gọi pháp sư trị liệu hay y sĩ đến chữa, nhưng với tình trạng này của cậu mà đợi với chờ thì từ rày về sau cậu vĩnh viễn không vượt qua được cấp bậc của Thượng Tầng.”

“Đ-đồng… ý…” Elijah không cần suy nghĩ đã đưa câu trả lời. Vốn dĩ, đây là vấn đề quá rõ đáp án.

“Tốt. Nhưng tôi muốn cậu phải thề.” Molly có vẻ rất cố chấp, dẫu cho cô ấy hẳn biết rằng Elijah không phải là người chỉ biết nói suông.

“Tôi… thề…” Mí mắt Elijah gần như sụp xuống, cậu sắp chống đỡ không nổi nữa.

Molly thở dài, biết rằng Elijah không còn đủ sức để thề thốt cho đàng hoàng theo ý mình. Cô rì rầm trong miệng, “Vì cậu dễ thương nên tôi bỏ qua cho lần này đó.”

Dứt lời, Molly đưa tay đặt lên ngực trái của cậu, cảm nhận trái tim yếu ớt vẫn ngoan cường đánh nhịp. Molly lại thở dài một hơi não nề.

“Thật là… Sao mình phải làm đến mức này chứ? Cứ bỏ mặc là được mà…” Molly lắc đầu gạt đi. “Thôi được rồi, ai bảo mình hiền lành thánh thiện quá làm gì?” Cô nheo mắt nhìn vào gương mặt bất tỉnh của Elijah, miệng lầm bầm. “Vậy thì… bắt đầu nào.”

Trong con ngõ nhỏ, không ai hay biết có đợt ánh sáng vàng bùng lên rồi tắt. Nhưng nếu có Ác ma nào chứng kiến cảnh tượng này sẽ giật mình và hoảng hốt lắm cho xem.

Bởi vì thứ ánh sáng vàng đó tỏa ra năng lượng tinh khiết, một luồng thánh lực mạnh mẽ khiến Ác ma nào cũng phải khó chịu muốn lùi bước.

*

Vẫn chưa hay biết gì về tin xấu của đồng bọn, Khan ngồi trên giường với viên đá ghi hình trong tay, hai mắt chăm chú xem lại ký ức của Dion. Hắn đã xem lại gần hơn năm lần rồi, dường như đã thuộc lòng từng chi tiết của từng phân đoạn.

“Cậu chủ, Dion tỉnh rồi.” Ibrahim thình lình chui ra khỏi cái bóng của Khan và báo cáo tình hình.

Sau khi bị Ibrahim len lỏi vào đầu để xem trộm ký ức, Dion đã ngủ một giấc khá dài.

“Phần ký ức bị thay đổi vẫn chưa bị phá, cậu chủ không muốn tôi hóa giải thủ thuật đó ạ? Chỉ cần tôi búng tay một cái thôi, gã sẽ tỉnh khỏi mộng.”

“Chưa đến lúc.” Khan lắc đầu.

Ibrahim không hỏi gì nữa, dẫu ông ta không biết “chưa đến lúc” trong miệng cậu chủ là có ý gì. Chỉ là cậu chủ đã nói như thế thì chắc chắn thời điểm thật sự chưa tới.

Đó cũng không hẳn là niềm tin vô điều kiện, ông biết cậu chủ không phải người hoàn hảo, chỉ là ở cậu chủ có điều gì đó khiến ông không chần chừ đặt lòng tin.

“Nhưng mà… Sao cậu chủ cứ xem đi xem lại cái này vậy?” Ibrahim thắc mắc nhìn viên đá ký ức trong tay Khan.

“Để kiểm tra kỹ hơn. Lần này ta không muốn mình chủ quan.”

Khan không hề hoàn hảo, còn có nhiều thiếu sót nhưng hắn liên tục khỏa lấp những mảnh ghép còn thiếu của con người mình.

Không tiếp tục vấn đề này nữa, Khan cất viên đá đi, chuyển chủ đề cuộc trò chuyện. “Ông xem qua cuốn sách kia rồi có phát hiện nào hay ho không?”

