— ◇ — ◇ — ◇ — ◇ —
Trans: Skadance.
Edit: Skadance.
Hết nhé =]]
— ◇ — ◇ — ◇ — ◇ —
Dân làng vẫn làm việc như thường lệ.
Cứ địa cũng đã được củng cố vài ngày trước.
Ban đầu, hàng rào bao quanh cửa hang được làm bằng những khúc gỗ xếp cách đều nhau và chúng được liên kết lại bằng mấy tấm ván. Nhưng bây giờ thì khác, những khúc gỗ cao bằng người của Gamz, được xếp thành hàng, không có một chút kẽ hở.
Không chỉ vậy, trên hàng rào còn được gắn thêm những tấm ván gỗ nhằm để cho nó chắc chắn hơn. Tuy nhiên, vẫn không thể biết được nó kiên cố đến nhường nào.
Và để quan sát xung quanh, một cái chòi canh được dựng lên ở phía trong hàng rào.
Còn ba ngày nữa là Sự cám dỗ của Ác Thần sẽ tới.
Mulus, anh chàng khả nghi vẫn đang còn sống ở trong hang, khi nào anh ta mới rời đi vậy? Tôi không nghĩ Mulus sẽ sẵn sàng chống lại Sự cám dỗ của Ác Thần với những dân làng khác.
Hay là Mulus sẽ bỏ trốn khi mọi người còn đang bối rối bởi cuộc tấn công của lũ quái vật?
Nếu xem đây như là một trò chơi, thì cuộc tấn công đầu tiên sẽ được coi như là phần hướng dẫn, thế nên độ khó của nó rất thấp.
Ít nhất thì một trò chơi bình thường sẽ như thế, tuy nhiên đây lại không phải là một trò chơi tầm thường.
Những thường thức chung vô dụng đối với trò chơi này. Nếu chỉ chuẩn bị theo những tình huống rập khuôn, thì tôi chỉ thấy được một cái kết bi thảm.
Nếu thất bại, thì tôi sẽ không thể tiếp tục chơi Ngôi làng Định mệnh. Cảm giác hồi hộp cứ như thể vừa đi qua cầu đá, cố gắng gia cố cây cầu.
Nếu thất bại, tôi có lẽ cũng sẽ mất đi một nửa ý chí sống, thật dễ để tưởng tượng cảnh bản thân quay trở lại làm NEET.
Không tốt tí nào. Tôi không muốn hủy hoại cuộc sống của chính mình.
Có một phương pháp thiết thực để bảo vệ ngôi làng, đó chính là phép màu.
「Số điểm hiện tại là…」
Vì có thể nhận được Điểm Vận mệnh bằng cách đổi hết số tiền từ công việc bán thời gian, nên tôi sẽ có thể sớm thực hiện việc『Triệu hồi Golem』thôi.
Nếu tôi chọn cái này, nó sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc sau khi Mulus bỏ trốn. Và điều tuyệt vời nhất chính là tôi có thể điều khiển được con Golem.
Không phải khoe khoang đâu, nhưng trong một thập kỷ qua, tôi đã trải nghiệm rất nhiều trò chơi rồi. Bất kỳ thể loại nào, dù là Bắn súng góc nhìn thứ nhất hay hành động, tôi đều tự tin vào khả năng kiểm soát của mình.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất mà tôi muốn triệu hồi Golem.
Đến tận bây giờ, tôi chỉ có thể giao tiếp với dân làng thông qua lời tiên tri, nhưng chỉ với nhiêu đó thì tôi không hài lòng được.
Tôi muốn trực tiếp giúp đỡ dân làng bằng chính đôi tay của mình. Mong muốn ấy ngày càng mạnh mẽ hơn theo thời gian.
Tôi muốn tham gia với tư cách là một dân làng, chứ không chỉ là một người ngoài mang danh Thần Vận mệnh. Để hoàn tất mong muốn này, tôi cần phải triệu hồi Golem.
「Công việc ngày hôm nay sẽ kết thúc vào lúc nửa đêm. Ngày mai mình sẽ thực hiện những công đoạn chuẩn bị cuối cùng cho Sự cám dỗ của Ác Thần. Mình phải chuẩn bị thật tốt.」
Tối mai, tôi muốn thử điều khiển Golem sau khi dân làng đi ngủ.
Dường như tháng tới sẽ có nhiều ngày siêu thị bị thiếu người. Tất nhiên là tôi rất biết ơn về việc đó.
Tính thêm tiền lương hôm nay thì Điểm Vận mệnh là vừa đủ.
Theo như tính toán, việc tích lũy Điểm Vận mệnh từ những cống phẩm hàng ngày và lòng biết ơn của dân làng lẽ ra đến bây giờ phải đạt được mục tiêu rồi… nhưng trớ trêu thay, những ngày yên bình đang cản trở việc gia tăng Điểm Vận mệnh.
