“ --- Mà mấy cái đó thì liên quan gì đến bây giờ? Chuyện cũ cả thôi – can gì đến hiện tại chứ?”
Nói thật, anh còn chả hiểu sao mình lại phải kể lại vụ này nữa?
Tôi, Kirino và Manami đang trò chuyện ở lầu hai nhà Tamura.
“Em muốn nghe đến cùng.”
“Để làm gì? Quá khứ đâu thương của anh thì có gì đáng nói chứ?”
Miệng Kirino biến thành hình へ, trông con bé có vẻ không vui.
“Nhầm rồi. Vừa nãy em nghe có rất nhiều thông tin hữu ích, giờ em càng muốn biết hơn…Kể em nghe đi mà. Em đã kể cho anh mấy chuyện xấu hổ của em rồi, giờ đến lượt anh đấy!”
“Em vô lý quá đi mất!”
Thật ra mà nói, tôi cũng không hứng thú lắm với kỷ niệm cũ của Kirino…chính xác mà nói càng nghe tôi càng nghĩ lung tung hơn.
Rồi! Kệ cha nó! Đúng, tôi thừa nhận là mình vẫn đang nghĩ về những gì Kirino vừa kể lúc nãy!
“Xin lỗi, Kyou-chan…nhưng ‘chuyện ba năm trước’ rất quan trọng với bọn mình. Lý do khiến Kirino-chan ghét tớ thế…và lý do em ấy ghét cậu…sẽ rõ ràng ngay thôi.”
….Vừa nãy, ‘bọn mình’ mà Manami nói chắc không chỉ mình ‘Kirino và Manami’.
Bạn ấy hẳn chỉ cả ba chúng tôi.
“--- Tớ không nghĩ thế đâu.”
“Nhưng hay mà.”
Kirino cười xấu xa. Con bé đỏ mặt nhìn tôi nói:
“Rồi, nếu anh thích em sẽ kể anh nghe thêm một chuyện đáng xấu hổ nữa của em.”
“…Thêm một chuyện đáng xấu hổ nữa của em?”
“Ừ. Mặc dù anh lúc nào bảo ‘ba năm trước’ anh là thê thảm đáng xấu hổ thế nào --- nhưng hồi ấy anh là ‘anh trai em thích nhất’. Lúc đó em thấy anh của em lúc nào cũng nỗ lực hết mình…ngầu ơi là ngầu nhé.”
Ba năm trước, tháng chín, tôi rủ Manami đến đón Sakurai.
Tiếp tục câu chuyện khi nãy:
“Giỏi quá! Đẹp quá! Cứ như là phòng của ai rồi ấy!”
Nhà Sakurai, tầng hai. Cái phòng bừa bộn của Sakurai đã sáng bóng như mới.
Manami mở rèm cửa ra:
“À, Sakurai-san, không nên làm thế! Cậu chưa cài cúc áo ngủ kìa!”
“Rồi rồi ~”
Sakurai ngoan ngoãn nghe lời.
Tốt. Cài cúc áo phần ngực lại rồi!
“Mà nè, quần áo ngủ cậu cũng bình thường nhỉ?”
Vì cách ăn mặc kỳ cục ngày thường của bạn ấy, tôi còn tưởng Sakurai sẽ có một núi quần áo quái đản cơ.
“Đồ háo sắc! Cậu nhìn đâu thế hả!”
Sakurai vội lấy tay che ngực lại.
“…Cậu hơi thừa nhận thức bản thân đấy.”
“…Kyou-chan, vừa nãy Sakurai-san nói cái gì thế?”
“Không có gì! Không có gì hết! Đừng có đoán mò!”
Cuối cùng, chúng tôi thành công dựng Sakurai dậy khỏi giường.
“Đi học thôi. Mà này, phòng cậu bẩn kinh khủng.”
“Mwu…xin lỗi – à đúng rồi, tớ phải lau dọn phòng cái đã, bạn Kousaka cứ đi trước đi!”
Sakurai bắt đầu ăn nói lung tung.
Đúng, nếu tôi mà đi một mình thì khó rồi.
Tôi cũng biết thừa dọn phòng chỉ là kiếm cớ thôi. Nhưng không sao, hôm nay có đại nhân Manami đây rồi. Tôi đẩy bạn ấy ra giới thiệu.
“Chào cậu Sakurai-san. Tớ là bạn cùng lớp của cậu, Tamura Manami.”
“Chào cậu.”
Chào hỏi xong xuôi, tôi nói:
“Manami này. Sakurai nói bạn ấy phải dọn phòng xong mới đi học được.”
“Nếu thế để tớ giúp!”
Cô bạn thanh mai trúc mã hiếm khi chen vào việc của người khác của tôi đã kích hoạt chế độ bà mẹ rồi.
“Không! Xin hãy để tớ giúp!”
Hăng hái ghê nhỉ?
“Thế…thì…nhờ cậu….”
Sakurai bị áp đảo hoàn toàn, lộ ra vẻ mặt ‘thôi xong…tính sai rồi!’. Đáng đời nhé!
“Ừm, cứ để cho tớ ~ à này Kyou-chan, cậu làm ơn ra ngoài trước đi.”
“Để làm gì?”
“Chả lẽ cậu định…nhìn con gái thay đồ sao?”
À, ra thế.
“Thế tớ ra ngoài đợi nhé.”
Vài phút sau --
Tôi nghe Manami gọi và bước vào phòng.
Phòng giờ sáng loáng như mới, thậm chí cả không khí cũng có mùi tươi mát. Rác các loại được đẩy vào một góc, mọi thứ không chê vào đâu được. Đúng là Manami có khác!
“Tamura-chan giỏi thật! Đến nhà tớ làm hầu gái đi!”
“Ahaha, không có gì ~”
Mặc dù Manami đang khiêm tốn, nhưng tôi hiểu cảm giác của Manami. Cũng phải thừa nhận Manami mà làm mẹ thì đảm vô cùng. Có vài phút thôi mà phòng khác hẳn luôn. Có điều Sakurai vẫn mặc đồ ngủ.
“Dọn dẹp thì xong rồi. Nhưng sao Sakurai vẫn mặc quần áo kiểu đó?”
“Vì ~ bạn Sakurai không chịu thay đồ.”
“À há ~ ☆”
Cậu là trẻ con đấy à?
“Không được. Sakurai, cậu không thể mặc đồ ngủ đi học được.”
“Ủa? Cậu nói gì thế? Phòng đẹp quá giờ tớ lại muốn ngủ rồi.”
“Này! Lúc nãy cậu có nói thế đâu!”
“Tớ đổi ý rồi! Ngủ ngon nhé ~”
Bạn ấy nhảy lên giường chui luôn vào chăn.
Thật là…chỉ thế là nhanh…Tôi không chút lưu tình kéo chăn xuống.
“Dậy ngay! Nghe người ta nói đi chứ! Đã bảo là tớ đến đón cậu cơ mà!”
“Không ~ muốn ~! Tớ ~ muốn ~ ngủ ~ cơ!”
Sakurai liều chết bám dính lấy chăn.
“Kou, Kousaka cũng phải nghe người ta nói chứ! Tớ đã bảo là tớ không muốn đi học còn gì!”
“Nhưng cậu đã hứa sẽ đi học rồi!”
“Đúng, tớ hứa là ‘ngày mai sẽ đi học’. Giờ đã đến ngày mai chưa?”
Aaaaaggggrhhh!!!! Cô bạn này mồm mép kinh quá!
“Tại cậu không giữ lời hứa nên tớ mới đến!”
Ughhh ahhhh! Tôi lôi thật mạnh một cái. Cả chăn lẫn Sakurai lăn xuống nền nhà – thịch!
“Đau quá…cái mông của tôi….”
Sakurai vẫn ngồi dưới sàn nói:
“…Cậu phiền toái quá đi mất Kousaka.”
Nhưng bạn ấy nhìn Manami chứ không phải tôi. Ánh mắt như đang nói ‘cậu ta lúc nào cũng thế à?’
Manami gật đầu.
“Xen vào việc của người khác là sở trường của Kyou-chan, giống như thú dữ sở trường là săn mồi ấy.”
“Đừng có so sánh tớ với thứ buồn nôn thế!”
“Hừm…hiểu rồi…ví dụ rất dễ hiểu.”
Sakurai nói thế đấy. Đúng là đồ con gái bất lịch sự.
“Tóm lại, hôm nay tớ đã chuẩn bị tâm lý trốn học rồi mới đến đây. Cậu nên biết rằng tớ đã hạ quyết tâm rồi nhé.”
“Lúc đầu tớ còn tưởng Kousaka lo lắng cho tớ chứ, hóa ra cậu chỉ thích làm gì thì làm thôi!”
“Đúng thế. Có vấn đề gì không?”
Tôi đáp trả. Mấy lời nói ra nói vào ‘cứ thích xen vào việc của người khác gây rắc rối’ toàn là lời lung tung thôi. Tôi luôn nghĩ rằng ‘mình làm thế vì thích’.
Ít nhất thế có cảm giác ngầu hơn.
“Wow, nét mặt cậu buồn nôn quá.”
“Sao tự dưng cậu lại nói xấu tớ là thế nào!”
“Cậu đang nghĩ gì thế hả?”
Xin lỗi tớ cái đã…tôi lầm bầm, nhưng đắc ý trả lời ngay:
“Đương nhiên tớ đang nghĩ cách lôi cậu đến trường.”
“Ahaha? Rồi sao? Cậu có cách gì à? Nói thử xem?”
Sakurai chế nhạo tôi.
“Đúng, tớ bắt cậu hứa là ‘mai sẽ đi học’. Nhưng mai thế nào cậu cũng kiếm cớ khác mà chuồn thôi.”
“Tớ cũng không thích thế đâu, nhưng con gái là thế mà.”
“Vì thế tớ trực tiếp đến đón cậu đây. Cậu có giở trò gì đi nữa hôm nay tớ cũng bắt cậu phải đi học.”
“Hô…nhưng cậu đến muộn rồi. Hôm nay tớ không muốn đi học.”
Làm sao cậu có thể nói thế bằng giọng đầy tự hào chứ?
“Cái đó tớ thấy rồi – nói nghe lý do cái coi nào.”
Có nên hỏi ‘tại sao cậu không muốn đi học’ không nhỉ? Lỡ cậu ta bảo ‘vì tớ muốn ngủ nướng’ thì hết chuyện. Cần phải hỏi ‘sao hôm qua cậu lại thức khuya’.
“Ahaha – cuối cùng cậu cũng hỏi rồi.”
Sakurai từ từ đứng dậy cười tinh nghịch:
“Lý do tớ thức khuya là vì --- cái này ---“
“Chơi game?”
Sakurai chưa kịp nói hết đã bị người ta chặn họng.
“ --- Đúng thế…nhưng cậu làm rối hết nhịp của tớ rồi….”
Tôi hiểu cảm giác này. Manami chỉ biết nói chuyện theo mỗi nhịp của chính mình thôi, vì thế nếu nói chuyện với bạn ấy sẽ loạn nhịp….Đương nhiên, về phần tôi thì sau bao năm đã thành quen rồi.
Tôi nhìn máy chơi game và màn hình TV. Đúng như Manami nói – có vẻ là Sakurai chơi game đến sáng rồi mệt quá ngủ thiếp đi.
“Game có hay không?”
“Chán lắm.”
Hửm?
“Tớ chơi có năm phút đã chán rồi nên ngủ luôn.”
Hừm…ra thế. Ừ, cũng không thấy bạn ấy chơi cái game đối kháng ấy nữa. Có vẻ Sakurai chỉ thích chơi game mới nhất chưa thử bao giờ.
Đúng là chuyên gia giết thời gian….
“Thế đó không phải nguyên nhân cậu thức khuya à?”
“Ừm. Trước đó tớ còn chơi game khác nữa.”
Sakurai mở máy tính. Màn hình lập tức sáng lên.
“Oa, tuyệt quá! Đây là ‘dét tóp’ trong truyền thuyết đấy à?”
Manami ngạc nhiên nhìn công nghệ hiện đại….ừ thì cũng có thể hiểu được….
Nhà Tamura cũng có mở cửa hàng kẹo, nhưng mà – chả hiểu sao mỗi lần tôi nghe Manami nói ‘Internet’ với ‘SNS’ cứ thấy kỳ kỳ. Giờ thì hiểu rồi.
“Hừm hừm ~ thế nào! Mẫu mới nhất đấy!”
Sakurai có vẻ hiểu nhầm Manami ngạc nhiên vì máy tính, bạn ấy đắc ý mở trình duyệt (cái này là trình duyệt phải không nhỉ?)
“Đây là trang chủ của cậu hả?”
Bản thân tôi cũng không rõ ràng lắm, vì thế tôi giả bộ hỏi.
“Ừ. Tớ đang chơi ‘thành phố em gái’ đấy.”
“Thành phố em gái?”
Manami nhại lại như vẹt.
“Ừ. Thành phố em gái.”
“?????”
Một dấu hỏi to đùng bật lên trên đầu Manami.
“Ơ? Cậu không biết à? Cái này….”
Sakurai nghĩ một lúc rồi nói:
“Tớ chịu không biết giải thích thế nào. Kousaka, nhờ cậu đấy.”
“Tớ còn chả biết cái ‘thành phố em gái’ này là cái gì nữa cơ.”
“Thật không đấy? Cậu bị ngốc à! ‘Thành phố em gái’ là web game!”
“Ừm.”
Rồi. Dễ hiểu đấy.
“Giờ xã hội có trào lưu em gái cậu biết chứ? Thành phố em gái chớp thời cơ và trở nên nổi tiếng trong cộng đồng SNS.”
“Ra là thế.”
Chịu chả hiểu gì.
“Oa, hóa ra bạn Sakurai là chuyên gia máy tính ~”
Manami, tớ chắc cậu cũng chả hiểu gì đâu. Đừng ăn nói lung tung nhé.
“…Ta, Tamura-chan? Vừa nãy cậu trong lòng xem thường tớ đấy à?”
Thấy chưa? Mặt chuyên gia máy tính méo xệch rồi kìa.
“Làm gì có.”
Cậu nói thật đấy, nhưng người ta đang tưởng cậu xem thường mình thì lời thế không có tác dụng đâu.
Tôi đổi đề tài:
“Thế, cái game này là….?”
“Một trong các lý do tớ không muốn đi học! Tớ nghiện game này rồi. Trò này rất đơn giản mà chơi cực vui, đến mức quên cả thời gian ~”
“Mà này, cậu có bao nhiêu lý do tất cả?”
“Tớ đếm đến 100 thì dừng.”
“Nhiều hơn hai chữ số so với tớ tưởng!”
Nhưng cậu ta không có vẻ là nói dối. Có điều thế thì mình nên làm gì? Giải quyết từng cái một thì đến bao giờ mới xong?
