Note đầu chương:
Do nữ chính Sara có 2 cách xưng hô là “thiếp” và “ta” nên khi đọc các bạn chú ý nhé.
Thiếp (妾): từ người phụ nữ ngày trước dùng để tự xưng một cách khiêm nhường khi nói với chồng hoặc với người đàn ông nói chung
-------------------------------------------------------------------------------
Chương 1: Thiên tài chuyển đến (từ dị giới)
19 giờ 43 phút - ngày 4 tháng 10
Nơi ở của Nobunaga Oda từ thời hoàng kim
Đây không phải là chốn nông thôn mà là một thành phố rộng lớn. Là nơi sinh sống của những người dân với cuộc sống ảm đạm.
Trung tâm thành phố Gifu thuộc tỉnh Gifu, là một trong những nơi được đặt tên bởi Nobunaga Oda từ “Iguchi” thành “Gifu” trong suốt chiến dịch thống nhất toàn bộ Nhật Bản. Kể từ khi ông chuyển về Azuchi, tỉnh “Gifu” không có chuyển biến lịch sử to lớn nào xảy ra.
Từ trận đánh Sekigahara nổi tiếng trong thời kỳ hiện đại, giờ đây vẫn còn sự tồn tại của di vật lịch sử Shirakawa-go, một trong những di sản văn hóa của thế giới.
Những tất cả những thành phố thuộc tỉnh Gifu gồm có Gero, là thành phố có ba con suối nổi tiếng. Thành phố Gujo, là nơi nổi tiếng với những điệu múa Bon Odori mang nét đẹp văn hóa Nhật trong lễ hội Obon. Thành phố Tajimi, là nơi có nhiệt độ cao nhất ở Nhật Bản. Thành phố Seki, tồn tại những con người nổi bật với sự bùng nổ cùng với thanh kiếm của họ. Và còn có cả phố cổ Takayama, Ogaki, Minokamo, Nagoya,....
Nhưng, có một anh chàng thám tử không hề sống ở một nơi đậm đà bản sắc văn hóa sử thi như vậy.
Chàng trai đó chính là Karubaya, 29 tuổi, một người bình thường không có điểm gì nổi bật, hiện đang độc thân. Vóc dáng của cậu vừa phải không quá to cũng không quá nhỏ. Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy những nét mặt của cậu cũng có phần là ổn áp, nhưng những nét này người ngoài nhìn vào cũng không thể thấy rõ được đâu.
Điều này cũng không hẳn là một nhược điểm ngược lại nó còn là một lợi thế là đằng khác . Trong nghề thám tử, đặc điểm vô cùng quan trọng này là sự “kín đáo” được đặt lên hàng đầu. Theo thực tế mà nói, Sosuke từng là một thành viên của một tổ chức thám tử với nhiều hoạt động đủ sức để trở thành con át chủ bài của tổ chức.
Chàng thám tử Sosuke xuất hiện với một chiếc áo khoác ngoài, chiếc quần ngố được thiết kế như chiếc quần dài thông thường, túi xách của dân công sở trên vai, tay phải cầm chiếc điện thoại thông minh, bề ngoài này tầm thường đến mức ẩn mình trong xã hội.
Phía bên trong con hẻm là nơi hiếm khi có người đi lại. Sosuke đứng ở phía sau cái cột điện cùng với chiếc điện thoại thông minh trên tay. Tuy nhiên, thứ cậu đang nhìn không phải là màn hình của chiếc điện thoại thông minh kia, mà lại là một người đi bộ cách đó khoảng 20m.
Sosuke, mang trên mình một chiếc áo khoác ngoài và quần ngố, đeo túi xách công sở trên vai, tay phải cầm chiếc điện thoại thông minh. Sự hiện diện của cậu không có điểm gì nổi bật cũng chẳng có lấy gì để được bất kỳ ai chú ý, cứ như thể là người vô hình giữa xã hội.
Hiện tại Sosuke đang đứng ở một con hẻm vào ban đêm, là một nơi cá biệt vắng bóng người đi lại.
Đó là mục tiêu mà cậu đang theo dõi. Tên của người đàn ông đó là Koji Takemoto, 42 tuổi, nhân viên văn phòng. Hắn đã có vợ và hai đứa con, khách hàng yêu cầu tôi chính là vợ của hắn. Về nội dung yêu cầu là điều tra xem liệu gã có đang ngoại tình hay không, nếu có thì hãy chụp làm minh chứng. Bằng chứng ấy là cảnh hôn nhau ngoại tình với bạn diễn và những bức ảnh, video cùng nhau vào khách sạn.
Theo lời kể của khách hàng, mấy tháng nay người chồng luôn về muộn lấy lý do là công việc làm thêm, đi giải trí đột xuất, ở nhà luôn mang theo điện thoại trên tay, có cuộc gọi đến thì liền lảng tránh một nơi mà gia đình anh ta không thể nghe thấy.
Số lượng hành vi đáng ngờ ngày càng tăng lên. Khoảng hai tuần trước, khi khách hàng nói chuyện với đồng nghiệp của người chồng thì mới biết rằng cớ sự công việc bận rộn hơn trước ấy là không có thật.
Theo kinh nghiệm của Sosuke, việc khách hàng nghi ngờ “chồng mình ngoại tình” có lẽ là hợp tình hợp lý. Đó là kiểu hành vi điển hình của một người mệt mỏi luôn về nhà muộn hoặc không buông thả chiếc điện thoại thông minh của mình.
Đó là lý do tại sao Sosuke lại chấp nhận yêu cầu vào ngày thứ tư để tiện thể theo dõi Takemoto đã rời khỏi công ty. Takemoto thường về thẳng nhà bằng chiếc xe buýt nhưng hôm nay lại dừng ở trạm khác.
Sau khi bỏ tiền mặt tại cây ATM ở ngân hàng gần đó và dành thời gian ngồi ở tiệm cà phê được một lúc. Anh ta lên một chiếc xe buýt đi đến một hướng không phải là về nhà của mình, và cũng khác hướng với chỗ làm việc. Khoảng 15 phút sau, anh ta xuống xe, nhanh chóng đi dọc theo con đường mờ mịt để tránh sự chú ý của người khác. Có thể, từ đây sẽ là một cuộc gặp mặt bí mật của anh ta với người tình của mình.
(Cuối cùng cũng đến ... nếu có thể thì mình muốn hoàn thành ngay trong tối nay cơ ...)
Chậm rãi thật chậm rãi, Sousuke tiếp tục di chuyển và cẩn thận theo sau Takemoto trong khi giữ khoảng cách. Xung quanh đây có nhiều nhánh đường, nếu mà không cẩn thận thì kiểu gì cũng sẽ mất dấu anh ta. Nhưng nếu đến gần thì sẽ bị phát hiện, nên không còn phương án nào nữa cả.
Khi thấy cái tên Takemoto lăng nhăng đó, mục tiêu mà anh cần phải theo dõi di chuyển tới phía trước rồi rẽ vào một con đường vắng bóng người.
Sousuke chuẩn bị đuổi theo hắn ta, đột nhiên. Một vật thể lạ từ trên trời đáp xuống lưng anh với lực va chạm mạnh khiến anh ấn cả cơ thể xuống mặt đường nhựa.
Dù đã tránh được cú va chạm vào mặt, nhưng quả nhiên nó vẫn rất đau.
(Cái quái gì vậy ...?)
Sosuke cố gắng nhận thức được sự việc gì đang xảy ra với bộ mặt bối rối trong khi cơ thể vẫn còn nằm ép xuống mặt đường.
Một thứ gì đó có vẻ nặng đáp xuống lưng tôi. Bất ngờ trên trời đáp xuống lưng? Một mảnh của thiên thạch sao? Không, nếu đó là mảnh vỡ của thiên thạch thật thì mình đã chết rồi? Nhưng nó có độ mềm chứ không hề cứng như tảng đá.
“Ái chà … Nơi đây là một thế giới khác sao?”
Trên lưng anh bỗng dưng có một giọng nói lạ vang lên.
Đó là một giọng nói của một người phụ nữ ── đúng hơn là giọng nói của một cô bé sơ trung ... cơ mà sao lại có một cô bé từ trên trời rơi xuống được?
“Laputa[note46458] à trời ...”
Tôi hét lên theo bản năng khi phát hiện thứ gì đó kì lạ.
“Lấy làm tiếc, ta xin lỗi nhá.”
Cô bé đó tập trung lực lại rồi dồn hết sức vào đôi chân đứng lên.
Từng chuyển động của cô làm cho cơn đau của Sosuke chạy dọc sống lưng, và rồi một tiếng hét lớn vang lên.
Cô bé bí ẩn đó bước chân xuống đất một cách nhẹ nhàng từ trên lưng của Sosuke. Sau đó anh liền đứng dậy để tránh cơn đau nhảy sang nhiều chỗ khác. Cho đến khi anh quay mặt lại, một cô gái mang vóc dáng của đứa trẻ con đúng như anh tưởng tượng thông qua giọng nói của cô ấy.
Học sinh sơ trung?
Khuôn mặt của cô ấy có nhiều đặc điểm hoàn hảo đến mức làm người ta tưởng là một thiên thần. Đôi mắt của cô ấy có màu vàng, làn da trắng tinh tựa như màu của ngọc trai.
Mái tóc màu vàng, có một số nhánh được nhuộm màu hồng ở vài chỗ được cài bằng chiếc kẹp tóc lòe loẹt. Trang phục của cô ấy lộng lẫy được phối hợp từ một kiểu loại kimono dành cho thiếu nữ và phong cách của lolita.
