• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Kế hoạch kỹ lưỡng

3 Bình luận - Độ dài: 2,096 từ - Cập nhật:

 Đặc vụ của vương quốc Haggle, Chloe, đó là tên của tôi trong tổ chức.

Tại mép vách núi hướng ra biển.

Tôi trải tấm thảm lót ra, chèn bốn hòn đá ở mỗi góc để tránh gió cuốn bay đi, rồi mở chiếc giỏ đựng bữa trưa. Một nông dân ở nông trại gần đây lúc nào cũng đi ngang qua chỗ tôi gọi lớn trong khi ngồi trên chiếc xe kéo nên tôi đành vẫy tay chào lại để tỏ lòng thân thiện.

Bữa trưa của tôi chỉ có bánh mì kẹp và trà được chắt bã được rót từ một chiếc bình thủy vào ly, mọi thứ đều được bày ra thảm. Sau khi chắc chắn rằng không còn ai quanh đây, tôi liền nằm dài ra, tay duỗi thẳng và buộc sợi dây của chiếc nón vào mấy nhánh cây thông bên dưới vách núi.

Tôi tháo đôi giày quai hậu ra rồi ném về phía mỏm đá bên dưới vách núi, thứ xấu số kế tiếp là mặt dây chuyền mà tôi vẫn luôn nâng niu…cho tới bây giờ. Tôi dùng tay siết mạnh cho đến khi nghe thấy tiếng *rắc* rồi dùng tay tách rời mọi thứ ra, sau đó thì cho cái đống vỡ vụn ấy đoàn tụ chung với đôi giày khi nãy.  Tôi còn tạo một vết cắt sâu nhưng không cần nhiều ở cánh tay đủ để chảy máu, nhỏ một lượng vừa đủ lên chiếc đĩa rồi hất lên mặt đá.

“Được rồi.”

Nán lại ở đây cũng chẳng còn ích lợi gì. Tôi băng bó vết thương, cho chiếc đĩa đựng máu vào chiếc túi đeo, lôi ra một đôi bốt ngắn rồi nhanh chân xỏ vào. Cuối cùng là xoay người lại và đi về hướng ngọn núi ở phía bên kia con đường.

………..

Cùng đêm đó

Tại Phòng điều khiển trung tâm thuộc Lực lượng đặc biệt của Vương quốc Haggle

“Dan, tôi ra lệnh cho cậu đi kiểm tra mấy vách núi ở Mateur, đến sáng thì kiểm tra các bãi đá luôn. Jacob, cậu đi dò hỏi mấy tay lính canh xem có chút thông tin gì không.”

Hai người đàn ông lực lưỡng nhanh chóng rời khỏi phòng. sau khi họ đi khỏi, Trưởng phòng Lancôme ôm trán và thở dài.

“Lancôme này, Chloe lúc nào cũng tới chỗ vách núi ở Mateur đúng không?”

“Đúng vậy, Mary. Mặc dù anh có cảnh báo cho cô ấy không biết bao nhiêu lần là mấy khu vực đó không có rào chắn an toàn rồi mà.”

“Không biết Chloe có gặp chuyện gì…” - Người phụ nữ tên Mary vừa nói vừa lấy tay che miệng.

“Đừng quá lo lắng. Anh đã cử người đi tìm cô ấy rồi.”

“Nhớ lại thì cô ấy trông có vẻ sốc khi hay tin anh và em đính hôn.”

“Em đừng suy nghĩ linh tinh! Chuyện đó thì có liên quan gì đến vấn đề hiện tại chứ!”

“Nhưng mà trời tối mịt mù rồi mà Chloe vẫn chưa về nữa!”

Đồng hồ trên tường điểm 8 giờ tối. Chắc hẳn khu vực mà Dan đang tìm kiếm đang tối đen như mực.

“Đừng nghĩ quẩn nữa. Chloe nhìn vậy thôi chứ mạnh mẽ lắm.”

Lancôme ôm Mary vào lòng để trấn an cô. Đúng vậy, cô gái tên Chloe mà anh biết là người phụ nữ mạnh mẽ đến mức chưa bao giờ thở ra một lời phàn nàn nào.

………….

Sáng sớm hôm sau, tôi đã yên vị trên một chiếc xe ngựa khởi hành từ một vùng nông thôn và đã đi được qua ba thị trấn. Giấu đi mái tóc màu vang đỏ bằng bộ tóc giả màu đỏ rực, gương mặt được phủ lên một lớp trang điểm dày cộp, ngực thì nhồi nhét một đống thứ sao cho vòng một trông đồ sộ hết mức có thể, tiện tay chấm thêm một nốt ruồi ở vùng miệng, trông tôi bây giờ chẳng khác gì một phú bà lẳng lơ là bao.