Nhắc tới cuốn sách, Saul đang nằm nghỉ ngơi trên sô pha bỗng dưng mở mắt bất ngờ, vừa lúc thấy Lai đang giơ móng vuốt về phía mặt mình rồi bất động. Lai có vẻ không ngờ cậu sẽ tỉnh dậy ngay nên trong nhất thời gã không có phản ứng gì ngoài việc đứng hình.

“Biến!” Saul tàn nhẫn giơ chân đá một phát, Lai rú lên một tiếng đau đớn, chật vật lăn xuống sàn.

Ibrahim ngẫm nghĩ một lượt rồi đáp:

“Không có gì bất ổn cả, cuốn sách đó gồm lý thuyết và hướng dẫn thực hành rất chi tiết. Thuật phù thủy có phần dày đặc hơn các kiến thức chính thống của ma pháp sư, nhưng nền tảng cơ bản của cậu chủ nhỏ vững hơn tôi nghĩ nên sẽ không có vấn đề gì cả.”

“Phải có nền tảng cơ bản mới được à?”

Khan với Ibrahim vẫn trò chuyện hết sức thản nhiên, mặc kệ Lai lăn lộn một hồi rồi đứng dậy. Gã hóa thành sói rồi nhanh nhẹn chạy đến chỗ Khan tìm an ủi.

“Vâng. Có lẽ Lauriel nghĩ rằng cậu chủ nhỏ sẽ gặp khó khăn trong lúc mày mò các kiến thức này, rồi thể nào cũng tìm tới cô ả để hỏi han này kia.” Ibrahim đưa ra suy đoán.

“Ừm… Ông có nhớ Lauriel đã nhắc khéo Saul nên bỏ con đường Kiếm sư để trở thành Pháp sư không? Ông thấy thế nào?” Bởi vì Lai hăng hái ở dưới chân hắn cọ nên Khan cũng mặc kệ cho gã nghịch ngợm, khi Lai ở dạng thú thì Khan dễ tính hơn rất nhiều.

“Có vẻ như ý của cậu chủ là muốn cậu chủ nhỏ đi song song hai con đường?” Chẳng quá khó để Ibrahim hiểu được ý định của Khan.

“Không thể sao?”

“Có gì mà không thể?”

Saul bước tới hỏi ngược lại, bên cạnh cậu là Walsh cũng đang ở trong dạng thú, một con sư tử thứ thiệt. Khan không mấy giật mình, vì dạng thú của Lai hiện tại cũng to lớn chẳng khác gì con sư tử ở trước mắt mình.

Con sư tử đi lướt qua Saul, nằm sấp xuống bên chân còn lại của Khan. Nếu có ai nhìn vào hẳn là rất ngạc nhiên khi sói và sư tử ngoan ngoãn phủ phục dưới chân một con người bình thường.

“Chà, không nên đâu. Pháp sư hay phù thủy đều cần tới ma đạo cụ để sử dụng phép, như Kiếm sư buộc phải dùng kiếm, Cung thủ phải sử dụng cung tên, cả Đạo tặc cũng có đạo cụ riêng của họ. Nếu cậu chủ nhỏ trở thành Kiếm sư song song với chức nghiệp Pháp sư thì cậu ấy dùng kiếm hay dùng trượng? Dùng kiếm thay trượng à? Hay là dùng kiếm còn miệng niệm phép là được rồi? Theo tôi thì nó… rất nực cười.” Ibrahim lắc đầu. “Chưa kể, Kiếm sư phải rèn luyện tập trung ở khí lực, Pháp sư rèn luyện nhiều ở ma lực. Hai con đường này đã khác nhau ngay từ đầu, nếu cứ cố chấp buộc nó lại với nhau thành một chưa chắc đã là ý hay.”

Ibrahim cảm thấy mình chưa giải thích rõ ràng với những tay mơ ở đây, nên ông hắng giọng diễn giải tiếp. “Tôi hiểu. Có những Kiếm sĩ vẫn có thể dùng ma thuật trong con đường kiếm thuật của mình, nhưng cách thức họ sử dụng ma thuật không giống Pháp sư. Ma thuật họ dùng là thiên về hỗ trợ, hoặc nâng cấp hiệu ứng trạng thái của bản thân thông qua các trang bị ma pháp. Chẳng hạn như gắn đá ma pháp nguyên tố hỏa vào kiếm để sử dụng như một thanh kiếm lửa chỉ bằng cách truyền ma lực vào. Đó là cách họ sử dụng ma lực. Không như Pháp sư hay Phù thủy nói chung phải dùng đến thần chú để kiến tạo ra quy tắc mình muốn.”