“... Là một kiểu cosplay nào đó chăng?”
Sosuke thường xem manga và anime để giết thời gian, nhưng anh không biết về nhân vật yêu thích mà cô ấy hóa trang.
“Cosplay?”
Đáp lại lời của Sosuke, cô nghiêng cổ.
"Trông nó kiểu tương tự như thế. Hoặc là như anime hay gì đó? Vẫn còn quá sớm cho Halloween mà."
Đó là một cách nói cổ hủ, và nó giống như một bộ đồ cosplay hơn.
“『Giờ thì』nhóc là ……à thôi, bỏ đi.”
Sosuke thở dài
“Vậy, em là ai? Nghịch trên cột điện rồi bị ngã xuống à?”
Lúc đầu tôi cứ tưởng nhỏ từ trên trời rơi xuống nhưng cách nghĩ nó vẫn rất phi lý. Sau vài giây tĩnh tâm, tôi đoán là nhỏ đã từ cột điện nhảy xuống hoặc nhảy từ cái cửa sổ của một ngôi nhà nào đó gần đây. Tuy nhiên, câu trả lời của nhỏ đó lại là
“Do ngươi vô tình đi qua ≪Cánh cổng≫ ở trên không cơ mà. Hãy vui lên đi vì ngươi đã cứu mạng ta đó”
Nói xong, cô gái nhìn chằm chằm lên trời, nhìn về một nơi nào đó xa xăm rồi lẩm bẩm.
“ ≪Cánh cổng≫ … biến mất rồi. Có vẻ như nó là không gian một chiều”
“Này …”
Cô bé đó quay lại nhìn Sosuke.
"Bổn công chúa ta đây là Sara da Odin, đến từ một thế giới khác. Ta hoàn toàn không biết gì về thế giới này, vì thế nên ngươi hãy kể cho ta biết về nơi này đi."
“Thế giới khác sao ….. tưởng anh mày đây rảnh để chơi với mấy cái trò nhảm nhí của nhóc à!?”
Nhớ lại rằng mình đang ở giữa một con đường mòn, Sosuke vội vàng chạy đến góc đường mà Takemoto đã đứng và nhìn ra ngoài con hẻm, nhưng anh ta đã không còn ở đó nữa.
“Thôi chết, mất dấu hắn ta rồi …”
Thời gian Takemoto trở lại nơi này chắc là ba ngày sau hoặc thậm chí sớm hơn chăng?
Sosuke thở dài một hơi rồi dựa vào bức tường gần đó.
Sau đó, cô gái tự xưng là Sara đến lại gần.
“Hình như là ngươi đã bỏ lỡ gì đó quan trọng à”
“Ừ đúng rồi đó. Là lỗi tại ai nhỉ ── ai da đau …”
Sosuke chợt cau mày trong khi cố kìm nén giọng nói của mình.
Toàn thân anh đau đớn vì cả cơ thể đã đập xuống đất vào lúc nãy.
“Chẳng phải là ngươi nên nhanh đi cấp cứu sao. Máu chảy nhiều quá kìa”
“Ah~ đúng thật này”
Vết thương nằm trong lòng bàn tay phải của tôi với cơn đau đớn, máu chảy khá loang lổ, có lẽ là bị va chạm phải một hòn đá sắc nhọn trên mặt đất.
“Nhìn sơ qua vết thương thấy nó không ổn cho lắm … Không biết có cửa hàng tiện lợi hay hiệu thuốc nào ở đây không ..."
Khi tôi tính tìm kiếm bằng chiếc điện thoại thông minh của mình, tôi nhận ra rằng nó đã không còn nằm ở trên tay. Tôi nghĩ là điện thoại của mình đã bị rơi ra khỏi tay khi bị Sara đè xuống.
Tôi cố gắng tìm đến chỗ đã làm rơi chiếc điện thoại thông minh của mình.
“Waaa”
Sara mỉm cười với Sosuke, người đang loạng choạng với vết thương trên tay.
“Thôi nào, đừng bắt anh phải di chuyển với cái vết thương này mà. Chỉ ngồi im một chỗ nhìn nó làm anh đau lòng lắm đấy”
“Anh tự hỏi ai mới là người có lỗi nhỉ …”
“Ngươi có ổn không thế, hãy nhanh đi cấp cứu đi”
“Đã bảo là, để làm được điều đó thì nhóc hãy sử dụng cái điện thoại thông minh đó và kiểm tra vị trí của hiệu thuốc hoặc cửa hàng tiện lợi nào đó ở xung quanh chỗ này giúp anh đi …!”
“Hả … ?”
Sara nói với vẻ mặt trông khó hiểu, thất vọng và trở nên nhiệt tình.
“Ngươi đau đến mức không thể sử dụng phép thuật để chữa lành nó sao?”
Sara ngạc nhiên nói.
“Phép thuật của ngươi, tệ quá trời──”
“Theo như ta biết thì người lớn không có vô dụng như này …. mà thôi, tình huống này cũng không thể nào lường trước được. Cũng vì lỗi tại ta nên ta sẽ chữa trị cho ngươi”
Sara đặt tay mình lên cánh tay của Sosuke.
Sosuke ngạc nhiên khi cảm thấy cơn đau biến mất khỏi cơ thể mình dần biến mất
“Hể, cơn đau. Hể!? Hả!? Hehhhhh!?”
Không chỉ có cơn đau biến mất. Máu ở tay giảm dần và vết thương liền lại trong khi có thể nhìn thấy được. Trong khoảng 10 giây, tất cả các vết thương của Sosuke đã được chữa lành. Vết sẹo trên lòng bàn tay khá sâu, còn để lại vài vết, trên quần áo vẫn còn vết máu và bụi bẩn.
“Những dòng ký tự kì lạ gì thế này”
Sara buông tay khỏi Sosuke.
“Vết thương của ngươi, ta vừa mới chữa xong rồi đấy──” Sarah quay mặt lại
“ …. Ta chỉ hỏi để chắc chắn một điều, trên thế giới này thứ phép thuật chữa thương có hiếm thấy không?”
“Ngược lại với thứ ma thuật chữa trị đó, trên thế giới này phép thuật không tồn tại và nó chỉ là một sự ảo tưởng của con người thôi …”
“Sao cơ … phép thuật không tồn tại ở thế giới này …. ta cứ tưởng nó chỉ có trong mấy câu chuyện hư cấu thôi chớ …”
Sosuke nhìn chằm chằm vào Sara, người đang lẩm bẩm.
Lúc nãy nhỏ có nói rằng mình đến từ một thế giới khác. Tôi đã nghĩ đó là lời nói từ sự ảo tưởng của con nít. Nhưng sau khi trải qua cái thứ phép thuật chữa thương đó bằng chính cả cơ thể của mình, tôi không còn nghĩ như vậy nữa.
(Tạm thời thì hãy cứ nghe câu chuyện này đi vậy ….)
19 giờ 57 phút - ngày 4 tháng 10
Sau khi nhặt điện thoại thông minh của mình lên, rồi di chuyển đến một công viên gần đó để rửa sạch máu và bụi bẩn bằng nước, Sosuke ngồi xuống băng ghế cùng với Sarah.
“Thế, anh sẽ hỏi lại thêm một lần nữa … nhóc là thứ gì vậy?”
Sosuke hỏi Sara người trưng ra cái vẻ mặt hứng khởi kỳ lạ của mình.
“Như ta đã nói trước đó. Ta là Sara Da Odin, là người đến từ một thế giới khác xa với thế giới này”
“Là món nào, Salad hay Oden”
Sarah ngứa mắt trước câu trả lời dở hơi đó của Sosuke.
"Không phải, cả hai điều không phải. Tên là Sarah. Họ là Odin. Đó là một dòng họ quý tộc bắt nguồn từ vị Ma Vương vĩ đại. Nếu ngươi dám gọi nó là Oden, ngươi sẽ phạm tội bất kính ở trong thế giới đó đấy."
“Tội bất kính gì cơ, Nhóc mà là thành viên của Vương gia á”
“Chứ gì nữa. Ta là Thất Đại Công Chúa của Đế chế Ofim”
"Rồi, rồi. Vậy tại sao quý Công chúa này đây lại đến thế giới này?"
“Đất nước của thiếp đã bị lật đổ bởi đội quân phản loạn. Thiếp cũng bị dồn vào đường cùng, đó chính là lý do thiếp đã nhảy vào ≪Cánh cổng≫ được cho là dẫn đến một thế giới khác chính là thế giới mà ta đã đặt chân đến”
(Đế chế, công chúa, đội quân nổi loạn, ≪Cánh cổng≫ dẫn đến thế giới khác ...)
Nghe nó có vẻ giống như tình tiết của một tác phẩm giả tưởng, nhưng đôi mắt của một thám tử đã cho Sosuke biết rằng cô không hề kể chuyện hoang đường.
"Ngay từ đầu, nếu nhóc là một cư dân đến từ thế giới khác thì tại sao nhóc lại có thể hiểu và giao tiếp được bằng ngôn ngữ này”
"Hừm, kì lạ thật. Thiếp chỉ nói chuyện bình thường thôi mà ... hay là vượt qua ≪Cánh cổng≫ đó ta đã được cấp phép thông dịch?"
“Cái đó, tiện lợi quá nhỉ …”
Đáp lại sự ngạc nhiên của Sosuke, Sara nói
“Chẳng phải nó rất tiện lợi sao” Sara cười nhẹ.