“……”
“Sao thế Kousaka? Không nói gì đi? Bỏ cuộc rồi à?”
“Ừ, bỏ cuộc đây.”
“Hử?”
Nói thật, ‘hơn trăm lý do không muốn đi học’ của Sakurai cũng không phải hoàn toàn vô lý. Mình cũng phải thừa nhận là học chán chết.
Bọn tôi bị ép học vô số kiến thức chả đâu vào đâu, lại mất đến nửa ngày bị nhốt trong lớp.
Thỉnh thoảng gặp phải ông thầy hâm chả có lý do gì cũng to tiếng. Thỉnh thoảng gặp thằng bạn cùng lớp mà mình không ưa. Còn có bắt nạt nhau nữa.
Cũng như xã hội người lớn thô – trường học chả có gì tốt cả. Mà bọn tôi có được lương đâu. Rất khó chịu là khác.
Nhưng dù vậy, mọi người vẫn đi học.
Vì sao? Bố mẹ bảo thế? Thói quen? Hay vì những người khác cũng làm như thế?
Một tương lai làm việc ở công ty nào đó có đáng để đi học không? Mỗi người có đáp án khác nhau, nhưng với tôi…tôi chắc chắn không đi học vì thói quen. Thực ra thì, tôi còn chưa từng nghĩ tới ‘vì sao mình lại đi học’
Nhưng giờ nghĩ lại – tôi nhận ra trường lớp chả có gì hay cả.
‘Chả cần đi học tớ cũng vui vẻ được ‘ -- những lời của Sakurai vang lên trong đầu.
Tôi không thể tự lừa dối mình được nữa. Bạn ấy nói đúng.
Vì thế ---
“Tớ bỏ cuộc không tìm cách ‘xử lý lý do khiến cậu không muốn đi học nữa.’.”
Tôi cười nói tiếp:
“Thay vào đó, tớ sẽ cho cậu một lý do ‘để đi học!’.”
Đúng thế.
Chính là cách này.
Tôi đi học mỗi ngày một phần là vì thói quen, nhưng đa phần là vì rất vui. Chưa kể bố sẽ mắng tôi nếu tôi trốn học.
Mặc dù ở trường có khá nhiều chuyện đáng ghét, nhưng tôi có thể tán gẫu với bạn bè, có thể giúp họ giải quyết lo âu. Ít nhất, tôi thấy trường học là thiên đường.
Haha…sao hả? Ngầu không?
Tôi liếc nhìn Sakurai.
“…Hà….~”
Người ta còn chả thèm nghe! Thôi bỏ! Tôi lên dây cót tinh thần và nói:
“Tóm lại, bây giờ ‘cuộc chiến để đi học’ hiệp một bắt đầu! Manami, đưa cái đó ra đây!”
“Cái đó là cái gì?”
….Tch….
“Cái tớ bảo cậu làm lúc nghỉ trưa hôm qua ấy!”
“À, cái đó hả! ~ ừm, đây ~”
…Có cậu ấy bên cạnh mình không sao nổi nóng được….
Sakurai trả lời, giọng vẫn còn ngái ngủ:
“Ngáp….à…cái gì thế hả Kousaka?”
“Hừm hừm…vũ khí bí mật.”
“Vũ khí – bí mật?”
Sakurai nheo mắt nhìn tôi.
Được lắm. Cứ chờ đó.
Tôi vừa chăm chú nhìn Sakurai vừa giơ tay ra hiệu Manami đưa tôi cái đó.
“Nè, Kyou-chan.”
“Ừm.”
Tôi nhe răng cười và giơ cái đó ra.
“Nè Sakurai! Quà cho cậu nè!”
“Cái gì đấy? Giấy màu à?”
“Giấy mời có chữ ký của cả lớp. Mọi người chúc cậu mau quay về trường -- thế nào? Cảm động không?”
“Cậu đang cố ý chọc tức tớ hả!”
Sakurai gầm lên lấy luôn cái giấy ấy tát tôi.
*Chát*
“Cậu làm gì thế hả?”
“Câu này tớ nói mới đúng! Cậu bị ngốc à? Cái này mà là thứ để tặng cho người không muốn đi học sao?”
Sakurai chỉ vào tờ giấy gầm lên.
“Cậu mà không giải thích cho đàng hoàng thì đừng hòng tớ dậy!”
“Tại sao?”
“Hả….cậu thật sự không biết….đồ….Mỗi câu chúc này với tớ như một lời nguyền ấy! Tớ giờ còn không muốn đi học hơn ấy chứ!”
“À ra thế. Ra là thế.”
“Đúng vậy đấy!”
Sakurai chui vào góc giường ôm lấy ngực lầm bầm.
“Cứ như dùng nước thánh đổ lên đầu sinh vật bất tử ấy….à…sao cậu không chịu hiểu hả Kousaka! Tớ chống cái này yếu lắm!”
Làm thế quái nào tớ biết được chuyện ấy?
“Tức là ‘cuộc chiến để đi học’ hiệp một thất bại rồi à.”
“Cậu còn hiệp hai cơ à?”
Ôi đừng lo, tớ còn nhiều trò lắm ~
“Đương nhiên là có – theo ý tớ, mấy thứ vui vẻ ở trường đều liên quan đến ‘bạn bè’ cả. Câu lạc bộ, giờ nghỉ ra chơi, sau khi tan trường – những lúc như thế tha hồ chơi với bạn.”
“Ừm, có lẽ thế.”
Tốt. Tốt.
“Chơi môt mình ở nhà cũng không tệ lắm, nhưng chơi với bạn ở trường vui hơn nhiều. Vì thế ‘cuộc chiến để đi học’ hiệp hai là rủ cậu tham ra một câu lạc bộ nào đó!”
Sau này nghĩ lại, tôi mới nhận ra là phương án của mình quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế.
Chả phải mình cũng bảo Kuroneko thế sao?
“Câu lạc bộ?”
Sakurai chả có vẻ hứng thú gì cả.
“Nói thật nhé, cậu không thấy giờ quá muộn rồi à? Giờ đã là học kỳ hai năm thứ ba rồi.”
“Nếu cậu thích câu lạc bộ nào đó thì đấy không thành vấn đề.”
Tôi tự hào chỉ sang Manami:
“Bạn Manami này là người đứng đầu câu lạc bộ việc gia đình đấy. Nhờ thế mà cứ đến giờ đó là tớ tha hồ ngồi chơi xơi nước.”
“Hừm…ngồi chơi xơi nước à….”
Trông Sakurai có vẻ hứng thú rồi đấy. Đúng là đối với mấy đứa lười lười xem phải nói thế mới có tác dụng.
“Hì hì…vì nhà tớ cũng mở cửa hàng nên tớ thường làm cơm cho mọi người mà ~ với lại trong lớp cũng có vài người thuộc dạng tiểu thư, có gì cũng dạy nhau được.”
Lần này thì lại chả có vẻ gì là hứng thú nữa rồi.
“Thế nào Sakurai? Thử phát không? Vào đó vừa kết bạn được vừa được ăn chùa. Với cả người ta còn có thể giúp cậu sửa lại đống quần áo kỳ cục kia.”
“Câu cuối không cần thiết! Quần áo của tớ không cần phải sửa!”
“Ừ ừ, không cần phải sửa (giọng đều đều vô cảm) – thế nào, có gia nhập không?”
“Không muốn!”
“Tại sao? Không vui sao? Sau giờ học đi chơi cũng được? Nếu có gì không ổn thì tớ cũng tham gia luôn.”
“…Cậu….phiền….toái ….quá đi mất!”
Sakurai thở dài. Xem ra hiệp hai cũng thua rồi.
“Nè Kousaka.”
“Gì?”
“Nếu tớ cho cậu sờ ngực tớ một phát thì cậu có về không?”
“Cậu không muốn đi học tới mức này cơ á?”
“Ừ.”
Sakurai cong môi xấu hổi.
“Thế…nào?”
“Hừm…..”
Làm sao bây giờ…
“Ky, Kyou-chan! Cậu đang do dự gì thế?”
“…Có do dự đâu?”
Tại cậu đứng ngay cạnh tớ đấy Manami. [1]
Tôi cố ra vẻ đàng hoàng chính khí trả lời:
“…Ừm, Sakurai, cậu nghĩ tớ sẽ dễ dàng cắn câu thế sao?”
“Vừa nãy trông cậu có vẻ đã cắn câu rồi.”
“Làm gì có chuyện ấy!”
Đúng rồi. Có được sờ thật cũng đâu có cảm giác gì. Đúng đúng!
“……….”
Sakurai trầm mặc suy nghĩ --- Chắc bạn ấy đang vắt óc tìm cách tống cổ tôi đi.
Thật đáng tiếc, trong từ điền của thằng này không có hai chữ ‘bỏ cuộc’ đâu.
Nghĩ một chốc, Sakurai từ từ nói:
“Nè…vừa nãy..cái giấy kia…cậu bắt mọi người ký đấy hả?”
Đồ ngốc này đang nói gì thế nhỉ?
“Ép mọi người ký là không tốt đâu. Tớ đưa ra đề nghị thật, nhưng mọi người tự nguyện tham gia mà. Hừm hừm, toàn là nhờ thanh danh của tớ ở trường đấy.”
“Thế à? Hỏi câu khác nhé. Hai cậu có biết…website của trường không?”
“Không.”
“Không biết.”
Tôi và Manami ngơ ngác trả lời. Tôi nghĩ một chút ….
“Là trang gì bậy bạ à?”
“Không phải! Kousaka là đồ háo sắc!”
Sakurai lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao rồi nói.
“Đơn giản mà nói, đó là một website học sinh viết ra. Đa số là dùng điện thoại truy cập – cậu hiểu chứ?”
“Rồi sao?”
“Đại khái”
Hóa ra trường mình có cả thể loại như ‘2ch’ à?
Sakurai gật đầu:
“Vì ở đó có chế độ ẩn danh, nên thỉnh thoảng cậu có thể nói xấu giáo viên, tung tin đồn được….tha hồ mà làm không lo lắng.”
“Rồi, thế thì sao? Tự nhiên nói cái đó làm gì?”
“Cái vụ của cậu đang đăng đầy ở đấy đó.”
“Thật à? Tại sao?”
“Coi nè ---“
Sakurai lấy di động ra chìa cho Manami xem.
“Nè, Tamura-chan. Cậu đọc đoạn này cho Kousaka nghe xem.”
“Ừm….”
Manami dùng máy móc hiện đại rất dở, loay hoay một hồi rồi --
--- Kousaka lại làm trò gì thế? (bạn nữ năm hai)
--- Lớp trưởng Kousaka lại ra tay rồi! Năm ngoái tôi học cùng lớp với cậu ta! (bạn nam năm ba)
--- --- Tớ cùng lớp nè. Hôm qua giờ nghỉ trưa Kousaka-kun đề nghị mọi người cùng ký tên cho bạn Sakurai đang không đi học! (bạn gái cùng lớp)
--- Kousaka phiền toái quái đi mất ( bạn nữ năm ba)
“…Viết thế đấy.”
“Đồ khốn kiếppppppppppppppp!!!!!
Mình tin tưởng đám ấy mà họ phản bội hết?
Sakurai bồi thêm:
“Thấy chưa? Ai cũng phát mệt với cậu rồi.”
“Mwu…..”
“Đọc cái này…có vẻ cậu ép mọi người ký thì có. Họ đồng ý vì cậu phiền toái quá mức chứ có phải vì lo lắng cho tớ đâu.”
“ --- Này.”
Tôi đột nhiên trầm giọng. Tôi không lờ câu vừa rồi của Sakurai đi được nữa.
“Hả? Cậu giận à?”
“Đúng. Đừng bao giờ nói là ở trường chả ai lo cho cậu cả. Tuyệt đối không có chuyện đó.”
“…….”
Sakurai giật mình tròn mắt….Ôi chết…bạn ấy giận à?
Tôi thì thào với Manami:
“ --- Tớ nói nhầm cái gì đó à?”
“Không, không phải thế đâu.”
Manami lắc đầu nhìn Sakurai nở nụ cười.
“Sakurai-san…tớ hy vọng cậu có thể tin lời Kyou-chan.”
“Hừm…thì…cũng không hẳn là không thể….”
Cho dù cùng một lời, nếu Manami nói chứ không phải tôi thì ai cũng thấy đáng tin hơn.
Tại sao chứ…mình mới là lớp trưởng nổi tiếng cơ mà…..
“Nhưng nếu mọi người thật sự lo lắng cho tớ…tớ lại càng khó đi học hơn!”
“Tại sao lại khó hơn?”
“Vì ---“
“Vì?”
“Vì xấu hổ lắm!”
Sakurai đỏ bừng cả mặt, thổ lộ lời thật lòng.
“…Thế sao?”
Tôi cười.
“Cậu cười cái gì hả? Định làm gì?”
“Rồi rồi…giải pháp của cậu là….”
Tôi đè tâm tình của mình xuống và cẩn thận suy nghĩ, sau đó vỗ lưng Sakurai.
“Nghĩ cho mọi người nữa chứ! Nè Sakurai, phải thế nào cậu mới muốn đi học trở lại?”
“Hà…cậu cứ lặp đi lặp lại một câu hoài vậy?”
“Thì cách này là đơn giản nhất còn gì?”
“Ừ thì….”
Sakurai thở dài nói.
“Giờ có cảm giác Kousaka không giống mọi người nhỉ.”
Tớ có ngầu không?
“Mwu…..”
Nhìn Sakurai lại im lặng, tôi hỏi:
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Nè! Sao lúc nào cậu cũng chõ mũi vào việc của người khác thế? Tự lo việc của mình đi!”
Sakurai hét. Nhưng bạn ấy rất nhanh đã trở lại như thường.
“Um – thế thì --- ‘nghĩ ra một lý do để đi học’ hả? --- nếu tớ nói ra lý do cậu có làm không?”
“Có, cứ để tớ lo.”
Tôi khoanh tay cười nhe răng.
“Kyou-chan!”
Giọng Manami có vẻ đang trách móc tôi.
“Còn lời hứa của cậu thì sao?”
“À, cái đó hả? Đã đến nước này rồi không làm thế sao khiến người ta đổi ý được?”
Ép người ta đi học cũng vô nghĩa mà thôi. Mình muốn Sakurai phải nghĩ rằng ‘lớp trưởng Kousaka, tớ muốn đi học’.
“Với lại, nói chuyện với Sakurai không ngờ lại rất thú vị. Nếu bạn ấy đi học được tớ rất mừng.”
“Thế Sakurai, giờ thử tưởng tượng cậu là công chúa Kaguya [2] nhé. Cậu muốn gì cứ nói đi.”
Thằng tôi bây giờ’ chắc chắn không bao giờ nói câu ấy.