Ý của Ibrahim cũng không khác gì Lauriel. có vẻ ở thế giới này, không cho rằng đi theo nhiều hơn một chức nghiệp là chuyện tốt.

“Tôi có thể rèn luyện song song cả hai. Không vấn đề gì.” Saul nói rất chắc chắn. Đó không phải sự tự tin mù quáng.

Ibrahim chau mày, ném cho cậu ta ánh nhìn khiển trách như người thầy đang chứng kiến cậu học trò giỏi đang tự phụ làm chuyện ngu ngốc. Nhưng ông ta chẳng nói gì thêm, có vẻ muốn xem Saul té đau một trận sau quyết định chẳng mấy khôn ngoan của bản thân.

Nhưng mà, Khan tin Saul có thể làm được. Hắn khá mong chờ vẻ mặt thất kinh của Ibrahim trong tương lai.

“Lõi pha lê.” Khan mỉm cười nói.

Ibrahim và Saul nhìn sang, đợi hắn nói tiếp.

“Quyền trượng không có đá lõi pha lê thì chẳng khác gì hàng lỗi đúng không? Lõi pha lê là thứ quyết định của một cây quyền trượng hoàn hảo. Giống như cây quyền trượng của Elijah, nó chưa có lõi pha lê nên mới khiến Elijah phải lao đao như thế nào.”

“Chẳng lẽ… cậu chủ muốn…” Ibrahim nghi ngờ suy nghĩ của Khan. Không thể nào như vậy đâu nhỉ?

“Nếu ta thay đá ma pháp gắn trên kiếm bằng lõi pha lê của quyền trượng thì sao?” Khan xoa cằm, môi nhếch lên độ cong toan tính. “Thế thì kiếm cũng có thể thay cho quyền trượng rồi.”

Vẻ mặt của Ibrahim bây giờ khá là đắt giá, rõ ràng là ông ta không ngờ rằng Khan có thể nghĩ được như thế. Thay đá khảm ma pháp bằng lõi pha lê của quyền trượng cho vũ khí? Chỉ để vũ khí có thể sử dụng như quyền trượng mà không mất đi tính năng cốt lõi của nó?

Bỗng dưng ông phần nào hiểu được cảm giác của Molly sau khi rời khỏi thư viện đêm hôm ấy, khi cô cùng Khan và cả Carter ở bên trong bàn bạc cái gì đó, khi cô ta rời khỏi đã không ngừng rủa cậu chủ là kẻ điên rồ.

Ông hoàn toàn tán thành với Molly.

Đúng là điên thật rồi.

“Hợp lý đấy.” Saul đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu tán thành, chẳng mảy may nghi ngờ hoặc cho rằng đó là chuyện bất khả.

Đến nước này thì Ibrahim hoàn toàn câm nín. Hợp lý ở chỗ nào chứ?

Không phải cây quyền trượng nào cũng có thể kham được lõi pha lê. Cũng như không phải thanh kiếm nào cũng gắn loại đá ma pháp nào cũng được. Nếu trang bị không tương thích với nhau sẽ sinh ra hiệu ứng phản kháng.

“Cách đó không được đâ…”

Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa phòng cắt ngang cuộc hội thoại. Không chần chừ một giây, Ibrahim lập tức lao ra mở cửa như thể được đặc xá.

Mặc kệ vậy! Ông có cảm giác nếu tiếp tục nói chuyện với hai anh em họ là ông có thể điên theo luôn.

“Có người bên hội Bồ Câu Mỏ Xanh muốn gặp ngài Hầu tước ạ.”

“Người đến có xưng tên không?”

“Có ạ, là Eros.”

Người đưa tin kính cẩn đáp. Cái tên không lạ lắm lọt vào tai, Ibrahim vẫn chưa già đến mức đãng trí, ông còn nhớ chàng trai trẻ không được lòng cậu chủ nhỏ. Ra hiệu cho người hầu truyền tin đợi một chút, Ibrahim khép cửa lại, quay người vào trong báo cáo cho cậu chủ.

