0 và 1
Min On
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đọc ở đây

Chương 09

0 Bình luận - Độ dài: 1,755 từ - Cập nhật:

9.

Chiều cao của Joffrey đã gần bằng Hoàng hậu, vì vậy cậu có thể nhìn vào mắt bà ở một độ cao nhất định.

Nếu là Joffrey thật, cậu ta sẽ trả lời thế nào?

“Vâng, con biết rõ ạ.”

“Mẹ tin con, hoàng tử Joffrey.”

Hoàng hậu nhận lấy nụ hôn của tôi rồi rời khỏi phòng.

Nhưng, thưa mẹ, nếu con không chơi với cậu ấy, Joffrey của mẹ sẽ bị giết đấy.

3. Ra ngoài

Qua hôm sau, tôi đã đem chuyện Hoàng hậu ghé thăm kể cho Gray nghe trong lúc dùng bữa trưa.

“Vậy sao? Thế kế hoạch hôm nay bị hủy rồi à?”

Gray hỏi.

“Không đâu. Vì hôm qua mẫu hậu đã đến phòng ta, nên hôm nay bà ấy sẽ không đến nữa.”

Vấn đề lớn nhất của kế hoạch này là Hoàng hậu bất ngờ đến thăm, nếu thế sẽ làm lộ sự vắng mặt của tôi. 

Gray nâng lông mày lên.

“Ngài không nói gì với Hoàng hậu sao?”

“Không.”

“Vậy thì chắc sẽ không có chuyện lính gác trong lâu đài chặn xe của tôi đâu nhỉ?”

“Nếu chuyện đó xảy ra, cứ bắt ta làm con tin rồi trốn đi. Nếu ta thật sự nói cho mẫu hậu biết, thì cậu nghĩ mình có thể ăn trưa cùng ta được ư?”

“…… Ngài định làm gì?”

“Dù gì cậu cũng chẳng có khoảng thời gian vui vẻ nào đâu.”

Vui vẻ? Gray có vẻ không đồng tình với cách diễn đạt của tôi, nhưng cậu ta cũng không nói lời phản đối.

Dot qua lại phục vụ món ăn. Khi thấy cậu ấy bước vào, chúng tôi giữ im lặng và bày vẻ tập trung ăn. Khi Dot ra ngoài, Gray tiếp tục kế hoạch.

“Quần áo để thay đã được đưa lên xe ngựa. Ngài định xử lý những người hầu kia như nào? Đừng quên, ngài không được dẫn họ theo.”

“Ta biết. Ta có cách rồi.”

Tôi viết mấy chữ to trên giấy: “Đang học.”

“Chỉ cần để cái này trước cửa rồi ra ngoài là được. Không ai vào đâu.”

“Thật à?”

“Ừ. Không ai đến nhắc bữa tối. Tất cả đều phối hợp hỗ trợ việc học của ta. Từng có một học giả nói học khi đói sẽ hiệu quả hơn. Có vẻ mẫu hậu cũng tin điều đó.”

“…… Ai nói?”

“Ta không biết. Nhưng mẫu hậu ta biết.” 

Chúng tôi nhanh chóng ăn xong. Dù khả năng bị phát hiện gần như bằng 0, nhưng để chắc chắn, tôi cũng đã dặn Dot.

“Khi tiễn khách đi xong, ta sẽ bắt đầu học, nên bảo mọi người đừng lại gần đây.” 

“Vâng, Hoàng tử. Chúc ngài học tập hiệu quả!”

Dot nắm tay ra hiệu và cầm khay đi ra ngoài. Tôi áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của Dot dần khuất xa.

“Xong rồi. Có vẻ đã đi cả rồi.”

“Vâng… Nhưng có nhất thiết phải xác nhận kiểu vậy không?”

“Còn cách khác để xác nhận à? Chúng ta đi thôi.”

Chúng tôi bình thản tiến về phía xe ngựa. Dù có ai nhìn thấy cũng không thấy gì bất thường. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn lời giải thích nếu không may bắt gặp bất kỳ người hầu nào. Chúng tôi sẽ nói rằng đang tiễn Gray đến xe ngựa.

