Chapter 3: Cuộc hội họp của khóa.
Ngày hôm đó, thời tiết tuyệt vời đến nỗi Tô Lệ không tìm được lí do từ chối tham gia hội ngộ. Cô có cảm giác rằng Lâm Kì và Phác Xán Liệt, cặp gian díu đó sẽ xuất hiện cùng nhau ở đó.
Từ lần đầu tiên Tô Lệ và Lâm Kỳ biết nhau, Lâm Kỳ đã luôn thích tranh giành với cô. Lần này, Lâm Kỳ thậm chí đã cướp được Phác Xán Liệt khỏi tay cô, và với tính cách của Lâm Kỳ, chắc chắn rằng cô sẽ sử dụng cuộc hội ngộ như một cơ hội tuyệt vời để thể hiện. Sau tất cả, trở lại trường đại học A, Phác Xán Liệt giàu có và là một trong những anh chàng đẹp trai nhất khóa.
Tô Lệ không biết cô ấy đã làm gì để Lâm Kì coi mình là đối thủ của Lâm Kì, nhưng Tô Lệ chưa bao giờ coi cô là đối thủ vì phải cạnh tranh với ai đó liên tục sẽ gây mệt mỏi và mất dần hứng thú. Thật không may, Lâm Kì không nghĩ giống cô và tiếp tục cạnh tranh với cô ấy.
*
*
*
Sau khi nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự của công ty thông báo rằng đơn từ chức của cô đã được chấp thuận, Tô Lệ vội vã đến công ty thu dọn đồ đạc và chia tay những người đồng nghiệp mà cô rất thân thiết.
Những người trong văn phòng không phải ai cũng nhạy cảm như Trần Nguyệt, nên làm sao họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ vẫn luôn tò mò về chuyện nghỉ việc của cô khi họ nói với Tô Lệ rằng hãy giữ liên lạc với họ trước khi trao đổi những lời nói vui vẻ.
Tô Lệ không hề dại dột khi từ chức, mọi người cũng đều biết rằng ai cũng làm việc chỉ để nuôi sống bản thân và không ai được xúc phạm người khác mà không có lý do. Sau nói lời tạm biệt với mọi người, cô xách đồ rời đi. Rốt cuộc, cô sẽ không bao giờ muốn bước chân vào công ty này nữa. Cô không từ chức vì cô không thể chịu đựng được cấp trên của mình hoặc giành chiến thắng trước họ. Ban đầu, cô ấy chỉ quyết định từ chức vì dự định gia nhập công ty của Phác Xán Liệt. Thật không may, việc Phác Xán Liệt lừa dối cô không nằm trong kế hoạch của cô.
Đó là lý do tại sao có một câu nói rằng: 'đàn ông cho đến ngày anh ta chết, không ai biết chính xác trong anh ta là gì.’[note45947] Mặc dù câu nói đó có thể hơi quá đáng, nhưng nó không phải được nói ra mà không có lý do.
Mang đồ xuống thang máy, Tô Lệ chưa bao giờ nghĩ lại nhìn thấy Lâm Kỳ đang ngồi trong quán cà phê ở tầng trệt của tòa nhà với đồng nghiệp đã lấy trộm tài liệu của cô.
Tô Lệ nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Đôi môi cô ấy nhếch lên và cô ấy quay đi để đón một chiếc taxi, che đi sự ớn lạnh trong mắt.
*
*
*
Trần Nguyệt đã rời đi làm khi Tô Lệ trở về nhà của Trần Nguyệt. Tô Lệ mở tủ lạnh ra, tủ lạnh trống trơn. Thậm chí không còn một lát bánh mì nào. Tô Lệ nhếch mép. Làm sao cô ấy có thể quên được. Trần Nguyệt, cô gái đó, không bao giờ nấu ăn. Hồi đại học, trong số bốn người ở ký túc xá, cô là người duy nhất biết nấu một vài món ăn. Thật tiếc khi cô chỉ biết nấu vài món đơn giản như pak choi[note45946] xào, và vài món tương tự khác. Bất kì món gì đòi hỏi nhiều kỹ năng hơn, cô ấy không thể nấu được.
Nghĩ đến những bữa cơm ngon, Tô Lệ lại thêm một điều kiện nữa để tìm chồng - anh ấy phải biết nấu ăn.