Khan nhướng mày khi nghe Ibrahim nói lại. “Chắc là có chuyện gì rồi.” Eros sẽ không tự nhiên mà xuất hiện ở đây.

Khan đã mong rằng tin tức mà Eros đem tới sẽ là tin tốt. Nhưng mà có nhiều chuyện trên đời không bao giờ theo ý muốn của riêng ai, Khan cũng chẳng phải ngoại lệ.

“Có hai tin xấu. Cô Molly và cậu Elijah bị thương, hiện đang dưỡng sức tại hội. Họ không gặp nguy hiểm về tính mạng, có vẻ như đã được chữa thương trước đó nhưng sức lực cạn kiệt khá nghiêm trọng. Tôi đã cử y sĩ đến hỗ trợ cho họ.” Eros báo cáo nhanh với gương mặt không xúc cảm như cũ. “Tin xấu còn lại là về cặp song sinh, hai đứa nhỏ đã mất tích. Hiện tại chúng tôi đang cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng cũng phải mất chút thời gian.”

Eros vừa dứt lời, bầu không khí đã phủ trùm sự căng thẳng nghẹt thở. Cậu đưa mắt lia tới chỗ Khan, thật khó để lật tẩy được cảm xúc thật đằng sau vẻ thờ ơ của hắn ta, nhưng khi cậu đưa mắt nhìn xuống, trông thấy nắm đấm siết chặt khiến gân xanh nổi lên bần bật của hắn là cậu đã hiểu.

Tuy rằng chẳng có máu mủ ruột rà, hai đứa nhỏ thậm chí chỉ được nhặt về giữa đường, nhưng xem ra chúng nó đã tìm đúng bến đỗ của mình.

Một lúc lâu, Saul là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng này. “Không nghi vấn nào luôn sao? Đám bồ câu các người nhanh nhạy lắm mà.”

“Chuyện này…”

“Cho gọi Sheena đến đây.” Khan lập tức cắt ngang sự chần chừ của Eros, vừa nói xong, hắn lắc đầu rồi đổi ý. “Không cần. Chúng ta cứ đi thẳng tới đó.”

“Ngài nghi ngờ ả ta à? Nhưng mà lời thề đã trói buộc ả…” Ibrahim im lặng, chợt nhớ ra sự tồn tại phiền phức khác bên cạnh Sheena.

Eros nhanh nhạy nắm bắt tình hình, cậu nói ngay. “Bên ngoài có xe ngựa sẵn.”

Nhưng lòng tốt của Eros không được báo đáp rồi.

“Chủ nhân cưỡi tôi là được mà, tôi còn nhớ mùi của hai đứa nhóc đó.” Lai biến về hình người để nói chuyện, gã tự tin chỉ vào mình. “Tôi nhanh hơn cả ngựa luôn á chủ nhân!”

 Khan gật đầu, Lai chỉ chờ có thế liền biến về dạng sói rồi khom người xuống. Khan nhanh chóng nhảy lên lưng Lai, sau khi điều chỉnh vị trí xong. Lai lập tức đứng dậy, phóng như tên bắn. Họ còn ở trong dinh thự nên chẳng mấy chốc bóng dáng của Lai gây ra một trận xôn xao không nhỏ.

Saul và Ibrahim đã nhanh chóng bám theo khi Lai vừa lao đi, ngay cả Walsh cũng không để mình tụt lại ở phía sau. Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Eros ở lại sảnh phòng vắng ngắt.

Eros không hề phật lòng khi bị bỏ rơi, cậu ta chỉ thắc mắc lời thề mà Ibrahim nhắc tới là gì mà khiến ông ta có thể chắc chắn Sheena sẽ không phản bội. Phải nói, Ác ma là loài không biết giữ lời hứa nhất trong các chủng tộc. Đồng thời, cậu ta cũng đoán được thủ phạm gây ra vụ mất tích của cặp song sinh là ai rồi.

“Leighton Lovato Madan, chỉ có thần Deimos mới cứu được ngươi.”

