Đó là một buổi chiều chủ nhật nắng đẹp, man mát cuối thu. Người vợ Ryoko cứ dọn nhà qua lại từ sáng giờ, trông chẳng bình tĩnh cho được. Mặc dù Shinjiro ra lệnh cho Ryoko đừng di chuyển vì dễ ảnh hưởng sức khỏe, Ryoko là kiểu người hễ không làm gì đó thì lại bứt rứt không yên. Gần đó, đứa con gái Honoka sắp lên ba cũng bắt chước mẹ nó mà liên tục thay đồ cho những con búp bê.
Khi Shinjiro nói rằng mình vừa gặp lại người anh trai bặt vô âm tín, Ryoko tròn xoe đôi mắt và tỏ ra mừng rỡ như thể đó là chuyện của mình vậy. Trước đó Shinjiro còn lo vợ mình phật ý vì chuyện gia đình lục đục, nhưng thực tế lại khác hẳn.
May mà người phụ nữ này chọn làm vợ mình, Shinjiro nghĩ thế không biết bao nhiêu lần, và hôm nay cũng vậy, sự xông xáo của Ryoko đã cứu rỗi tâm trạng của Shinjiro. Không chỉ thế, bộ dạng dễ thương với phần bụng nhô ra ấy cũng làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng Shinjiro.
“Nè, bác Rei nhìn đi.”
“Ái chà. Đẹp quá, bé Honoka vừa vẽ sao?”
“Ừm. Đây là papa. Đây là mama.”
“Khéo tay thế.”
Reiichiro đang ngồi trên ghế sofa và tươi cười trò chuyện với đứa con gái của Shinjiro. Người anh trai ấy mang tới đây một đống bánh shortcake dâu mình vừa mua và chẳng mấy chốc làm thân với Ryoko. Âu chỉ là thứ kỹ năng Reiichiro trui rèn từ việc tiếp khách, nhưng cuộc trò chuyện rôm rả cùng với khoảng thời gian trôi đi trong yên bình làm Shinjiro muốn trút ra tiếng thở phào từ tận đáy lòng.
“Từ nhỏ anh đã muốn ăn diện như thế, tại lúc nào cũng bị bắt mặc những thứ dành cho con trai. Chán lắm.”
Reiichiro cất giọng nhỏ nhẹ, mắt không rời Honoka trong bộ váy liền mảnh.
“Anh Rei, em có câu hỏi thiếu tế nhị thế này.”
Ryoko nói, miệng đang nhâm nhi quả dâu trên chiếc bánh.
“Anh Rei nhận ra từ khi nào vậy… ừm, rằng mình, là gay ấy.”
Shinjiro đang uống dở ly hồng trà thì câu nói của Ryoko khiến anh xém nữa thì bị sặc.
“Nào, sao lại lôi chuyện đó.”
“Có sao đâu. Phải rồi nhỉ… Chắc là từ hồi cấp hai ha.”
“Chà.”
“Nhưng đến khi trở thành sinh viên thì anh mới bắt đầu hẹn hò với người khác. Còn trước đó anh chỉ chuyên tâm vào sách người lớn.”
“Thế cơ ạ.”
Ryoko cười khúc khích, đoạn hướng mặt về phía Shinjiro.
“Nè, anh Shin biết chứ? Chuyện của anh Rei ấy.”
“À, không, anh–”
“Shinjiro biết mà.”
Reiichiro thẳng thừng chen ngang, khiến Shinjiro không khỏi ngạc nhiên và ngoái về phía anh trai của mình.
“Cậu ta biết nhưng lại vờ như không biết. Tốt bụng không chứ.”
“Em–”
“Anh như thế nào cậu ta đều biết cả. Kiểu thần giao cách cảm giữa những cặp song sinh chăng. Nói vậy chứ, giá như cậu ta giả vờ đến cùng thì tốt biết mấy.”
Ryoko không bỏ qua câu nói đó.
“Ý anh Rei là sao?”
Sau nụ cười nhẹ, Reiichiro hít một hơi và bắt đầu kể chuyện.
“Vào thời đại học, anh từng hẹn hò với cấp dưới của bố. Bố anh rất chiều người đó, và vì độc thân nên ảnh hay tới nhà này ăn cơm. Anh đã thích anh ấy từ lâu rồi. Đương nhiên bọn anh giữ bí mật chuyện hẹn hò, vì biết thừa bố chẳng tha mấy chuyện ấy đâu. Nhưng một ngày nọ, bố nhận được một cuộc gọi nặc danh… nói rằng con trai trưởng và cấp dưới của ông đang qua lại với nhau đó, kiểu thế.”
Shinjiro đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh cóng.
“Vì vậy mà bố tìm tới anh để chất vấn. Anh khai thật luôn. Cuộc gọi ấy là một cú sốc quá lớn, khiến anh không thể bịa ra thứ gì.”
“Bỏ đi, sao anh lại nói chuyện đó bây giờ chứ.”
“Chuyện quan trọng thì tôi nghĩ để Ryoko biết thì hơn.”
“Ý anh Rei là sao?”
Đôi mày của Ryoko trĩu xuống.
“Anh rời nhà và bỏ học khi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp. Anh cũng mất luôn cả công việc mà mình chuẩn bị vào làm. Anh ấy thì nghỉ việc và bặt vô âm tín từ đó đến nay. Tất cả đã chấm dứt, chỉ bằng một cú điện thoại… Nhưng em này, có người nhờ đó mà được lợi đấy. Vào thay vị trí của anh nhờ quen biết, gần đây còn được thăng công tiến chức, mừng quá rồi còn–”
Ryoko chen ngang.
“Đợi đã. Ai là người thực hiện cuộc gọi nặc danh đó…”
Reiichiro nhìn thẳng vào mắt của Ryoko và nói.
“Shinjiro đó.”
Không biết phải nói gì hơn, Ryoko hướng ánh nhìn sang phía Shinjiro.
Shinjiro trút hơi thở dài rõ to và ngước đầu lên trần nhà.
Là do ma xui quỷ khiến, Shinjiro chỉ biết nói thế mà thôi.
Ngày hôm đó, Shinjiro đã cầm ống nghe điện thoại, giả giọng người lạ và phơi bày tất cả sự thật cho bố qua hệ thống điện thoại nội bộ. Mọi thứ in hằn trong tâm trí Shinjiro như thể vừa mới xảy ra hôm qua.
Shinjiro khi ấy là sinh viên năm cuối, nhưng vẫn chưa tìm được chỗ làm sáng sủa nào, trong khi anh trai nhờ bố làm trung gian đã chuẩn bị làm việc ở một công ty con. Không lạ khi Shinjiro cảm giác mình đang bị anh trai bỏ xa.
Cả hai là song sinh nhưng Shinjiro luôn chỉ là sự lựa chọn thứ hai, trong khi Reiichiro nhận lấy chức vị trưởng nam và đứng ngáng đường người em. Quả là cái tên nói lên số phận.[note51675]
Khi ấy, Shinjiro chỉ có ý bày trò nghịch ngợm để làm nguôi phần nào sự phẫn uất cùng với ghen tị trong lòng mình. Shinjiro nghĩ rằng Reiichiro chỉ bị mắng nhiếc là cùng, không ngờ anh mình lại bỏ nhà ra đi.
Những lời tự trách hệt như con tàu im lìm dưới đáy bụng, là thứ mà Shinjiro dù muốn cũng không thể quên được.
Và Shinjiro chẳng thể ngờ rằng chúng lại bị đào lên ngay tại đây.
Reiichiro ra về, chỉ để lại bầu không khí nặng nề.
“Bác Rei tới nữa chứ?”
“Để bác xem…”
Từ giọng ngây thơ của con gái, đến cái nghiêng đầu tươi cười của người vợ, tất cả đều trở nên quá đỗi xa cách.
Thật bất cẩn làm sao.
Thật ngờ nghệch làm sao.
Tưởng như người ấy đã tha thứ cho mình đôi chút…
Phó mặc cho sự ức chế, Shinjiro chọc thẳng cái nĩa vào chiếc bánh trắng tinh mình còn đang ăn dở.
0 Bình luận