“……”
“Gì?”
Đừng nhìn chằm chằm thế, tớ cũng ngượng lắm.
Sau đó, đôi mắt của Sakurai chuyển từ tôi sang hướng khác…..
“Hừm…đòi gì bây giờ….”
Bạn ấy cố tình cười rồi giơ tay thành dấu Ok!
“Rồi, hiểu rồi. Tớ chấp nhận điều kiện của cậu.”
Sakurai ngồi xuống ghế nói:
“Tiếp theo, chỉ cần Kousaka mua được đúng thứ tớ cần là tớ sẽ đi học.”
“Yêu cầu quá dễ. Cứ để tớ lo.”
Tôi lập tức trả lời không cần suy nghĩ. Manami nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Sakurai chỉ tay vào tôi, cười nói:
“Vậy tớ không khách khí đâu.”
“Đi đến phố Omotesando Hills mua cho tớ linh vật bản giới hạn!”
“Xin lỗi, tớ nghe nhầm thì phải.”
Bản giới hạn? Linh vật? Đấy là cái gì thế?
“Manami, cậu có biết Sakurai nói cái gì không?”
“Ờ…hình như bạn ấy bảo cậu mua cái gì đó….”
Nhìn thấy thế, Sakurai có vẻ ngạc nhiên.
“Omotesando Hills là cái đường có một đống cửa hàng, hiểu chưa?”
“Hiểu hiểu.”
Cả tôi và Manami gật đầu.
“Cửa hàng có bán nó nằm ở khu nhà trọ.”
“Ừ ừ.”
“Linh vật – là chỉ con đáng yêu mới sản xuất này nè – tên nó là ‘Kyou-chan’ đấy.”
“Kyou-chan?”
Manami nhìn tôi.
“Không không, không phải tớ.”
“Đúng đúng, nó gọi là ‘Lovely my angel Kyou-chan’ đấy.”
“Cậu im đi có được không!”
“Này, để tớ cho cậu xem.”
Sakurai xoay người trên ghế và chỉ vào một hình ảnh trên máy tính.
“Keng keng. Đây là linh vật tớ khoái nhất ‘Kyou-chan’!”
Đó là hình một con búp bê con thỏ.
“Hì hì, đây là một nhân vật trong anime khá nổi tiếng gần đây! Đừng ngại, lại xem nó đáng yêu thế nào đi! Trong ‘thành phố em gái’ cũng có nhân vật này đấy!”
“Oa…đáng yêu quá…”
Kể cả Manami cũng có vẻ thích.
“Đáng yêu? Con này á?”
Nhìn nó tôi chỉ thấy bực mình bất an.
“Nè Sakurai, sao mắt con thỏ này nhìn ngái ngủ thế…mà đúng ra là mắt nó như chết rồi ấy.”
“Vì nó bị con người bỏ rơi mà. Đôi mắt ngạo mạn ấy không đáng yêu sao?”
“Chả đáng yêu chút nào cả!”
“Ủa ---- ?”
“Nhưng nó đáng yêu mà?”
Xem ra mắt mình với mắt con gái hoàn toàn khác nhau rồi.
“Nếu Kyou-chan cũng có ánh mắt ấy, theo tớ cậu sẽ còn ngầu hơn cơ.”
“Khỏi cần!”
Đừng có so sánh tớ với búp bê! Đừng hòng tớ bắt chước ánh mắt ngạo mạn ấy!
“Tóm lại, cậu muốn tớ mua con búp bê này?”
“Không không. Tớ muốn cậu mua một thứ in hình ‘Kyou-chan.”
“Cái gì?”
“Cái này.”
Sakurai chỉ cho tôi thứ bạn ấy muốn mua.
------- Một cái quần lót!
“…Nè?”
“Kousaka-san! Tớ muốn nhờ cậu mua cái quần lót có hình ‘Kyou-chan’ này!”
“Thế quái nào mà cậu dám yêu cầu kiểu đó?”
“Nhưng chính cậu bảo tớ tưởng tượng mình là công chúa Kaguya mà!”
“Ự…ự….”
Đúng mình nói thế thật…nhưng ai ngờ lại đến nước này chứ…
“Ủa? Chả lẽ con trai vào shop đồ lót con gái mua quần chíp thì khó khăn quá sao?”
Nè, bộ cậu cố tình chọn cái yêu cầu phi lý này để bắt tớ bỏ cuộc hả?
Ừ, nghe cũng giống công chúa Kaguya đấy.
“Nhân tiện, cậu phải trả tiền cái đấy.”
Lại một đòn nữa bồi thêm. Bảo thằng con trai mua quần chíp cho con gái đã đủ mệt rồi, giờ lại muốn mình trả tiền nữa?
“Nhân thể cái quần lót hình con thỏ buồn nôn này giá bao nhiêu?”
“¥3.000 [3]”
“Đắt quá trời!!!!”
Tôi lập tức kêu ầm lên.
“Kyou-chan, cậu còn phải thêm giá tiền mua vé tàu từ Chiba đến đó nữa? Đại khái cũng phải tốn thêm chừng ¥1.000 nữa đấy.”
“Hự!”
…. Chịu chết. Có đập lợn đất của cả mình lẫn em gái cũng chả đủ. Mấy thằng học sinh lúc nào chả thiếu tiền. Theo ý tôi, giá vé tàu điện của Nhật cao quá. Chừng ¥20 là đủ rồi.
“Hì hì…đây là yêu cầu của công chúa Akimi đó ❤. Cậu mà làm được tớ đi học liền ♪. Có điều e là ví tiền cậu ~ sẽ có vấn đề đó ~ ♪.
“Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư…..”
Tôi thấy đau đầu rồi đấy.
Chịu rồi..chịu thật rồi…
“Hahaha – sao giờ lớp trưởng? Đừng bảo cậu sẽ nói là ‘đành vậy’ rồi bỏ cuộc nhé? Đáng tiếc ghê ta ~ tớ muốn đi học quá cơ ~ giá như Kousaka hoàn thành được yêu cầu này là tớ nhất định sẽ đi học! Tớ có khi còn đứng trước lớp nói là ‘cám ơn đại nhân Kousaka đã đi mua quần lót cho tớ’ --- cũng nên.”
Tiếc ghê cơ ~ Sakurai rõ ràng đang rất phởn.
Thắng rồi – đại thắng rồi…Bạn ấy chắc đang nghĩ thế.
Tôi nghiến răng nhìn Sakurai vênh váo đắc – làm gì có chuyện tôi chịu thua như vậy!
“…Cậu nói cái gì?”
“Ủa? Gì cơ? À hà hà, xin lỗi, tớ nghe không rõ ~”
“ ‘Nhất định tớ sẽ đi học’ – cậu vừa nói thế hả?”
Tôi cười. Manami nhìn tôi một cách khó hiểu.
Hít sâu một hơi, tôi tuyên bố:
“Trên đời này, không phải cứ một câu ‘đành vậy’ là xong chuyện nhé!”
“Sakurai! Cứ để tớ lo!”
Đó là câu mà tôi khoái nhất.
Quay lại về tầng hai nhà Tamura.
“ – Vụ này…hình như em nghe anh kể rồi.”
“Thật à?”
Tôi không chắc lắm.
“Ừ. Ba năm trước, tự dưng có ngày anh đắc ý về nhà tuyên bố ‘Kirino, anh trai vĩ đại của em sẽ đi cứu vớt vận mệnh của bạn cùng lớp’ hay đại loại thế. Rồi sáng hôm sau anh lấy xe đạp chuồn luôn từ sớm.”
“..Anh thật sự nói thế á? Mấy câu nghe dở hơi thế á?”
“Kyou-chan của ba năm trước thì thường nói thế thật.”
Đau lòng quá…
Có cảm giác mình mới là người bị tổn thương nhiều nhất khi kể lại chuyện này chứ?
Tôi cũng không thể một câu ‘chuyện quá khứ rồi’ để cho qua được. Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ lại chứ bộ.
“Thật ra thì lúc nói mấy câu đó xong, ‘anh trai vĩ đại của em’ đang định đi mua quần chíp!”
Em đâu có hỏi – Kirino mặt không đổi sắc lầm bầm.
Anh cũng có định kể em đâu – mấy cái chuyện vớ vẩn này thì có tác dụng gì?
“Nhân tiện, con thỏ ‘Kyou-chan’ vừa nãy cũng nằm trong bộ bài đánh bại em trong game ‘Thành phố em gái’ đấy.”
“Mùa hè năm ngoái, Kyou-chan cũng tặng tớ cái gối ‘Kyou-chan’ nữa.”
“Ủa? Thế à?”
“Ủa? Không phải cậu vì thế mới chọn sao?”
“Không, vô tình ngẫu nhiên thôi.”
“…Hà…nhưng mà tớ vui lắm. Cám ơn nhé, Kyou-chan.”
“Không có gì.”
Kirino cố ý ho khù khụ vài tiếng cắt lời.
“Thế --- rồi sao?”
“À, sau đó ----“
“Thế nào hả? Cậu muốn quần lót tớ đã mua cho cậu rồi đây!”
“Hả…Hả?”
Hai ngày sau khi nhận ‘yêu cầu của công chúa Akimi’. Trước cửa nhà Sakurai.
Sakurai mặc đồ ngủ trợn mắt nhìn cái quần chíp trong tay tôi.
“ – Nè, cầm đi! Cậu muốn mua nó chứ gì? Mặc vào đi.”
“Cậu nói dối….cậu nói dối….cậu thật sự mua được sao?”
Sakurai giật lấy cái quần chíp trong tay tôi…
“Oa…vẫn còn ấm nè…”
Vì đây nắm nó trong tay suốt mà.
“Rồi. Mặc vào đi. Sau đó cùng tớ đến trường.”
“…Kyou-chan thật là….cậu làm tớ cũng thấy xấu hổ….”
“Nhưng ngầu đấy chứ?”
Tôi hỏi Manami đang đứng ngay cạnh. Bạn ấy vội trả lời ‘Không phải thế’.
Quay sang Sakurai, bạn ấy đang kiểm tra cần thận cái quần chíp, rên rỉ:
“Ôi…thật…thật sự là ‘quần lót Kyou-chan’…nhưng mà!”
“Nhưng mà?”
“Nhưng chắc chắn không phải cậu tự mua! Chắc cậu nhờ mẹ mua cho chứ gì – Thế thì không tính!”
Đúng là công chúa có khác, biết ngay sẽ thế mà. Tớ đã đoán cậu sẽ không chịu thua ngay – tôi rút di động ra và cho Sakurai xem một cái hình.
“Biến thái ----!!!”
Phản ứng của Sakurai nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Nè nè, sáng sớm đừng có la! Làm phiền hàng xóm chết”
“Toàn là lỗi của cậu thôi!”
Sakurai trừng mắt nhìn di động của tôi.
“Có lẽ nào…nhiệm vụ đó đáng ra con trai không thể nào làm nổi…sao cậu có thể chụp cái hình biến thái thế….”
Sakurai nhìn rất khốn khổ. Mặt khác, bạn thanh mai trúc mã của tôi chỉ cười khổ.
“Nhìn Kyou-chan có vẻ vui nhỉ?”
“Coi như thế.”
Đúng, lúc đầu thì ngại thật.
“Sao cậu lại đội cái quần lót ấy lên đầu?”
“Tiện tay thôi.”
Tôi đàng hoàng trả lời. Sakurai đỏ bừng cả mặt, mắt rơm rớm.
“Tặng con gái cái quần lót cậu đội lên đầu là quấy rối tình dục nghiêm trọng!”
“Nè, tuân thủ lời hứa đi chứ? Đi học mau.”
“Trật tự! Rồi, hôm nay tớ sẽ đi học.”
“Hả? Thật không?”
Sau này nghĩ lại, phản ứng của tôi như thế thật là ngốc.
“Đúng! Không đùa nữa! Vì cậu…cậu…”
“Rồi rồi. Đi thay quần áo đi cái đã!”
“…Tớ nói thật mà…”
Thế là….
Tôi bất chấp xấu hổ và hoàn thành nhiệm vụ cấp S ‘kéo Sakurai đi học’.
Sau đó, tôi quên sạch mấy câu làu nhàu của bạn ấy.
Giỏi không? Trong thời gian ngắn thế mà dẫn Sakurai về trường rồi đó?
-- Sakurai-san thật sự đi học đấy à? (bạn trai cùng lớp) --- Ai cơ? (bạn gái năm hai) --- Hôm qua Kousaka-kun còn tuyên bố ‘ngày mai tớ sẽ dấn bạn ấy đến trường’. Chắc hôm nay vì thế mới trốn học nhỉ? Theo mọi người cậu ta có làm được không? (bạn gái cùng lớp) --- Bị thằng ngốc đầy nhiệt huyết bám theo, thấy tội cho Sakurai-chan thật. (bạn nữ năm ba) --- Thằng Kousaka có sao không đấy? Mấy hôm trước giờ nghỉ trưa tự dưng nó quỳ xuống gần như cầu xin mọi người ‘tớ muốn Sakurai thấy trường học vui vẻ thế nào, mọi người giúp một tay với’ (bạn trai cùng lớp) --- Lắm lúc thấy thằng ấy liều mạng đến tởm luôn. Cậu ta làm thế thật à? Hay là đã yêu Sakurai-san rồi? (bạn gái năm ba) --- Không hẳn, có là con trai thằng ấy cũng làm thế thôi ( bạn trai cùng lớp) --- Nè, hay cậu ta bị gay? (bạn gái năm ba) --- Thằng đó thì đầu nóng là chắc rồi. Mặc dù chả ai ghét bỏ gì nhưng lắm lúc không ưa nổi (bạn trai cùng lớp) --- Nhưng được gặp lại Sakurai-san tôi vui lắm (bạn gái cùng lớp) --- Tớ nữa tớ nữa! Tớ cũng lo nữa (bạn gái lớp hai) --- Sakurai-chan đáng yêu quá ~~ (bạn trai cùng lớp) --- ↑ Rút cục con trai các cậu chỉ nhìn mặt người ta mà thôi. Đúng là đồ ngốc (bạn gái lớp hai) --- Giờ thể dục có thể gặp bạn ấy rồi. GJ, Kousaka (bạn gái cùng lớp)
Đầu giờ, giáo viên chủ nhiệm thông báo cho cả lớp:
“Từ hôm nay, Sakurai sẽ quay lại trường!”
Yeahhhhh--! Cả lớp gào ầm lên vui vẻ.
…Thấy chưa, thằng này đã bảo là ‘sẽ mang Sakurai quay về trường’ mà
Một bạn gái ngồi sau lưng tôi thì thào:
“Nè Kousaka-kun. Những lời cậu nói mấy hôm trước thành thật rồi.”
“Các cậu chả tin tưởng tớ gì cả -- đây là loại con trai nói được thì làm được nhé.”