*

 Trong khi đó, Leighton không hề ý thức được mình cần được thần Deimos tới cứu. Hắn vẫn đang thong thả lấy máu của cặp song sinh. Lưỡi dao sắc bén rạch lấy một đường trên cổ tay của một đứa có đồng tử trắng ở bên trái, đứa còn lại thì hắn đã lấy máu xong rồi. Hiện nó đang lo lắng nhìn anh trai mình, dẫu cho anh trai bị rạch một đường tứa máu vẫn chẳng mảy may nhíu mày lấy một cái.

Máu chảy xuống một chiếc lọ thủy tinh hình giọt nước, máu vẫn màu đỏ và tỏa ra hương thơm nồng khiến Leighton phải rùng mình, hắn phải cố hết sức kiềm lại cơn khát đang dâng trào trong người mình.

Cho đến khi máu đổ đầy lọ, Leighton thả tay đứa bé ra, đóng nắp lọ lại rồi hất cằm.

Người hầu ở bên cạnh đợi sẵn đi tới, mở nắp lọ thủy dược có công hiệu chữa lành ngoại thương đổ lên tay đứa bé. Vết thương gặp chất lỏng màu xanh dương lập tức lành lại, da dẻ không có chút dấu vết nào bị rạch cắt. Nhưng cảm giác thiếu máu vẫn còn ở trong người cặp song sinh.

“Xem ra hai đứa bây là rồng thật. Ngửi mùi máu thôi là biết, à không, nội việc phải dùng đến con dao này thôi là đã đủ chứng minh rồi.” Leighton nhặt lọ máu rồng nhanh chóng cất vào đạo cụ không gian của mình, cặp song sinh chỉ thấy hắn lật sấp bàn tay một cái là lọ máu biến mất ngay.

Sau đó, hắn cầm lại con dao còn dính máu rồng đưa lên miệng, liếm lấy một cái. “Lưỡi dao này được mài từ vuốt rồng đấy, đồng loại của hai đứa mi.”

Cặp song sinh vẫn bình tĩnh nhìn hắn không chút sợ hãi.

“Ở dơ.” Cả hai đồng thanh nói.

“Ta lại thấy ngon.” Leighton chép miệng, không ngại liếm sạch lưỡi dao. “Tuy ta không phải ma cà rồng, nhưng lại có cảm giác uống máu cũng không đến nỗi tệ.”

“Tóc dựng, ngươi phải giữ lời hứa!”

“Phải giải quyết rắc rối cho cha, giữ lời hứa đó!”

“Ác ma không biết giữ lời hứa.” Leighton thích thú nhìn vẻ mặt tức giận muốn xì khói của cặp song sinh. “Nhưng ta là một Ác ma rất có phong cách, nên ta sẽ không thất hứa với bọn mi. Cho dù bọn mi chỉ là nhóc con.”

Vẻ mặt tức giận của cặp song sinh tức thì giãn ra, thay vào đó là vẻ hí hửng.

“Hai đứa mi thích ăn đồ ngọt không? Ăn vài miếng rồi ta đưa bọn mi đi gặp tên… à cha của bọn mi đó.”

“Không cần. Đi gặp cha luôn!” Cặp song sinh lắc đầu, kiên quyết muốn gặp cha chứ không thèm để tâm đến đồ ngọt như bao đứa con nít khác.

“Được rồi, nhớ là chuyện vừa rồi phải giữ bí mật nghe chưa? Ta sẽ giữ lời hứa, hai đứa mi cũng phải giữ lời hứa. Hiểu không?”

Cặp song sinh ngoan ngoãn gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Leighton xoay con dao trong tay, mắt nhìn cặp song sinh chằm chằm. Sinh vật nhỏ nhắn trước mặt trông như bóp nhẹ một chút thôi là nát vụn, ấy vậy mà tụi nó không hề ý thức được bản thân đang rơi vào tình trạng nguy hiểm. Ngược lại còn gan dạ trao đổi điều kiện với hắn, chỉ vì chuyện này có ích cho người cha hờ nhân loại vô dụng. Hắn vô thức lầm bầm trong miệng:

“Nếu ta với Sheena mà có đứa con giống hai đứa mi thì cũng không tệ lắ…”

Viễn cảnh tươi đẹp vừa mới vẽ ra trong đầu Leighton còn chưa được thành hình rõ ràng đã lập tức vỡ nát theo cơn chấn động vang dội ập đến, sự rung chuyển của nó tràn ra không gian, cả căn phòng run rẩy như thể chuẩn bị đổ sụp. Đôi đồng tử dị biệt của cặp song sinh ngay tức thì sáng rỡ lên, tụi nó nhảy nhót hoan hô cực kỳ phấn khích.