“ …. Đất nước của nhóc, đã bị phá hủy mà sao nhóc vô tư quá vậy”
“Đất nước của thiếp đã lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng từ lâu trước khi ta sinh ra mà. Các tầng lớp quý tộc, chư hầu cao cấp đua nhau tranh giành quyền lực nữa, hiển nhiên nó sẽ sụp đổ trong ngày mai thôi”
Tuy đã phải rời xa quê hương lúc còn trẻ, nhưng trông nhỏ rất trưởng thành khi có thể nói ra những điều như vậy.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là, ngươi phải kể cho ta nghe về thế giới này trước đã”
"Ngay cả khi nhóc muốn nghe về thế giới này ──"
Mặc dù Sosuke đã quen với việc kể chuyện như một kỹ năng cần thiết của một thám tử, nhưng việc kể cho một người đến từ một thế giới giả tượng khác về nơi anh sống là một điều hoàn toàn khó khăn.
Hiện tại, đất nước này có tên gọi là Nhật Bản, hành tinh đứng thứ ba trong Thái Dương hệ có tên gọi là Địa Cầu hoặc Trái Đất. Hệ thống chính trị theo chế độ quân chủ lập hiến, nó là một đất nước tương đối hòa bình trên thế giới và không tồn tại phép thuật giả tưởng như tôi đã nói từ trước. Sara thì nghĩ rằng chuyện bình thường đó chỉ tồn tại trong sách.
"Ta hiểu rồi. Thay vì con người không thể sử dụng ma thuật, nhưng họ có thể sử dụng khoa học và công nghệ y tế, và dường như trong thế giới này nó rất phát triển."
Sara nói với vẻ mặt hứng thú
"Haizz, nếu mà thế giới này tồn tại thứ phép thuật có thể chữa khỏi vết thương trong tích tắc, thì y học còn gì để phát triển nữa"
“Phép thuật nó không hẳn là quyền năng đâu. Nó chỉ là một kỹ thuật thô sơ nhằm khuếch đại khả năng hồi phục vốn có của con người nhưng nó không có tác dụng với những vết thương nặng hoặc căn bệnh nan y. Ngoài nó ra thì cũng có phép thuật cấp cao nhưng số người có thể sử dụng được rất hiếm”
"Heh, vậy à"
“Ừm, đúng như anh nói. Nếu chỉ dựa dẫm vào phép thuật mà không cần tới sự trợ giúp của bác sĩ thì y học chắc chắn sẽ không phát triển gì đâu”
Sosuke thở dài một hơi.
"Phép thuật ... vẫn còn đáng ngờ đối với anh, ngoài trị liệu ra nó còn có thể làm thứ gì khác nữa không?"
“Đương nhiên là có”
Sara tự mãn gật đầu.
“Ta có thể trình diễn cho ngươi xem đó, muốn xem không?”
“Muốn chứ, làm ơn.”
Sosuke chắp tay nhẹ nhàng gật đầu, sau đó Sara đứng dậy đưa tay phải trước mặt.
“Bùm”
Cùng lúc đó, một âm thanh ầm ầm cắt ngang tiếng hét cười đùa thư thái vang vọng khắp công viên và phòng tập thể dục trong rừng phía trước băng ghế mà Sosuke và những người khác đang ngồi nổ tung thành cát bụi, tạo ra một miệng núi lửa với bán kính khoảng 5 mét trên mặt đất.
“Cái quái gì!?”
Để giúp anh ta đỡ mất lời và há miệng ra, Sara tự hào nói
“Đây là loại ma thuật chuyên về tấn công mà bổn công chúa ta đây giỏi nhất đó. Về tốc độ triển khai, độ chính xác, uy lực, gộp ba yếu tố đó lại thì không có bất cứ ai trong đế quốc hơn ta đâu”
“YAAA …”
“Nhân tiện thì ta cũng có thể cho nổ tung một khu vực trong phạm vi. Ta làm cho ngươi xem nhé?”
“Đừng có làm vậy, con ngốc này!”
Sosuke hét lên trong khi cố nén giọng nói.
“Ngươi nói cái gì cơ!?”
“Chẳng phải người nói ta trình diễn cho người xem à”
“Nhóc sẽ làm phát nổ một chỗ tập thể dục nào đó nằm ở trong khu rừng đó đấy!”
“Hừ”
Sara bĩu môi bộc lộ vẻ mặt không thỏa mãn.
"Chết, tóm lại là chúng ta cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt! Mọi người sẽ tập trung lại đây nhanh thôi và khi đó chúng ta sẽ bị bắt! Kiểu gì họ cũng xem anh là một tên khủng bố …!”
“Hà, phiền phức ghê. Nhưng mà, nếu có mười hay là hai mươi binh lính đi chăng nữa thì ta sẽ thổi bay chúng ngay lập tức”
“Đừng có thổi bay họ! Nếu nhóc muốn sống ở đất nước này thì hãy ngừng ba cái trò phi thực tế đó đi!”
Sosuke kéo tay Sarah và trốn khỏi công viên.
21 giờ 14 phút - ngày 4 tháng 10
Sosuke đưa Sara đi bằng chiếc xe Taxi đi ngang rồi đi chuyển đến một tòa nhà hai tầng cũ kỹ.
Có một tấm biển ghi "Quán Cafe Karaoke" trên tầng một và "Văn phòng Thám tử Kaburaya" trên tầng hai.
“Hà ~ Đã nghèo kiết xác rồi mà lại còn đi về bằng Taxi nữa chứ … “
Sosuke thở dài.
Tôi thường không bắt Taxi trừ khi có công việc đột xuất, nhưng chỉ lần này tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc vội vàng rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng mà không bị mọi người nhìn thấy.
“Thế, đây là chỗ nào?”
Sara hỏi trong khi nhìn lên tòa nhà.
“Nơi đây là văn phòng và đồng thời cũng là nhà của anh”
“Heh, việc gì mà ở đây?”
“Ý ta là ngươi làm gì ở chỗ này──”
Giờ mới nhận ra, tôi thậm chí còn không cho Sara biết tên của mình.
"À, nãy giờ quên nói, tên anh là Kaburaya Sosuke, 29 tuổi. Anh là một thám tử tư"
“Thám tử?”
“Kiểu như là ... Một công việc phải làm những việc khác nhau như điều tra, tìm kiếm, xác minh danh tính ấy."
“Kiểu như nhẫn giả ấy hả?”
"Nhẫn giả? À ... cũng không hẳn, nó khác với nhẫn giả, về bản chất thì nó cũng giống kiểu như vậy nhưng thật sự nó khác xa .... cơ mà ở thế giới của nhóc mà cũng biết đến nhẫn giả à."
Mặc dù Thám Tử là một nghề tham gia vào các hoạt đồng tình báo trên thế giới nhưng nó không được gọi là nhẫn giả ── ở thế giới khác chắc cũng có nghề tương tự như vậy, và Sara nói đó là “nhẫn giả ''.
Nó có thể nó đã được dịch sang tiếng Nhật.
Trong khi suy nghĩ, Sosuke đi lên cầu thang và hướng dẫn Sara vào văn phòng. Ban đầu, căn phòng được chủ quán cà phê bên dưới sử dụng làm nơi ở, vì vậy sơ đồ mặt bằng là 1LDK [note46452] bình thường và không có cảm giác như một văn phòng, nó còn có phòng tắm, bếp và ban công.
Cởi giày ra ở cửa ra vào, thay dép và đi xuống hành lang bước vào phòng khách đến chỗ làm việc.
Một không gian văn phòng có phòng khách với khoảng 10 tấm chiếu tatami được chia làm hai bằng kệ thép, một bên là ghế sofa và bàn thấp trên bàn làm việc bằng gỗ.
Bên trong gian bếp là một không gian sinh hoạt riêng tư với mỗi chiếc bàn, tivi và giá sách. Trên tường của văn phòng, giấy chứng nhận thông báo gốc của cơ quan thám tử được đóng khung và trưng bày trên đó. Bởi vì luật của văn phòng thám tử yêu cầu tài liệu này phải được dán ở nơi dễ nhìn thấy trong văn phòng làm việc của mình.
Ngoài phòng khách, nhà bếp, còn có một phòng khác được xây dựng theo kiểu Nhật với 6 tấm chiếu tatami, đó là phòng ngủ.
Mái ấm này đã 47 tuổi rồi, cách khoảng 30 phút đi bộ từ Ga JR Gifu đi đến, giá thuê 40.000 yên. Căn phòng này chính là một lâu đài huy hoàng của thám tử Kaburaya Sosuke.
“Quá chật! Quá tồi tàn! Bẩn lắm luôn!”
Công chúa đến từ thế giới khác đã chém nát lâu đài của Sosuke bằng lưỡi kiếm ngay trong lần đầu gặp mặt.
“Chà, căn phòng đó tởm quá ha”
Không phải chứ! Sosuke đứng hình trong im lặng. Quả thật là không thể phủ nhận được, căn phòng này chứa quá nhiều thiết bị đồ đạc phục vụ cho công việc nên mới cảm thấy chật chội. Và cũng vì đây là một tòa nhà cũ nữa nên bề ngoài khá tồi tàn, sàn nhà có tiếng cót két khi đi lại. Điều này không thể phủ nhận được rằng nó gồ ghề, mấy ngày nay căn phòng chưa được dọn sạch, bụi bám quá nhiều, khó nói chiếc bàn này sạch. Quả nhiên là, không thể phủ nhận được.
“ …. Đã chật, lại còn lộn xộn, bẩn thỉu, tồi tàn nữa chứ”
Sara cười với Sosuke khi thấy anh thất vọng được một lúc rồi nói ra những lời trùng với suy nghĩ của cô.