Tôi không quay đầu lại, trả lời. Bạn ấy vỗ lưng tôi:
“Hè, ngầu ghê ta!”
“Hà hà, thích tớ rồi à?”
“Ah – không thèm!”
Trong lúc chúng tôi đang tán gẫu, thầy chủ nhiệm tiếp lời.
“Rồi, Sakurai. Vào đi.”
“Dạ.”
Cửa mở. Sakurai tiến vào trong bộ đồng phục. Thoạt nhìn, tôi không thể tin nổi đây chính là cô bạn mặc đồ ngủ xộc xệch mấy hôm trước.
----- Thoạt nhìn còn tưởng là hai người khác nhau chứ….đồng phục này hợp thật…sao không mặc thế suốt đi….
Chả hiểu sao nhìn bạn ấy tôi lại thấy ngượng ngượng. Sakurai hít một hơi nói:
“..À…ừm….”
Dừng lại.
“…À……”
Kẹt cứng luôn.
----- Này này làm cái gì đấy! Chết tiệt, mình quên mất vụ này.
‘Người không muốn đi học đột nhiên lại đến trường’ – có vẻ áp lực hơi lớn quá mức dự định rồi.
Tại bạn ấy vẫn nói chuyện mình bình thường nên quên mất. Có vẻ ý tưởng Sakurai dễ dàng hòa nhập lạc quan quá rồi.
Không ổn.
“…À…ư…ừm….”
Bị áp lực quá lớn đột nhiên đè lên, Sakurai không nói nên lời.
…Tiêu rồi…ở đây mà có vấn đề gì…có khi Sakurai không bao giờ chịu đi học nữa….
…Mình tính sai rồi. Phải --- làm gì ngay!
“SAKURAI!”
Cả phòng học đột ngột nhìn tôi.
“…Ủa?”
Kể cả Sakurai cũng kinh ngạc.
Để đây làm mẫu cho mà xem nè!
“Nào! Kể họ nghe lúc đây mang cậu về trường thì tớ ngầu thế nào!”
“------------“
Nếu cậu ngượng quá không nói được, để tớ cùng ngượng với cậu!
Sakurai tròn mắt ngạc nhiên sau đó phá lên cười.
“Nè, cười cái gì?”
“Vì…cậu…bị ngốc à?”
Sakurai che miệng cười thoải mái…mặc dù có chút khó chịu, nhưng người ta không căng thẳng nữa rồi. Sakurai hít sâu một hơi và nói:
“Tớ là Sakurai Akimi! Rất vui được gặp mọi người! Lâu rồi không gặp lại!”
Woww ---! Mọi người vỗ tay hoan hô.
Không cần ai chủ trì, mọi người bắt đấu huýt sáo.
“…Wow…”
Nhìn phản ứng này, Sakurai có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ là ngượng quá – mặt bạn ấy đỏ bừng.
Tôi nở nụ cười và nói “Thấy chưa, tớ đã bảo mà….”
Mọi người đều mong được gặp lại cậu.
Mission Complete. -- Tôi tự nhủ với lòng mình.
Vẻ mặt Sakurai dãn ra…
“Hì hì…cám ơn mọi người….”
“À đúng rồi đúng rồi. Có một chuyện tớ nhất định phải nói – vì đã hứa rồi!”
“Hm?”
Cái gì cơ? Hứa?
Sakurai nhìn thẳng vào tôi, xấu hổ nói:
“Đại nhân Kousaka, cám ơn cậu đã tặng quần chíp cho tớ!”
Bạn ấy kể cho cả lớp nghe cái phương pháp buồn nôn của tôi ……
Hôm sau, lúc tan học -- ở công viên gần đó.
Tôi và Manami đang ngồi trên ghế đá.
“Thật là…đồ chết tiệt Sakurai…lại kể hết ra…”
“Ahaha…tiết đầu giờ còn chưa hết lũ con trai đã bu quanh bàn Kyou-chan rồi, cả phòng học loạn tung lên ~”
“Chuyện này không cười được đâu. Tớ đã định giải thích rồi, nhưng đám con gái thì gào thét, đám con trai thì chả thèm nghe – chờ thầy giáo đến thì đã quá trễ rồi…Giải thích cái hiểu nhầm này tốn giờ lắm!”
“Ủa? Có phải hiểu nhầm đâu?”
Ừ thì….
“Không giải quyết được thì từ giờ đến khi tốt nghiệp tớ sẽ mang biệt danh PantsMan mất!”
“Ủa? Tớ nghe có người đã gọi cậu thế rồi mà?”
“Thật đấy à?”
…Mình không biết mới chết chứ…
“Trông bạn Sakurai có vẻ vui nhỉ?”
“Ừ.”
Chỉ chớp mắt đã thấy bạn cùng lớp quây lấy Sakurai rồi. Giờ không cần tôi chắc người ta cũng không sao
“Tóm lại là – Mission Complete.”
“Khổ cho cậu rồi Kyou-chan. Lần này cậu cũng rất cố gắng rồi.”
“Hà hà, đương nhiên.”
Rõ ràng tôi là lớp trưởng danh giá, nhưng Manami vẫn đối xử với tôi như cũ. Câu này đã nghe rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy…nghe là thấy sướng.
Không chừng…đây là một trong các lý do thúc giục tôi.
Có khi mình ra sức giúp người khác để nghe Manami khen cũng nên.
“Mà này Kyou-chan…cậu lại làm bộ cậy mạnh nữa rồi….”
“Đâu có. Vẫn như thường thôi mà.”
Tôi không khoái lắm mỗi khi Manami phủ nhận thành tích của mình.
Bạn ấy lo lắng lắc đầu.
“Kyou-chan vẫn hiền lành tốt bụng như mọi khi….”
“Nè…”
Sao nghe cậu cứ như đang bảo tớ là đồ ngốc thế hả?
“Nhưng gần đây tớ có cảm giác cậu không giống trước nữa.”
“Ở đâu?”
“Tớ không rõ lắm…cảm thấy hình như cậu hơi nôn nóng hơn…..”
“------“
Tôi cứng họng luôn. Vì Manami nói đúng – không hẳn thế.
Vì bạn ấy chỉ ra một góc của tôi mà chính tôi cũng không biết.
Tôi vô tình nói ý nghĩa của mình ra:
“Tớ…? Nôn nóng? Tại sao?”
Manami lộ vẻ ngạc nhiên – nhưng bạn ấy cười dịu dàng:
“Cả cậu cũng không phát hiện ra. Đúng là Kyou-chan có khác.”
“Nè nè đừng đùa nữa. Tớ đâu có nôn nóng.”
Chắc chắn là đùa thôi. Mỗi khi nói chuyện với Manami, thằng tôi đều thấy rất thư giãn. Nói gở một chút, có chết ngay lúc đó mình cũng không sợ. Chắc chắn không phải vì chúng tôi biết nhau đã lâu.
Tôi cảm thấy thư giãn vì đó là Manami. Nếu là người khác, tôi đã giả bộ cậy mạnh rồi.
“…Ừ…cậu nói đúng…Tớ thấy bất an thật. Có cảm giác nếu tớ không cố gắng hơn nữa sẽ có chuyện gì xấu sắp xảy ra.”
Cảm giác này từ đâu đến? Hồi tiểu học làm gì có chuyện này.
“…Thế à.”
Manami lắng nghe tôi lảm nhảm một cách chăm chú.
“Tớ thấy Kyou-chan cố gắng thế là đủ rồi.”
“Thế sao? Tớ quả đã cố gắng đủ sao?”
Chỉ có thằng Kousaka Kyousuke năm ba cấp hai mới nói thế.
“…Nếu thế, tại sao tớ vẫn có cảm giác bất an?”
“Có lẽ vì cậu cảm thấy nỗ lực của mình không được người khác tiếp nhận?”
“Hm…có lẽ thế.”
“Đừng để ý quá nhé? Tớ đoán thế thôi.”
“Không không, với tớ chuyện này rất quan trọng. Vì…cậu hiểu rõ tớ hơn bất kỳ ai khác. Nên tớ cần cậu giúp.”
“…Thế sao?”
“Sau này còn phải nhờ cậu nhiều.”
“Ừ, không sao.”
Sau kỳ nghỉ hè, cuộc sống lại tiếp tục như bình thường. Đã hai năm rưỡi kể từ ngày tôi giúp thằng Rock ở trường tiểu học.
---- Mình phải cố gắng nữa lên ---
Nhiệt huyết của tôi không chỉ không giảm, nó còn bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Sau đó…trong kỳ một, Sakurai cũng vẫn thường xuyên trốn học. Nhưng ít nhất bạn ấy cứ ba ngày lại đi học hai ngày. Mặc dù ai ai cũng vui vẻ hoan nghênh, có điều Sakurai không tỏ ra muốn đi học chút nào.
--- Mình phải cho bạn ấy thấy trường học vui vẻ thế nào
Sau khi kéo được Sakurai đến trường, tôi lại tự đặt ra mục tiêu cao hơn cho mình. Đến một ngày, có một bạn cùng lớp hỏi:
“Lớp trưởng, Sakurai có tham gia đi chơi với lớp không?”
“Hử? Tự cậu đi hỏi đi chứ?”
“Vì…có vẻ bạn ấy nói thế phiền toái quá.”
“Nói cũng đúng.”
Không hỏi mình cũng đoán được phản ứng của Sakurai sẽ thế này ‘Đi chơi với lớp? Pass, pass’.
“Nên tớ muốn nhờ cậu thuyết phục Sakurai-san. Cậu mang người ta quay về trường mà.”
“Muốn tớ đi thuyết phục Sakurai à?”
“Làm ơn đi – ai ai cũng mong Sakurai đi cùng.”
“Hừm…nếu đã nhờ…thì đây không thể từ chối được….”
Tôi vỗ ngực nói câu cửa miệng:
“Cứ để tớ lo!”
Cơ hội tốt đây. Đang muốn tìm cách cho Sakurai thấy trường lớp vui vẻ thế nào…Hà hà…chuẩn bị đi cô bạn cùng lớp…
“Đúng là lớp trưởng có khác! Nhờ cậu!”
“Ừm! À đúng rồi đúng rồi. Tớ đang làm cái ‘đánh dấu sách của trường’ siêu ngầu có hình chính mình. Nhớ ủng hộ đấy nhé.”
“Lớp trưởng! Từ tận đáy lòng, tớ cầu xin cậu đừng có in hình mình lên đánh dấu sách của trường nữa!”
“Hử? Tại sao?”
“Cậu còn chưa hiểu à? Bản năm ngoái cực cực kỳ tệ hại rồi còn chưa thấy à?”
“Nhưng nhà tớ thích mà?”
“Nhà cậu không tính!”
Tóm lại, sau khi tan học, tôi lại chạy tới trung tâm game. Mục đích vẫn như mọi lần là để tóm cổ Sakurai trốn học. Hôm nay bạn ấy không ờ nhà, chắc lại ra đây thôi.
“Bingo”
Đây rồi. Người ta đang nghỉ, không chơi bời gì nữa.
“Nè – Sakurai, ngủ rồi à?”
Tôi thử lên tiếng. Sakurai nằm ườn ra bàn trả lời:
“…Đây là ‘cấp biến hình cuối của tớ-không-muốn-đi-học’. Tớ chán rồi…cho tớ tự do đi….”
Đồ ngốc này đang nói cái gì thế nhỉ?
“Ý tớ là…tớ không có động lực nữa rồi.”
“Đứng dậy coi nào!”
Tôi cốc đầu cô ngốc này, tức thì Sakurai nhảy dựng lên.
“Cậu làm gì thế?”
“Câu này tớ nói mới đúng. Sao tự dưng lại nằm ườn ra thế?”
“Vì…chỉ nghĩ đến vụ ‘đi chơi với lớp’ đã thấy mệt rồi….”
“Ủa? Cậu biết rồi à?”
“Hôm qua nghe chủ nhiệm nói rồi. Thầy hỏi ‘em có đi không’.”
“Hừm ----“
“Tớ không đi đâu.”
“Tại sao? Đi đi! Vui lắm đấy!”
“Cái này….”
“Hử?”
“Tớ không thích mọi người cứ lải nhải rủ tớ đi.”
“Tại sao – ai ai cũng muốn câu đi mà.”
“Vì….à…hiểu rồi.”
“Thế cậu đi không?”
“Không đi.”
“Tại sao?”
“Người tớ yếu lắm. Chịu thôi.”
Sakurai giả bộ ho khan vài cái.
“Trông giả đến mức tớ cũng chán chả muốn nói nữa.”
“Tớ nói thật đấy….cậu biết đấy, muốn đi chơi phải có bố mẹ cho phép phải không? Mẹ tớ đi vắng xa nhà rồi…đành vậy thôi! À, đáng tiếc quá!”
“Cái đó cậu tự viết cũng được cơ mà!”
Lại kiếm cớ nữa rồi. Vấn đề chính là trong đầu Sakurai, trường đa số là ‘phiền phức’ mà ít ‘vui vẻ’.
Vậy thì mình phải ---
“Rồi, hiểu rồi.”
Tôi gật đầu. Sakurai nhíu mày.
“Mỗi lần Kousaka ‘hiểu rồi’ là tớ có linh cảm xấu. Lần nào cậu nói câu ấy cũng có nghĩa là cậu chả hiểu khỉ gì cả.”
“Từ giờ trở đi, tớ sẽ đảm bảo cậu sẽ thích trường lớp!”
“Cậu đang nói cái gì thế hả ---!”
“Lại đây coi nè! Đánh dấu sách của trường do lớp trưởng Kousaka tự làm đấy!”
“Nè, ai mà ưa nổi cái đánh dấu sách có hình của cậu chứ…? Đừng bảo đây là một trong sô bảy bí ẩn của trường mình, cái đánh dấu sách bị nguyền rủa nhé?”
“Cái đánh dấu sách năm ngoái của tớ gia nhập bảy bí ấn của trường à?”
“Năm ngoái nổi tiếng lắm đấy!”
“Sao chỉ có mình tớ là không biết gì là thế nào?”
“Nhân tiện, lúc đó tớ cười no nê một trận – mà không phải mình tớ đâu”
“Tớ sẽ khiến cậu thay đổi cách suy nghĩ! Chuẩn bị đón báo ứng đi!”
“Giờ tớ đang gặp báo ứng đây rồi!”
Sakurai lườm tôi:
“ --- Rồi sao? Cậu định làm tớ vui vẻ nữa hả? Có thể làm tớ thấy hết phiền toái được không?”
Nếu tớ nói…tớ còn mong thế thì sao ?
“…Hm….”
Một niềm vui từ ngực tôi cuộn lên mặt:
“Hahahahaha! Đương nhiên! Cứ để tớ lo!”