Dân làng sẽ biết khi họ vượt qua khó khăn và gian khổ nhờ vào sức mạnh của Thần. Nhưng gần đây thì không có phép màu nào cả, chỉ có lời tiên tri chia sẻ những câu chuyện nhạt nhẽo và một chút kiến thức mà tôi cóp nhặt được ở trên mạng.
Chừng đó là không đủ để gia tăng lòng biết ơn của dân làng, dù biết sau khi thực hiện phép màu thì chắc chắn có thể mong đợi lượng điểm sẽ tăng.
「Giờ cứ xem nó là vấn đề trong tương lai. Hừm, hy vọng dân làng vẫn làm tốt.」
Dạo gần đây, dân làng đang miệt mài gia cố những tấm ván bao quanh hàng rào và hang động.
Hơn nữa, như một phương án dự phòng, họ có thể trốn vào căn phòng sâu nhất trong hang.
Xung quanh ba căn phòng đang dùng là những bức tường và trần nhà trống không. Riêng chỉ có căn phòng chỗ sâu nhất là có một mặt tường được đóng một tấm ván, trên đó đặt những thứ như là công cụ. Có vẻ như ban đầu nó là một cái nhà kho.
Mối bận tâm lớn nhất đối với dân làng đó chính là nhân lực.
Gamz và Mulus có thể chiến đấu. Nhưng Lodis thì không có khả năng ấy, nên anh ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ dân làng ở bên trong hang động.
Chem dường như có một chút khả năng chiến đấu, nhưng do có thể sử dụng ma pháp trị liệu nên cô không được đôn ra tiền tuyến.
Tôi cũng đã học một vài chiến lược từ thời Chiến Quốc có thể dùng được trong cuộc tấn công, nhưng lại không có đủ nhân lực để áp dụng nó. Tôi cũng cân nhắc đến việc làm bẫy, nhưng không ai có thể làm được cả.
Tôi cũng đã nghĩ đến việc đọc những cuốn sách thuộc thể loại kiến thức gian lận tại thế giới khác, nhưng cũng không thể làm gì với chỉ ít người như này, nên thành ra cũng vô dụng. Việc cung cấp thông tin không thể sử dụng được một cách hiệu quả có thể khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thay vì giúp ích.
So với tôi, Mulus là một người bản địa tài giỏi sở hữu nhiều kiến thức quý giá.
Tôi thầm thở dài vì sự kém cỏi của mình, nhưng cũng không cho phép bản thân cảm thấy chán nản.
Tôi kiểm tra nhật ký trò chuyện của dân làng để xem liệu bản thân có thể giúp được gì cho họ hay không.
『Anh hai, liệu chúng ta có thể vượt qua được Sự cám dỗ của Ác Thần không ạ?』
Carol vừa kéo tay áo, vừa ngước mặt nhìn Gamz mà hỏi.
Carol vẫn chỉ là một cô bé, vậy nên tôi không nghĩ là nhóc đó để ý Gamz đâu. Trông Carol khá là láu cá nhỉ, hay chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
『Hàng rào đã được gia cố rồi, thế nên sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi lũ quái vật tới. Em có thể yên tâm rồi.』
『Vâng! Anh hai sẽ bảo vệ bọn em xảy ra sự cố mà.』
Carol ôm chầm lấy Gamz khi nở nụ cười thật tươi.
Thấy cảnh đó, Chem bắt đầu nghiến răng, không thèm che giấu đi cơn giận của mình.
『Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Gamz không phải là anh trai của em, mà là của chị!』
『Anh hai, em dâu làm em thấy sợ quá.』
Carol đang tỏ ra sợ hãi, nhưng ánh mắt của con bé trông thật sắc bén… đó chắc là một người phụ nữ trong hình hài một đứa trẻ nhỉ?
『Ufufufufufu. Âm thanh mà chị phát ra nghe kỳ lắm đó, mà chắc không sao đâu
… Quay trở lại cuộc trò chuyện. Thật sự liệu sức của chúng ta có thể vượt qua tình hình hiện giờ không ạ?』
『Nhất định phải vượt qua, bởi chúng ta chỉ còn lại duy nhất nơi này.』
Lodis chán nản tham gia vào cuộc trò chuyện. Laila, người vợ đang đi cùng anh ta cũng có một khuôn mặt u ám.
Ngôi làng của họ đã bị phá hủy bởi một bầy quái vật lớn vào ngày diễn ra Sự cám dỗ của Ác Thần. Mọi người cảnh giác cũng là điều hiển nhiên thôi.
Ánh mắt của dân làng đều tập trung vào Mulus, người nắm rõ khu rừng này nhất.
Mulus ngừng hái thảo dược và nói.
『Tôi đã nói với mọi người rất nhiều lần rồi, nơi này được gọi là Khu rừng Cấm. Độ nguy hiểm cao do sự đa dạng và môi trường sống của lũ quái vật. Tôi muốn tránh xa khỏi Sự cám dỗ của Ác Thần, vậy nên, tôi xin lỗi…』
Mulus lắc đầu tiếc nuối, nhưng tôi biết bản chất thật sự của anh ta, nên đối với tôi đây trông như là một màn kịch vậy.