“Mà, may ra chỗ này vẫn còn ổn hơn nhà trọ. Giờ thì ta đang gặp khó khăn nên sẽ tạm trú ở đây một thời gian”
“Phiền toái rồi, đừng bảo là nhóc tính ở lại đây thật đó nha!?”
“Ngoài chỗ này ra thì làm gì còn chỗ nào khác để đi đâu” Sara nói một cách thản nhiên.
“Này, này …”
“Sao hả, không phải chính ngươi là người mang ta đến đây à?”
“Nếu nhóc mà ở lại đây thì anh sẽ gặp rắc rối lớn đó, vì kiểu gì mấy bà hàng xóm sẽ thấy tò mò rồi làm mấy anh trai cảnh sát chú ý đến thì toang”
Tuy sẽ là một ý kiến hay nếu giao Sara cho cảnh sát hoặc trại trẻ mồ côi. Nhưng nhóc ấy không phải là một đứa trẻ bình thường, nó đến từ thế giới khác mang trong mình thứ sức mạnh siêu nhiên với cách suy nghĩ sai trái với thế giới này.
Không thể tưởng tượng nổi chuyện đó mà xảy ra thì sẽ như nào.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa.
(Không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại đây à ...?)
“Mà, nếu ngươi thấy phiền thì ta đi luôn cũng được”
Sara thản nhiên nói với Sosuke, người đang hết lòng lo lắng.
“Ể, được à?”
Sara gật nhẹ đầu nói “Ừm” với Sosuke, người đang ngạc nhiên.
"Trường hợp đó mà có xảy ra thì ta chỉ cần xóa trí nhớ của họ là xong."
“Nếu phép thuật lẫn thân phận của nhóc mà bị cơ quan tình báo, học giả của đất nước này phát hiện ra thì sẽ rắc rối lắm đấy. Tệ nhất bọn chúng sẽ lấy nhóc ra làm vật thí nghiệm để thỏa mãn sự tò mò của chúng đấy”
“Nếu chứng kiến một thứ sức mạnh siêu nhiên vượt tầm hiểu biết thì quả thật chuyện đó sẽ xảy ra …”
Theo thực tế mà nói, tôi nghĩ điều vô nhân tính đó sẽ không thể xảy ra.
“Để đề phòng, thiếp sẽ xoá ký ức của ngươi về ta vì ngươi đã biết danh tính thực sự của ta rồi mà”
"Có cần phải xóa trí nhớ của anh để đề phòng không! Anh làm gì mà lại sợ hãi đến mức phải khai hết thông tin của nhóc .... Mà này, có thứ phép thuật làm quên đi thật à?"
Nếu có thể xóa bỏ ký ức của tôi về Sara thì có lẽ tôi sẽ trở về cuộc sống thường ngày mà không phải dính vào chuyện này cũng nên.
"Có, nhưng phép thuật đó là một kỹ thuật xóa trí nhớ và nó không quá tiện lợi lắm đâu. Thông thường thì chỉ có thể xóa trí nhớ khoảng vài tuần hoặc vài năm. Một người trình độ cái nào đó thì có thể xóa bỏ sự tồn tại của chính họ luôn cũng được”
"Sao nghe phiền phức ghê vậy!"
"À mà tính ra thì ta chưa bao giờ thử phép này cả mặc dù đã có đủ kiến thức nên ta cũng không tự tin cho lắm liệu mình có làm tốt hay không”
“Chẳng phải đống kiến thức từ khóa học đó của nhóc đã được chấp nhận rồi à!”
“Rồi, ngươi tính làm gì thiếp? Đá ta à?”
Sosuke kéo má Sara tạo ra một khuôn mặt ngộ nghĩnh.
Dù cho Sara có làm gì thì nó hoàn toàn là một mối đe dọa.
(Suy cho cùng, cách nghĩ của Sara nó quá hư cấu ... mình không muốn vướng vào rắc rối, nhưng nếu mình không liên quan đến thì chắc chắn sẽ an toàn thôi nhỉ ...)
" … Cho đến khi nào nhóc tìm được nơi ở mới của mình thì hãy tạm trú ở đây đi. Và hãy nhớ học hỏi về những phép tắc ứng xử của thế giới này và từ bỏ những suy nghĩ chết tiệt từ thế giới kia cho anh”
Sarah gật đầu nói
"Ừm, ngươi sẽ chăm sóc cho ta đấy nhé."
Bằng cách thức này, Sara Da Odin, cô công chúa từ thế giới khác đã sống tại nhà của chàng thám tử, Kaburaya Sosuke.
7 giờ 5 phút - Ngày 5 tháng 10
"Tên của thiếp [note46453] là Sara Odin, 13 tuổi. Một du học sinh đến từ quần đảo Åland của Thụy Điển. Mục đích đi du học của thiếp là để truyền bá và học hỏi. Mặc dù thiếp thông thạo tiếng Nhật nhưng cách nói của thiếp rất kì lạ vì hầu hết những thứ thiếp học được từ anime mà ra. Còn Kaburaya là người có mối quan hệ lâu đời với gia đình của thiếp, vì nhà trọ của thiếp đã bị bốc cháy nên phải chuyển sang nhà của anh ấy và nhận được sự bảo hộ từ anh. Bố mẹ thiếp đã đi du lịch vòng quanh thế giới để học tập ở nước ngoài, nên thiếp không thể về nước .... ta nói thế đã ổn chưa? "
"Hừm. Được đấy, chúng ta cố làm quen theo cách đó đi."
Sosuke gật đầu trong khi dọn bữa sáng ra sắp xếp trên bàn ăn. Không gian sống chỉ có mỗi anh và Sara.
Hiện tại trang phục Sara đang mặc chỉ có đồ lót và áo sơ mi của Sosuke.
Tính ra tôi đã có thể mua đồ lót ở cửa hàng tiện lợi nhưng quả nhiên là phải lo về áo quần trước. Bộ áo quần mà Sara đã mặc hôm qua nó khá là nổi bật ngay cả dân mù về trang phục cũng thấy nó bất ổn, và tôi không thể giặt nó bằng chiếc máy giặt rẻ tiền. Vì vậy tôi định gửi chúng đi giặt hôm nay mặc dù chi phí thậm chí rất cao.
Sau đó, tôi nghĩ rằng mình nên đi mua thêm một chiếc giường mới.
Tối hôm qua tôi vứt Sara xuống chiếc nệm Futon, còn tôi dùng chăn thay cho nệm để ngủ, nhưng trời vẫn rất lạnh. Nói đến việc ngủ thì phải ngủ chung một phòng nhưng dường như Sara không để tâm đến chuyện đó. Tôi cảm thấy mình còn thua cả một đứa trẻ.
Chà, ngay cả khi Sosuke là một tên lolicon thì kiểu gì cũng bị đánh sấp mặt nếu có ý định tấn công Sara.
(Nếu tính về khoản ăn tiêu cho hai người thì chi phí ăn uống, tiện ích sẽ tăng gấp đôi …).
Trong khi đau đầu suy nghĩ về chi phí, tôi bật TV lên.
"Hôm qua, tại công viên ở tỉnh Gifu đã xuất hiện một vụ nổ không rõ nguyên nhân"
Phát thanh viên với hình ảnh hiện trường được chiếu trên màn hình TV.
(Công viên !? Nổ !?)
Sosuke sợ hãi tập trung vào màn hình.
Chắc chắn, những gì được phản ánh là công viên nơi Sara đã cho nổ tung phòng tập thể dục trong rừng đêm qua.
『Khoảng 8 giờ tối qua, cảnh sát ập vào công viên khi phát hiện một tiếng động lớn như tiếng của một vụ nổ, sau đó đã tìm thấy một cái hố có bán kính 5 mét và độ sâu 3 mét đã được tạo ra trong lòng đất của công viên』
Xung quanh công viên được cảnh sát rào cả lại, tại miệng hố mà Sara đã tạo ra đêm qua, cảnh sát không ngừng truy lùng điều tra. Dân chúng tập trung xung quanh cùng với lực lượng nhà báo.
“Chà, sẽ náo loạn lắm đây” Sara thản nhiên nói.
"Nhóc là người gây ra mà lại nói như thể là người ngoài cuộc vậy ấy."
May mắn thay, vì không có dấu vết của chất nổ được tìm thấy, cảnh sát dường như có quan điểm chắc chắn rằng đó là một vụ nổ của một đường ống gas, việc Sosuke và Sara chạy thoát khỏi hiện trường đã không được nhắc đến.
Trong khi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Sosuke đặt đũa vào bữa sáng gồm có cơm với Natto và trứng chiên. Một bữa sáng bình thường của Sosuke.
"... Mmm, nhưng đó là nó."
Sara vừa nói vừa khéo léo dùng đũa lùa cơm được nấu chung với Natto[note46457] vào miệng.
"Đồ ăn của thế giới này không có ngon, như cốc Ramen mà ta đã ăn tối hôm qua. Mà cũng không tệ, nhưng nó vẫn không đủ dinh dưỡng”
"Đừng có lấy bữa ăn của anh làm thang đo chế độ ăn uống từ thế giới của nhóc chứ. Các hộ gia đình của Nhật Bản có chế độ ăn uống còn tốt hơn nhiều cơ”
"Vậy sao? Thế thì thiếp muốn ăn cơm"
"Xin lỗi, cái đó không thể."
"Tại sao?"
"Anh không có tiền"
Nhìn Sara từ xa, Sosuke thì thầm.