Với lấy cái máy tính xách tay, Tô Lệ đã tìm thấy một số công việc phù hợp với mình trên mạng. Cô chọn hai công ty đáp ứng yêu cầu của mình và gửi CV cho họ trước khi đi ăn.
*
*
*
Tại một nhà hàng Trung Quốc bình thường, biểu cảm của Tô Lệ thay đổi sau khi cầm thực đơn lên. Hóa ra, pak choi xào sa tế đã tăng lên 12 Nhân dân tệ mỗi phần. Cô đột nhiên cảm thấy để tiếp tục sống trên thế giới này thật sự không dễ dàng.
Đang ăn dở, Trần Nguyệt gọi cho cô, thông báo với cô rằng cuộc hội họp khóa sẽ được tổ chức tại nhà hàng Thái Khuê và Trần Nguyệt sẽ đến đó ngay sau giờ làm việc. Còn với Tô Lệ, cô phải một mình đi đến nhà hàng.
Nhà hàng Thái Khuê, một trong những nhà hàng đắt đỏ ở thành phố A. Tô Lệ đã hai lần đến đây để dự buổi tiệc tối của công ty cô. Mặc dù thức ăn không phải là tốt nhất, nhưng cách bày trí và dịch vụ rất tuyệt. Chức năng lớn nhất của nhà hàng là để mọi người phô trương sự giàu có của họ.
Tô Lệ cảm thấy áp lực vì cô biết rằng tại những cuộc hội họp này, việc so sánh với nhau là một điều rất gay gắt.
Sau khi ăn xong, cô trở về nhà và xóa lịch sử tìm kiếm của mình từ buổi chiều. Cô bình tĩnh thay quần áo và trang điểm, chuẩn bị tinh thần cho buổi hội họp.
*
*
*
Tô Lệ đến điểm hẹn đúng giờ và những người ở đó có vẻ quen thuộc nhưng cô không thể nhận ra hầu hết họ. Mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, trang nghiêm, chứng tỏ rất nhiều người trong số họ đã thành đạt.
Cô chào mọi người dù có nhận ra họ hay không, và ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở bên cạnh để uống trà. Một người bạn cùng lớp thời đại học, Lý Huyền Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ấy cứ nhìn Tô Lệ, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tô Lệ nhấp một ngụm trà. Nhìn biểu hiện của Lý Huyền Nhiên, cô ấy mỉm cười và hỏi, "Huyền Nhiên, có chuyện gì vậy?"
Mặc dù cô ấy không ở cùng ký túc xá với Huyền Nhiên, nhưng mối quan hệ của họ không tệ. Đối với việc Lý Huyền Nhiên để lộ vẻ mặt như vậy cùng với tính cách thẳng thắn của mình, đó hẳn là một điều gì đó khó nói.
Lý Huyền Nhiên nhìn Tô Lệ, người được coi là một trong những mỹ nhân trong khóa của họ và nhẹ nhàng nói: “Mối quan hệ của cậu và Phác Xán Liệt có ổn không? Khi có thời gian, cậu nên dành một ít cho anh ấy ”. Nơi làm việc của cô ấy không xa công ty của cha Phác Xán Liệt và cô ấy đã nhìn thấy một người phụ nữ khác trong xe của Phác Xán Liệt một vài lần.
Tim Tô Lệ đau nhói nhưng cô cười gượng. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng việc ngoại tình của Phác Xán Liệt đã bị người khác biết trong khi cô ấy, bạn gái của hắn ta lại không biết. Nhưng nhìn Lý Huyền Nhiên, cô quyết định đây là thời điểm tốt để tiết lộ rằng anh đã bị cướp khỏi tay cô. Che giấu cảm xúc cay đắng của mình, Tô Lệ đặt cốc xuống, “Anh ấy và tôi đã…”
Trước khi cô ấy có thể nói xong, cô ấy đã thấy biểu cảm thay đổi của Lý Huyền Nhiên nên cô ấy quay sang bên cạnh, cô thấy Lâm Kỳ dựa vào cánh tay của Phác Xán Liệt khi họ đi về phía cô ấy. Vừa đi, họ vừa có những hành động thân mật như sợ người khác không biết mình là một cặp.