“Cha tới đón tụi mình!”

“Cha tới rồi, tới rồi!!”

Leighton đứng phắt dậy, người hầu đứng bên cạnh hắn lập tức hiểu ý mà chạy nhanh ra ngoài để xem xét tình hình. Hắn đã lường được nếu cặp song sinh quan trọng với tên nhân loại đó thì thể nào hắn ta cũng sẽ tìm tới đây, nhưng mà Leighton không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.

Người của hắn hành sự rất bí mật, tuyệt đối không để lại dấu vết nào khiến cho đám bồ câu chết tiệt đó nghi ngờ. Hoặc là hắn đã nằm trong tầm ngắm từ trước.

“Ngươi sắp tiêu rồi.”

“Ngươi sắp toang rồi.”

Cặp song sinh cười khúc khích đệm cho nhau. Có vẻ rất hả hê trước bộ dạng hiện tại của hắn.

Mặt mày Leighton u ám, “Nếu không phải Sheena muốn bảo vệ hắn ta cho bằng được thì ta giết lâu rồi.”

“Ngươi không giết được cha đâu.”

“Chúng ta không cho!”

“Thì thế nào? Các ngươi biến thành rồng cắn ta xem?”

Leighton khịt mũi khinh thường một cái, hắn phất áo định đích thân ra ngoài xem tình hình thì đột nhiên cửa sổ phòng vỡ nát, theo đó là khoảng tường gạch cũng tàn tạ tan tành, để lại một lỗ hổng to có thể trông thấy cả bầu trời xanh bên ngoài. Leighton phất tay quét đám bụi đất bay tới, hắn nheo mắt nhìn thứ phá tường lao vào phòng mình.

Một con sói.

Trên lưng con sói là tên nhân loại đáng ghét đó.

Tóc đen như trời đêm, xen vào những lọn tuyết trắng gai mắt. Đôi mắt hắn tối tăm như mực, nhìn thẳng vào Leighton không có chút cảm xúc nào.

Leighton rùng mình. Hắn từng đối diện với những kẻ thù lợi hại hơn mình gấp mấy lần, hắn từng rơi vào những khoảnh khắc sinh tử có thể đếm trên đầu ngón tay, lần nào hắn cũng đối diện với vẻ bất cần và ngạo mạn tận trong xương tủy. Thế mà giờ đây hắn lại rùng mình trước ánh mắt của một tên nhân loại.

Không thể nào. Ảo giác rồi.

Leighton cho rằng do đám bụi chưa bay đi hết nên hắn bị ảnh hưởng tầm nhìn, gây ra vài lỗi ở thị giác. Và hơn ai hết, hắn cũng biết đó chỉ là cái cớ.

“Cha ơi!!!”

Cặp song sinh lập tức ùa chạy tới bên chỗ Khan, lúc này Khan đã nhảy xuống khỏi lưng của Lai và con sói cũng biến hóa trở về nhân dạng.

“Hai đứa không sao chứ?”

Khan quỳ xuống một chân để vừa tầm với chiều cao của cặp song sinh, hắn nắm lấy mỗi bên vai của hai đứa rồi đưa mắt quét nhanh từ trên xuống. Khan còn chưa kịp thở phào khi không nhìn thấy vết tích bị bạo hành nào thì Lai lên tiếng.

“Có mùi máu.” Lai hít hít cái mũi của mình. Lúc này, Saul, Ibrahim và cả Walsh cũng bám theo tới nơi. Đi vào bằng cái lỗ hổng trên tường do Lai làm ra. “Mùi máu thơm lắm, giống giống mùi của hai đứa nhóc này này… À há, nó ở trên con dao hắn ta cầm! Có mùi máu!!!”