"Hmm, một câu trả lời ngắn gọn và dễ hiểu. Ghê đấy nha."
"Lời khen của nhóc làm lòng anh đau lắm đó"
"Ừm..."
Sara gắp miếng trứng rán đưa vào miệng rồi nói.
“Thế, cái nghề thám tử này có kiếm được ra nhiều tiền không?”
“Cũng không hẳn là nghèo, nhưng thu nhập hàng năm của một thám tử có tổng cao hơn mức bình quân của nhân viên văn phòng. Nếu nó trở thành một văn phòng lớn ở Tokyo, thì có thể sẽ kiếm được tầm 100 triệu hoặc hơn”
“Hể”
“Mặc dù anh nghèo rách mồng tơi”
“Tại sao”
“一Vì chỉ có một mình này”
Sosuke vội vàng giải thích.
“Là một công ty thám tử về cơ bản thì phải có thám tử và những người xử lý yêu cầu tạo thành một nhóm để hoạt động dễ dàng hơn. Nhưng vì anh chỉ có một mình nên phải giới hạn đảm nhận yêu cầu. Ít việc thì dẫn tới thu nhập thấp, thu nhập thấp thì không có tiền để thuê nhân sự. Vì thế nên văn phòng này chỉ có mỗi anh, chỉ mỗi anh. Anh còn để giá rẻ hơn những chỗ khác chỉ để thu hút khách hàng một cách đáng kể nhờ vậy mà mọi công việc dù có lớn đến đâu thì lợi nhuận vẫn thấp”
“Hừm”
Sara nghiêng đầu lên nhìn Kosuke với vẻ mặt khó hiểu.
“Thiếp cũng nghĩ vậy”
“Aaa”
“Công việc của ngươi chưa ổn định chứ gì?”
“Ổn thì có ổn thật, nhưng còn ổn định thì … vẫn chưa.”
“Vẫn chưa”
Sosuke dừng lại, mỉm cười cay đắng.
“一Anh có một khoản tiền tiết kiệm và nhờ vay mượn từ những người có lòng tốt nên mới có đủ thu nhập sinh sống làm ăn trong khi tiết kiệm tiền. Nhưng lại tiêu xài hoang phí. Lỗi của anh.”
“Khổ thân ngươi”
Sara buồn bã thở dài tỏ lòng thương hại Sosuke.
16 giờ 23 phút - Ngày 11 tháng 10
Đã một tuần kể từ khi Sarah đến Nhật Bản.
Vào ban ngày, Sara làm một bản thuyết trình về cách sinh sống ở Nhật Bản và đi mua sắm những thứ cần thiết cho nhu cầu hằng ngày của mình.
Còn buổi tối, cô dành hết thời gian để theo dõi Koji Takemoto trên đường đi làm về để phụ giúp Sosuke một cách bí mật.
Tuy nhiên, kể từ đêm đó, cái tên Takemoto dường như không còn lén lút đi gặp đối tượng ngoại tình của mình nữa, Sara còn mất dấu hắn ta tới tận hai lần.
Ngấu nghiến thức ăn đông lạnh, đọc truyện tranh, chơi trò chơi điện tử, dùng thẻ IC mua sắm tại các cửa hàng tiện lợi, băng qua đường, xem video và đọc các trang tin tức bằng chiếc điện thoại thông minh cũ mà Sosuke đã cho. Tôi cũng thường dùng nó để gọi điện Sosuke mỗi khi ra ngoài.
“Chiếc điện thoại thông minh này dễ dàng thích nghi thật đấy …”
Sosuke hướng ánh mắt về phía Sara, người đang nằm trên ghế sofa trong văn phòng mải mê đọc truyện tranh Thám tử lừng danh Conan.
Sara nằm trên đó với bộ Trang phục gồm có áo sơ mi nữ tính và chân váy xếp ly ngắn. Bộ trang phục này không phải là do Sosuke mua mà là được tặng bởi một nữ sinh viên đại học làm việc tại quán cà phê ở tầng dưới, bởi vì đó là trang phục thời còn nhỏ của cô trông rất hợp với Sara. Bề ngoài của Sara chỉ có mái tóc hai bím được kẹp lại bằng hai chiếc kẹp tóc lộng lẫy giống như cuộc gặp mặt lần đầu giữa cô với Sosuke.
“Thiếp luôn hứng thú với những điều mới vẻ. Thế giới này có rất nhiều trò chơi giải trí và thật sự nó vui lắm luôn. Đồ ăn ở đây ta cũng dần quen rồi"
“ … Nếu công việc mà anh đảm nhận này hoàn thành suôn sẻ thì nhóc sẽ có phần thưởng, nhóc muốn ăn món gì nào?“
Sara sáng mắt ra nhìn Sosuke.
“Ngươi nói thật không?”
“AAAA”
“Thế khi nào ta mới được thưởng?”
“ …. Chịu”
Sosuke thành thật trả lời.
“Thiếp có thể giúp ngươi đó, thấy sao?”
“Tưởng loại phép thuật làm nổ tung cả khu vực đó hữu dụng với việc theo dõi mục tiêu chắc”
Nghe Sosuke nói vậy, Sara chuyển ánh nhìn với vẻ mặt tội lỗi.
“Có loại phép thuật khác ngoài cái phép chuyên về tấn công và chữa trị nữa mà. Kiểu như là …. làm cho con người tàn hình hoặc bay lên ấy?”
“Thật luôn!? Nó làm được việc đó à?”
“Đương nhiên”
Đúng là có một loại phép thuật kiểu vậy tuy nó sẽ không hữu dụng cho việc theo dõi mục tiêu.
“... Không, quả nhiên vẫn không được”
“Tại sao?”
“Chỉ là một đứa trẻ thì làm sao mà giúp điều tra ba cái vụ ngoại tình được”
Sau đó, Sara ngạc nhiên mở to mắt ra một chút.
“ ...... Vì nó liên quan đến việc giáo dục tình cảm của thiếp à?”
“Thì đó là ý của anh mà”
“Không cần phải lo lắng. Thiếp đã quá quen với việc nhìn thấy vợ bé vợ lớn đấu đá nhau trong cung rồi. Bởi vì ngay từ đầu, ta đã là con của vợ bé của Hoàng Đế mà”
“Vợ bé… ”
Tôi nghĩ nó có ý nghĩa tương tự với tình nhân. Ở Nhật Bản ngày xưa cũng có một phong tục, người có quyền lực, giàu sang có nhiều vợ là một điều đương nhiên. Tuy nhiên, Nhật Bản vào thời kỳ hiện đại thì một vợ một chồng có con là trách nhiệm quan trọng nhất đối với sự tồn vong của một gia đình và nó khác với thế giới của em, thời đại mà tình yêu là thứ thiết yếu. Không một ai muốn cho các con thấy bất cứ điều gì sai trái với đạo đức của xã hội hiện đại cả.
“Tuy nhiên, những điều tồi tệ là tồi tệ”
“Ngươi cứng đầu ghê”
Sara thở dài
“Phải nói là, ngươi không có công việc nào khác ngoài điều tra ba cái thứ tào lao này à? Giống như Conan kìa, cậu ấy có thể giải quyết những vụ án giết người một cách nhanh chóng”
“Cái búa ấy. Thực tế thì làm gì có thám tử nào có thể phá giải những vụ án hack não thế được chứ”
“Cái gì!? Có đúng là vậy không?”
“Đúng thật là vậy. Ngay từ đầu, những vụ án giết người trong phòng kín và những vụ án giết người hàng loạt rất hiếm khi xảy ra. Ngay cả khi có một vụ án thật đi chăng nữa thì thám tử sẽ không được tham gia điều tra cùng với cảnh sát đâu … Thám tử không phải là một anh hùng phá án”
“Mồ ~ Ta còn tưởng thám tử …. là một nghề rất tuyệt vời đến thế mà ….”
Sosuke nở một nụ cười cay đắng với Sara, người đang than thở trong sự thất vọng.
Sosuke từ văn phòng đi đến công ty của Takemoto trong khi hoài niệm về một thời mà anh đã từng khao khát trở thành một thám tử tư đại tài như Conan và Kindaichi.
18 giờ 7 phút - Ngày 11 tháng 10
Như thường lệ, tôi theo dõi Koji Takemoto từ công ty cho đến giờ tan ca, leo lên chiếc xe buýt mà anh ta đã lên, người đã lên và ngồi trên ghế không lâu. Về về ngoại, Takemoto là một nhân viên văn phòng hết sức bình thường, trông hơi yếu đuối, không giống như một người đàn ông ngoại tình. Tuy nhiên, qua nghề Thám Tử của mình, Sosuke biết ngoại hình không phải là thứ đáng để phán đoán.
Tôi đã nhiều lần thấy một người với bề ngoài trông có vẻ như là một người bình thường nhưng lại thường lén lút làm những điều xấu xa. Thất vọng, lừa dối, bất công, không tin tưởng, bắt nạt, quấy rối, bạo lực, hẹn hò, rình rập, tội phạm tình dục, ma túy ──
Thám tử là một công việc có thể thấy được mặt tối của xã hội, sự bẩn thỉu của thế giới. Thật sự nó quá nguy hiểm, Sara chỉ là một đứa trẻ nên cô bé không thể tham gia những vụ này …. dù nhỏ có muốn giúp đỡ đi chăng nữa. Sự nguy hiểm đó chính là một công việc thật sự của nghề thám tử này.
Trong khi suy nghĩ về điều đó, chiếc xe buýt đã dừng lại, Takemoto liền rời khỏi chỗ ngồi của mình đi xuống. Đây không phải là điểm dừng thông thường mà là điểm dừng mà tôi đã theo dõi cách đây khoảng một tuần.