“Đó chẳng phải là anh chàng đẹp trai nhất của khóa chúng ta sao, Phác Xán Liệt?” Có người nói khi họ nhận ra Phác Xán Liệt. “Không phải bạn gái của anh ấy ở bộ phận quản lý, Tô Lệ, một trong những người đẹp của khóa sao? Sao người bên cạnh anh ấy lại thay đổi?! ” Những ánh nhìn ngay lập tức đổ dồn về phía Tô Lệ, một số tỏ ra thương cảm, một số chỉ tò mò, một số thì lấy làm vui cho nỗi bất hạnh của cô. Nhưng không cần biết họ đang nhìn cô với vẻ thông cảm hay đang trêu đùa, bầu không khí đã trở nên khó xử.
Hồi đó, khi Phác Xán Liệt theo đuổi Tô Lệ, rất nhiều người trong khóa đều biết. Nhưng bây giờ cô bé lọ lem ấy sau khi trở thành công chúa lại một lần nữa rơi xuống, có rất nhiều người nhìn cô như thể cô là một trò đùa.
Đầu óc Phác Xán Liệt quay cuồng khi Lâm Kì ôm lấy cánh tay hắn ta. Ánh mắt của hắn đổ dồn về phía Tô Lệ, khi nghe thấy người trong đám đông nói và nhìn thấy Tô Lệ cúi đầu, cảm xúc của hắn ta trong giây lát trở nên phức tạp đến khó tả.
Hắn thích Tô Lệ. Nếu không, hắn đã không dành nhiều thời gian theo đuổi cô ấy như vậy. Nhưng không một người đàn ông nào có thể chấp nhận những cái ôm và nụ hôn từ một người bạn gái trong hai năm mà không muốn tiến tới giai đoạn tiếp theo. Hắn ta là một người đàn ông, không phải một vị thánh và Tô Lệ đã quá tự đề cao mình. Ngay cả bây giờ hắn cũng không thể biết được liệu Tô Lệ có thực sự yêu hắn ta hay không. Cũng giống như bây giờ, cô đang ngồi ngay đó, nhưng Liệt không thể biết biết cô đang nghĩ gì.
Lâm Kì, nhận thấy rằng Phác Xán Liệt không tập trung vào cô, cô ta kéo tay áo anh và tựa đầu cô vào vai anh, mỉm cười khi giới thiệu anh với một vài người bạn cùng lớp của cô ta ở trường đại học với một chút tự hào.
“Làm tiểu tam thì có gì mà tự hào!” Lý Huyền Nhiên cau mày đầy hận thù. Không muốn nhìn thấy vẻ mặt tự hào của Lâm Kì, cô đặt một quả quýt vào tay Tô Lệ. "Cậu gần đây thế nào rồi?"
Tô Lệ biết Lý Huyền Nhiên muốn chuyển hướng chú ý của cô và không để hai người đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cô ấy nhận lời với thiện chí “Ăn được, uống được, không ngon thì thôi. Tớ nghe nói cậu tham gia vào một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, quyền lợi như thế nào? ”
“Nó thật sự không tốt cho lắm. Những người nước ngoài đó không dễ để đối phó. Nếu tìm được một công việc tốt mà không khó thì ai cũng sẽ sẵn sàng làm việc cho họ, ”Lý Huyền Nhiên nghiến răng nói. “Không chỉ vậy, họ thậm chí còn cho cậu biết cậu nên sử dụng bút ký trong bao lâu, thực sự có giới hạn về số tiền mà người ta có thể đặt ra.”
“Chỗ đó vẫn tốt hơn chỗ cũ của tớ. Sếp cũ tớ yêu cầu quản lý của từng bộ phận tổng cộng lượng giấy sử dụng hàng tuần, ”Tô Lệ vỗ vai Lý Huyền Nhiên. “Trong thế giới này, chúng ta, những nhân viên ăn ít hơn mèo, ngủ muộn hơn chó và thức dậy sớm hơn gà trống. phải thật là kiên cường. ”
Lý Huyền Nhiên thở dài và bẻ đôi quả quýt đã lột khỏi tay Tô Lệ, “Ta cần phải giống như tiền bối Ngụy Chu, tự mình tạo dựng công ty. Chính mình trở thành ông chủ sẽ thật tuyệt vời ”.
Lại nghe người khác khen ngợi Ngụy Chu, Tô Lệ vẫn bình tĩnh nói: “Cậu có thể cưới anh ấy về làm vợ của Boss”.