Tôi lôi sổ tay ra chỉ:
“Cho cậu xem nè! Đầu tiên đi xe bus đến chỗ cắm trại, sau đó mở tiệc ngoài trời. Hôm say là leo núi ---“
“Ôi trời ơi….”
Tôi lờ vẻ mặt đầy chán ghét của Sakurai đi và tiếp tục tẩy não người ta….
Không lâu sau đó là đến ngày đi chơi của lớp, mọi người đều hưng phấn.
“Haha…coi kìa, trông đám kia như trẻ con ấy.”
“Aha, Kyou-chan, cậu có vẻ vui quá nhỉ ~”
Vẫn ngồi nguyên trên ghế, Manami dịu dàng trách tôi.
“Hà hà, đâu có.”
Nhân tiện về khoản chỗ ngồi, tôi ngồi ghế giữa hàng cuối. Bên cạnh là Manami, sát cửa sổ là Sakurai.
Đúng thế. Tôi thành công thuyết phục Sakurai rồi.
“A ~ đây là lần đầu tiên tớ đi xa nhà đấy ~”
Đại nhân hikikomori xinh đẹp dán mắt vào cửa sổ nói.
Sakurai vẫn không chịu thôi nhỉ?
“Hà hà…nhưng giờ cậu đã lên xe rồi đừng nghĩ tới chuyện chạy nữa.”
“Cậu đúng là người xấu!”
“Sa..Sakurai-san, ăn điểm tâm chút không?”
“Có!”
Nhìn Manami với Sakurai cứ như một con chó Chihuahua với chủ ấy!
Một cô lười và một bạn thích phục vụ người khác – cặp này hợp nhau đấy.!
“Này, hai cậu học cùng lớp khá lâu rồi phải không?”
“Ừ ~”
“Tớ, Tamura-chan với cả Youko-chan nữa.”
“Bọn tớ toàn ăn trưa cùng Kyou-chan đấy ~”
Nghe gọi đến mình, Youko quay người về phía chung tôi.
“Ai nhắc đến tên tớ đấy? Chơi bài không?”
“Hừm ~ không tệ ~ điểm tâm ngon thật ~ đổi với tớ đi!”
“Nè Kousaka! Đừng có giành hết đám con gái chứ!”
“Giảo hoạt vãi! Tao tham gia với!”
Một đám lúc nhúc khác cũng tham gia ---
“Tớ rất mong cuộc đi chơi lần này!”
“Bữa tối con gái làm là ngon nhất!”
“Nè, các cậu cũng phải giúp chứ!”
“Con trai cũng học làm cơm đi!”
Cả xe loạn hết cả lên rồi.
À, suýt nữa thì quên. Cuộc đi chơi này kéo dài ba ngày hai đêm. Ngày đầu tiên đến là hạ trại ngủ. Đêm xuống, chúng tôi tách thành nhóm ba người và ngủ cùng nhau. Bữa tối ngày đầu tiên sẽ do cả con trai con gái nấu. Ơn trời là tôi cùng nhóm với Manami.
“Hà hà, tớ có thể bảo đảm là cơm tối của Manami làm còn ngon hơn mẹ nấu! Cứ chờ đấy!”
*Bốp bốp* Đám con trai bắt đầu vỗ tay.
“Ky, Kyou-chan thật là…cậu tâng bốc tớ quá!”
Tại cậu dễ xấu hổ quá thì có. Nấu ăn ngon thế đáng phải tự hào chứ? Sao cứ phải lịch sự làm gì?
Đứng bên cạnh, Sakurai chen vào:
“…Thật là…hai cậu trông cứ như một đôi vợ chồng ấy….”
“Hử? Cậu vừa nói gì cơ?”
“Không có gì – Tamura-chan nấu giỏi thật, tớ cũng mong giờ cơm lắm.”
Sau đó, Sakurai rút điện thoại ra chơi, cố tình giữ khoảng cách với mọi người. Gần đây, điện thoại cũng truy cập Internet được, bạn ấy có thể chơi cái game em gái ấy….
“Cậu đúng là chỉ thích ở trong phòng nhỉ?”
Ở lớp cũng thế, Sakurai chả nói chuyện với ai cả.
“Thế nên tớ đã bảo là không thích đi chơi với lớp mà. Nè – hồi mới chơi thành phố em gái người ta bảo là game này miễn phí. Nhưng giờ tớ nạp một đống tiền rồi, vậy ra họ lừa tớ à?”
“Giờ nói chuyện đó còn tác dụng gì nữa?”
Mới nghe lần đầu tớ đã biết rồi.
“Dựa theo tiên đoán của Akimi thì vụ này không bình thường! Nếu không tại sao tớ không những không ghét mà còn tiếp tục chơi?”
Ờ, thấy rồi. Cậu kêu thì kêu thật những vẫn thấy chơi.
Tôi thở dài nói với Sakurai:
“Đúng, cậu không hợp tham gia mấy hoạt động này với mọi người. Nhưng tớ đã nói rồi đấy – đi cùng xe, nấu cùng nồi, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường --- sau đó leo núi ngắm cảnh hít thở không khí – đều rất vui. Tớ nghĩ thế còn hay hơn là chơi game một mình!”
Thằng ‘tôi hiện giờ’ chắc chắn không bao giờ nói thế. ‘Tôi khi đó’ không hiểu chút gì về sở thích của Sakurai, nên tôi xem nhẹ nó. Quá nửa lý do là ảnh hưởng từ TV, nửa còn lại – là vì Sakurai.
So với Kirino, Saori hay Kuroneko, Sakurai chỉ là otaku cấp cò con mà thôi. Nhưng thời đó, tôi nghĩ cứ thích chơi game là hikikomori rồi. Tôi cứ cho rằng chơi game không chả có gì tốt.
“À, lâu lâu cứ quên cậu là thằng nhiệt huyết ngốc đấy – hy vọng là cậu đúng.”
Mặc dù Sakurai nói miệng vậy, nhưng bạn ấy có vẻ không hứng thú.
“Ừ. Đây là buổi đi chơi chung cuối cùng thời cấp hai – hãy biến nó thành một ký ức không thể nào quên nào.”
Xe bus đã đến chỗ cắm trại.
Trên đường đi, chúng tôi gặp một hồ nước, mọi người đang mong đợi được câu cá --
“Đẹp tuyệt – như thế giới trong phim thần thoại ấy! Đẹp quá trời! Nhưng mà mùi kinh quá! Không khí rõ ràng là rất trong lành, sao tớ không thở được? Chả lẽ cơ thể không chịu nổi không khí trong lành thế này sao?”
“…Yên tĩnh quá…có thể sống ở đây cả đời thì tốt biết mấy….”
Mỗi người có một cảm nhận khác nhau.
Hôm nay, chúng tôi cắm trại trên thảo nguyên. Dõi mắt nhìn khắp bốn phía, chúng tôi thấy cỏ cây, bầu trời, đồng lúa…. Mặc dù cuối thu vẫn còn nắng gắt, nhưng đám học sinh đầy hiếu động chúng tôi không bị ảnh hưởng gì! Mọi người đổi sang quần áo thể dục và xếp hàng lắng nghe thầy giáo nhắc nhở.
“Nè nè Kousaka, Tamura-chan, không ổn rồi! Cỏ nè? Nóng quá! Thúi quá!”
Đương nhiên vẫn có một cô ngốc gây phiền hà cho tôi. May mà tôi nhịn được.
Chúng tôi ăn trưa với cà ri, buổi tối ăn đồ nướng. Kỹ thuật nấu nướng của Manami giúp tôi có một bữa ngon lành. Lúc tôi đến là hoạt động cao trào của ngày thứ nhất – lửa trại! Mọi người quây quần chơi quanh đống lửa.
Tranh thủ lúc này – tôi rủ Manami kiếm một chỗ yên tĩnh.
“Wa – vui ghê! Đi chơi với lớp vui ghê!”
“—Thật là, ông nó nói gì thế?”
“Chả có gì, bà nó à!”
Tôi cười hì hì và trêu chọc cô bạn của mình.
“Nhắc đến bà, sắp tới ngày kính lão rồi, tớ định đi thăm bà nội mình.”
“Ahah, Kyou-chan vẫn quý bà nội của cậu nhỉ?”
Manami cũng biết bà nội của tôi.
“Nghe nói trong lúc làm việc đồng áng bà bị ngã thì phải, phải đến nửa năm rồi tớ chưa đi thăm. Vì thế tớ đang định thu tới thì đi thăm một chuyến.”
“Thế à? Tớ không hề biết đấy.”
“À thì cũng chả phải nghiêm trọng lắm. Gọi điện thoại nghe bà vẫn khỏe mạnh lắm. Bà còn cho tớ một tràng như súng máy ấy chứ.”
Cũng phải nói rõ, bà tôi với bà của Manami khác nhau. Bà nội tôi cơ bản cũng cưng chiều cháu, nhưng lắm lúc bà cũng vô lý lắm.
Tại sao ông nội tôi lại lấy bà? Tôi lúc nào cũng thấy khó hiểu.
Chả lẽ ông là dân khổ dâm?
Ông còn nói “rồi sẽ có ngày cháu khắc hiểu” – đúng là điểm xấu.
“Nên tớ định đi thăm một chuyến rồi nhân thể xin ít tiền tiêu vặt.”
“Cậu chả thành thật gì cả. Cậu rõ ràng muốn gặp ông bà mà.”
“Đâu…đâu có.”
“Nhưng mà…quan hệ tốt thế cũng mừng. Tớ cũng muốn đi thăm ông bà Kyou-chan nữa.”
“Ố? Thế đi cùng nhau nhé?”
“Ơ…nhưng…được không?”
“Không sao. Tớ cũng định đến ngày kính lão thì kính cả cậu luôn.”
“Thế là thế nào! Tớ giận đấy!”
Bạn thanh mai trúc mã của tôi đánh vai tôi một cái.
Xa xa, trước mặt chúng tôi là lửa trại. Ban đêm vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. Không nóng hay lạnh chút nào.
Tôi lại liên tưởng tới bà. Nói trắng ra thì không được hay lắm, nhưng bà luôn khiến tôi bình tĩnh lại. Cho dù nôn nóng tới mấy, tôi luôn thích ngồi với bà.
“Lúc nào nói chuyện với cậu tớ cũng nghĩ tới bà. Chả hiểu tại sao luôn.”
Nghe tôi nói thế, Manami cười:
“Cậu nói thế tớ không biết nên vui hay buồn nữa.”
“Hà hà, tùy cậu. Có điều bà tớ mà giận thì cũng kinh lắm, may mà bà còn dễ tha lỗi cho người khác.”
“Thế à? Vậy tớ an tâm rồi.”
Manami lúc nào cũng bình tĩnh trầm ổn, khiến người khác an tâm. Tôi chưa bao giờ thấy bạn ấy tức giận cả.
“ --- Ấm quá.”
“ ---Ừ.”
Chúng tôi ngồi song song nhìn đống lửa trong yên lặng.
------- Nói thật, đi chơi với lớp vui ghê ta!!!!!!!
Quá ấm, mí mắt của tôi dần dần trĩu xuống.
Đột nhiên Manami hỏi:
“Nè, Kyou-chan.”
“Ừm ?”
Tôi quay sang thấy Manami đang cúi xuống. Có lẽ vì ánh lửa, mặt bạn ấy hơi hồng.
“Cho dù sau khi lên cấp ba, cùng tiếp tục thế này nhé.”
“Đương nhiên. Đã mười năm rồi – tớ nghĩ có cả đời cũng không sao.”
“Thật sao? Cậu thật sự nghĩ thế sao?”
“Ừ.”
“…Phải không?”
Bạn ấy cười dịu dàng.
“Cho dù thế cũng không tệ nhỉ.”
“Đúng không?”
Tôi cười hì hì.
“Ừ.”
Có cảm giác tâm trạng của Manami rất tốt. Bạn ấy mà có đuôi thì giờ đang vẫy vẫy rồi.
Có lẽ vì bản thân cũng đang thấy thoải mái, tôi mới nhận ra Manami đang nghĩ giống mình. Bình thường tôi chịu không đoán ra, nhưng hôm nay chúng tôi hiểu rõ nhau.
Điều đó làm tôi thấy rất thoải mái. Đúng. Rất an tâm là khác…cứ ngồi cạnh Manami là thế. Thật là khó hiểu. Bạn thơ ấu của tôi là một cô gái bình thường, nhưng có lúc lại như một bà cụ non.
“Không chừng bình thường cũng có cái đặc biệt của nó.”
Tôi bất tri bất giác nói ra. Chính mình cũng không biết tại sao lại nói thế.
Tôi còn tưởng bạn ấy sẽ hỏi, nhưng không.
“Nếu thế -- sao Kyou-chan cũng trở nên bình thường đi?”
“Hà hà.”
Lúc đó, tôi nghĩ ‘thế cũng không tệ lắm’…
Nhưng tôi trả lời:
“Để sau đi. Tớ muốn cố gắng thêm chút nữa.”
Tại sao tôi lại cố gắng? Chính tôi cũng không rõ – nhưng từ tiểu học đến giờ, tôi luôn thấy bứt rứt trong người, lúc nào cũng thấy mình phải làm gì đó. Càng lớn cảm giác đó càng mãnh liệt.
“Thế à…nhưng đừng bất cẩn nhé.”
“Ừ.”
“Lúc nào tớ cũng ở bên cạnh Kyou-chan.”
Không cần cậu phải nói ra đâu.
“ – Tớ biết. Đã biết từ lâu rồi.”
Sau ngày hôm đó, chúng tôi quay về lều và ngủ. Nếu như trong truyện, sẽ có tình huống ‘lẻn vào lều con gái’ các loại, nhưng đáng tiếc đây là thực tại. Bọn tôi chả lẻn vào lều con gái, mà con gái cũng chả lẻn vào lều bọn tôi.
Chúng tôi cứ thể ngủ một mạch tới sáng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy tràn đầy sinh khí.
Tôi nhẹ nhàng rời lêu và tận hưởng sáng sớm. Trời hôm nay rất đẹp.
“Hừm – hô – không tệ lắm.”
Hôm nay trời còn dễ chịu hơn cả hôm qua. Ngủ trong lều một đêm có khác.
Hôm qua là lần đầu tiên tôi hay Sakurai tham gia dã ngoại. Có lẽ lần sau rủ cả nhà đi cũng hay.
Mặc dù gần đây quan hệ của tôi với cô em gái hơi có chút bất thường.
Có lần tôi rủ nó đi lễ hội văn hóa ---
“…Xin lỗi, em không đi được.”
“Thế à? Em có việc gì quan trọng hơn à?”
“Vâng. Em đi trung tâm thể thao.”
“Trung tâm thế thao? Em á?”
Vì em gái tôi vận động rất dở, tôi còn tưởng mình nghe nhầm chứ.
