Kaifuku Jutsushi no Yarin...
Tsukiyo Rui ( 月夜涙(るい))
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1 : Chàng Trai Lấy Lại Trí Nhớ - Trở Thành Trị Liệu Sư

Chương 14 : Thành Phố Của Kẻ Mạnh

3 Bình luận - Độ dài: 2,600 từ - Cập nhật:

~ Translator : Dantalian

~ Edit : K

Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.

Chương 14 được Update vào lúc 18h35. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

______________________________________________________________

May mắn cho bọn tôi là con thỏ độc giác đã xuất hiện. Sau khi giết nó, xử lý thịt, tôi bắt đầu nhóm lửa để nấu ăn. Đó là thực đơn cho bữa tối này.

Thịt quái vật chứa chướng khí, thứ rất độc với cơ thể người và nó được cho là thức ăn cấm rồi. Tuy nhiên, ngoài chướng khí, nó cũng có những loại gen có thể cho khiến con người trở nên mạnh hơn.

Mỗi loại quái vật mang một loại gen khác nhau, nên sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu bạn cứ ăn đi ăn lại một loại quái vật cả.

Ví dụ, nếu tôi lấy gen từ con thỏ một sừng này…

“Ồ, giá trị tài năng về công kích vật lý của mình lên 2 đơn vị rồi.”

Cứ như thế, nó tăng giá trị tài năng của tôi. Chỉ số của tôi bao gồm tích giữa cấp và giá trị tài năng. Mặc dù nó chỉ lên được 2 điểm, tôi vẫn vui là giá trị tài năng gốc của mình đã tăng lên vì khi cấp tôi tăng, sự khác biệt giữa các chỉ số sẽ càng lớn.

Sau đó tôi dùng [Biến Đổi Hồi Phục] lên miếng thịt mà tôi đã xử lý. Dựa trên nền tảng luận đề của vị cựu đại anh hùng, tôi loại bỏ chướng khí đồng thời cũng là thứ kích hoạt gen. Chẳng phải ăn loại quái vật nào cũng khiến bạn mạnh hơn, vì mỗi lần như vậy, bạn sẽ cần phải kiểm tra liệu loại gen có phù hợp hay không.

Điều đáng sợ ở đây, là không cần đến [Lục Nhãn], một vị anh hùng hiệu Souji đã tìm ra cách loại bỏ chướng khí và cũng tìm ra những loại gen bên trong nó. Thêm nữa, có những lời đồn rằng ông ta đã để lại cả kho tư liệu, nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, nên hầu hết chúng đã tan theo mây khói rồi. Tôi thực sự muốn xem qua chúng dù chỉ một lần. Souji là tổ tiên của Thánh Kiếm sĩ, nên có lẽ Kureha, Thánh Kiếm sĩ mà tôi đã dùng [Hồi Phục] lên, sẽ cho phép tôi xem qua những tư liệu quý báu để trả ơn. Nếu tôi có gặp lại Thánh Kiếm sĩ, chắc tôi sẽ thỉnh cầu về điều đó.

“Giờ thì, mình nên tập trung vào việc nấu nướng thì hơn.”

Từ mỗi chuyện con thỏ, có vẻ như suy nghĩ của tôi giờ đây đã đi theo một chiều hướng kỳ quặc. Thay vì nghĩ về tương lai, bây giờ tôi nên nghĩ cho bữa tối hôm nay đã.

Tôi cắt thịt của con thỏ và chọn phần ngon nhất, phần thịt bắp chân, để làm bữa tối. Tôi sẽ xử lý những phần còn lại thành thịt khô để dự trữ. Chỉ vì tôi muốn tăng lượng thức ăn dự trữ lên và cũng để dành cho vị đồng đội mới mà chúng tôi sẽ sớm tìm được và tăng giá trị tài năng của cô ấy lên.

Tôi cắt mỏng phần thịt của ngày hôm nay, rắc chút muối lên nó và rồi nướng nó lên. Cùng lúc đó, tôi mang đồ ăn dự trữ mà chúng tôi có, bánh mì, rồi cắt chúng làm đôi. Đặt miếng thịt đã được nướng chín lên trên một cách đẹp mắt, tôi tiếp tục thêm những lát cà chua và phô mai đã được hâm nóng xếp chồng lên nhau.