『Không, không cần xin lỗi đâu. Mulus giúp bọn tôi chừng này là đủ rồi. Tất cả chúng tôi, bao gồm cả Gamz, đều được cứu nhờ có anh.』
Chem cúi đầu và mỉm cười.
Thật ấn tượng, nếu không biết gì thì tôi sẽ nghĩ Mulus là một chàng dược sĩ dịu dàng, Đáng tiếc thay.
『Mấy cái bánh của xe ngựa đã đạt đến giới hạn dù cho anh có ở lại đi nữa. Chúng tôi không có kỹ năng để sửa chữa cỗ xe. Và cũng không thể đi bộ băng qua rừng… Không sao đâu, Mulus.』
『Nếu tôi đi một mình hoặc cùng với Gamz thì có thể ra khỏi khu rừng. Nhưng tôi không đủ tự tin để cùng mọi người chạy đi.』
Tuy đã lựa từ rất khéo, nhưng nói thẳng ra thì dân làng vẫn là gánh nặng.
Gia đình Lodis và Chem, những người hiểu chuyện không nói lời nào cả.
『Chúng tôi sẽ ở đấy chống trả lại lũ quái vật. Đó là cách duy nhất để sống sót. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để sinh tồn.』
Dân làng tuyên bố với tông giọng lớn đến bất thường.
Tôi tò mò về biểu cảm của Mulus, nên tôi phóng to và quan sát nó. Có vẻ như anh ta đang cảm thấy lo lắng… nhưng cũng có thể chỉ là một màn kịch.
『Cảm ơn anh rất nhiều, Mulus. Thành thật mà nói thì tôi muốn anh giúp sức, nhưng cũng không muốn làm anh liên lụy.』
Gamz cúi đầu thật thấp và nói lên lời biết ơn.
Ngoại trừ Carol, tất cả dân làng đều cúi đầu. Chỉ có mỗi Carol là không hiểu tình huống, nhưng sau khi quan sát xung quanh, cô bé cũng bắt chước theo những người khác.
Giờ thì tôi hiểu rồi. Dân làng dường như cũng đã đoán trước được tình huống này.
『Xin hãy ngẩng đầu lên. Đó chính là nghĩa vụ của tôi. Tôi muốn giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, gia đình và những người thân yêu vẫn đang đợi tôi. Tôi dự định sẽ rời đi vào tối nay. Tôi sẽ bào chế dược liệu có thể giúp ích cho cuộc chiến, xin hãy sử dụng chúng.』
Một quyết định dứt khoát. Tôi không thể cảm nhận được ý định của Mulus chỉ với biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta.
『Mulus, anh định đi ạ?』
『Anh xin lỗi, Carol.』
『Em sẽ cảm thấy cô đơn lắm. Sau này, xin hãy ghé thăm bọn em lần nữa ạ.』
Mulus xoa đầu Carol, người đang nắm tay và ngước nhìn anh ta.
Nếu tôi không hay biết gì thì đó đúng là một cảnh tượng cảm động.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Mulus đến đây. Có thể đó là sự thay đổi nhỏ nhoi về mặt cảm xúc khi anh ta ăn ngủ cùng dân làng.
Tuy không biết rõ Mulus là người như thế nào, nhưng tôi có cảm giác anh ta không phải là người xấu. Có thể Mulus theo dõi tình trạng của dân làng để điều tra danh tính và cả sự tình thật sự thôi.
Ngay cả khi không thể chiến đấu cùng dân làng, ít nhất thì Mulus cũng không có ý định làm hại đến họ… Tôi tin là như vậy.
Cuộc thảo kết thúc và mọi người bắt đầu lặng lẽ làm việc.
Việc rút lui của Mulus đã được xác nhận. Còn hai ngày nữa là đến Sự cám dỗ của Ác Thần và chúng ta đã mất đi một người.
Dân làng dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này rồi. Thay vì chán nản thì trong mắt họ là một ý chí sinh tồn mãnh liệt.
Tôi dựa lưng vào ghế và duỗi người.
Tôi nhìn đồng hồ… Sắp đến giờ đi làm rồi.
Tôi không có nhiều thời gian, chẳng mấy chốc nữa xe của công ty vệ sinh sẽ đến đây để đón tôi.
Tôi mặc bộ quần áo lao động màu xanh nhạt được phát mấy hôm trước và đi xuống tầng một. Các món ăn đã được dọn sẵn trên bàn và mẹ đang ngồi ở đó cùng một nụ cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên nên tôi vội vã đi về phía cổng.
「Con đi đây!」
「Đi cẩn thận đấy!」
Giờ thì, hãy tập trung vào công việc nào. Tôi cần phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nhằm giúp đỡ dân làng.
3 Bình luận