Trên toa xe có tổng cộng năm người, ngoài tôi ra thì bốn người còn lại đều là đực rựa và bốn cặp mắt ấy đều dính chặt vào cơ thể tôi, cơ thể của mấy gã thì gầy nhom nhưng cái biểu cảm của mấy gã thì y như bầy sói đang tăm tia con cừu đi lạc vậy. Bầu không khí vẫn cứ như thế cho đến kia một tên trung niên tiến tới bắt chuyện với tôi:

“Quý cô định đi tới đâu thế? Trời chưa sáng hẳn mà đã bắt chuyến xe đi rồi, cô có chuyện gì đột xuất lắm sao?”

“Vâng. Mẹ tôi đột nhiên đổ bệnh và tôi phải tới thăm bà ấy. Do mẹ tôi chỉ sống một mình nên khi hay tin thì tôi liền gấp rút đi nhau ý mà.”

“Ồ thế thì đáng lo thật.”

Mấy tên còn lại cũng dỏng tai lên hóng hớt.

“Tôi cũng lo lắm. Nhưng bây giờ ngoài việc ngồi trên chuyến xe này và chờ đợi thì tôi chẳng biết làm gì khác nữa. Tôi cũng tự nhủ rằng mọi việc sẽ ổn thôi nên không được nghĩ quá lên.”

Nói xong, tôi đem từ trong túi ra một cái chai bẹt làm bằng bạc.

“Nhìn ngon đấy. Hàng chưng cất à?”

“Dĩ nhiên. Tôi mua nó từ lúc sáng đấy. Đường dài lắm, có ai muốn làm một ngụm không nhỉ?”

Cái chai bẹt được ủ lạnh này chứa một loại rượu đặc biệt vì nó mạnh hơn rượu được pha theo công thức bình dân. Khi tôi lịch sự đưa chai rượu ra, bọn họ đều vui mừng và bắt đầu uống. Mỗi khi đến lượt thì tôi giả vờ uống bằng cách nhấp môi rồi chuyền cho người khác.

Chẳng mấy chốc bốn gã đàn ông đều say bí tỉ và chìm vào những giấc mộng đẹp. Tất cả đều vì mục đích tạo ra một dấu vết giả nhằm tránh bị truy vết. Tất cả bọn họ đều sẽ nhớ về một quý cô sang chảnh với lớp trang điểm đậm, một nốt ruồi ở vùng miệng và một mái tóc đỏ rực. À, tôi nghĩ là bọn này còn nhớ tới vòng một khủng bố này nữa.

Trời gần khuya thì cuối cùng tôi cũng dừng chân tại nơi cần đến, Thurston, và bắt đầu rảo bước. Nơi này nằm trên một đường biên giới và nơi tiếp theo mà tôi muốn đến chính là Vương quốc láng giềng Randall.

Chỉ bằng giấy tờ tùy thân giả, tôi đã vượt biên trót lọt mà không có chút cản trở gì, chủ nhân của giấy tờ tùy thân đó là một người phụ nữ tóc đỏ tên “Maria”. Bây giờ giữ lại thứ này cũng chẳng có tác dụng gì.

Sau khi vào được Vương quốc Randall, tôi lủi vào một con hẻm tối để tháo lớp ngụy trang, từ mái tóc giả cho đến nốt ruồi, xong rồi thồn mọi thứ kể cả ngực giả vào chiếc túi. Cẩn tắc vô áy náy, tôi dùng chiếc gương tay nhìn xem có bóng người nào qua lại không rồi mới bước ra khỏi con hẻm. Người phụ nữ hào phóng và khiêu gợi với mái tóc đỏ “Maria” giờ đây đã trở thành một cô gái có mái tóc nâu và gương mặt không có chút gì nổi bật, mặc dù cả hai đều dùng chung một trang phục khi cô gái bước ra khỏi con hẻm tối tăm kia.

Tôi cứ liên tục thay đổi chuyến xe, rong ruổi trên con đường băng qua Vương quốc Randall suốt hai mươi ngày, chỉ dừng lại trú tạm ở nhà nghỉ vào lúc nửa đêm khi các chuyến xe đều dừng hoạt động. Cuối cùng sau bao ngày, tôi cũng đặt chân đến Vương quốc Ashbury. Một giấy tờ tùy thân mới đã được chuẩn bị sẵn có tên “Victoria Cellars” được viết trên đó.

Đây không phải là một cái tên dùng một lần rồi bỏ như “Maria”, Victoria Cellars là một người thật sinh sống ở Randall và hiện đang mất tích. Cô gái ấy cũng trạc tuổi, ngoại hình xêm xêm tôi, may mắn là không có tiếng tăm gì nổi trội. Người này đã mất tích tận mười năm, gia đình thì cũng đã ly tán. Khi nhìn vào bảng danh sách người mất tích, tôi đã nghĩ rằng “chắc sẽ có lúc dùng đến”, nhưng không ngờ rằng lại dùng theo cách này. Và bây giờ, giấy tờ sổ sách sẽ ghi nhận cá nhân này sẽ xuất cảnh.