Mặc dù chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng thế là ổn rồi. Một cái bánh mì kẹp nướng với phần thịt bắp chân của thỏ một sừng. Thêm nữa, bằng cách đun sôi vài loại thảo dược, tôi đã chuẩn bị thêm một ấm trà.

Chúng là một thực đơn thịnh soạn mà tôi có thể tự hào, nhất là khi chúng tôi đang cắm trại ngoài trời.

“Freya, ăn tối nào.”

Ngồi nhìn tôi nấu nướng nãy giờ, Freya lúng túng khi bắt gặp vẻ mặt tươi cười của tôi.

“Kaeruga-sama, thật đáng kinh ngạc. Em rất bất ngờ là ngài lại có kỹ năng tuyệt vời đến vậy.”

“Thì cũng phải làm quen dần đi thôi.”

“Chúng trông rất ngon mặc dù là thịt của quái vật.”

“Thực sự rất ngon đấy, ăn đi rồi em sẽ thấy.”

“Nhưng, chất độc.”

“Tin anh đi, anh đã loại bỏ chất độc rồi.”

Tôi đưa Freya một cái bánh mì kẹp với miếng thịt bắp chân thỏ. Bây giờ, cô ấy không còn là công chúa Flare nữa, mà là Freya, một người hầu cận trung trành của tôi. Thế nên, sẽ thật rắc rối nếu không nâng chỉ số của cô ấy lên cùng với tôi.

Freya rụt rè nhận lấy bánh mì kẹp từ tôi. Sức hút mạnh mẽ từ hương vị ngọt ngào của miếng thịt, sự tươi mát của những lát cà chua và lát phô mai đang hòa tan vào lớp bánh mì khiến dạ dày của Freya không khỏi không biểu tình.

Nội việc đi lại cả ngày và nghe được mùi hương này đã làm cô ấy đói lắm rồi, chẳng có cách nào khác cả. Vẻ mặt có phần ửng đỏ, cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc bánh mì kẹp. Vẻ mặt ấy tràn ngập sự mong đợi và dường như nỗi sợ ăn thịt quái vật của cô đã tan biến rồi.

“Ưm Kaeruga-sama, chúng ta không có dao hay nĩa à?”

Dù sao thì, Freya từng là công chúa. Cô ta hầu như chẳng có ý niệm gì về việc cắn một chiếc bánh mì ra sao cả.

“Em ăn nó như thế này này.”

Vì tôi không phiền giải thích nó, nên tôi chỉ cho cô ấy cách cắn chiếc bánh mì kẹp nướng.

Phần nước thịt chảy ra từ thịt bắp chân tuôn trào trong miệng tôi. Hương vị quyến rũ ấy trở nên dồi dào hơn bởi vị axit của cà chua. Mặc dù bánh mì đã được nướng cứng để thành thức ăn dự trữ, rất khó để ăn, nhưng bánh mì khô cùng với nước thịt và phô mai tạo nên một sự kết hợp khá là ổn. Nếu phải giải thích bằng một từ thôi, thì đó là “ngon”.

“Vậy ra nó được ăn bằng cách thô như thế. Nhưng trông vẫn rất ngon miệng.”

Vừa nói, Freya vừa cắn chiếc bánh mì kẹp, mặc dù có phần kín đáo, nhưng đôi mắt của cô ấy bắt đầu lung linh. Và sau đó…

“Ngon quá!”

Cô ấy nói với vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích.

“Em không biết thịt quái vật lại ngon thế này và bụng em cũng không hề đau nữa. Từ giờ, hãy ăn thứ này thường xuyên đi!”

Freya reo lên như một chú thú cưng bé bỏng trong khi không ngừng ăn chiếc bánh mì kẹp nướng kia từng chút từng chút.

“Em không biết anh có thể làm ra thứ ngon như thế này chỉ với những nguyên liệu ấy. Kaeruga-sama, anh thật đáng kinh ngạc.”

“Ừ thì, những thứ tinh tế hơn thì khó, nhưng anh có thể làm những điều tối thiểu để có một bữa ăn ngon trong một chuyến đi dài.”

“Thế là rất nhiều rồi, nó thực sự đáng kinh ngạc đấy. Cứ nghĩ đến việc em thậm chí quên mất kỹ năng nấu ăn của Kaeruga-sama, em thật là một người hầu cận đáng thất vọng. Em muốn nhanh chóng có lại trí nhớ.”