Chúng tôi không gặp ai trên đường. Khi Gray mở cửa xe ngựa, chúng tôi thấy Edward ở bên trong. Đối diện cậu là một người đàn ông đang vò đầu bứt tai.

Người đàn ông trông như một hiệp sĩ, và khi thấy chúng tôi vào, anh ta bắt đầu khóc lóc.

“Cuộc đời tôi tiêu tùng rồi. Ôi các vị thần, con đã phạm tội gì mà phải gánh chịu những điều này? Chỉ vì con lạc lối trong tình yêu một chút thôi sao!”

“Ngài Merryn, cuộc đời của anh bị hủy hoại vì anh đã lăng nhăng. Anh nên cảm ơn người cha hết mực yêu quý mình, vì đã cử anh trở thành phu xe thay vì xử lý anh.”

Gray nói.

“Thưa ngài, đâu có giống nhau! Những việc tôi đã làm sao mà so được với việc này!”

“Không sao đâu. Miễn không bị phát hiện là được. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, khả năng bị phát hiện cao lắm đấy.”

“Aaargh, phát điên mất thôi!”

Ngài Merryn nhảy ra khỏi xe ngựa. Tôi đã lo lắng anh ta sẽ trốn mất, nhưng anh ta chỉ cúi đầu chào tôi rồi leo lên ghế đánh xe.

“Nhìn vậy thôi chứ tay nghề của anh ta khá tốt.”

Gray nói.

Khuôn mặt của Edward trở nên trắng bệch. Liệu có đáng tin không vậy?

“Anh thấy ổn không?”

Khi tôi hỏi Edward về tình trạng của cậu ấy.

Bỗng nhiên, xe ngựa bắt đầu rung lắc. “Hoàng tử, Hoàng tử!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Xe ngựa lắc lư như thể có ai đang lay mạnh nó.

Chuyện gì vậy, đến rồi sao?

Tôi nhìn về phía Edward. Chúng tôi lập tức cúi đầu núp đi.

“Ưm ưm! Ưm ưm!”

“Im lặng đi! Đừng có làm ồn! Ngài ơi, người này là ai?”

Ngài Merryn gào lên. Dù rõ ràng đang bị giữ chặt, nhưng người kia vẫn không ngừng gây rối.

Nếu cứ thế sẽ gọi toàn bộ lính gác trong cung đến mất. 

Nghĩ thế, Gray đi ra ngoài.

“Có chuyện gì… Ngươi là người của Hoàng tử Joffrey?” 

“Ưm!”

Tôi thò đầu ra ngoài cửa. Người bị ngài Merryn giữ chặt là Dot. Không hiểu sao cậu ấy lại bị bắt. Mặt Dot đỏ như gấc, giơ tay về phía tôi.

“Ưm ưm ưm!”

“Im lặng!”

Khi tôi giơ ngón tay trỏ lên, Dot im lặng ngay như thể chưa từng phát ra âm thanh.

“Nếu thả ra, cậu sẽ im lặng chứ?”

Dot gật đầu.

“Cậu sẽ không la hét, đúng không?”

Dot lại gật đầu.

“Đây là người hầu của ta. Thả cậu ấy ra.”

“Vâng.”

Dù không muốn nhưng Ngài Merryn vẫn cẩn thận thả Dot ra. Ngay khi được tự do, Dot lao vào tôi và khóc nức nở.

“Hoàng tử! Ngài định đi đâu mà bỏ lại tôi ở lại?”

Tôi hoảng hốt.

“Im lặng nào!”

“Hoàng……”

“Cảnh cáo lần nữa, nếu không cậu sẽ thật sự bị bỏ lại đấy!”

Sau khi đe dọa, Dot mới chịu im lặng. Thay vào đó, cậu ấy bám chặt lấy tôi như một con bạch tuộc.

“Thần là người hầu, ngài không thể bỏ thần lại được!”

“Bây giờ ta cho cậu nghỉ hôm nay, hoặc có thể là ba ngày?”

“Sao ngài có thể đối xử với thần như vậy? Nếu không có thần ở bên, ngài có thể chịu được trong ba ngày ư?”

