Vì Chiaki nói rằng không cần phải vội trả lời những lá thư tình, nên Seiji tạm thời đặt chúng trong ba lô và quyết định đọc vào giờ nghỉ trưa.
Trong suốt giờ học.
Mặc dù dưới sự ảnh hưởng của lựa chọn [học] của hệ thống, nhưng Seiji vẫn cảm thấy có một cái nhìn mãnh liệt hướng vào mình, và khi nhìn theo bản năng, cậu nhận ra… một thiếu niên tóc tím.
Đó là Kobayashi Takashi.
Cậu ta và Watari Kahei đi học như bình thường, với những băng gạt trên cơ thể. Có vẻ như họ không bị thương nghiêm trọng. Những người trong lớp cũng không chú ý nhiều đến mấy vết bầm tím của họ. Là những kẻ hư hỏng, thỉnh thoảng bị thương cũng là chuyện bình thường.
Khi Takashi nhận ra Seiji đang nhìn mình, cậu ta quay đi để tránh ánh mắt của cậu.
Seiji cảm thấy hơi bối rối. Kobayashi là một trong những người bạn cùng lớp mà cậu đã cứu với hành động [làm một việc anh hùng] vào tối thứ Sáu. Mặc dù vụ việc đó đã trở nên hơi khác thường một chút, nhưng nói một cách khách quan, cậu đã cứu hai người bạn học và làm một hành động tốt.
Lúc đó cậu đeo mặt nạ… và không có cảnh sát hay người đàn ông mặc đồ đen nào đến tìm cậu vào cuối tuần trước.
Khi tìm kiếm vụ việc này trên internet, cậu đã tìm thấy những video được quay lại bằng điện thoại bởi một số người đứng xem, nhưng do cảnh quay quá vi diệu và kết quả cuối cùng quá kì lạ, nên hầu hết những bình luận đều nghi ngờ tính xác thực của đoạn video, và chúng cũng có tương đối ít lượt xem.
Còn blog thì có rất ít người viết về nó, nên ngay cả một gợn sóng cũng không có.
Không có gì đặc biệt xảy ra; một anh hùng mặt nạ không thể trở nên nổi tiếng qua một đêm chỉ vì một hành động công lý.
Seiji nghĩ rằng vụ việc này đã hoàn toàn kết thúc.
Nhưng bây giờ, Kobayashi đang lặng lẽ nhìn cậu.
‘Có phải… mình đã bị lộ!?’
Seiji cảm thấy khá căng thẳng. Liệu Kobayashi có nhận ra cậu hay không? Có phải đó chỉ là trực giác hay tưởng tượng của Kobayashi? Hoặc có phải đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi mà Kobayashi nhìn về hướng của cậu, thậm chí là cậu ta chả nghĩ cái gì cả?
‘Ngay cả khi mình bị nhận ra… thì cũng sẽ ổn thôi, đúng không? Mình là người đã cứu cậu ta mà, nên yêu cầu giữ bí mật cũng không phải là quá nhiều… đúng không?’
‘Mình sẽ quan sát tình hình trước khi đưa ra quyết định.’
Seiji ngừng suy nghĩ về nó vì cậu không biết động cơ thực sự của Kobayashi Takashi là gì.
Sau giờ học.
Kobayashi Takashi đã không tiếp cận và bắt chuyện với cậu. Seiji liếc xem cậu ta đang làm gì, và nhận thấy cậu ta đang nói chuyện với Watari Kahei như thường lệ.
‘Có vẻ như không có gì bất thường.’
Seiji ngừng quan sát họ và chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh.
Ngay khi bước ra khỏi lớp học, một thanh niên cao to vạm vỡ đi tới chỗ cậu.
Chính xác thì Seiji không thấp… nhưng đây… Senpai? Thanh niên này cao hơn Seiji ít nhất nửa cái đầu, và anh ta có dáng vẻ dữ tợn như một con gấu.
Seiji bối rối nhìn vào người thanh niên cao lớn, nhưng cậu không phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác, nên cậu định đi vòng qua anh ta.
Tuy nhiên, cậu đã bị chặn lại.
“Em là… học sinh chuyển trường huyền thoại, Harano Seigo, đúng không?” Người thanh niên cao to vạm vỡ hỏi.
‘Huyền thoại… từ khi nào mà mình đã trở thành huyền thoại vậy!?’ Seiji khá ngạc nhiên.
“Anh là đội trưởng của câu lạc bộ bóng đá, Takagi Daiki.” Trước khi Seiji có cơ hội để đáp lại, thanh niên cao to vạm vỡ tiếp tục:
“Sau khi nghe về những thành tích của em tại cậu lạc bộ quần vợt và bóng rổ, anh chắc chắn rằng em là người mà câu lạc bộ bóng đá đang tìm kiếm!”