(đây là……!)
Sosuke chờ Takemoto đi xuống rồi mới xuống xe để đề phòng anh ta không chú ý đến mình.
"À, xin lỗi, tôi cũng xuống ở đây."
Tôi xuống xe và cúi chào bác tài xế.
Hành động của Takemoto cũng giống như những ngày khác.
Rút tiền mặt tại máy ATM, giết thời gian tại một quán cà phê, xuống xe buýt khoảng 15 phút và tiếp tục đi trên một con đường vắng bóng người. Sau khi vượt qua nơi mà con đường mòn bị gián đoạn do cú ngã của Sara lần trước, tôi sẽ đuổi theo Takemoto. Lượng người qua lại ngày càng giảm dần, ánh sáng của các tòa nhà xung quanh và đèn đường cũng giảm dần.
(Kỳ lạ thật ...)
Những sự nghi ngờ chợt nảy sinh trong đầu Sosuke.
Những nghi ngờ nảy sinh trong đầu Sosuke. Mặc dù cần phải để mắt tới các công việc, khu vực vắng vẻ cách xa khu dân cư và khu chơi giải trí không phải là một nơi có bầu không khí phù hợp để tán tỉnh một ai đó.
(Theo như nguồn thông tin cho biết, đối tượng ngoại tình sống xung quanh đây, nhưng có thể đây là ──)
Takemoto đến một nhà kho cũ ở ngoại ô. Hai ô tô và ba xe máy đang đậu gần cửa ra vào. Sau khi Takemoto vào nhà kho, Sosuke cẩn thận nhìn vào bên trong từ lối vào. Có khoảng 10 thanh niên u ám, và khi tôi nhìn thấy Takemoto, anh ta cười toe toét. Độ tuổi của nam giới có thể là từ cuối thiếu niên đến khoảng 20 tuổi.
(Quả nhiên, đó là …)
Khi nghe câu chuyện của khách hàng, tôi nghĩ đó là một vụ ngoại tình, nhưng rõ ràng lần này là một hoặc hai trường hợp khác - tức là anh ta đã dính phải một vụ việc nào đó.
Tôi ở từ một khoảng cách xa nên không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, sau đó Takemoto đưa cho anh ta một túi tiền bằng giấy từ trong túi xách của mình, và một trong những anh chàng nhận được nó cười lớn.
(Bọn chúng nắm trong tay điểm yếu của người khác và thường xuyên tống tiền họ ── có phải là nó không nhỉ)
Sosuke dùng chiếc điện thoại thông minh của mình quay từ lúc Takemoto tới cho đến khi anh ta lấy tiền giấy đựng trong túi xách ra và bị cướp đi bởi lũ tống tiền. Gần đây ── hay đúng hơn, khi Sosuke trở thành thám tử, việc sử dụng điện thoại thông minh để quay bằng chứng đã trở nên phổ biến. Nó hữu dụng hơn các máy ảnh kỹ thuật số và máy quay phim trước đây, và trên hết, nó dễ dàng mang theo ở hầu hết các nơi. Có rất nhiều ứng dụng hữu ích ngoài máy ảnh và sự xuất hiện của điện thoại thông minh đã thay đổi công việc của các thám tử.
(Giờ thì, làm gì đây ta …)
Sosuke vừa suy nghĩ vừa kiểm tra những bức ảnh và video anh ấy đã quay lại. Kiểm tra xem chồng khách hàng có ngoại tình không, và nếu là có thì hãy giữ lại bằng chứng ── đó là nội dung của yêu cầu này.
『Tôi không có ngoại tình, tôi chỉ bị tống tiền bởi những kẻ cướp bóc hoặc là một nhóm côn đồ.』
Đây sẽ là phần kết của câu chuyện này.
Bởi vì việc làm sáng tỏ sự thật và cả việc giải quyết tình huống trước mắt không phải là vai trò của một thám tử.
Khi Sosuke nhẹ nhàng quay gót chân lại và tính rời khỏi nơi đây.
“Làm ơn, tôi cầu xin các anh! Hãy giúp tôi kết thúc chuyện này đi”
Giọng nói tha thiết cầu xin của Takemoto vang lên khắp cả nhà kho.
Những tên tống tiền đó chế nhạo Takemoto rồi sau đó một tên đi ra đá thật mạnh vào bụng anh. Nhìn thấy khung Takemoto lăn lộn trên sàn nhà khiến bọn chúng bật cười lớn hơn.
“Cầu xin các anh …. hãy tha cho tôi”
Takemoto tiếp tục nài nỉ vang xin trong khi khóc lóc, rồi bị đá thêm một cú nữa …. chuyện này có nên báo cảnh sát không? Tạm thời, hãy quay video lại để làm bằng chứng về vụ hành hung. Trong khi tôi cố quay video, hàng động của bọn chúng càng tàn nhẫn hơn, tiếng thét của Takemoto dần trở nên yếu ớt.
(Này này, mình mà không ra tay thì anh ta sẽ chết thật đó)
Mồ hôi lạnh chảy xuống má của Sosuke.
Tạm thời hãy rời khỏi nơi này và gọi cảnh sát gấp. Tôi lo rằng tôi sẽ đến kịp lúc cảnh sát đến, nhưng điều đó không thể tránh khỏi.
『Ta thấy nghề thám tử này ngầu lắm đó……』
Đột nhiên, những lời của Sara hiện lên trong tâm trí tôi. Sosuke đứng lên bước tới nhà kho
(Tại sao nhóc là hiện lên vào lúc này chứ …!)
Tại sao mình lại phải dính vào những vụ nguy hiểm này mặc dù nó còn không phải là công việc của mình. Chỉ có thể nói là, mình đã bị ma quỷ ám── Thật kì lạ, mình không cảm thấy hối hận một chút nào mà ngược lại, giống như mình sắp bước qua trang sử mới vậy.
“AA!? Mày muốn gì, thằng khốn?”
Nhận ra Sosuke, những tên côn đồ đồng loạt quay đầu nhìn.
Trái tim anh đập mạnh vì căng thẳng và sợ hãi.
“À thì, tôi không phải là một tên đáng ngờ đâu, chỉ là tôi bị đau bụng nên muốn tìm một nơi vắng người để giải quyết á, tôi nghĩ tốt hơn là các anh không nên dùng tới bạo lực …? Nếu các anh mà còn làm quá thì, người đó có thể sẽ chết đó …”
Sosuke nói chuyện nhẹ nhàng hết mức có thể.
“Mày nghĩ tao quan tâm chắc thằng khốn? Tao đánh vỡ mồm mày giờ”
“Đừng làm thế, tốt hơn là các anh nên dừng tay lại. Hay đúng hơn là, tốt nhất là các anh nên rời khỏi đây đi. Tôi vừa mới gọi cảnh sát rồi đấy”
Sosuke chỉ muốn dùng cảnh sát để đe dọa và cầu mong bọn rời khỏi đây, nhưng hành động đó của anh khiến bọn chúng tức giận.
“Ngừng nói linh tinh đi thằng khốn!”
“Tôi, tôi sẽ làm theo lời các anh mà”
Những người đàn ông đang tiếp cận tất cả cùng một lúc. Một số có dao và ống sắt trong tay.
“Nào, hãy bình tĩnh”
Một người cầm gậy la hét và tấn công Sosuke. Theo phản xạ, Sosuke không nhắm mắt lại và nhìn kỹ chuyển động của tên côn đồ đó rồi phản công. Vào khoảnh khắc tiếp theo, thứ sosuke nhìn thấy là
“Guwa!?”
Đó là hình bóng của một tên côn đồ la hét và bị thổi bay.
“Hả !?”
Sosuke và những tên côn đồ há mồm ngạc nhiên về cái thứ phi thực tế đó bất ngờ xảy ra. Một cơn gió mạnh liên tục xảy ra thôi bay ba tên tiếp theo theo rơi xuống nằm trên mặt đất.
“Mày, mày đã làm gì hả!”
Một trong những tên côn đồ hét vào mặt Sosuke.
“Không có, tôi có làm gì đâu──”
Sosuke nhìn lại. Người đứng ở lối vào nhà kho là người mà Sosuke mong đợi. Quần áo vẫn giống như lần đầu tiên tôi gặp chúng, chúng bồng bềnh và bay bổng.
“Sara!?”
“Ta sẽ giúp ngươi một tay, Sosuke”
Sau cùng, công chúa của một thế giới khác, Sara da Odin, từ từ đi về phía Sosuke.
“Tại sao nhóc lại ở đây …”
Khi được hỏi, Sarah cười tinh quái.
“Bởi vì ta đã theo dõi ngươi mà”
“Hả!?”
“Kukuku, đừng bảo là ngươi không hề nhận ra mình bị theo dõi đó nha”
“Ơ …”
Sosuke có một cái nhìn cay đắng trước lời nói của Sarah.
“Này, con nhóc kia! Mày là cái thứ gì!”
Khi một trong những người hét vào mặt Sarah,
“Gì cơ, không có bất cứ cái tên nào có thể gọi ta cả. Ta chỉ là một thám tử qua đường thôi.”
“Thám, thám tử?”
“Đúng. Thiếp là một cô gái xinh đẹp có bộ não thiên tài, ngoài ra còn có sức mạnh của một Đại Ma Vương. Hãy gọi ta là thám tử tư - Sara.”
“Xem ai tự xưng là thám tử trong khi bản thân lại phơi bày sức mạnh ra cho người ta thấy kìa.”
