Renya POV
Lập tức ngay sau khi vừa rời khỏi trường, tôi tiến đến cửa hàng sách để mua vài quyển mới và dạo quanh thành phố để tìm một nơi thích hợp để đọc. Sau một hồi, tôi đã tìm thấy một quán cà phê ngay gần con phố chính. Có vẻ như đó là một ý kiến hay khi đọc sách trong một cửa hàng vắng vẻ. (xin thứ lỗi)
“Chào mừng quý khách.”
Khi bước vào bên trong, tôi được đón chào bởi một bầu không khí yên tĩnh và giọng nói mộc mạc của ông chủ. Khi lớn lên tôi cũng muốn trở thành một quý ông như thế.
“Cho cháu một tách cà phê và bánh ngọt nhẹ.”
Tôi dự định sẽ ở lâu một chút nên chắc sẽ phải xì ra một ít tiền thôi. Tôi không mặt dày đến nỗi chỉ nhây với một cốc cà phê đâu.
.
Sakuya POV
Tôi, Sakuya Tsukuyomi, có một người anh trai. Tôi rất là tự hào về anh ấy, con người tài giỏi cả về thể thao lẫn chuyện học hành, và tôi đã yêu ảnh từ khi vẫn còn là một đứa nhóc bởi vì anh ấy sẽ luôn để ý mỗi lần tôi muốn chơi cùng. Khi trở thành học sinh sơ trung, vì bản thân cảm thấy ngượng ngùng mỗi khi gọi anh ấy là ‘Onii-chan’, nên tôi bắt đầu gọi anh ấy là ‘anh hai’ và thường nói chuyện với ảnh sử dụng kính ngữ.
Đó là lí do tại sao mà tôi lại bất ngờ khi nghe thấy anh ấy đã quấy rối một nữ sinh, và vì đang ở trong thời kì nổi loạn, tôi đã có hơi gắt gỏng với anh ấy. Khi thấy anh ấy tuyệt vọng phủ nhận nó, tôi đã nghĩ có thể anh ấy không thực sự làm chuyện đó, nhưng vì bản thân đang trải qua tuổi dậy thì và nhạy cảm những mối quan hệ giữa nam và nữ, tôi đã nhìn anh ấy như thể là nhìn vào cái gì đó bẩn thỉu vậy.
Sau đó, tôi bắt đầu làm những việc giặt giũ tách biệt với anh hai. Một hồi sau đó, cả ba và mẹ trở nên bận rộn với công việc của hai người và hiếm khi về nhà, vì thế họ không thể làm công việc nhà được. Do đó bọn tôi sẽ phải làm thay hai người họ, nhưng vì đang ở giữa thời kì nổi loạn, tôi từ chối mọi nỗ lực của anh hai để cùng nhau làm việc nhà chung.
Sau đó, anh ấy bắt đầu làm việc riêng của mình và hầu như không rời khỏi phòng khi còn ở nhà. Mặc dù bản thân muốn xin lỗi, tôi lại trở nên ương ngạnh và cuối cùng vụ xin lỗi ấy đành phải gác qua một bên rồi từ đó cả hai đứa hầu như không còn nói chuyện với nhau nữa. Bọn tôi đã trở thành người lạ trong khi cùng sống chung một mái nhà.
Trong khi phải sống như thế này, tôi đã biết được rằng mọi cáo buộc của anh ấy đều là sai lầm. Nhưng khi vẫn còn trong giai đoạn nổi loạn, tôi không thể cứ thể mà xin lỗi ngay lập tức được, và phải mất tận một tháng để tôi quyết định đi và xin lỗi anh ấy.
Không còn lời nào để nói. Đã được một khoảng thời gian kể từ khi tôi nói chuyện nhưng anh ấy đã trở thành một người hoàn toàn khác. Khuôn mặt không còn cảm xúc, đôi mắt vô hồn với giọng nói đầy thờ ơ ấy. Tôi không còn cảm thấy hơi ấm của người anh trai đã từng chăm lo cho mình nữa.
Đó là kết thúc của thời kì nổi loạn. Tôi muốn mọi thứ qua trở về như trước kia và kiên trì bắt chuyện một cách tích cực, nhưng không có gì thay đổi cả. Tôi cố gọi anh ấy là ‘Onii-chan’ để xem mọi chuyển còn có thể quay lại mối quan hệ như xưa không.
“Tự nhiên sao nay xu nịnh dữ vậy? Em cần tiền à? Hết cách rồi nhỉ?”
Anh ấy đưa cho tôi tờ 10,000 yên. Không! Tôi hét lên nhưng anh ấy chỉ nghiêng đầu của mình.
Sau đó, tôi có vài lần gọi anh ấy là ‘Onii-chan’ sau đó, nhưng mỗi lần như thế anh ấy chỉ đưa cho tôi 10,000 yên. Tất cả chỉ có thế.
“Không thể nào. Em không có sugar daddy đâu đúng chứ?[note41905] Bố mẹ sẽ buồn lắm đấy.”
Tôi bảo với anh ấy “Em xin lỗi”. Sau đó, tôi nhận ra rằng ngày đầu tiên mà mình gọi anh ấy là ‘Onii-chan’ chính xác là vào ngày mà tôi bắt đầu nhận tiền từ ảnh. Vì thế anh ấy đã tưởng tôi cố tình ve vãn chỉ vì tiền. Bị tổn thương bởi cái sự thật rằng anh ấy tưởng tôi gọi ‘Onii-chan’ chỉ vì tiền và cái sự thật là anh ấy không hề đau buồn tí nào khi cả tôi định làm chuyện mờ ám, tôi đã tự khóa mình trong phòng và khóc.
Tôi vẫn chưa làm lành được với anh trai của mình.
64 Bình luận