Chloe không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Từ bây giờ, tôi sẽ sống với thân phận của  Victoria. Đặc điểm nhận dạng của Victoria trước đây là tóc nâu, màu mắt cũng nâu nốt, 27 tuổi và cao 1m65. Có vẻ thấp hơn mình. Vả lại, chứng minh thư của Vương quốc Randall có độ uy tín khá cao nên tôi tốn ít thời gian xuất cảnh hơn dự tính.

Tôi, Victoria, sau khi sang biên giới liền tấp vào một nhà hàng cách đây không xa.

“Chào buổi sáng. Cho hỏi quý khách dùng gì?”

“Cà phê, bánh kếp, hai thanh xúc xích và trứng ốp la. À thêm hai quả trứng luộc lòng đào nữa.”

“Dạ vâng. Xin quý khách chọn chỗ ngồi mà mình thích.”

Sau khi gọi món xong, tôi chọn một chỗ ở phía góc và ngồi đối lưng về phía tường. Bây giờ ở chỗ làm cũ, chắc ai nấy cũng đang bàn tán về việc tôi ngã xuống vực hay nhảy vực tự sát thôi.

“Xin lỗi đã khiến quý khách chờ lâu.”

Trên bàn bây giờ là một tách cà phê đủ nóng để làm ấm cả người, xúc xích nóng hổi vừa thổi vừa ăn, đĩa bánh kếp vừa ra lò bốc khói nghi ngút được phủ một lớp bơ tan, bên cạnh đó còn có một chiếc bình thủy tinh nhỏ đựng xi-rô cây phong.

Rót xi-rô lên mặt bánh, tôi cầm dao và nĩa nên rồi ăn ngon lành, trứng cũng được chế biến đúng như tôi yêu cầu. Đã được một năm từ khi tôi quyết định rửa tay gác kiếm, để có thể vẽ ra được kế hoạch hoàn mỹ, tôi đã phải kiểm soát chế độ ăn uống tận tám tháng ròng.

“Ngon quá đi thôi! Bây giờ thì mình có thể ăn uống thả ga được rồi.”

Tám tháng đó đối với tôi chẳng khác gì địa ngục trần gian, cơn đói cứ liên tục làm phiền cái bao tử tôi. Đã thế, Lancôme còn ép tôi dùng thuốc để kích thích cơn thèm ăn khiến cho cơn đói lại thêm phần dữ dội hơn. Nhưng vì cuộc sống tự do tự tại phía trước, tôi đành phải cắn răng chịu đựng. Kết quả là tôi sụt tận 8 ký lô.

Đúng là sau cơn mưa thì trời lại sáng.

Tôi chén sạch sẽ lượng thức ăn dành cho một người đàn ông trưởng thành rồi đi lòng vòng vương đô để tìm nhà nghỉ. 8 ký lô đó bây giờ là mục tiêu hàng đầu mà tôi phải lấy lại cho bằng được.

Đi được một lúc thì tôi đã tìm thấy một nhà nghỉ lớn tọa lạc trên một con đường chính, tôi bước vào rồi tiến tới quầy lễ tân:

“Chào. Tôi là Victoria Cellars và tôi đã đặt phòng qua thư tay.”

“Chào cô Cellars đã đến nhà nghỉ của chúng tôi. Phòng của cô nằm ở tầng ba. Chúng tôi đã chuẩn bị căn phòng ở cuối dãy như cô yêu cầu.”

Kể từ hôm nay tôi sẽ dùng nơi này để bàn tính kế hoạch trong tương lai. Tiền bạc cũng đã chuẩn bị dư dả nên cứ dùng thoải mái. Còn bây giờ thì trèo lên giường rồi đánh một giấc thật đã mới được.

Liệu Trưởng ban, Lancôme, có tiếp tục tìm kiếm mình không nữa? Liệu anh ấy sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm đến tận Ashbury, nơi cách xa Haggle tận hai quốc gia? Hay là sẽ bỏ cuộc nhỉ?

“Thôi. Lo lắng chuyện đó chỉ phí thời gian.”

Tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.

------------------------------------------------------------------

Xin lưu ý hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, không thuộc về tác phẩm.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Bà sát thủ nên trước có làm vtuber lấy model là 1 con cá voi sát thủ đúng ko ?
Xem thêm
có vẻ hay đấy =)))))))
Xem thêm
Đọc thấy quấn à (つ✧ω✧)つ với nhìn cái bánh thèm quá :)
Xem thêm