“Em, em cũng không định tham gia. Em chỉ muốn đi xem người ta thi chạy điền kinh thôi!”
“Hừm ---“
Lúc đó, tôi không để tâm chú ý những gì con bé nói. Giờ nghĩ lại – có khi từ ngày đó Kirino đã bắt đầu luyện tập rồi.
“À…đúng rồi! Hồi đại hội thể dục thể thao lần trước, em đoạt giải nhất cuộc thi đi bộ nhanh đấy!”
“Hừm – hồi anh học tiểu học anh cũng có giải nhất.”
Giá mà có cái máy thời gian cho mình quay lại cốc đầu cái thằng ngốc này nhỉ.
“Em biết mà! Onii-chan là giỏi nhất!”
“Đúng đúng! Khen anh nữa đi!”
“Thế sao anh không gia nhập đội điền kinh?”
“……”
“Đau! Sao anh lại cốc đầu em!”
“Im đi! Anh té đây!”
------ Hình như còn có vụ ấy nữa.
Tại sao tôi không tham gia đội điền kinh? Vì khi lên cấp hai, tôi nhận ra sức chân của mình cũng chả phải tốt lắm. Hồi tiểu học thì tôi nhanh thật – nhưng chỉ trong năm tiểu học mà thôi. Chả cần cố gắng quá cũng max điểm – chỉ có thời tiểu học mới thế thôi.
Ừ, ít ra giờ điểm số cũng vẫn tốt.
“Bình thường là thế.”
Hôm nay, tôi có thể thừa nhận chuyện đó với em gái mình. Nhưng hồi đó thì không.
“Hay là đợi Manami nhỉ…nhưng chờ đến bao giờ đây…”
“Gì cơ? Kyou-chan?”
“Wow?”
Đột nhiên bạn ấy thò mặt ra ngay cạnh tôi.
“Manami! Đừng có lén lút thế!”
“Ah?”
“Bỏ đi, cậu đang làm gì thế?”
“Tản bộ buổi sáng.”
“Cậu dậy sớm thật!”
Cậu đúng là bà ngoại có khác. Tớ đã định dậy sớm rồi mà vẫn thua.
“Vì hôm nay rất thoải mái – đi tản bộ cùng nhau không?”
“Ừ. Đi ngắm bầu trời chút đi.”
“Ừm.”
Thật là…mấy ‘hoạt động’ của Manami lúc nào cũng có vẻ già già thế này, ngược hẳn với Sakurai. Có lẽ vì thế mà người ta bảo bạn ấy quê mùa không thú vị gì cả.
Tôi sánh vai bước bên cạnh Manami.
Ngày thứ hai, kế hoạch của bọn tôi là ăn sáng tại khách sạn, để hành lý lại đó rồi lên xe bus đến chân núi.
“Leo núi quá tốn sức! Tớ phản đối!”
Trên xe bus, Sakurai đang tuyên truyền mấy câu nhụt chí.
“Sakurai-san, nếu thích cậu có thể ngồi cáp treo lên đỉnh luôn.”
“Thật à! Thế tớ đi ngồi ngay!”
“Manami, đừng có cung cấp thừa thông tin cho người ta. Tớ đã kiểm tra rồi, núi này rất hợp cho dân nghiệp dư mới vào nghề.”
Nghe nói chỉ một tiếng là leo đến đỉnh. Chỉ hơn đám học sinh tiểu học đi lại mỗi ngày có tý. Với lại phong cảnh chắc cũng đẹp. Tôi rất hứng thú xem thử.
Chúng tôi dừng xe ở chân núi. Ở đó có khá nhiều cửa hàng bán đồ thổ sản lưu niệm các loại.
“Mặc dù leo núi không có khó khăn gì – nhưng ai thấy người không khỏe đứng lên nào.”
Trước khi Sakurai kịp la ‘em em’ tôi đã đè ngay bạn ấy xuống.
“Um um um um…( đừng có bịt miệng tớ)”
“Thân thể cậu chả sao cả, mà là đầu cậu mới có vấn đề.”
“Cậu không thấy mình quá đáng à?”
“Rồi rồi! Đi thôi! Mục tiêu : đỉnh núi! Tớ có thể thấy cảnh tượng hùng vĩ rồi!” “À – thế còn đi cáp treo thì sao ~? Tha hồ mà ngắm cảnh.”
“Cậu bị ngốc à? Không tự leo bằng chân sao thấy cảnh đẹp được. Nếu không thì có khác gì xem qua TV? Nếu cậu bảo cơ thể không ổn là sẽ bị vứt lại xe bus rồi đấy.”
“Ừm…nghe cũng chán…”
“Đúng thế phải không?”
“…Kyou-chan, xem ra cậu đã quen thuyết phục bạn Sakurai rồi.”
Manami cảm thán nói.
“Thế à? Hừm, cũng giống như dắt chó đi dạo thôi mà.”
“Nè! Tớ nghe rồi đấy!”
Vừa trò chuyện, tôi vừa dẫn đội sáu người lên núi. Ở chân núi còn nhiều hoa cỏ, nhưng càng vào trong càng lắm đá. Cảnh tượng này kích thích bản chất mê mạo hiểm của tôi. Quả thật là tôi hợp với chỗ này. Tôi vô thức đi nhanh hơn và dần dần bắt kịp nhóm đi trước.
“Chà chà….”
Dù sao mình cũng là nhóm trưởng, phải để ý thành viên mới được! Tôi dừng lại quay đầu đợi ---
“Các cậu đi chậm lại chút nào ---“
Tôi gọi với theo hai người trọng đội. Tầm chục giây sau ----
“Hà --- hô --- hà --- tớ sắp…chết rồi…”
“Cậu có sao không Sakurai ~?”
Nhìn Sakurai gần tắt thở, Manami ân cần hỏi. Tôi nói thật cảm tưởng của mình.
“Thê thảm vậy. Còn chưa đến 30 phút nữa.”
“Hà – đã bảo rồi – người tớ yếu lắm….”
“Ờ, thấy rồi. Còn tưởng cậu chỉ kiếm cớ thôi chứ.”
Không chỉ yếu, cậu còn chả có tý thể lực nào nữa
“Nếu cậu không đi nổi nữa hay để tớ cõng lên đỉnh núi?”
“Á? Không không, không cần đâu….”
Ít ra cậu còn biết ngượng
“Nhưng …nếu thật không đi được tớ sẽ nhờ.”
Vậy tức là còn đi được chứ gì.
“Hiểu rồi – vậy cố lên nhé. Chịu cực khổ rồi mới thấy đỉnh núi đẹp thế nào.”
“…Hà…hà….hy vọng là thế.”
“Sakurai-san, nếu cậu thấy không đi nổi nữa thì bảo thầy giáo dẫn về dưới chân núi cũng được…”
Sakurai lắc đầu từ chối phương án tiêu cực của Manami.
“..Đã tới đây rồi thì phải đi tới cùng. Giờ mà quay về mới là vô nghĩa.”
“Nói hay lắm.”
Tôi nhe răng cười.
Đúng, Sakurai lười lắm. Nhưng nếu bạn ấy thích cái gì đó thì sẽ ra sức chơi. Vì thế việc của tôi là cùng bạn ấy tận hưởng cuộc leo núi này.
“Vậy – để tớ đi khóa đuôi cho. Ai đó dẫn đầu hộ tớ nhé.”
Tôi gọi vọng lên phía trước rồi đi chậm lại.
Tôi, Manami và Sakurai – ba người cùng nhau lên núi.
Khi lên đến đỉnh là hơn 30 phút sau. Lớp tôi đang tụ tập ở một khoảng trống trên đỉnh. Có vẻ mọi người đang nghỉ ngơi cho lại sức. Còn Sakurai thì ---
“Đến rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Cuối cùng bạn ấy cũng tự mình leo được lên đây.
Mặc dù có nhiều lần bạn ấy suýt nữa là nôn ọe, nhưng mỗi lần tôi đề nghị cõng Sakurai cũng cứng đầu từ chối tự mình đi. Tôi thấy thực sự khâm phục ý chí của Sakurai rồi đấy.
“Cậu làm được rồi Sakurai! Giỏi quá!”
“Mệt quá trời! Đừng có vỗ lưng tớ! À – cảm giác như sắp chết đến nơi ấy!”
Sakurai ném ngay hành lỳ xuống và ngồi bệt ra đất. Bạn ấy thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi – có vẻ đã dùng hết thể lực rồi. Manami lấy chai nước đá đưa ra:
“Sakurai-san. Nước này.”
“Tamura-chan…à…cám ơn nhé.”
*Ực ực ực* Bạn ấy một hơi cạn sạch cả chai.
“Sakurai, nghỉ chút đi đã.”
“Tớ ~ không đi nổi nữa ~ rồi ~.”
“Hà hà, hiểu hiểu.”
“Cậu cười cái gì hả? Chốc nữa tớ đi cáp treo xuống, không leo nữa đâu.”
“Rồi, cậu đã rất cố gắng rồi. Nhưng tớ muốn chỉ cho cậu xem cái khác cơ.”
“Hử ~~~~~~~?”
Chưa bao giờ nghe Sakurai có vẻ miễn cưỡng thế này.
Tôi cười khổ và đưa tay ra.
“Rồi, đưa tay đây.”
“…Cậu định giở trò gì nữa hả?”
“Cứ đưa tay đây.”
“Cậu đanh định giở trò gì nói mau.”
Sakurai cảnh giác nắm lấy tay tôi.
“Lên – nè!”
Tôi kéo bạn ấy đứng dậy.
“Rồi đi nào.”
“..Đi đâu?”
“ – Cứ đi là biết.”
Tôi nhìn quanh kiếm một chỗ tốt. Thật đáng tiếc, lên muộn quá nên mấy chỗ tốt hết sạch rồi.
Không vấn đề gì. Giờ là lúc Kousaka Kyousuke tỏa sáng đây.
“ – Đây rồi.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở một chỗ.
“Đằng kia. Trông không tệ lắm.”
Chỗ đó là một tảng đá vũng chắc cao hơn hẳn so với xung quanh. Leo lên đó chắc chắn bọn tôi có thể thấy cảnh đẹp núi non.
“Đi nào!”
“Từ từ!”
Giống như con chó điên chạy theo mồi, tôi lao lên trước. Mặc dù giờ tôi không nhanh như hồi tiểu học, hai chân vẫn còn nhanh chán.
Tôi nhẹ nhàng nhảy qua sợi dây ngăn cách tôi và hòn đá ấy.
“Yeah!”
Trong nháy mắt tôi đã trèo lên hòn đá. Từ đó, tôi nhìn xuống chân núi.
“Wah – y như mình nghĩ!”
Ngoài ‘tuyệt vời’ ra không còn từ nào phù hợp hơn. Từ đây nhìn xuống, tôi thấy con đường mòn đầy đá, rừng xanh rậm rạp và đỉnh núi. Mặc dù có câu tục ngữ nói chỉ có thằng ngốc mới thích chỗ cao, nhưng nhìn cảnh này cũng đáng làm thằng ngốc.
Tràn đầy hưng phấn, tôi gọi Sakurai.
“Sakurai! Lên đây đi! Ở đây đẹp lắm!”
“Cậu bị ngốc à! Tớ là người chứ có phải khỉ như cậu đâu! Mà tớ mệt lắm rồi!”
“Cậu dừng nói lại một phút có được không?”
Tôi mắng. Bây giờ bọn tôi đã tới mức không cần phải lịch sự nữa rồi.
Bên cạnh Sakurai, Manami ngước lên lo lắng nói:
“Kyou-chan, nguy hiểm ddayas~”
“Không sao không sao, trò vặt thôi mà.”
Ừ thì - cô bạn thanh mai trúc mã của mình chắc cũng chả leo lên đây nổi.
Có lần Manami ngã ở công viên đến vỡ cả kính. Giờ ngã ở đây chắc chắc là đau hơn nhiều, chưa kể còn chả có chỗ nào để chân nữa…nhưng mà…
Bất kể thế nào, tôi muốn chỉ cho Sakurai thấy cảnh này.
--- Cho Sakurai thấy đi chơi với lớp vui thế nào.
Đó là mấu chốt của nhiệm vụ lần này. Nhất định tôi sẽ hoàn thành nó. Tôi đã nói ‘cứ để tớ lo’ rồi.
“Sakurai! Trèo lên đây!”
Tôi đưa tay cho Sakurai. Nếu bạn ấy không trèo lên được thì tôi kéo lên thôi. Đã đến đây rồi mà không thấy cảnh này thì phí quá – khi đó, tôi thật lòng nghĩ thế.
Sakurai nhìn tay tôi có vẻ khó hiểu.
“Thật là, đã bảo cậu là tớ mệt chết rồi mà.”
Bạn ấy cười khổ và nắm chặt lấy tay tôi.
“Cậu cứng đầu quá đấy. Tamura-chan mà giận là tớ kệ đấy.”
“Sao tự dưng lại nhắc đến Manami làm gì?”
Với cả, Manami mà giận thì có gì mà đáng sợ?
“Hà…lên nào!”
Tôi kéo bạn ấy lên. Vì trên này khá chênh vênh nên hai chúng tôi dán cứng vào nhau.
“Phù – mệt thật đấy.”
“Nè, đừng có nói như thể tớ nặng lắm!”
“Cậu chừng 52 cân thì phải?”
“Làm gì có chuyện ấy. Tớ chỉ 41 cân thôi.”
Sakurai hít sâu một hơi và nhìn cảnh trước mặt.
“Rồi rồi – tiếp theo là…”
Tôi đổi đề tài, chỉ xuống cảnh phía dưới.
--- Nhìn đi Sakurai. Cảnh đẹp rực rỡ thế này, nhìn đi.
“Hừm, thì sao?”
Giọng điệu Sakurai cứ như thể toàn bộ cảnh quan này đều của bạn ấy vậy.
Dẫn Sakurai đến đây là tôi.
Để chỉ cho bạn ấy thấy trường học vui thế nào, đi học cũng không phải đáng ghét quá.
Việc cũng đơn giản thôi, nhưng tôi phải cố hết sức. Giờ, nỗ lực của tôi có tác dụng gì không tùy thuộc vào những gì Sakurai sắp nói.
Tôi vốn là ‘tự ý xen vào việc của người khác’.
Nhưng dù sao tôi cũng mong có kết quả tốt.
Liếc mắt sang Sakurai, bạn ấy …
Đang nhìn thẳng --- xuống chỗ tôi chỉ, có vẻ không nghe thấy tôi.
“Nè…đứng đây nói chắc ở dưới không nghe được đâu nhỉ, Kousaka?”
“Ừ?”
“ – Cậu đáng ghét lắm đấy.”
“Hử?”
Tôi sợ hết hồn khi nghe thấy câu này.
