“Chắc là cậu không quên gì đâu ha?”
Amane kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa sau khi ăn sáng xong, và Mahiru hỏi như vậy khi cả hai chuẩn bị rời đi.
Có lẽ cậu không để quên gì cả, vì cậu đã chuẩn bị từ trước rồi.
Họ sẽ chỉ ở trường trong nửa ngày, không cần mang sách giáo khoa, và có lẽ chỉ cần mang đôi tông, bút thước, bài tập và một số mẫu đơn cần phải nộp. Cậu đã bỏ tất cả vào cặp, kiểm tra qua một lần, nên là sẽ ổn thôi.
“Mình nghĩ là không.”
“Thật ư?”
“Sao cậu chẳng tin mình chút nào vậy?”
“…Chẳng phải cậu quên cái này à?”
Mahiru nói với vẻ mặt có phần chán chường. Cô nàng lấy ra chiếc cà vạt được nhà trường chỉ định của Amane. Vì Amane thấy hơi ngột ngạt khi đeo nó nên định là lát nữa sẽ đeo sau, nhưng ai ngờ là cậu quên luôn.
Ahhh, cậu vô thức kêu lên, và nghe thấy Mahiru thở dài.
“Cậu phải dự buổi lễ đầu học kỳ mới nữa đấy. Chú ý đến diện mạo của mình hơn đi.”
Mahiru càu nhàu khi cô chuẩn bị thắt cà vạt cho Amane, người đang cúi người xuống để xin lỗi.
Từ trước kì nghỉ hè thì cậu đã luôn thắt cà vạt mỗi ngày rồi, và có thể tự mình làm được, nhưng tại sao cậu lại phải từ chối khi cô ấy muốn thắt giúp cậu cơ chứ.
Mahiru thắt chiếc cà vạt với một vẻ mặt nghiêm túc, và Amane mỉm cười.
…Một khi cô ấy nhận ra mình đang làm gì thì cô ấy sẽ lại thấy xấu hổ thôi.
Mahiru chủ động làm những việc như một cô vợ mới cưới, và cậu mừng khi thấy thế.
Amane rất biết ơn khi cô sẵn sàng làm như vậy, thể hiện sự quan tâm đến cậu, và thật sự làm những việc đó một cách tự nhiên. Và thứ khiến cậu thấy vui nhất là được nhìn thấy cô nàng trở nên xấu hổ khi nhận ra những gì mình vừa làm.
Cậu nhìn cô say sưa thắt cà vạt cho cậu, và có lẽ cô đã nhận ra có gì đó không ổn trong biểu cảm của cậu, khi mà cô nhìn cậu với vẻ hoài nghi.
“…Sao thế?”
“Không, không có gì. Mình chỉ đang nghĩ là cậu thật dễ thương mà thôi, Mahiru.”
“Dường như cậu cho rằng cứ nói mình dễ thương thì có thể thoát tội nhỉ.”
“Không, nhưng sự thật là cậu rất dễ thương.”
“…Ngay cả khi cậu cứ nói thế…chà, nếu cậu chỉ khen một mình mình thì được.”
Mahiru nói với giọng có phần hớn hở, và nhanh chóng thắt cho xong cà vạt. Amane kiềm lại nụ cười của mình, và không định trêu cô nàng thêm nữa.
Thay vào đó, cậu xoa đầu cô nàng, và nắm lấy tay cô.
“Vậy thì đi thôi.”
“…Có cảm giác như mình đã bị cậu ‘lùa’ nãy giờ vậy.”
“Cậu cứ nghĩ quá.”
Amane giả ngốc, đeo cặp mình lên, cầm lấy cặp Mahiru, và đi tới trước cửa.
Mahiru muốn tự mình mang cặp, nhưng Amane không thể nào để hết mọi thứ cho cô ấy được. Chỉ có cỡ này mà cậu cũng không làm được thì thành ra cậu đang dựa dẫm hoàn toàn vào cô rồi.
Amane không hề có ý định trả lại chiếc cặp, và má Mahiru dãn ra khi cô trông có phần hơi vui, trước khi cô nhẹ nhàng tựa đầu mình lên khuỷu tay cậu.
“Sao thế?”
“…không có gì.”
“Không giống như không có gì cho lắm.”
“Vì cậu đã nói là không có gì, nên mình cũng vậy.”
“Cậu đang dần ranh ma hơn rồi đấy. Ah sao cũng được, thực sự không có gì ha?”
Amane cười khúc khích, mang giày vào ở trước cửa, và rời khỏi nhà cùng Mahiru.
“Mình đi đây.”
Cậu tự lẩm bẩm với bản thân, và Mahiru nhìn chằm chằm Amane một lúc, trước khi bắt chước cậu, “Mình đi đây.”
Má Amane dãn ra trong niềm vui sướng khi cậu tự nhủ với bản thân rằng đây là ngôi nhà mà Mahiru sẽ trở về, và Mahiru cũng không hỏi cậu thêm điều gì nữa.
Lý do là vì Mahiru cũng đang hơi đỏ mặt, và mỉm cười. Không đời nào mà cô có thể vặn lại Amane vào thời điểm này.
Amane nắm lấy bàn tay của một Mahiru đang cảm thấy hạnh phúc, và cô cũng nắm chặt lấy bàn tay cậu.
12 Bình luận