Sara cười với Sosuke, người đột nhiên nổi giận.
“Ngươi không phải là một thám tử thực sự như một anh hùng, đúng không? Trong trường hợp này thiếp nhận ra rằng là ta sẽ làm điều đó. Để trở thành một thám tử như nhân vật chính của một bộ truyện, người sẽ giải quyết mọi vụ án một cách nhanh chóng“
“Nếu nó dễ dàng như thế thì anh đây đã không gặp phải khó khăn rồi.”
“Ừm, đúng là như vậy nhỉ. Trước hết, chúng ta phải bắt đầu từ việc dính vào một vụ án khó mà cảnh sát không thể giải quyết. Dù ngươi có hạ gục được một tên côn đồ bằng mọi thủ đoạn, thì sẽ không có một điểm kinh nghiệm nào dành cho ngươi đâu”
Sara nhìn từng tên côn đồ rồi thở dài.
"Làm đi!" một trong những tên côn đồ hét lên.
“Con nhóc! Mày đi chết đi!”
Sosuke tiếp cận tên côn đồ đang la hét và đánh hắn bằng một bước chân nhẹ nhàng, bắt lấy bàn chân của hắn và làm mất thăng bằng của đối thủ, nắm lấy cánh tay hắn ta và ném đi
“Úi chà!?”
Sara mở to mắt tỏ vẻ vui mừng.
“Cái đó là cái gì vậy!? Nhìn động tác di chuyển mượt mà thật đó !? Haha, nhân tiện đó là môn võ thuật trinh thám huyền thoại được sử dụng bởi Sherlock Holmes, Baritsu !?”
“Không phải, đó là Systema [note46454]”
Đây là một môn võ thực tế có nguồn gốc từ Nga, giả định rằng nó có thể sống sót trong các tình huống chiến đấu khác nhau như đối thủ bằng dao và súng và đối thủ là nhiều người, và đó là một cách di chuyển hợp lý không sử dụng sức mạnh không cần thiết như Aikido. Mục đích là để kiểm soát đối thủ bất chấp sự khác biệt về vóc dáng và sức mạnh cơ bắp. Mặc dù các chiến thuật của quân đội và cảnh sát không được công khai nhưng công chúng có thể học được chương trình tự vệ này và Sosuke cũng đã học được nó trong trường hợp anh ta dính vào một thảm họa.
“Nhưng mà, tại sao nhóc lại biết Baritsu[note46455]? Nhóc đã đọc qua cuốn tiểu thuyết Holmes rồi à?”
“Ta đã thấy nó trên Wiki”
“Anh thì lại dở internet …”
“Đừng có coi thường tao!”
Tránh đòn tấn công của đối thủ bằng gậy, Sara làm chủ cánh tay của mình làm cho cây gậy rơi khỏi cánh tay của hắn.
“ … Ngươi không muốn giúp thiếp sao?”
Sara hỏi trong khi nhìn tên côn đồ nằm trên mặt đất.
“Không hề. Đúng như mong đợi, một mình nhóc có thể xử hết một số lượng lớn như này luôn. Nhẹ nhõm hơn rồi, chúng ta sẽ được cứu”
“Thật à”
Sosuke thành thật trả lời.
Sara ngượng ngùng xấu hổ ngay lập tức thổi bên tên côn đồ còn chưa kịp đứng dậy hoàn chỉnh.
“Con khốn này, e há …. ! Chuyện quái gì đã xảy ra thế … !?”
Sara nghĩ một chút về những người đàn ông đang hướng ánh mắt sợ hãi về phía Sara.
“Vào lúc này thiếp sẽ sử dụng võ thuật của Trung Quốc. Trình độ của ta ở cấp bật thầy nên thổi bay đối thủ chỉ bằng 《Ki》 là một chuyện dễ dàng thôi”
Sara tạo một tư thế giống như KungFu sau khi nói ra điều đó …. có vẻ như là nhỏ tính che giấu phép thuật bằng một thứ võ công lừa đảo. Tôi còn không nghĩ bọn chúng lại bị lừa bởi một thứ như vậy.
“Ken, ngươi là một bậc thầy về Kenpo[note46456] !?
“Vận khí công là như này à?”
“Súc sinh, lý lẽ của ta đó …”
Dường như những tên côn đồ này thực sự tin vào những điều mà Sara đã nói.
(Mấy cái tên này ngu ngốc thật đó, và bọn chúng có được ai đó cứu không ta )
Tất nhiên là bọn chúng sẽ được cứu. Nếu như thứ sức mạnh siêu nhiên của Sara bị lộ tẩy thì nhỏ chỉ cần xóa trí nhớ của bọn chúng là xong.
Sosuke chậm rãi nói chuyện với những tên côn đồ có vẻ sợ hãi.
“Nếu các anh không muốn đau thì đừng có làm những việc như thế này nữa”
"Hừ, mày im mồm cho tao! Oi, tất cả chúng ta sẽ tấn công tụi nó cùng một lúc!"
Tất cả những tên côn đồ vây quanh Sosuke và Sara.
"Cái chết của các ngươi ngu ngốc thật đó."
"Giây phút cuối cùng của các ngươi, bảo trọng."
Một nào đó đó mà Sara có thể vui vẻ mỉm cười,
"Ta biết chứ. Thám tử sẽ không bao giờ giết người."
Tất cả những tên côn đồ lao vào tấn công cùng một lúc từ mọi phía──
19 giờ 51 phút - Ngày 11 tháng 10
Chỉ mất chưa đầy một phút để Sosuke và Sara kéo hết những tên côn đồ nằm trên mặt đất vào một chỗ. Sau khi buộc tất cả chúng bằng một sợi dây thừng và thắt lưng, anh gọi Koji Takemoto người đang choáng váng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Anh có bị làm sao không, Takemoto-san”
“À, vâng. Cơ mà sao anh lại biết tên của tôi …”
“Tôi là một thám tử tư được vợ anh yêu cầu điều tra anh”
Khi Sosuke thành thật tiết lộ danh tính của mình, Takemoto cũng đã kể về những chuyện xảy ra mà anh vướng phải.
Khoảng ba tháng trước, Takemoto đi làm bằng chiếc xe buýt như mọi khi. Đột nhiên, thân xe rung chuyển dữ dội làm cho một người phụ nữ trẻ đứng gần đó dựa vào người anh. Sau đó anh xuống xe, những người đàn ông bất ngờ xuất hiện bao vây anh. Họ cáo buộc anh đã quan hệ tình dục với người phụ nữ của họ. Vì Takemoto không hề nhớ là mình đã làm những việc như vậy, họ đã cho anh ta xem một bức ảnh chụp Takemoto ôm một người phụ nữ trên xe buýt và chạm vào mông cô ta, và nếu anh không muốn bức ảnh này bị phát tán thì hãy trả tiền cho nó và anh đã bị đe dọa.
Takemoto không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiền, dần dần, anh bị tống tiền một cách thường xuyên. Từ những cách thức tống tiền quen thuộc, có lẽ là còn có những nạn nhân khác ngoài Takemoto.
Sosuke khuyên anh từ nay hãy gọi và báo cáo cho cảnh sát. Sosuke đưa Sara về văn phòng của mình rồi quay trở lại cùng Takemoto chờ đợi cảnh sát đến.
“Vì nạn nhân bị hành hung rất nguy hiểm nên tôi phải trói những người này lại.”
Tôi giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho cảnh sát biết, sau đó tôi đã bị nghi ngờ rằng tôi đã đánh bại tất cả bọn chúng một mình, nhưng từ đầu tôi cũng đã nhờ Takemoto báo cáo với cảnh sát rằng chỉ có mỗi tôi, Sosuke.
『... Nếu anh mà tiết lộ về cô gái Kenpo thì anh sẽ gặp nguy hiểm đấy. Hãy quên cô bé đó đi, và hãy nhớ rằng, tôi mới là người đã đánh bại tất cả bọn chúng. Nhớ chưa?』
『Vâng, vâng!Tôi hiểu rồi, tôi sẽ quên cô ta!』
Một trong những tên côn đồ đã tỉnh lại trên đường đi.
“Con nhóc Kenpo, nó đâu rồi!?”
Đã tạo ra một tiếng ồn náo loạn.
“Con nhóc...? Tôi không biết nó là gì. Có lẽ anh đang làm điều đó với nó, phải không?”
Tôi đến đồn cảnh sát cùng Takemoto để được phỏng vấn, và gửi dữ liệu video về cảnh Takemoto bị đe dọa tiền và bị hành hung. Vì thám tử phụ trách cuộc điều tra có quen biết với anh, Sosuke được thả trong khoảng một giờ. Sau khi rời đồn cảnh sát, Sosuke về nhà.
Ngày mai, tôi sẽ báo cáo với khách hàng của tôi, vợ của Takemoto, và nhận phần thưởng. Đó là kết thúc của công việc này. Sosuke sẽ chỉ được thông báo về bản chất của nhóm tống tiền và điều gì sẽ xảy ra với những người bị bắt, theo như các bản tin đưa tin. Thời gian là trước 9:30 tối. Khi tôi ghé vào siêu thị trên đường về nhà, tôi nhận thấy một số sản phẩm dán nhãn giảm giá, có vẻ như sắp đóng cửa. Khi tôi đi đến góc bán thịt, tôi thấy rằng thịt bò Hida hạng A5 cho món thịt nướng được bán với giá một nửa. Mặc dù là một nửa giá nhưng đây là một mức giá hợp lý vì đây là thịt bò Hida nhưng Sosuke vẫn quyết định cho nó vào giỏ siêu thị.