Sakurai cười trộm, nói với tôi:
“Ừ -- hì hì. …thế nào? Bộ cậu tưởng tớ sẽ nói ‘ôi cảnh đẹp quá! Tớ cảm động quá!’ à?”
“Ừ….”
Chuyện đó là đương nhiên mà?
Câu này, tôi không nói ra nổi.
“Nhưng tớ cảm nhận được lòng nhiệt tình của cậu. Cậu phải nhớ kỹ, không phải cậu cứ ra sức giúp ai thì người ta cũng cảm động biết ơn đâu. Đây là lời khuyên của Akimi cho cậu đấy.”
Mặc dù giọng Sakurai nghe như đang đùa, nhưng tôi biết bạn ấy hoàn toàn nghiêm túc.
Mặc dù tôi cũng có chuẩn bị rồi…nhưng …vẫn bị tổn thương…..
“…Tất cả những gì tớ làm, chẳng lẽ đều là chõ mũi vào việc của cậu…sao?”
“!”
Nghe tôi hỏi thế, Sakurai ngạc nhiên nheo mắt lại.
“Đồ - ngốc!”
“Ủa?”
Mình vừa bị mắng phải không nhỉ?
Nhìn tôi tròn mắt ngạc nhiên, bạn ấy quay sang một bên:
“Ngốc – ngốc! Ngốc ơi là ngốc! Cậu không chỉ đáng ghét mà còn là một thằng đại ngốc nữa!”
“…Nè, tớ chả hiểu cậu đang nói gì cả! Ai bảo người khác ngốc mới là đồ ngốc đấy!”
Tôi kháng nghị.
“ --- Làm ơn nói tiếng gì tớ hiểu được đi.”
“Đồ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Sakurai cắn môi một cách khổ sở.
“Ý tớ là ---“
Bạn ấy xoay sang tôi định nói cái gì đó.
Nhưng có lẽ hồi đó, bạn ấy quay quá nhanh ---
“Ah ---“
“Sa, Sakurai!”
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết bạn ấy định nói gì.
Tôi rướn lên cố giữ tay Sakurai lại một cách tuyệt vọng.
Kết quả là ---
Buổi đi chơi chung kết thúc bằng cách không thể tệ hại hơn được.
Đúng như tôi nghĩ, nó trở thành một ký ức không thể nào quên.
--- Nghe nói vì Kousaka mà Sakurai bị gãy xương?
--- Ừ, nghe nói vì Kousaka ép bạn ấy trèo leo. Bạn ấy ngã vì đi theo Kousaka vào khu vực cấm.
--- Thật không? Tệ quá.
--- Sakurai thật đáng thương. Để Kousaka bị ngã có phải tốt không.
--- Tóm lại, đó là lý do buổi đi chơi của trường phải kết thúc sớm một ngày.
--- Đừng trách lớp tớ chứ, bọn này cũng tức mà.
--- Gần đây thằng ấy kiêu ngạo quá mức. Đã sớm biết có ngày sẽ có chuyện này mà.
--- Nhưng tớ nghe nói bố mẹ Sakurai đi vắng cơ mà?
--- Tớ còn nghe nói bố mẹ bạn ấy làm loạn lên ở trường cơ. Hình như Sakurai tự ý đi mà không xin phép.
--- Còn có tin đồn là Kousaka xúi bạn ấy làm giả một cái đơn.
--- Tớ có cảm giác thằng ấy thật sự sẽ làm thế đấy.
--- Ngay từ đầu nó đã khoác lác là nhất định sẽ dẫn Sakurai về trường còn gì.
--- Thế rút cục hình phạt cho Kousaka là thế nào?
--- Thấy nó bị lôi lên phòng hiệu trưởng nhưng rồi hết.
--- Hả? Sau khi nó gây họa thế á? Đùa nhau à?
--- Ừ. Dù sao nó cũng là lớp trưởng, chắc vì thế được tha cho.
--- Lần này…chuyện hơi khó tha đấy.
Sau khi buổi đi chơi của lớp kết thúc ngay ngày thứ hai, chúng tôi ngồi xe về Chiba. Ký ức của tôi khi đó rất mơ hồ hỗn loạn. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang chuẩn bị xin lỗi cả lớp. Tôi xấu hổ tới mức muốn mổ bụng tự sát.
“Con về rồi đây….”
“---Kyousuke. Bố mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Đó là lúc tôi nghe tin bà ngoại qua đời.
“….Aaaaaahhhh.”
Vận rủi ồ ạt ập đến – khi đó tôi cảm thấy trên đời này không ai có thể hiểu được cảm giác này. Ai ai cũng có lúc gặp cảnh người thân qua đời, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự mình nếm thử.
“…Không…lẽ nào….”
Giống như mọi người, khi nghe tin, trong lòng tôi có ngàn vạn cảm xúc lẫn lộn….Tuy nhiên…khi đó, tôi không thể nghĩ về chuyện ấy.
Cho phép tôi nói một lời sám hối muộn màng.
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có Sakurai mà thôi ---
Người tôi quý nhất vừa chết đi. Tôi sẽ không bao giờ được gặp bà nữa. Thế mà tôi lại không thể nghĩ về chuyện khác được.
“Nhắc đến bà, sắp tới ngày kính lão rồi, tớ định đi thăm bà nội mình.”
“Ahah, Kyou-chan vẫn quý bà nội của cậu nhỉ?”
Đùa nhau à.
----- Trước khi đi, mọi thứ còn thuận buồn xuôi gió. Giờ…đã an nát tất cả rồi.
“Chết tiệt…sao lại đến mức này cơ chứ!”
Tôi vung tay đấm giường.
Sáng hôm sau – đáng lẽ hôm nay là ngày thứ ba của kỳ nghỉ, nhưng vì tôi mà biến thành giờ tự học nhàm chán.
Mẹ đã về quê trước rồi. Bố tối nay cũng sẽ về.
Sau một đêm, tôi miễn cưỡng phục hồi khả năng suy nghĩ. Tôi hạ quyết tâm ‘hôm nay phải làm chuyện cần làm’ trước khi đến trường.
Tôi còn cố ý đi đường khác tránh mặt Manami, đến trường một mình
---- Hôm nay, mình phải xin lỗi mọi người
Trước khi làm xong nhiệm vụ này, tôi không muốn gặp Manami. Bạn tôi chắc cũng biết tin rồi, tôi không muốn nghe vài câu an ủi dịu dàng.
“…..”
Bước vào lớp, đập vào mặt tôi là không khí cực kỳ không ổn. Ánh mắt tôi dừng lại ở một ghế trống. Mọi người đã chú ý đến tôi, cả lớp trở nên yên lặng như tờ.
Sự yên lặng kéo dài chừng vài giây – trước khi biến thành một loạt tiếng xì xào.
Nhưng chỉ có Manami nhìn tôi như sắp khóc.
Tôi chịu vô số ánh mắt tực giận căm hơn đi về chỗ. Lúc này, một âm thanh vang lên.
“Nè, cậu không định nói gì à?”
Đó là một trong số bạn cùng lớp của tôi.
“…Có.”
Tôi bỏ cặp xuống và đi tới bục giảng, quay người cúi đầu.
“Xin lỗi tất cả mọi người! Vì tớ mà buổi đi chơi bị hủy. Vô cùng xin lỗi.”
“Hả?”
“Đùa nhau à?”
“Chịu trách nhiệm đi!”
“Thế bạn Sakurai thì sao?”
“Lỡ bạn ấy không chịu đi học nữa thì sao?”
Những giọng nói đầy tức giận liên tiếp vang lên. Mỗi lời đâm vào tim tôi như một lưỡi dao.
Không sao. Thế cũng đương nhiên thôi.
Trên đời này, không phải cứ một câu xin lỗi là xong chuyện. .
Bất kể thế nào, tôi phải làm gì đó. Nhưng tôi không biết nên làm gì – cảm giác đó rất thống khổ khó chịu. Tôi thức trắng đêm suy nghĩ mà không có kết quả gì. Tôi không thể chữa lành cho Sakurai, không thể khiến bạn ấy mỉm cười đi học. Tôi cũng không thể đề nghị trường học đi chơi lần nữa. Tôi không thể làm gì được. Không làm được bất cứ cái gì hết.
Thậm chí tôi còn chả biết kết thúc chuyện này thế nào. Tôi chỉ có thể cúi đầu xin lỗi thôi.
Giờ, đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
“Hôm nay tan học, tớ sẽ đi thăm Sakurai, đi xin lỗi bạn ấy. Nếu bạn ấy khỏe hơn, tớ sẽ bảo bạn ấy đi học nữa!”
“Cậu lại định dẫm lên vết xe đổ nữa hả?”
“Cậu hoàn toàn chưa tự nhìn lại mình gì cả!”
“Thế chỉ gây thêm phiền toái cho Sakurai mà thôi.”
“Bố mẹ người ta còn lâu mới cho cậu gặp, chả lẽ chuyện đó cậu cũng không hiểu sao?”
“Tốt nhất đừng có làm gì là được rồi.”
Thế rút cục các cậu muốn thế nào!? Tôi gào lên trong lòng.
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi sẽ làm những gì cần làm.
“Các cậu muốn nói gì cũng được, muốn ghét thằng này thế nào cũng được. Đánh luôn cũng được! Nhưng làm ơn! Khi Sakurai quay lại, hãy đối xử với bạn ấy như bình thường! Cười nói, chơi bời, chọc tức! Đừng để năm cuối của cấp hai kết thúc thế này!”
“Không đến lượt cậu nói cái đó!”
“Đến nước này là lỗi của cậu chứ ai!”
“Cậu định chịu trách nhiệm thế nào đây!”
“Đánh cậu thì có tác dụng gì? Chỉ làm cậu thấy thoải mái hơn thì có.”
“Vẫn còn muốn diễn trò à? Đồ cặn bã.”
Giải pháp của tôi như thêm dầu vào lừa. Mọi người ào ào nổi giận.
Lớp học hỗn loạn hết lên. Ai ai cũng to tiếng, không khí gần như sắp nổ tung ---
*RẦM*
Một tiếng đập bàn làm tất cả ngậm miệng lại.
Mọi người quay sang hướng đó…và đờ hết ra.
“--------------“
“ ----- Mọi người làm ơn trật tự chút.”
Manami. Vừa nãy là Manami.
“…Tamura…?”
“Cậu nữa Kyou-chan, quay về chỗ đi.”
Giọng Manami vẫn hiền lành như mọi lần. Nụ cười vẫn nở trên môi.
Nhưng lúc này, tôi thấy cả gan dạ, quyết đoán.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Manami thực sự nổi giận.
“Youko-chan.”
“Gì?”
“’Xin mang bạn Sakurai về trường’ – Youko-chan viết cái đó, đúng không? Hơn nữa lúc bạn Sakurai lên xe, sao cậu không có ý kiến gì? Giờ cậu lại hùa với mọi người đổ hết tội trạng lên đầu Kyou-chan là sao?”
“À…là vì….”
“Ừm? Vì sao?”
“………”
Youko không nói gì. Manami cũng không tiếp tục đợi mà tiếp tục:
“Vì lúc cậu xem trên diễn đàn, thấy mọi người nếu có ý như thế -- cậu vì thế tát nước theo mưa phải không?”
“!?”
“Tớ cũng biết xem diễn đàn mà.”
Giọng nói của Manami vẫn vậy, nhưng khí thế hoàn toàn khác với ngày thường.
“À, thế là không được đâu nhé. Tớ thấy thế khôn ổn – vậy bạn Youko là quản trị cái trang đó xử lý nó đi nhé.”
“Ờ….sao cậu….”
“Cậu xóa sạch đi được chứ?”
Manami vẫn mỉm cười.
“Lấy quyền quản trị mà xóa…được không?”
“Ờ? Ngay bây giờ?”
“Đúng, ngay bây giờ.”
“……..”
“Nhanh lên nào.”
Bị khí thế Manami áp đảo, Youko rối rít lấy điện thoại ra bấm bấm.
“Rồi, xóa hết rồi. Ok chưa?”
“Cám ơn. Đừng để mấy cái topic kiểu đó xuất hiện nữa đấy.”
Mặc dù Manami vẫn nói bằng giọng như thể ‘mai đừng dậy muộn nhé’ nhưng bạn ấy cực kỳ đáng sợ!
Vẫn dùng giọng dịu dàng như cũ, Manami tiếp tục:
“Mọi người, tớ có chuyện muốn nói.”
“…Vốn là có người lo ‘bạn Sakurai không đi học’ rồi viết vào sổ tay nên thói quen của Kyou-chan mới nổi dậy. Nên nếu không có yêu cầu ấy, bạn ấy sẽ không đến trường, không bị thương và buổi đi chơi cũng không bị ảnh hưởng.”
“Này – Manami, đâu có đơn giản thế….”
“Dựa trên kết quả đó thì, các cậu từ nãy đến giờ đều có ý ‘tốt nhất là Sakurai đừng có đến trường’.”
“Cậu có tin tớ tát cậu không!”
Tôi không nhịn nổi gào lên. Dù là Manami nói cũng thế.
Manami có vẻ bị tổn thương. Bạn ấy cúi mặt, nói:
“Vừa nãy…những gì Kyou-chan và mọi người vừa nói…có ý như thế.”
“!”
“Lo lắng cho Sakurai rồi viết vào sổ tay. Dẫn bạn ấy đến trường, rủ bạn ấy đi chơi với lớp, khích lệ bạn ấy leo núi…Kyou-chan tự nguyện làm tất cả. Mặc dù kết quả không được như ý, nhưng tớ vẫn không cho rằng nỗ lực của cậu ấy là sai.”
“….Manami.”
“Trách nhiệm lớn nhất lần này là Sakurai vì bất cẩn rồi bị thương. Thứ hai là Kyou-chan. Thứ ba là tất cả mọi người. Các cậu chả những không ngăn cản Kyou-chan còn tát nước theo mưa. Cho nên theo tớ mọi người chả ai có quyền trách Kyou-chan cả ---“
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Manami kết thúc:
“Tớ chỉ muốn nói thế thôi.”
Không ai nói nên lời.
Sau đó, Manami nhìn thẳng vào mắt tôi và kết luận:
“Lần này rất đáng tiếc, nhưng đành chịu thôi.”
Sau khi ‘lần đầu tiên thấy Manami nổi giận’, tôi theo chân bố vào bệnh viện thăm Sakurai.
Gặp mẹ của bạn ấy – dường như bà phải bỏ công việc chạy về -- tôi cúi đầu cầu xin, nhưng mà….
‘Còn lâu tôi mới cho con gái quay lại cái trường ấy’
‘Tôi nghe nói cậu ép con bé đi cái chuyến ấy’
‘Tất cả là lỗi của cậu’
‘Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa’.
