Tôi biết về khả năng làm việc nhà của Tooru sau khi cậu ấy và Maori bắt đầu hẹn hò.
Họ bắt đầu ở lại lớp để hẹn hò.[note63934]Tôi cũng tham gia cùng để tìm hiểu xem cậu chàng là người như thế nào. Maori đề nghị chúng tôi tìm hiểu thêm về nhau, rốt cuộc lại đến nhà cậu ấy. Cậu sống với bố. Trái với ấn suy nghĩ về ngôi nhà của hai người đàn ông thường bừa bộn, căn nhà ấy lại sạch sẽ đáng ngạc nhiên.
Tooru không chỉ chú trọng ngăn nắp mà còn vệ sinh cẩn thận. Người ta có thể giả vờ sạch sẽ nhưng ý thức vệ sinh thì không. Cậu ấy nói với chúng tôi như vậy. Tuy thấy buồn cười khi một học sinh trung học lại ý thức về vệ sinh nhiều tới vậy, nhưng đâu đó trong tôi cũng cảm thấy xúc động lạ thường.
“Trò chuyện mới thấy, cậu đúng là kỳ lạ nhỉ, Kamiya.” Tôi nói với cậu ta.
“Làm như cậu thì không ấy.”
Lạ thay, chúng tôi có thể nói đùa mà không chút ác ý. Có lẽ thứ khiến cuộc trò chuyện giữa chúng tôi trở nên thoải mái là hai đứa có cùng sở thích. Trong lúc trò chuyện, tôi phát hiện ra cậu đọc cùng cuốn tạp chí với tôi. Không chỉ có vậy. Cậu còn là fan của Nishikawa Keiko, người mà lúc đó còn chưa nổi tiếng.
Không chỉ ý thức vệ sinh sạch sẽ. Cậu chàng nấu ăn khá ấn tượng.
“Mời hai cậu dùng nhé.”
“Cậu lấy lá trà này ở đâu thế?”
Cậu ấy đã pha cho tôi một tách trà tuyệt hảo. Hình như là loại Lady Grey ở siêu thị thì phải, tôi cũng nghiện nó từ đó luôn.
Chúng tôi ngồi xuống và tám đủ thứ chuyện. Trời dần tối, cậu ấy đưa hai chúng tôi tới ga gần đó. Cậu cầm theo chiếc túi tái sử dụng, bảo rằng sẽ đi mua thức ăn trên đường về nhà. Như thể là một người đàn ông nội trợ kỳ cựu, và cái túi kia cũng rất hợp. Maori và tôi không thể ngừng cười. Thậm chí cô ấy còn chụp một tấm.
Đó là anh chàng thành thạo việc nhà. Không chút giả dối, thậm chí tôi nghĩ đó còn là một phần của cậu.
Sau giờ học ngày hôm sau, tôi mời hai người họ tới căn hộ của tôi và mẹ. Bố tôi không sống ở đây vì hai người li thân từ hồi tôi còn học sơ trung. Trong khi tôi bắt chước Tooru pha trà trong phòng bếp, cậu ấy và Maori ngồi cạnh nhau trò chuyện, nói nhỏ để tôi không nghe thấy.
Vào thời điểm đó, tôi hơi ghen tị vì Tooru đã cướp đi bạn thân của tôi. Nhưng điều đó cũng chứng minh được tôi chỉ coi cậu là người yêu của cô bạn, không hơn không kém. Tôi không có chút tình cảm lãng mạn với cậu ta. Cậu là người lập dị, hơi lạnh lùng giống tôi, giỏi nấu ăn làm việc nhà, và còn là độc giả văn học cuồng nhiệt.
Phải rất lâu sau đó, tôi mới nảy sinh thứ tình cảm ấy với cậu, rồi đem lòng ghen tị với Maori.
Chưa kể… Tôi đã hôn Tooru.
0 Bình luận