21 giờ 47 phút - Ngày 11 tháng 10
“Anh về rồi -”
“Heh, ngươi về muộn quá đấy”
Khi Sosuke trở lại văn phòng, Sara đang nằm trên ghế dài đọc truyện tranh. Diện mạo đã trở lại từ một bộ trang phục thế giới khác với một bộ trang sức.
“Bởi vì hôm nay có nhiều cuộc phỏng vấn lắm mà. Thế, nhóc có đói không?”
“Đương nhiên là có. Hôm nay ta làm bài tập thể dục mệt lắm luôn.”
“Đừng có gọi cái trò dùng phép thuật bắn gà kia là bài tập chứ.”
Sosuke nói trong khi cái bụng kêu lên
“Anh cũng đói rồi. Chúng ta ăn cơm đi ha, tuy hơi bị muộn một chút”
“Ừm, vậy tối nay ta ăn gì?”
Sosuke lấy ra một gói thịt bò Hida từ trong túi của siêu thị với vẻ mặt kinh ngạc khi Sarah hỏi, không mong đợi nhiều.
"Nhìn này, đây là Hida Beef, một thương hiệu thịt bò sang trọng mà tỉnh Gifu tự hào đó nha."
“Hừm”
Sara thích thú đứng dậy và ngả người ra khỏi chiếc ghế Sofa dài.
“Ta thấy có miếng dán giảm nửa giá trên đó …”
Sara nói với vẻ mặt nghi ngờ.
"Hửm, không sao cả! Tuy nó sắp hết hạn nhưng thịt bò Hida luôn luôn là thịt bò Hida”
“Giờ thì, sao đây ta. Thiếp nghĩ là mình không nên kén chọn chỉ vì bề ngoài là thịt nửa giá?”
Sosuke lấy một cái đĩa dành cho một người được đặt ở trên kệ bếp, rửa nhẹ, đặt lên lò vi sóng hâm nóng. Trong khi đó, anh lấy tô cơm trắng từ ngăn đá ra, rã đông và cho vào bát. Chuẩn bị một cái đĩa và chén sốt thịt nướng, bia và trà mạch nha. Cuối cùng, anh cát lát thịt làm hai miếng rồi đặt mỗi lát lên mỗi đĩa. Âm thanh hấp dẫn của tiếng dầu mỡ bắn tung tóe, mùi thơm của thịt nướng kích thích sống mũi.
“Uwaa”
Một giọng nói đầy hứa hẹn phát ra từ miệng Sara. Ngay sau đó thịt đã được nấu chín một cách ngon lành và Sosuke gắp một miếng trên đĩa của Sara và gắp một miếng khác vào đĩa của mình.
"Ăn thử đi, hương vị thịt bò thượng hạng đến từ thế giới khác."
“Ồ, ta sẽ nếm thử và cảm nhận bằng cả trái tim …. Itadakimasu”
“Itadakimasu”
Sosuke và Sara đưa miếng thịt vào miệng cùng lúc.
Vị béo của miếng thịt nhỏ mịn một cách tinh tế mà không quá dai, hòa quyện với nước sốt đậm đà có chút cay pha lẫn vị ngọt, cảm xúc hạnh phúc dâng ngập tràn lan tỏa ngay khi vừa đặt miếng thịt lên đầu lưỡi. Vị ngọt tràn ngập nước thịt lấp đầy miệng.
(A~AA~ ... Quả nhiên đây đúng thật là thịt bò Hida thượng hạng siêu ngon ...! Ngon nhất vũ trụ luôn)
Sosuke bị ấn tượng bởi hương vị của thịt bò Hida . Mặt khác, Sara cũng khiến đôi mắt của mình trở nên đen trắng khi di chuyển miệng và sau khi nuốt miếng thịt với vẻ mặt choáng váng.
“Nya, cái-cái gì thế này~”
Sara đột nhiên hét lên. Sau đó mở sáng mắt liền nhìn chằm chằm vào Sosuke.
"Tại sao nó lại ngon như thế này! Tuyệt lắm luôn! Như thể hương vị đang bùng nổ trong miệng! Nhảy múa trên đầu lưỡi với một tiếng nổ rắc rắc giòn giòn tan ra!”
"Chứ sao nữa? Vì đó là thịt bò Hida ngon nhất thế giới mà”
Sara gầm gừ đối mặt với Sosuke, người đang bị choáng ngợp bởi phản ứng sung sướng như một nhận vật bị chuốc thuốc kích dục như trong bộ truyện Shokugeki no Souma.
“Hừm …. nó mềm tới mức ta còn không nghĩ nó là thịt bò luôn, và loại mỡ của nó vừa trắng vừa có vị ngọt giống như sương sớm …. giấu một thứ như thế này ….. ở một thế giới khác ….. thế miếng thịt mà ta đã ăn ở trong cung điện là rác rưởi sao ….”
“Nhóc nói cứ nói quá lên”
Sara nói quá lên với một nụ cười cay đắng, thấy nhỏ hài lòng làm Sosuke cũng rất vui. Đó chính là phần thưởng dành cho nhỏ vì sự cố gắng.
“Vẫn còn nhiều lắm, vì vậy hãy ăn nhiều lên và nhiều hơn nữa đi.”
Nói xong, tôi lần lượt đặt miếng thịt lên chiếc đĩa nóng. Mỗi khi thịt được nướng chín, Sara liền đưa miếng thịt vào miệng ngấu nghiến. Trong khi thấy nụ cười vui vẻ với bề ngoài trẻ con của Sara, tôi nói
"À này, Sara. Hôm nay anh đã được nhóc cứu một phen. Vì thế nên anh muốn cảm ơn nhóc, một lần nữa."
Sara tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ừm, biết ơn ta đi.”
Sara nhẹ nhàng gật đầu.
"Biết ơn .... anh thật sự đang biết ơn nhóc mà, nhưng mà đừng có làm những việc như vậy một lần nào nữa.”
“Sao cơ?”
Sosuke có cái nhìn thô bạo về Sara, người đang nghiêng đầu khó hiểu.
“Lần này anh sẽ xem là chuyện ngoài ý muốn, nhưng …. dù thế nào đi chăng nữa thì đó không phải là một trang Web mà trẻ con như nhóc học hỏi đâu. Công việc của một thám tử không phải là một công việc mà trẻ con có thể dính vào.”
Sara lặng lẽ nhìn Sosuke, người nói với một giọng nghiêm túc. Sau đó cô nghịch miếng thịt được một lúc rồi đưa vào miệng nuốt xuống và mỉm cười.
"Ta hiểu là ngươi đang nghiêm túc suy nghĩ và lo lắng cho thiếp mà”
“AA ….! Đó là …”
“Bác bỏ!”
“Tại sao!?”
Sara khịt mũi.
"Ta đã nói rồi mà. Ta quá quen với ba cái chuyện ngoại tình rồi. Và cả ngươi nữa, Sosuke. Tại sao ngươi không lo lắng về thói quen ăn uống của thiếp trước khi lo lắng về tình cảm của thiếp?"
“Ể?”
“Nếu ngoảnh mặt làm ngơ thì sẽ không thể thay đổi được điều gì, nhưng chuyện ăn uống là một vấn đề hoàn toàn khác, chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của ta trong tương lai. Ngươi có hiểu được tình trạng hiện tại của chúng ta không hả, chàng thám tử?”
“Chuyện đó … etto, nó là …”
Sosuke không thể nói gì trước những lời không thể chối cãi của Sara.
“Chính vì như vậy nên thiếp sẽ hỗ trợ ngươi trong công việc của một thám tử để thiếp có điều kiện để phát triển khỏe mạnh. Nếu ngươi không muốn ta hỗ trợ cho công việc thì hãy sẵn sàng kiếm đủ thịt bò Hida cho ta ăn mỗi ngày đi.”
"Không được, ngày nào mà cũng ăn thịt bò Hida thì quá là xa xỉ!"
"Hiểu không, chàng thám tử. Ngươi có thể ăn thịt bò Hida bất cứ lúc nào mà. Đúng vậy, không hơn không kém."
"Ta sẽ làm chủ hoàn toàn về trào lưu mạng xã hội cho coi ..."
Sosuke đứng hình như chết lặng trước lời nói của Sara, anh ta rên rỉ bẳng nửa con mắt, sau đó anh gắp và đưa miếng thịt vào trong miệng, tiếp theo là cơm trắng, rót ít bia mạch nha vào cốc.
"A, quá là ngon! ... Đúng là nhóc có thể ăn thịt bò Hida bất cứ khi nào nhóc muốn, ngay cả khi nó không bằng một nửa giá!"
"Cầm lấy đi.”
Sosuke thở dài buộc lòng nghe theo lời của Sara, người đang cười vui vẻ mời anh một lon bia mạch nha.
"... Cảm ơn, cộng sự"
"Ừm."
Sara ngại ngùng cạn cốc trà của mình vào lon bia của Sosuke. Bằng cách này, văn phòng thám tử Kaburaya đã có thêm một thành viên mới.
7 Bình luận
từ 妾, đọc là warawa, nếu nói theo cách của bạn là phải đồng nhất cách xưng hô là không thể được, vì sao nó được dịch ra là "thiếp, bổn nương, công chúa" nếu dịch là "ta" là sai nghĩa lần sai câu, còn “わたし”là cách mà Sara xưng hô là "ta" nên đối chiếu bản gốc mình sẽ không đồng nhất xưng hô, mong bạn thông cảm cho mình.