“…. Cái gì?” Seiji bối rối chớp mắt.
*Bụp!* Takagi-senpai chợt đặt bàn tay to lớn của anh ta lên vai cậu.
“Anh yêu cầu em gia nhập vào câu lạc bộ bóng đá! Câu lạc bộ của anh không phải thiếu năng lực như câu lạc bộ quần vợt và bóng rổ—bọn anh là những người đam mê và nhiệt huyết! Đến đây, nhắm vào giải thi đấu toàn quốc cùng với bọn anh và tận hưởng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết nào!”
Giọng nói của anh ta to và đầy tinh thần.
Mọi người ở trong lớp và hành lang đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
“Đó là Takagi-senpai của câu lạc bộ bóng đá… Anh ấy ở đây để thuyết phục Harano-kun.”
“Như mong đợi, vì Harano-san rất mạnh mẽ… tôi nghe rằng cậu ấy đã đơn độc đánh bại hai câu lạc bộ!”
“Tôi cũng nghe như thế—là thật sao? Câu lạc bộ quần vợt và bóng rổ là…”
“Chuẩn rồi, nó chắc chắn đã xảy ra. Câu lạc bộ quần vợt thì đã sụp đổ, trong khi tinh thần của câu lạc bộ bóng rổ thì tụt dốc thê thảm!”
“Wow, thật lợi hại, không hổ danh là Harano-kun~”
“Cậu ấy là một kẻ hủy diệt câu lạc bộ…”
Mọi người đang bí mật bàn tán với nhau.
‘Thế éo nào những tin đồn như thế lại bắt đầu!?’ Seiji sửng sốt.
Cậu đã đoán được rằng mình có thể trở nên nổi tiếng sau vụ việc ở câu lạc bộ quần vợt và bóng rổ, nhưng… kẻ hủy diệt câu lạc bộ? Cái biệt danh nồng nặc mùi chuuni này là gì!?
Dường như cậu đã trở thành một sinh vật huyền thoại vào lúc nào không hay…
Takagi-senpai vẫn nhìn chằm chằm vào Seiji với ánh sáng hy vọng trong đôi mắt…
Seiji từ từ mở miệng và định nói điều gì đó thì một giọng nói khác ngắt lời.
“Để cậu ấy đi, Takagi, học chuyển trường huyền thoại nên thuộc về câu lạc bộ bóng chuyền của chúng tôi!”
Một senpai cao và mảnh khảnh trong bộ đồng phục thể thao với khuôn mặt sáng sủa đẹp trai, buộc tóc đột nhiên xuất hiện.
“Câu lạc bộ bóng đá là một đội khá mạnh, không giống như nó cần một học sinh mới, đúng không? Cậu muốn làm cho những học sinh năm cuối điên lên bằng cách thêm vào một người mới là học sinh năm nhất à? Hay cậu định để một tài năng như Harano đây làm một người dự bị?”
Seipai buộc tóc cười khúc khích khi nói trúng tim đen của Takagi.
“Nhưng câu lạc bộ bóng chuyền thì khác—chúng tôi vẫn còn thiếu một thành viên chủ lực! Và Harano-san, chắc chắn có thể gia nhập vào câu lạc bộ của chúng tôi và cạnh tranh với những ứng cử viên khác. Miễn là cậu ấy chứng tỏ mình có đủ tài năng, thì sẽ không có vấn đề khi tham gia đội hình chính! Mọi thứ trong câu lạc bộ của chúng tôi đều được quyết định bằng thực lực!”
“Harano-san, anh là đội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền, Eguchi Shouta. Anh chân thành mời em tham gia vào câu lạc bộ bóng chuyền.” Eguchi-senpai nói khi anh ta khoe hàm răng sáng bóng trong nụ cười rạng rỡ của mình.
Lúc này Seiji đã cạn lời.
“Heh, có vẻ như tôi đã tham gia hơi muộn một chút, nhưng điều đó không quan trọng. Tôi tin rằng học sinh chuyển trường huyền thoại sẽ đưa ra quyết định chính xác.”
Một senpai khác xuất hiện, người này thấp nhưng đô con, và anh ta có kiểu tóc spiky.
“Đối với một tài năng như Harano-san người có thể lực đáng kinh ngạc như thế, câu lạc bộ điền kinh rõ ràng là nơi tốt nhất để cậu ấy thể hiện khả năng của mình!”
“Không giống những môn thể thao đồng đội như bóng chuyền hay bóng đá, điền kinh có cả hai hạng mục cá nhân và đồng đội. Một môn thể thao như thế chắc chắn là thích hợp nhất cho một tài năng nổi bật như Harano-san phô diễn khả năng thực sự!”
