Vào hôm sau.
Đó là một ngày nắng ấm thật đẹp. Nhớ lại hôm qua, tôi bỗng nghĩ rằng bầu trời hôm nay đẹp như lòng tốt của anh ấy.
“Một câu hỏi cho em này Shinigami-chan, điều này có ổn không thế?”
Anh ấy hỏi tôi lúc ở trong phòng mình.
Căn phòng của anh ta chất đầy những con thú nhồi bông hình những nhân vật dễ thương. Mà, tôi vẫn không sao quen với cách gọi “shinigami-chan” này.
Nó làm tôi cảm thấy khá kì quặc.
Mà, cũng ổn thôi, anh ta rất tốt bụng, nhưng nó đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy phiền phức.
“Sao thế?”
“Chả lẽ Shinigami-chan sẽ ở bên anh cho tới lúc anh chết đi à.”
“Ờ, phải. Trong luật ghi như thế. Anh vẫn còn một tuần trước khi chết. Mà đừng bận tâm, những người khác sẽ không thấy được tôi đâu.”
Có rất nhiều người hay lo lắng về suy nghĩ của người khác. Anh ấy không muốn bị bắt gặp việc mình đang được theo sau bởi một đứa trẻ mà mình không biết rõ. Đó là một suy nghĩ rất bình thường, nhưng tôi đã tự hỏi rằng liệu anh ta có giống như thế không. Có vẻ như cuối cùng anh ấy vẫn như mọi con người khác, dù cho có hơi quái dị.
“Anh hiểu rồi, dù có làm gì thì anh cũng phải chết. Nếu đã sắp chết rồi, sao ta không làm thứ gì đó vui vui cùng nhau trước khi ra đi nhỉ?”
“Ờmmm, vui?”
Anh ta lại bắt tôi tham gia vào một chủ đề kì lạ nữa. Những điều thú vị ư? Mong rằng anh ta đã dự định trước mình sắp làm gì.”. Dù gì thì anh ta cũng khác với những con người khác, tôi đoán mình không thể ngừng nghe xem anh ta định nói gì được.
“Uhm, đúng rồi. Trước tiên anh muốn em bỏ giọng điệu trang trọng ấy đi cái đã.”
Anh ta thân thiện, không mang chút đáng ghét nào.
Bầu không khí ấm áp anh ta toả ra xung quang mình chắc cũng là một trong những tài năng của anh ấy.
“Được thôi, dù sao luật cũng không cấm thay đổi giọng điệu.”
“Thế thì, em hãy nói chuyện thoải mái với anh nha.”
Đúng là không thể hiểu được con người này đang nghĩ gì. Tôi có thể cảm nhận được sự buồn bã và vô vọng của những con người được thông báo là mình sắp chết. Tôi có hơi tò mò về thứ anh chàng này đang nghĩ về lúc này.
“Rồi, quay trở về chủ đề chính, chúng ta sẽ làm những điều thú vị cùng nhau à?”
“Chính xác. Em hãy nghĩ về những thứ vui vui đi.”
“Em không hiểu ý anh lắm, nhưng được thôi, vì tất cả ước nguyện của những người sắp chết sẽ được hoàn thành tối đa trong mức có thể.”
Trớ trêu thay, Luật Thần Chết bắt họ phải đáp ứng những yêu cầu của những kẻ sắp qua đời nhiều nhất có thể.”
“Cảm ơn Shinigami-chan. Em tốt bụng thật đấy.”
Tôi mở to mắt mình ra.
“Đây là lần đầu ai nói với em như thế đấy.”
“Hế, chỉ là mọi người chưa để ý đến lòng nhân hậu của em thôi.”
“Em chỉ là một thứ rất bình thường mà thôi.”
Không phải khiêm tốn. Tôi thật sự chưa bao giờ thấy bản thân mình cuốn hút. Tôi cũng chẳng thích, và cũng chẳng giỏi bất kì thứ cụ thể nào cả.
“Không có gì là bình thường hay giống nhau hoàn toàn cả. Ai nấy cũng đều sở hữu một diện mạo tuyệt vời cho riêng mình.”
Anh ta lặp lại một cách nhẹ nhàng.
Có lẽ vì tử tế hơn tôi nên anh ấy nghĩ như vậy chăng?
“Mà nhân tiện, anh muốn em làm gì để giúp mình được vui?”
“Tự tìm ra đi nghen, đó là bài tập về nhà ngày mai của em đó.”
Anh ta cười nắc nẻ như một đứa trẻ khi sau khi nói câu đó.
Có vài thứ tôi đã học được từ việc quan sát anh ta. Ấy là, anh ta cười rất nhiều.
Tôi muốn thấy nó thêm lần nữa.
2 Bình luận