Trong một khắc, khuôn mặt Freya trở nên bi thương, nhưng trở lại bình thường ngay sau đó và cô ấy tiếp tục ăn. Cô ấy thực sự ăn nó rất ngon lành. Điều ấy phần nào làm tôi thấy vui trong lòng.

Sau khi ăn xong, tôi cho cô ấy vài lời khuyên.

“Đồng ý rằng là thịt quái vật rất ngon, nhưng em cũng đừng ăn những thịt quái vật khác trừ khi đã được anh nấu, không thì em sẽ chết vì chướng khí đấy.”

Bạn không thể loại bỏ chướng khí nếu không biết phương pháp. Nó rất phức tạp, đến nỗi tôi không thể giải thích bằng lời được. Còn nữa, kể cả khi ai đó biết cách xử lý, thì độ khó của ma thuật cần sử dụng cũng rất cao. Vì lẽ đó, phương pháp này không đươc phổ biến rộng rãi.

Ít nhất, tôi không thể ăn một con quái vật do ai đó khác chuẩn bị vì tôi khá sợ điều đó.

Freya nôn hết thức ăn ra sau khi uống trà. Đó là lời cảnh tỉnh cho cô ấy vì nếu tôi bỏ cô tấy một mình, chắc cô ấy sẽ thử tự săn một con quái vật để ăn. Thôi thì nếu tôi đã nói đến vậy thì chắc cô ta sẽ không làm gì lạ đâu.

Chúng tôi qua đêm trong rừng và tôi ngủ trong khi vẫn để một phần ý thức tỉnh táo để canh chừng. Mặc dù tôi đã đốt hương mua từ thành phố, có tác dụng xua đuổi thú dữ, nhưng khu rừng về ban đêm vẫn rất đáng sợ. Cả thú dữ và quái vật đều có ở đây. Ngủ và vẫn cảnh giác là kỹ thuật không liên quan gì đến những kỹ năng mà tôi có từ [Sao Chép Hồi Phục].

Khi tôi liếc sang Freya, tôi thấy cô ngủ rất thoải mái mà không chút đề phòng nào. Có thể vì cô ấy không thường xuyên vận động quá sức và tôi nghĩ điều đó có phần đáng yêu.

Hôm nay cũng vậy, tôi đã vui vẻ một chút với cơ thể của Freya trước khi đi ngủ. Vì trí nhớ đã mất, Freya nghĩ tôi là người yêu của cô ấy và vui vẻ chấp thuận.

“Mình cần đảm bảo cảm xúc của cô ta không ảnh hưởng đến mình.”

Vì cô ta đã trở thành Freya, người không có trí nhớ, khi thấy cô ấy yêu tôi một cách chân thành như vậy, con tim tôi chợt phiền muộn và trở nên lo lắng, rằng nỗi căm ghét của mình với Flare sẽ mờ dần đi.

Tôi quyết định không giết công chúa Flare và thay vào đó là dùng cô ta trong thân phận Freya.

Tôi đã tạo ra nhiều lý do cho điều đó và cái đầu tiên, là vì cô ta có rất nhiều tiềm năng chiến đấu vì là Anh hùng [Ma Thuật]. Cô ta cũng có kỹ năng nhân đôi kinh nghiêm cho đội của cô ta và kỹ năng mạnh mẽ có thể  cộng dồn. Thay vì giết cô ta, khiến cô ta thành một công cụ lợi dụng đã là nhân từ lắm rồi.

Vì điều đó mà tôi có thể trở thành mạnh nhất, tôi làm việc này với công chúa Flare chỉ đơn thuần để trả thù mà thôi. Vì lẽ đó mà tôi sẽ dùng cô ta và khiến cô ta trở thành một tấm khiên lúc gặp nguy hiểm. Tôi sẽ dùng cô ta cho đến phút cuối, cho đến khi cô ta tàn tạ và sau đó vứt bỏ cô ta. Không phải là tôi lưỡng lự gì khi phải giết cô ta cả.