Lý Huyền Nhiên thở dài một hơi, “Tô Lệ, cậu cần phải biết, anh ta là Ngụy Chu tiền bối! Đừng nói kết hôn với anh ấy, chỉ cần được nói chuyện với anh ấy tớ đã cảm thấy vinh dự rồi. "
Tô Lệ vô cảm nhét nửa quả quýt của mình vào miệng Lý Huyền Nhiên để cho thấy cô không suy nghĩ về người đàn ông huyền thoại này. Cô ấy thường không có nhiều suy nghĩ về những người đàn ông thu hút nhiều sự chú ý của của phụ nữ.
“Tô Lệ, hôm nay tâm trạng của cô có vẻ rất tốt?” Lâm Kỳ kéo Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh cô ấy ngồi xuống cùng nhau và cố ý hiển thị chiếc nhẫn trên ngón tay của ả ta. Ánh sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương thật chói mắt.
Lấy khăn ăn để lau tay, Tô Lệ tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi sự khiêu khích của Lâm Kỳ và chỉ khẽ cau mày, "Cô đang mong tôi có tâm trạng không tốt sao?"
“Tại sao tôi lại làm vậy. Ta biết nhau nhiều năm như vậy. Tất nhiên tôi sẽ cầu chúc cho cô sống tốt hơn và tốt hơn chứ. " Lâm Kỳ cười thật tươi khi ánh mắt lướt qua vỏ quýt trên bàn trước mặt Tô Lệ. "Tôi nghe nói ăn quá nhiều quýt sẽ tích tụ dương khí trong cơ thể, cô nên ăn ít quýt lại đi."
Lý Huyền Nhiên, người ngồi bên cạnh Tô Lệ, dừng lại, nhìn quả quýt trong tay cô ấy trước khi nói một cách không vui, “Lâm Kỳ, đã lâu không gặp. Cô ngày càng trở nên giống một người mẹ hơn đó. ”
Vẻ mặt của Lâm Kỳ hơi cứng lại và cô nhìn thấy nửa quả quýt trong tay Lý Huyền Nhiên. Ngay lập tức, biết câu nói trước đây của mình cũng đã xúc phạm đến Lý Huyền Nhiên, nên ả ta mím môi cười, “Đó là điều đương nhiên thôi. Tôi thường quan tâm đến Liệt nên tôi đã hình thành thói quen này rồi. "
Tô Lệ nghiêng người lướt nhìn Phác Xán Liệt rồi mới đứng dậy rời đi. Cô không thể ngồi đây để nghe những lời chế nhạo trẻ con của Lâm Kỳ nữa, nhưng Lâm Kỳ đã nắm lấy cánh tay cô.
“Tô Lệ, cô còn trách tôi và Phác Xán Liệt đi cùng nhau sao?”
Lông mày của Tô Lệ nhăn lại. Hiện tại Lâm Kỳ muốn đóng vai một nữ chính đáng thương trong những bộ phim tình cảm lãng mạn đó à?
Hành động này của Lâm Kỳ không hề bị chú ý, và mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào hai người họ. Nhìn thấy Tô Lệ có vẻ khó xử, Phác Xán Liệt không thể không cảnh cáo, "Tiểu Kỳ!"
Sau khi Phác Xán Liệt nói, đôi mắt của Lâm Kỳ rơm rớm nước mắt nhưng vẫn nắm lấy cánh tay của Tô Lệ và nói, “Tô Lệ, tôi thích Phác Xán Liệt, không phải hai người đã chia tay rồi sao?Tại sao cô vẫn còn giận tôi? ”
Mọi người đều chăm chú nhìn Tô Lệ.
Ngồi ở một bên, Lý Huyền Nhiên sững sờ nhìn những gì đã xảy ra và cảm thấy buồn phiền. Trên thế giới này, thực sự có người bỉ ổi đến như vậy sao? Cô thực sự không biết da mặt của Lâm Kỳ dày đến mức nào mới có thể nói to như vậy.
“Tô Lệ, em nói sẽ gặp tôi ở lối vào. Tại sao tôi đã ở đây rồi mà em vẫn ở đó. " Một giọng nam trầm và dễ chịu vang lên. Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tô Lệ và thẳng tay hất bàn tay của Lâm Kỳ ra.
2 Bình luận