Sắc đen chuyển đậm trong mắt Khan như vết mực rơi trên giấy trắng, nuốt chửng toàn bộ ánh sáng đồng tử thâu vào được. Khan kịp thời xoa đầu hai đứa nhỏ khiến tụi nó nhất thời phải cúi đầu vì cú ghì nhè nhẹ cố tình của mình, thành ra cặp song sinh không thấy được vẻ mặt hắn lúc này.

Nhưng những người còn lại thì có.

Băng đá như trượt trên sống lưng, lần này Leighton không thể nào lờ đi và cho rằng cơn rùng mình ấy chỉ là ảo giác nữa.

Ngay cả Saul cũng phải khựng lại trong phút chốc, bước chân như đeo chì, không thể nhấc tiếp. Cậu ta nhìn Khan, như chứng kiến lại một quá khứ tưởng chừng đã bị chôn vùi bắt đầu sống dậy.

Khan là Khan, mà cũng không phải là Khan.

Cậu có cảm tưởng mình đang nhìn thấy một Khan Evangeline vốn dĩ trong ký ức của mình. Một Khan Evangeline khi thấy cậu sẽ gọi là đồ tạp chủng, thằng con hoang, cút đi, đừng làm bẩn mắt tao. Một Khan Evangeline trống rỗng không tình cảm, cả việc chửi rủa và sỉ nhục cậu cũng chẳng khác gì con hình nhân bắt chước.

“Không ổn rồi.” Ibrahim tặc lưỡi một tiếng.

Sau đó, ông ta lập tức biến mất tại chỗ, trong phút chốc đã xuất hiện đằng sau lưng Leighton. Bằng kinh nghiệm thực chiến, bản năng của Leighton đã khiến cơ thể hắn hành động trước suy nghĩ, hắn nghiêng người về phía trước nhào lộn hai cái để né đi cú tấn công bất ngờ của Ibrahim. Sau đó, hắn nhanh chóng lấy lại cân bằng cơ thể, con dao trong tay liền thả ra và ném về phía Ibrahim. Mũi dao nhọn hoắc xé toạc cả gió rồi đâm mạnh vào ngực lão ta.

Máu không chảy. Ibrahim bình tĩnh rút con dao đâm vào ngực mình ra. Chỉ thấy vệt khói đen tuôn ào thay cho máu.

“Vong linh…” Leighton không ngờ ông ta là Vong linh của tộc Bất tử. Trông ông ta quá hoàn hảo, bộ dạng không hề ở thể linh hồn, trong suốt hay mờ ảo. Thậm chí ông ta còn có bóng!

Chắc chắn ông ta không phải là một Vong linh tầm thường.

“Oắt con à, ngươi có bao nhiêu con rối để dùng?”

Leighton siết chặt nắm đấm. Hắn đang cân nhắc phần thắng của mình. Không quá cao.

“Bao nhiêu cũng được, cuối cùng ngươi cũng phải đào một cái lỗ rồi tự mình nằm xuống thôi.”

Ibrahim cất con dao vào túi áo mình, rồi chỉnh lại áo vest. Giọng ông ta cất lên đều đều, không nhấn nhá, không dọa nạt.

“Đây là cái giá của việc ngươi đã làm cậu chủ giận điên lên đấy, oắt con à.”

Đương lúc Leighton đắn đo giữa việc liều mạng đến cùng, hay là đầu hàng xin ông ta tha thứ thì cửa phòng bất ngờ bật mở.

Sheena đứng ở cửa, thở hổn hển nhìn vào cảnh tượng lộn xộn ở bên trong phòng.

Khi hắn ta thấy mặt mày Sheena tái mét, cắt không còn giọt máu.

Chỉ cần như vậy thôi đã đủ để Leighton đưa ra quyết định.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Đụng vào thứ không nên đụng
Xem thêm
Rồi giờ cầu thần cứu đi còn kịp
Xem thêm
Báo chị quá m quá rồi =))
Xem thêm
Nghịch dại và cái kết
Xem thêm
Gòi, lên dĩa :v
Xem thêm
TSX
CHỦ THỚT
AUTHOR
( ╹▽╹ ) chưa chết ngay đâu
Xem thêm