--------------------------------------------------------------------------------
Sau giờ học ngày mà tôi đã phát đoạn ghi âm đó, tôi đã được Satozaki-sensei gọi đến văn phòng định hướng học sinh.
Tôi miễn cưỡng đồng ý và đi đến văn phòng cố vấn.
Tôi đứng trước cửa vào gõ nó hai lần.
“Em đến rồi à?”
Satozaki-sensei hỏi và nhìn tôi.
“Tại sao em lại bị gọi đến đây?”
Tôi hỏi.
“Cô có cần phải nói không?”
Đúng, tôi đã hiểu. Chắc chắn là do buổi phát thanh buổi sáng đó.
“Vâng, em hiểu thứ mà cô đang nói đến.”
Cô ấy thở dài một hơi.
“Tại sao em lại làm như vậy?”
Hửh?
Tại sao cô ấy lại nói chuyện với tôi như thể tôi chính là người đã sai?
“Em có thể hỏi một câu trước khi trả lời nó được không?”
“Không, cho đến khi em trả lời câu hỏi của cô.”
Cô giáo nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
Tôi lại tức trả lời.
“Em hiểu, em sẽ trả lời câu hỏi của cô.”
“Cô chỉ muốn biết, tại sao em lại làm như vậy?”
Cô ấy lại hỏi tôi một lần nữa.
“Tại sao ư? Bởi vì nó vui.”
“Vui?”
Giọng của cô ấy rất tức giận.
“Miễn là em vui không quan trọng em đã làm gì?”
“Đúng thế, em cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
Tôi có một cảm giác deja vu với những lời cô ấy nói.
“Sensei, cô đã nghe câu chuyện trên loa phát thanh phải không?”
Tôi cười, như đang chế giễu cô ấy.
“Chính Shiraki đã nói điều đó.”
“...Em ấy có lí do riêng của mình.”
Cô ấy nói thế rồi ngừng lại.
“Hả?”
Nó làm tôi choáng váng.
“Haaa, cứ cho rằng cô ta có lí do của mình đi. Nhưng mà nó có đáng để làm tổn thương người khác không?”
“...”
Sensei im lặng.
Tôi rất thất vọng về sensei của mình.
Cô ấy là một giáo viên nghiêm khắc nhưng lại tốt bụng và quan tâm đến học sinh của mình, nhưng hình ảnh ấy đã không còn trong lòng tôi nữa rồi.
“Sensei, cô nên mắng Shiraki trước. Tại sao cô lại mắng em?”
“Cô đã nói chuyện với Shiraki rồi.”
“Vậy sao? Tại sao cô lại nói như thể cô đã đổ lên đầu mọi thứ lên em?”
“Shinzaki, điều đó không đúng!”
“Không đúng? Thế tại sao cô lại nói như thể đang bênh vực cho Shiraki?”
Trông cô ấy đang rất phân vân vì không biết phải nói gì.
“Bởi vì cô đã lắng nghe cảm xúc thật của Shiraki.”
Cô ta đã nói về cái gì?
“Cô ấy là kiểu người thích chà đạp tình cảm của người khác.”
Tôi lạnh lùng nói.
Tôi nghĩ mình không có ích gì khi phải nói thêm nữa, vì vậy tôi quay người rời khỏi phòng cố vấn.
“À, đúng rồi, sensei”
Tôi nói như thể tôi đang nhớ.
“S-sao thế?”
“Em đã nói rằng mình có một câu hỏi cho cô phải không?”
Tôi quay sang cô ấy.
“Tại sao em lại phải đến phòng cố vấn để nghe mắng trong khi mình chỉ là nạn nhân?”
“Em không biết sao?”
Mặt giáo viên có chút bối rối.
“Bởi vì em đã bị phản bội bởi Shiraki và chán ghét cô ta, và thế em đã trả thù cô ta phải không?”
“Shinzaki! Có những chuyện em được phép những cũng có những chuyện em không hề được phép làm!”
“Em đã làm gì sai?”
“....Ha?”
Tôi mới là người đang bối rối.
Tại sao tôi phải bị nhìn như thế?
Tôi đang cảm thấy khó chịu.
“Em xong rồi.”
Tôi bước về phía cánh cửa.
“Shinzaki! Chờ đã!”
Tôi rời khỏi phòng định hướng học sinh mà không thèm nghe cô ấy nói.
“Nếu em cứ như thế thì sẽ có ngày em sẽ hỏng đó!”
Tôi bước đi trên hành lang.
“Em đã biết nó đã xảy ra rồi.”
Tôi cảm thấy như mình đã nghe điều gì đó khi rời khỏi, nhưng tôi không thể nghe rõ.
Tôi về nhà ngay sau khi rời khỏng phòng cố vấn.
Đi về phía phòng của tôi.
Gần đây tôi không hề nói chuyện với chị gái của mình.
Tốt nhất là tôi không nên nói chuyện với chị ấy.
Trong khi nghĩ vậy, có tiếng gõ cửa phòng tôi.
Tở mở cửa, cảm thấy thật khó chịu.
Chị tôi đã đứng đó.
“Tại sao em lại làm điều đó.”
Làm sao chị ta biết đó là tôi?
Aah, là vì tôi đã kể cho chị ấy về chuyện mình hẹn hò với Shiraki. Có lẽ đó là điều tự nhiên khi tôi là người duy nhất làm thế.
Đó là cách tôi giải quyết thắc mắc của mình.
Tôi trả lời câu hỏi đó trong sự ghê tởm.
“Đó là trả thù.”
“Em!”
Chị ta cao giọng.
“Có những chuyên em nên và không nên làm!”
Lại nữa rồi.
“Điều gì khiến những điều em làm là sai?”
Nếu chị ấy là chị của tôi, chị ta sẽ biết.
“...Hả? Em đang nói cái gì vậy?”
Vẻ mặt chị ấy có chút bối rối xen lẫn sợ hãi.
“Như em đã nói, em đã làm gì sai?”
Tôi tiếp tục.
“Đó là lỗi của Shiraki.”
“Em đang nghiêm túc đó à?”
Vẻ mặt vẫn như vậy, nhưng tôi có thể thấy được sự sợ hại trong mắt chị ta.
“Em đã chịu đựng đủ rồi.”
Tôi chuẩn bị đóng cửa lại vì không nhận được câu trả lời mà tôi mong muốn.
“Chờ đã!”
Chị gái tôi đưa tay vào cánh cửa để ngăn tôi lại.
“Gì?”
Tôi nói với một chút tức giận.
“C-cái khuôn mặt đó?”
Chị ta thật phiền phức.
“Không có gì.”
“Nó không thể nào là không có gì được.”
Chậc chậc.
“TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ RỒI MÀ!”
Tôi nói như đang hét vào mặt chị ta.
“Hic!!”
Chị tôi hét lên, có lẽ là vì giật mình.
Tôi đóng cánh cửa trong khi nhìn vào khuôn mặt ấy.
Vì lí do nào đó, tâm trí tôi nhớ lại cảnh khuôn mặt buồn bã của Himari và của cô giáo, và bây giờ là vẻ mặt sợ hãi của chị gái tôi .
----------------------------------------------------------------------
(K: hehehehe, tìm đc edit r lười thôi.)
p/s: dash xong bây h cứ như người mất hồn ấy <(")
74 Bình luận
nếu mà anh bạn thật sự sai thì trên bọn Mỹ đã không được phép tàng trữ súng :D