“Cậu ấy không cần phải nâng cao trình độ của toàn đội cũng như tham gia vào những cuộc thi cá nhân mà không cần phải lo lắng về việc trình độ của đồng đội quá kém!”
“Đó là lí do tại sao em nên gia nhập câu lạc bộ điền kinh, Harano-san. Với tư cách là đội trưởng câu lạc bộ điền kinh, anh, Fujimoto Kogorou, đảm bảo rằng em sẽ tỏa sáng trên sân điền kinh!” Fujimoto-senpai nói với khí thế hùng hồn.
Seiji không biết vẻ mặt hiện tại của mình như thế nào.
“Đội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền, bóng đá, và điền kinh tất cả đều ở đây… Họ đều là đội trưởng của những câu lạc bộ lớn!”
“Đây có phải khả năng thực sự của Harano-san? Kẻ hủy diệt câu lạc bộ…”
“Harano-san thật tuyệt vời—đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái gì đó như thế~”
“Cậu ấy sẽ chọn câu lạc bộ nào đây?”
Khán giả tiếp tục thì thầm với nhau.
“Harano-san! Hãy tham gia vào câu lạc bộ của bọn anh!” Ba tiếng nói vang lên cùng một lúc.
Mỗi senpai đều phát ra một bầu không khí đe dọa, nó thật ngột ngạt và khó thở.
‘Ai đó cứu với!!!’ Seiji gào thét trong lòng.
*
Phải mất rất nhiều nỗ lực, nhưng cuối cùng Seiji cũng đã làm rõ rằng cậu không có hứng thú gia nhập bất kì câu lạc bộ nào trong thời gian này, và thuyết phục ba đội trưởng rời khỏi.
Tuy nhiên, những câu lạc bộ khác lại tiếp tục đến.
Bóng chày, bơi lội, bóng bầu dục, đua xe, cử tạ, đấu vật, luyện tập thể hình, leo núi, bóng ném, bóng bàn, cầu lông… Gần như toàn bộ những câu lạc bộ thể thao đều đã đến mời cậu!
Hầu hết là đích thân đội trưởng câu lạc bộ đến mời, trong khi những người khác là phó đội trưởng hay quản lý. Ngay cả những câu lạc bộ kì lạ như sức khỏe, thần tượng, vấn đề công cộng và quản gia cũng đến tìm cậu.
‘Cái trường này có rất nhiều câu lạc bộ…’ Seiji nghĩ khi cậu nằm dài trên bàn.
“Hahaha, anh thật nổi tiếng đấy, Seigo! Anh đã trở thành mục tiêu của tất cả những câu lạc bộ thể thao~” Chiaki không thể ngừng cười.
“Nhưng dĩ nhiên rồi, thể lực của anh như một con quái vật, và phản xạ cũng đáng kinh ngạc. Anh đã nghiền nát những đối thủ trong câu lạc bộ quần vợt và bóng rổ chỉ bằng khả năng thể chất, dù cho kĩ thuật không cân bằng.”
“Miễn là nắm vững được kĩ thuật trong bất kì môn thể thao nào, anh có thể trở thành ace của câu lạc bộ đó, hoặc cũng có thể là ace trong số các ace! Chỉ cần anh không bị đồng đội cản chân, thì sẽ khá dễ dàng để nhận được giải thưởng~”[note4886]
Mika bên cạnh lặng lẽ gật đầu; dường như cô ấy cũng đồng ý với kết luận của Chiaki.
“Nhưng tôi thực sự không muốn tham gia vào câu lạc bộ lúc này…” Seiji rên rỉ từ chỗ ngồi trên bàn.
Là một otaku, cậu không thực sự thích thể thao—tất cả những bài tập luyện mà cậu đã làm trước đó chỉ đơn thuần là nâng chỉ số, cậu chơi tennis chỉ vì muốn kiểm tra sức mạnh mới, và chơi bóng rổ với mục đích kiếm điểm.
Tham gia một câu lạc bộ mà không thực sự tận hưởng nó… Điều đó sẽ làm cho cậu cảm thấy bị ràng buộc, và cậu cũng cảm thấy thiếu tôn trọng với những thành viên thực sự yêu thích thể thao.
Làm thế nào… để không đi tới những câu lạc bộ thể thao trong tương lai? Nhưng cậu vẫn muốn kiếm một ít điểm, đặc biệt là trong tuần này… Nên làm thế nào?
Thời gian trôi qua khi Seiji chiến đấu với sự chán nãn của mình, và hiện tại là giờ nghỉ trưa.
Một làn sóng sắp sửa ập đến.
5 Bình luận