Hiện đang là tháng Bảy, những con ve sầu kêu râm ran xung quanh.
Chỉ còn hai tuần nữa sẽ đến một kì nghỉ hè dài.
Khi mùa đó đến, dù chỉ bước về nhà thôi trán tôi cũng tự động toát mồ hôi.
Tôi đang trên đường đi về nhà với tâm trạng chán nản.
“Nè, Yusei.”
Có giọng nói vang lên từ phía sau tôi.
Himari, hở?
Tôi với Himari đang có một mối quan hệ rất khó xử.
Đó là vì tôi đã nói ra cảm xúc thật của mình.
“Cậu muốn gì?”
Trong khi cảm thấy hơi khó xử, tôi đáp lại cô ấy mà không thèm quay đầu về sau.
Nếu được th2, tôi thật sự không muốn gặp Himari lúc này.
Cảm xúc tôi có thể bộc phát trở lại mất.
Himari im bặt trong một khoảng ngắn rồi nói.
“Cậu biết không, tớ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện sau đó.”
“Sau đó”, tôi nghĩ cô ấy đang muốn nói đến lúc trên đường về nhà.
Suy nghĩ về gì cơ?
“Cậu suy nghĩ về cái gì?”
Tôi quay người lại và hỏi.
Himari vừa nói vừa mấp máy với đôi môi đang mím chặt của mình.
“Tớ chỉ biết tới bản thân mà không hề nghĩ cho Yusei cả.”
Giờ là sao đây?
Nghĩ ngợi như thế thì có ích gì?
“Tớ đã ở bên cậu rất lâu, và tớ nghĩ mình như đã hiểu rõ Yusei.”
Và?
Vậy thì sao?
“Nhưng sự thật là tớ không biết gì về cậu cả. Yusei phơi bày cảm xúc thật của mình cũng chính là Yusei thật, nhưng tớ đã phủ nhận nó.”
Nó đã quá muộn rồi, cậu biết chứ?
“Nhưng tớ sẽ không bao giờ làm thế nữa. Dù là ở quá khứ hay hiện tại, Yusei vẫn là Yusei. Bởi vì Yusei là bạn thuở nhỏ duy nhất của tớ.”
Ngay cả khi cậu nói như vậy, nó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Tớ yêu Yusei dịu dàng nhưng tớ cũng yêu Yusei của hiện tại, nhưng dẫu vậy thì Yusei vẫn là Yusei, và tớ, um, tớ yêu cậu.”
Đôi má của Himari đỏ ửng lên.
Những suy nghĩ tiêu cực của tôi trước đó, giờ đã trở nên trống rỗng, thay vào đó là--
-dòng nước mắt chảy dài xuống má.
Dạo gần đây, tôi đã khóc rất nhiều.
Những giọt nước mắt không chứa những nỗi đau hay nỗi buồn, mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Tại sao...tại sao lại là bây giờ?”
“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.”
Himari ôm chặt tôi từ phía trước.
Cơ thể cô ấy đang run rẩy.
Cô ấy cũng khóc sao?
Nhưng tôi không có thời gian để lo nghĩ về nó lúc này.
Rất nhiều xúc cảm ngập tràn trong tôi.
Nỗi buồn khi Himari tránh mặt tôi, sự tức giận khi cô ấy từ chối tôi, sự trống rỗng khi cô ấy khóc và bỏ chạy.
Tất cả cảm giác đó như chì đè nặng lên cơ thể tôi.
Như thể nó vừa đột ngột tan biến vậy.
“Nó khó khăn lắm, đau đớn lắm, buồn tủi lắm.”
Thật lòng, tôi ước gì mình có thể nghe những lời này vào lúc đau khổ nhất.
Nhưng giờ, tôi đã được cứu rỗi rồi.
“Vâng, vâng, tớ xin lỗi.”
“Tớ cũng xin lỗi cậu vì đã hét lớn lúc đó.”
Tôi nói lời xin lỗi với Himari đang ôm lấy tôi.
“Không sao đâu. Lúc đó tất cả là lỗi của tớ.”
Không, cậu không có lỗi gì cả.
Nhìn lại lúc đó, có lẽ tôi chỉ muốn trút đi những cảm xúc ấy ra ngoài.
Tuy nhiên, Hihari đã rất lo lắng cho tôi.
Tôi thật sự hạnh phúc về điều đó.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi không thể không nói ra, mặc dù cô ấy sẽ không hiểu ý tôi là gì.
Himari vẫn đang nghiêng đầu bối rối.
Tôi nghĩ trông cô ấy thật buồn cười và cười phá lên.
Tôi rảo bước bên cạnh Himari.
Giống như trước khi mối quan hệ này tan vỡ.
“N-này, Yusei!”
Tôi hơi bất ngờ khi cô ấy lên tiếng gọi tôi.
“Sao vậy?”
Himari đang đỏ bừng đến tận mang tai.
Trời thật sự nóng đến vậy sao?
“Tớ muốn biết cảm xúc của tớ đã truyền đạt đến cậu chưa?”
Cảm xúc của Himari?
“Hmm? Ý cậu là gì?”
Tôi ném thẳng một câu hỏi.
“Như tớ đã nói, uhm, tớ yêu cả Yusei cũ và Yusei hiện tại..”
Oh, ý cậu là như thế sao.
Tôi hiểu rồi.
“Ừm, tớ hiểu. Nó có nghĩ là cậu đã và vẫn yêu tớ như là một người bạn thuở nhỏ phải chứ? Cảm ơn cậu.”
Tôi nói với một chút xấu hổ.
“Không, đó không phải ý tớ muốn nói...”
Himari thì thầm điều gì đó mà tôi không thể nghe rõ.
“Hmm? Cậu vừa nói gì sao?”
“Tớ không có! Yusei là đồ ngốc!”
Tại sao chứ?
Tôi thấy hơi bối rối.
“Mou! Hết cách rồi. Yusei! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!”
“O-ou?”
Tôi không hiểu nỗi những gì cô ấy nói, thứ duy nhất tôi có thể làm là gật đầu.
“Cậu chắc chắn không hiểu...”
Thấy vậy, Himari thất vọng chùng vai xuống.
Thực sự là sao cơ?
Mà chắc không sao đâu.
Tôi đã nói rằng tôi chẳng quan tâm đến các mối quan hệ với mọi người nữa, nhưng nếu mất đi nó thì tôi sẽ rất buồn.
Tôi nghĩ bây giờ đã quá muộn để nhận ra, nhưng tôi thật sự muốn cảm ơn cậu ấy từ tận đáy lòng vì đã khiến tôi nhận ra điều đó.
“Cảm ơn cậu, Himari.”
“Không có gì?”
Himari trả lời với khuôn mặt đầy khó hiểu.
Tôi mỉm cười với cô ấy.
Cảm ơn cậu rất nhiều.
-----------------------------------------------------------
(K: Sao mày có thể ngu tới thế hả, main ơi là mainnnnnnnnnnnnn / btw thuyền này lên r <(“) )
39 Bình luận
Sao thuyền ra khơi nhanh v