----- Tôi bị chửi cho thê thảm.
Cho dù thằng ngu đầy nhiệt huyết như tôi cũng chịu thua.
Cuộc gặp gỡ của ‘thằng tôi ba năm trước’ và người bạn cùng lớp không chịu đi học.
‘Sakurai Akimi’ là một trong các yếu tố chủ chốt tạo thành ‘tôi’ như bây giờ.
Nhưng đừng hiểu nhầm.
Cả ‘chuyện của Sakurai’ và ‘cái chết của bà’ – những ký ức đau thương ấy – không phải là nguyên nhân trực tiếp tạo nên bóng ma trong tâm trí tôi, thay đổi hoàn toàn con người tôi.
Lý do thật sự…xin hãy lắng nghe.
Sau đó bố đưa tôi về nhà rồi quay về nhà ông bà. Vừa mở cửa, tôi thấy em gái mình đang ngồi trên ghế cúi mặt ôm đầu vào gối. Có lẽ con bé khóc mệt quá. Vì nó cũng thích bà như tôi vậy.
Tôi cố ra vẻ tự nhiên và rót cho nó một cốc cà phê.
“Em uống không?”
“…..”
Kirino nhích đầu sang một chút, hơi gật đầu.
“Anh để đây nhé.”
“..Vâng.”
Con bé cầm ly lên uống một ngụm.
“…Anh ơi, anh giỏi quá.”
“Giỏi cái gì?”
“ *Sụt sịt*…Anh không khóc.”
“Đương nhiên rồi.”
Anh sẽ không khóc trước mặt em đâu.
Hơn nữa, bản thân tôi cũng biết giờ không phải là lúc để khóc.
Bà ngoại mà tôi thích nhất vừa qua đời. Em gái tôi đang khóc.
Đáng lẽ lúc này tôi phải làm gì đó cho Kirino.
----- Cứ để anh lo.
Tôi không thể nói ra nổi câu này nữa.
----- Tại sao? Tại sao lại thế?
Trên đời này, không phải một câu xin lỗi là xong hết
Tại sao lại biến thành thế này? Bao lâu nay tôi vẫn tin điều đó – không, đúng hơn là tôi biến nó thành tín niệm của mình rồi. Vậy sao lúc quan trọng thế này mà dcm nó lại vô dụng thế chứ [4]
Lại còn biến thành vật cản của tôi nữa.
Tôi biết mình có rất nhiều câu có thể an ủi Kirino, nhưng giờ một câu cũng không nói ra nổi
“…Uống được không?”
“…Ừm…hơi đắng.”
“Thế à. Chắc anh ngâm nước hơi nồng.”
“Mai…mình có…về không?”
“Anh nghe nói sau một vài ngày rồi mình mới về.”
“…Thế thì…trước khi đó…em phải khóc cho đã…em sẽ chững chặc hơn giống anh…em sẽ…cố gắng hơn nữa…”
“…..”
Giờ tôi hiểu tâm trạng Manami. Nhìn Kirino thế này tôi cũng thấy đau lòng.
Nhưng rồi – thằng học sinh cấp hai bình thường Kousaka Kyousuke không làm gì được. Nó chỉ có thể lặng im ngồi bên em gái nó đến khi con bé ngủ thiếp đi.
Lúc tôi vừa đắp chăn cho em gái mình xong thì chuông cửa reo. Tôi ra mở cửa và gặp Manami.
“Thế nào rồi?”
“Hôm qua, mẹ cậu …nhờ tớ chăm sóc cậu.”
“Ý của mẹ tớ là quan tâm để ý tớ hả?”
“Ừ. Tớ vẫn lo không biết mình làm được gì không – cậu đã ăn cơm tối chưa?”
Manami chìa cho tôi xem túi xách đầy đồ ăn.
“…Cám ơn rất nhiều. Ở trường hay ở nhà tớ cũng gây phiền toái cho cậu hoài.”
“Bọn mình đã đồng ý sẽ không nói chuyện này nữa mà bố nó.”
Để giảm căng thẳng, tôi nói:
“Nè Manami, hình như con gái trước khi đi lấy chồng mới nói thế với bố thì phải nhỉ?”
“Tớ là nữ sinh cấp hai thôi mà!”
“Hà hà, cũng đúng.”
Tôi thấy dễ chịu hơn rồi.
Bọn tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Vì em gái đang ngủ trong phòng khách nên chúng tôi lên phòng tôi.
Những lúc tâm trạng rớt chạm đáy thế này có bữa cơm nóng thật là tốt quá.
“Tớ no rồi. Ngon lắm.”
“Nếu có gì không ổn thì bỏ qua cho tớ nhé.”
“Không sao.”
“Nếu không ngại, sao không dẫn Kirino-chan đến nhà tớ?”
Hừm…cũng không tệ. Nhà Tamura chắc sẽ nhiệt tình chào đón anh em bọn mình…
“Thôi bỏ đi. Khỏi cần.”
Một, tôi không muốn đánh thức em gái đang ngủ dậy. Hai là gần đây có vẻ nó tránh mặt Manami. Tôi không rõ nguyên nhân lắm, nhưng chắc là thế.
Manami…nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tớ hiểu rồi.”
Bạn ấy dễ dàng bỏ cuộc.
“..Trà ngon quá.”
“Cám ơn.”
Mặc dù Manami chỉ đơn giản ngồi cạnh tôi…nhưng thế là đủ rồi.
Chúng tôi uống trà trong im lặng được một lúc.
Tôi hít một hơi và nói:
“Manami.”
“Gì?”
“Tớ nói chuyện với cậu một chút nhé – một cuộc thảo luận nhân sinh.”
“Được thôi.”
Nói thật, tôi cũng không mong đợi gì nhiều.
Tôi chỉ muốn có người nghe tôi nói hết thôi, biết đâu có ý tưởng gì hay. Vì thế tôi kể cho Manami về Sakurai, về bà ngoại, về mối suy tư của tôi với em gái mình – đem những ý nghĩ rối rắm loạn xạ trong đầu toàn bộ nói ra.
Không, tôi chỉ kiếm cớ mà thôi.
“ – Tại sao lại đến nông nỗi này.”
Tôi không có ý trút giận lên ai cả. Tôi chỉ muốn giúp mọi người mà thôi.
Tôi cúi đầu ép mình nói ra:
“Tại sao lại đến nông nỗi này? Tớ không ngờ…đúng, tớ biết mình chỉ chõ mũi vào việc của người khác….nhưng tớ chỉ muốn làm những gì cần phải làm mà thôi!”
“…Bình tĩnh nào, Kyou-chan.”
*Rầm* Tôi đập bàn. Cả bàn lẫn ngực đều đau nhói.
“Tại sao cuối cùng lại thành lỗi của tớ hết là thế nào!? Tất cả mọi thứ! Sakurai…Bà ngoại…tại sao…tại sao…”
Tôi cắn chặt răng, nhưng một tiếng nấc đáng xấu hổ vẫn bật ra.
“Tại sao lại đến nông nỗi này? Em gái tớ đang khóc, thế mà tớ không làm được gì cả! Tớ là anh nó cơ mà…! Tớ đáng lẽ phải an ủi nó, vỗ về nó, ít nhất cũng phải nói gì đó, làm cái gì đó cho nó…! Thế mà tớ chả làm được gì cả…! Tớ đâu có thế này! Tớ không muốn biến thành thế này! Khốn kiếp! Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!”
Rối tung lên rồi. Tôi còn chả biết mình đang nói cái gì nữa.
Nhưng…đó là những lời thật lòng của tôi.
Những lời trung thực nhất, trần trụi nhất, sâu nhất trong lòng.
Những lời của thằng học sinh cấp hai – năm ba, Kousaka Kyousuke.
Trong tim tôi tràn đầy lửa giận. Tôi muốn đập nát tất cả mọi thứ trong phòng – nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là khóc.
‘Thằng tôi lý tưởng’ chắc chắc sẽ không bao giờ khóc.
Nếu lúc này tôi chọn quay đầu, có lẽ trái tim tôi vẫn sẽ đứng vững.
Nhưng cũng vì thế, trong lòng tôi vẫn cho rằng ‘mình không làm được gì cả, nhưng mình phải làm cái gì đó’ – vì thế tôi chỉ có thể chửi rủa chính mình.
“Kyou-chan”
“Chết tiệt---!”
*Rầm* Tôi lại đập bàn lần nữa. Nắm đấm đau như dần, nhưng tôi mặc kệ.
*Rầm* Một lần nữa. *Rầm* Thêm một lần nữa. *Rầm* Một cú nữa.
Và rồi bạn ấy cản tôi lại.
“ --- Kyou-chan.”
Cô bạn thanh mai trúc mã hiền lành dịu dàng của tôi.
“Bình tĩnh lại đi.”
“-----“
Tôi cảm thấy mình là một người rất may mắn.
Trong đời mỗi người, sớm muộn gì cũng có lúc phải đối mặt với cảnh ‘mình không thể làm gì được’.
Nhưng hôm nay, khi tôi gặp cảnh đó, bạn ấy ở bên tôi. Ôm tôi.
Tôi cảm động quá. Cảm động đến mức nước mắt trào ra.
“…Manami.”
Tôi bật khóc. Khóc sau khi hỏi bạn ấy ‘thảo luận nhân sinh’.
“…Tớ đã nói chuyện với bố mẹ Sakurai rồi. Bạn ấy…sẽ không đi học nữa đâu….”
“Ừ.”
“Họ nói…toàn bộ là lỗi của tớ.”
“Không phải thế đâu.”
“Tớ không thể thực hiện lời hứa đi thăm bà ngoại với cậu nữa….bà đi rồi…em gái tớ đang khóc….mà tớ không thể an ủi nó…”
“…..”
“…..Tớ muốn chịu trách nhiệm vì buổi đi chơi của lớp. Tớ muốn thuyết phục Sakurai đi học trở lại. Tớ muốn cho bạn ấy thấy trường lớp vui vẻ thế nào. Vì tớ là lớp trưởng. Tớ còn muốn một cước đạp bay nguyên nhân làm em gái tớ khóc, vì tớ là anh nó…tất cả…tất cả…tớ phải làm gì đó….”
Tôi cắn môi đến bật máu.
“ --- Nhưng tớ không làm được. Tớ nghĩ vỡ đầu rồi mà cũng không có cách nào. Tớ muốn nói ‘cứ để tớ lo’ như mọi khi…nhưng sự thật là…tớ không làm được gì cả.”
Tôi không cam lòng. Tôi thấy xấu hổ, thấy sợ. Nếu cứ thế này, có khi tôi sẽ không còn là chính mình nữa. Vì thế tôi hỏi, mong muốn tìm ra một điểm tựa cho mình.
“Manami…tớ nên làm gì đây?”
“Cậu không cần làm gì hết.”
Manami nhẹ nhàng ôm tôi vào ngực, dịu dàng nói:
“Kyou-chan lúc nào cũng thế. Cứ có ai gặp khó khăn – cậu không chịu được. Cậu sẽ nghĩ là ‘đành vậy’ rồi liều lĩnh nói ‘cứ để tớ lo’ rồi cố gắng một mình. Vì cậu muốn giữ hình ảnh ‘anh trai rất ngầu’ trong mắt em gái cậu phải không? Nhưng khi gặp phải chuyện không bất khả kháng, Kyou-chan, cậu không cần phải thế.”
“--- Vì Kyou-chan chỉ là một cậu con trai bình thường thôi.”
Chính một câu này đã phủ bóng ma trong lòng tôi từ khi đó.
----- Mặc dù nói ra hơi bất thường, nhưng tôi là một thằng nam sinh bình thường.----- [5]
Mãi ba năm sau, tôi vẫn nghĩ như thế về mình.
Những câu đó đánh trúng tử huyệt của tôi.
“…Ra thế. Tớ là người bình thường thôi.”
“Ừ. Bình thường. Cũng giống tớ.”
Cũng không phải bây giờ tôi mới biết. Thực ra tôi biết lâu rồi là khác. Bản thân tôi cũng là người thường như bao người khác thôi.
Nhưng tôi không thể tự mình thoát khỏi cái xiềng xích ‘Đành vậy’ rồi tự nhận ‘cứ để tớ lo’.
“…Sao lúc nào tớ cũng cậy mạnh nhỉ?”
“Vì cậu muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình.”
“Với ai?”
“Với tớ -- và với cả em gái cậu nữa.”
“Kirino? Tớ? Tớ muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình cho con bé?”
“Ừ. Không phải sao?”
Nếu chỉ mỗi Manami thì tôi cũng đồng ý, vì cái đó thì đúng thật.
Nhưng – với Kirino?
“Kyou-chan, lúc nào nói chuyện với tớ, cậu cũng nói về ‘tớ khoe khoang trước mặt em gái mình’.”
“Thế…sao?”
Tôi không nhớ. Nhưng lỡ Manami nói đúng thì sao?
“Chuyện đó – Kyou-chan.”
Bạn ấy ôm tôi chặt hơn.
“Tớ thích cậu. Cậu có tài giỏi hay không, có đáng tin hay không, có chậm chập hay không, có học giỏi hay không, có đặc biệt hay không – tớ cũng không vì thế mà ghét cậu. Vì tớ biết rõ cậu cố gắng tới mức nào hơn bất cứ ai.”
“Nhưng mà…nếu tớ gặp chuyện mà tớ không làm nổi thì sao?”
Tôi bất tri bất giác lặp lại câu hỏi vừa nãy.
Manami nói :
“Kyou-chan đúng là đồ ngốc.”
“Lúc cậu gặp chuyện không làm nổi, chỉ cần cậu nói ‘đành vậy’ là đủ rồi. Nếu bất kể thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, có thể người khác sẽ cho thế là hay, nhưng cậu sẽ không hạnh phúc đâu. Với lại tớ nghĩ cuộc sống thế chỉ những cá nhân đặc biệt mới làm được thôi. Kyou-chan không phải thế.”
“Cậu nói đúng. Tớ không phải thế.”
“Phải không?”
“Ừ.”
“Đừng ép mình quá nhé?”
“Ừ.”
“Trước mặt tớ với Kirino không cần thể hiện đâu, Kyou-chan.”
“Ừ.”
“Lúc đau lòng, đừng ngại khóc.”
“…Aaagrrrr….aaaaaaaaaaaaaggggrrrrr……aaaaaaaaaaaaa!!!!”
Tôi òa khóc.
Khóc trong lòng bàn tay mềm mại của cô bạn tôi.
….À…thật là…con người tôi ….đành vậy thôi.
Chú thích
Tiếc quá nhỉ ….
Cổ tích Nhật Bản, công chúa trong ống tre
Khoảng 650.000
Trong bản gốc là chửi thật
Volume 1, Chương 4
1 Bình luận
Thì ra cậu là người tốt, không phải ma vương!!!