Dot nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

“Dù có được nghỉ, thì vẫn…”

“Có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng tử… à, Công tước!”

Dot nhanh chóng thay đổi cách xưng hô. Điên thật chứ.

“Đừng kéo dài thêm nữa, cứ đưa cậu ta đi đi.”

Gray nói.

“Vậy có ổn không?”

“Chẳng còn cách nào khác. Điện hạ tự rõ không có vấn đề gì mà.”

Gray nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Ổn? Thật á, Công tước?”

Merryn hỏi.

“Điện hạ đã nói không sao thì chắc chắn là không sao.”

Giọng của Gray lạnh lùng.

Sau khi đưa Dot lên xe và đóng cửa lại, xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Gray và chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gray không nhìn về phía tôi mà nói:

“Đừng thò đầu ra ngoài.”

“Ừm.”

Tôi tựa lưng vào ghế và ngồi yên lặng.

Edward có vẻ khá quan tâm đến Dot. Cậu ấy nhìn Dot với ánh mắt dịu dàng đầy ngây ngô.

Dưới ánh nhìn của quý tộc, Dot không biết phải làm sao.

“Đúng là một người hầu trung thành.” Edward nói với tôi.

“Ừ, đúng vậy.”

Khi tôi bị ốm phải nằm một chỗ, Dot không rời khỏi tôi một phút nào. Việc chăm sóc người ốm rất vất vả, đặc biệt là với một đứa trẻ khóc suốt.

Suốt đêm, Dot đã thức trắng chăm sóc tôi.

Trong thế giới này, người mà tôi dựa dẫm nhất là Dot. Cậu ta luôn ở bên, trả lời mọi câu hỏi của tôi. Nếu không có cậu ta, tôi đã không thể thích nghi được với nơi này.

Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy.

“Việc ta đi đâu là bí mật đấy, Dot.”

“Vâng, hoàng tử.”

“Khi ra ngoài, đừng gọi ta như vậy.”

“Vâng, thần sẽ ghi nhớ.”

“Phải hành động một cách kín đáo.”

“Vâng!”

Gray lấy một hộp gỗ từ phía dưới.

“Việc đó không được quyết định bởi người hầu đâu. Ít nhất thì phải trải trang…”

“Cải trang?”

“Vâng. Chẳng lẽ hai ngài không nghĩ đến trường hợp mình bị phát hiện sao?”

Gray mở hộp ra. Bên trong là tóc giả và mắt kính.

“Chỉ cần che giấu tóc thôi cũng giảm nguy cơ bị nhận ra.”

“Đúng là một bộ cải trang, thưa hoàng tử.”

Dot phụ họa với vẻ tự nhiên.

Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm đến mức đó, nhưng Gray vẫn giữ vẻ nghiêm túc. Vì vậy cả tôi và Edward đều đội tóc giả và đeo kính vào.

Kính của Edward là loại kính gọng đen đã lỗi mốt từ vài năm trước. Kết hợp với mái tóc giả màu đen, cậu trông giống như một đứa trẻ lập dị có ác cảm với việc ra ngoài.

“Cái này cứ bị trượt xuống.”

Edward nói khi chỉnh lại kính.

“Trông cũng ổn đấy.”

“Thật sao?”

Edward đưa tay ra. Gray đưa cho Edward một chiếc gương nhỏ. Edward nhìn vào gương, quan sát và thực hiện một biểu cảm.

“Trông ngốc quá.”

“Không, trông thông minh đấy.”

“Đừng nói dối.”

Vào thời điểm mà người bình thường có thể sẽ nói “Đừng có điêu” thì Edward lại phản bác một cách nghiêm túc.

“Anh biết “điêu” là gì không?”

Khi tôi bất chợt hỏi, Edward chớp mắt ngạc nhiên.

“Đó là nói dối.”

“Nói dối?”

“Đừng dạy những thứ kỳ quặc cho hoàng tử Edward.”

Gray nói.

“Vâng.”

“Đừng dùng kính ngữ.”

“Ừm.”

Gray nhíu mày. Cậu ta nhắm mắt lại, khoanh tay và ngồi sâu vào ghế.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận