“… giường êm quá nằm cũng bất tiện.”
Vài giờ sau.
Kisei tỉnh dậy trên giường. Cậu lấy điện thoại kiểm tra giờ nhưng có vẻ còn một lúc nữa họ mới cập bến Leboir. Sau đó, cậu tắt những báo thức vẫn chưa kịp vang lên đi, rồi rời khỏi giường.
“Giường mịn mượt quá, không thoải mái nổi.”
Nói thật ra thì cậu vẫn chưa hết mệt. Tuy nhiên vì đã quen nằm trên những tấm đệm rẻ tiền và cứng cáp, một chiếc giường cao cấp hạng sang như thế này là không đủ để cậu chìm vào giấc ngủ. Thế là, cậu đứng dậy rồi duỗi thẳng hai tay.
“Phù…”
Sau khi cởi bỏ bộ quần áo ngủ và mặc lại bộ đồ phi công, Kisei tiến về phía cửa. Cậu cố bấm mấy chiếc nút trên tường để mở cửa nhưng chợt dừng lại và nhăn mặt. Thở dài, cậu lấy điện thoại ra lần nữa.
“Makishima… không, lần này chắc mình sẽ gọi cho Điện Hạ vậy.”
Từ góc nhìn của Kisei, cậu không nên làm phiền một chỉ huy của chiến hạm bộn bề công việc như Schleer. Tuy nhiên, khi nhớ lại phản ứng của cô ấy khi cậu nói chuyện với Saki, cậu cảm thấy sẽ tốt hơn không suốt ngày tìm đến Saki mà buôn chuyện.
“Hừm, mỗi ra khỏi phòng thôi mà sao lại gian nan vậy chứ…”
Vì cậu đã có thông tin liên lạc của cô ấy, Kisei gửi tin nhắn đến điện thoại của Schleer.
“Hử? A, AWAWAWA! NÓ ĐẾN RỒI!”
Cùng khi đó, Schleer, đang ngồi trên ghế lãnh đạo trong buồng lái, bỗng nhảy ra khỏi ghế với chiếc điện thoại trong tay, thu hút mọi ánh nhìn trong khoang điều khiển.
“Có chuyện gì vậy!? Là kẻ địch sao, thưa ngài?”
Solana, người tháp tùng bên cạnh, đề cao cảnh giác. Trái ngược thay, Schleer lại hớn hở đáp lời.
“K-Không, chỉ là ta có tin nhắn thôi! Tin nhắn đầu tiên từ một người đàn ông! YÀ HÚÚÚÚ!!”
“Hả?”
Solana nghiêm nghị trở lại.
“Thưa Điện Hạ, chúng ta đang ở trong một chiến dịch đấy.”
“T-Ta xin lỗi. Nhưng giờ chúng ta vẫn có thời gian rảnh mà!”
Hiện tại, tàu [Radiant] đang ở trong [Starway]. Phải mất rất lâu nữa họ mới đến được đích và có rất ít cách để tấn công một tàu đang di chuyển FTL. Vì buổi họp về chiến thuật đã xong từ lâu, sẽ không sao nếu Schleer rời khỏi buồng lái một lúc.
“… Haa, đành vậy. Nhớ quay lại trong một tiếng nữa nhé, Điện Hạ.”
“Dĩ nhiên rồi! Bái bai!”
Nhìn thấy Schleer tung tăng chạy khỏi buồng lái, Solana chẳng biết làm gì ngoài thở dài.
“Chết tiệt… ghen tị quá…”
Sau một lúc, Schleer và Kisei đang trên đường đến khoang chứa. Kisei đang đẩy một chiếc xe đẩy với một chiếc hộp đề dòng chữ ‘cà phê’ trên đó.
“Ơ, ờ… để tôi làm hộ cho.”
“Ể, tại sao?”
Kisei ngạc nhiên trước lời đề nghị của Schleer. Dù cho cô ấy đã thuê cậu và thuộc về một quốc gia nhỏ bé, cô ấy vẫn là công chúa của một nước. Tại sao một người như cổ lại đề nghị làm giúp việc này được?
“Ý tôi là, với tư cách là một hiệp sĩ, để một người đàn ông phải đẩy một thứ nặng nề có hơi… nói tóm lại là, nó đụng chạm đến phẩm hía của một quý cô.”
“Này, ngoài việc là đàn ông ra, tôi cũng là một lính đánh thuê… cô có thấy lính đánh thuê lại bắt thân chủ của mình đi bê đồ không hả?”
“Ờ… cái đó… tôi không muốn mối quan hệ của chúng ta khô khan như giữa khách hàng với người làm thuê đâu.”
Khi Schleer quay mặt đi mà nói vậy, biểu hiện trên gương mặt của Kisei có phần khác lạ. Nhận thấy mình lại vừa tự đào hố chôn thân, Schleer mau lẹ đổi chủ đề.
“Ê này, sao cậu lại đặt mua hộp cà phê đó vậy?”
Kisei vừa mua hộp cà phê này vài phút trước từ một máy bán hàng tự động trên tàu. Chiếc máy này được cấp phép bởi chính phủ, không phải bởi quân đội. Mỗi khi cập cảng, họ sẽ mua lại hàng hoá rồi tích trữ sau này bán lại cho các thành viên trên tàu.
“Làm chút giải khát thôi. Tôi nghĩ đội hậu cần sắp hoàn thành việc bảo dưỡng [Caliburn-Revive] rồi.”
“À, là cho đội hậu cần sao… ể, mỗi khi đến thăm họ là cậu lại làm vậy à?”
“Không phải lúc nào tôi cũng làm… họ đang làm việc với một mẫu striker kì lạ như [Caliburn-Revive], không phải sao? Tôi nghĩ việc bảo dưỡng cho nó sẽ không dễ dàng nên–“
Ban đầu, [Caliburn-Revive] là một striker không dùng cho mục đích chiến đấu nhưng đã được tu sửa lại rồi cho ra chiến trường. Từ góc nhìn của các kĩ sư cơ khí, việc chỉnh sửa nó cho đúng đắn là một con ác mộng dai dẳng. Thêm nữa, họ phải kiểm tra thật kĩ càng để không có lỗi nào phát sinh khi chiến đấu. Nghĩ vậy, Kisei nghĩ rằng nên đem gì đó để giải toả cho họ sau những giờ lao động mệt nhoài.
“Nếu striker không được bảo trì tốt thì tôi sẽ không thể sử dụng được, vậy nên tôi muốn xây dựng một mối quan hệ với họ. Có vậy thôi.”
Schleer gật đầu, cô có chút bất ngờ. Bình thường thì Schleer hay đánh giá thấp những sự đóng góp sau hậu trường của những con người đó. Cô cũng chưa bao giờ đặc biệt quan tâm đến họ.
“Đúng là Kisei… nhưng có lẽ tôi không nên nói vậy. Sau cùng, phải được cậu nghe kể thì tôi mới nghĩ đến, quả thực tôi đã thất bại với vai trò cấp trên rồi.”
Schleer thất vọng về bản thân mình. Là một công chúa, hình ảnh của cô phải luôn được giữ gìn trước những người lính nhưng vì đế quốc Calencia vẫn thật nhỏ bé, khoảng cách giữa hoàng tộc, quý tộc và lính trạng lại rất gần khi đem so với phía Nored. Có lẽ, việc bày tỏ sự trân trọng đến những người dưới quyền là một việc nên làm, Schleer nghĩ.
“Tôi hiểu rồi… Xin thứ lỗi, tôi nghĩ tôi sẽ quay lại cửa hàng một tí đây. Tôi muốn đưa tận tay cà phê cho họ.”
“Không, việc một công chúa đưa đồ uống cho cấp dưới là không phù hợp…”
“V-Vậy à?”
Nhận ra việc dù mình là một công chúa nhưng luôn đối đãi với Saki và Kisei rất tự nhiên, Schleer đảo mắt mà toát mồ hôi lạnh. Vì gia tộc của cô không lớn, cô không thể hành xử một cách hống hách như các quý tộc Nored được. Ngay từ đầu, Schleer đã kết cái hiện trạng mà cấp dưới có thể bày tỏ thật lòng với mình hơn.
“Đôi khi, thay vì tặng họ thứ gì đó, nói cảm ơn thôi đã đủ rồi… À, nhưng nhớ mà tặng quà cấp dưới cho ra hồn đấy. Không nhân viên nào thích một cô sếp bủn xỉn keo kiệt đâu.”
“R-Rõ, dĩ nhiên rồi!”
Schleer hối hả gật đầu.
“Cảm ơn… cảm ơn sao? Tôi nhớ rồi. Tôi sẽ nói với họ như vậy.”
“Có khí thế đấy.”
Nhìn thấy nụ cười của Kisei, Schleer bất giác đỏ mặt.
1 Bình luận