Ngay từ đầu, cô ta mới chỉ là người đầu tiên. Công cuộc trả thù của tôi vẫn còn dang dở, Anh hùng [Kiếm] và [Súng] vẫn còn đó. Mặc dù tôi có thể dùng hai tên đó, nhưng tôi sẽ giết bọn chúng để chúng không còn có thể quấy rầy tâm tư tôi như bây giờ được nữa.

Buổi sáng hôm sau, chúng tôi nhổ trại và rời đi. Tôi đã dùng nguyên liệu còn thừa từ hôm qua và nấu súp cho bữa sáng.

Trước khi rời đi, tôi kiểm tra chỉ số của mình. Gen của quái vật ngày ngày hôm qua đã thích nghi với cơ thể, nên giá trị tài năng về công vật lý của tôi đã tăng lên 2, từ 130 lên 132 và Freya từ 70 lên 72.

Mặc dù có vẻ như chẳng có thay đổi gì lớn, nhưng nếu chúng tôi tiếp tục cho nó tăng lên, rồi sẽ có đến lúc thôi. Cổ nhân có câu “Tích tiểu thành đại” mà. Dù là bây giờ sẽ vô dụng nếu ăn thêm bất kỳ một con thỏ một sừng nào nữa. Chỉ loại quái vật có loại gen thích ứng với cơ thể người mới có thể làm bạn mạnh hơn được.

Ngày kế đó, chúng tôi đi với tốc độ trên cả tưởng tượng. Đó là nhờ Freya đã quen với việc vận động nặng. Vì vậy mà cô ấy đã có thể phát huy sức mạnh thật đúng theo chỉ số của mình. Hai chúng tôi đặt chân đến Ranalitta trước hoàng hôn.

Ranalitta rất khác so với những thị trấn khác vì người ta không cần giấy xác minh danh tính mà có thể tự do ra vào. Khi chúng tôi vào trong và bắt đầu dạo bước xung quanh, một chiếc xe ngựa đi chuyển với tốc độ không tưởng chạy qua và lướt qua mặt chúng tôi.

Mặc dù vào lúc này, ở Ranalitta khá nguy hiểm, nhưng đã là chuyện thường ngày rồi. Khi để ý đến chiếc xe đó, phần hàng hóa của chiếc xe ngựa ấy, là một cái lồng. Tôi có thể thấy những cô gái tai mèo bị xiềng xích đang nắm lấy khung sắt và khóc lóc. Chúng có vẻ như đã bắt cóc họ từ làng á nhân để mang ra chợ nô lệ.

Tôi ngay lập tức choáng ngợp bởi sự sống động và hỗn loạn của thị trấn này.

Nó khác với quảng trường và một phong cảnh thoáng đãng ở Hoàng đô, thị trấn này tập hợp những kiến trúc rời rạc. Người dân thì chỉ nghĩ cho lợi ích của mình. Thanh âm của những giọng lôi kéo khách hàng hoặc những tiếng thét đầy giận dữ luôn vang vọng và thậm chí kể cả về đêm, thị trấn vẫn ồn ào chẳng hề biết đến giấc ngủ.

Ranalitta được gọi bằng nhiều cái tên nổi tiếng, như là nơi chứa chấp tội phạm và những vụ mua bán thường dân trái phép, [Thành Phố Hắc Ám]. Luật lệ ban ra thì không rõ ràng, nên mọi thứ là lỗi của bạn và luôn có những cuộc ẩu đả diễn ra, vì lẽ đó mà nơi này trở thành thiên đường cho kẻ mạnh, [Thành Phố Sinh Tồn]. Tuy nhiên, vì thế mà thị trấn này là một thị trấn sôi động nhất với lượng tiền tệ lưu thông khổng lồ, dễ dàng giúp bạn trở nên giàu có, [Thành Phố Vàng].

Ở thị trấn này, cái giá của sự sống rất rẻ mạt, nên nếu mất cảnh giác chỉ một chút thôi, thì sẽ mất tất cả. Để trở thành kẻ mạnh, thì cần thiết phải mạnh hơn và thông minh hơn và tôi sẽ trở thành kẻ mạnh.

Giờ thì, sau khi tìm được một quán trọ rồi, nên ngay lập tức đi mua một nô lệ thôi. Tôi sẽ kiếm cho mình một “tấm khiên” xuất sắc.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Something isn't right
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi umotherfucker
Hmmmm có gì đó sai sai
Xem thêm