[note61681]
“Tại sao tôi lại phải đi gặp bọn chúng?”-Tôi hỏi người lính đến gọi tôi, giọng không giấu nổi sự gắt gỏng.
“Thưa ngài, cậu ta cứ nằng nặc đòi gặp ngài cho bằng được. Dẫu có là tù nhân chiến tranh thì cậu ta vẫn là Thái Tử của Vương Quốc Centraren, không những thế cậu ta còn nói mình là người quen của ngài. Thêm cả, bị nhốt và trói chặt như thế, tôi không nghĩ họ sẽ gây nguy hiểm gì đâu ạ.”
“Hầy, đúng là rắc rối thật mà.”
“Không sao đâu Allen à. Em sẽ đi cùng anh. Dù không dùng được kiếm nhưng ma thuật thì thì thoải mái. Nếu có chuyện xảy ra, em chắc chắn sẽ bảo vệ anh.”
“Câu đó phải là của anh mới đúng chứ…”
Trời ạ. Không thể tin được sau ngần ấy chuyện, đám đó vẫn nghĩ có thể giải quyết mọi việc bằng lời nói, đã thế trước đó không lâu còn chĩa mũi kiếm về bên này nữa chứ. Riết rồi tốt xấu đảo lộn hết cả lên.
Rốt cuộc, tôi miễn cưỡng tới buồng giam của Amy và dàn harem ngược của ả.[note61680]
Khi vừa bước vào, thứ chào đón tôi là mười con mắt đầy vẻ oán hận. Trừ Amy và tên Thái Tử, đám còn lại đều bị trói và bịt miệng.
Hà, thật may là mình đã kêu Anna chờ ở ngoài. Cả Anna lẫn người lính đều đang đợi trước cửa, tạo cho tôi một không gian riêng.
Tên Thái Tử nhận ra sự có mặt của tôi, hắn ngay lập tức la lên với vẻ trịch thượng:
“Này tên thường dân khốn kiếp kia! Thả bọn tao ra ngay!. Mày có biết chống lại Hoàng tộc bọn tao là tội phản quốc không?!”
Tình huống này mà còn nói năng được vậy hả. Bộ thằng này mới bú đá hả?
“Ngài ấy nói đúng đó. Sao ngươi dám bắt trói ta, Thánh Nữ Bác Ái cơ chứ?”
Rồi, thêm đứa nữa. Phê pha quên lối về luôn.
“Nè? Cởi trói cho ta đi mà, được không?”
Bỗng, ả thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng, như thể đang cố quyến rũ tôi vậy.
KINH TỞM!!! Con nhỏ này nghĩ có thể bẫy mình bằng mấy cái trò con bò này sao?
Tôi mặc kệ ả, thay vào đó nhìn chằm chằm vào tên Thái Tử và hỏi:
“Tôi chỉ muốn xác nhận đôi điều thôi. Cậu là người đã bán Anna cho Đế Quốc và lấy trộm ấn Hoàng gia đúng không?”
Nghe tôi hỏi, Thái Tử không hề tỏ ra sợ hãi mà gật đầu:
“Phải đó, rồi sao hả? Tao là vua tương lai đấy. Mọi thứ tao làm chẳng có gì sai cả. Đế Quốc muốn con đàn bà đó, còn Centraren thì được vùng Bruseni, nếu vậy thì quá hời rồi còn gì! Đây chính là trách nhiệm của một quý tộc, làm sao mà mày hiểu được!”
“Cậu đã bí mật trao đối với Bộ trưởng Bộ Ma thuật Gunther đúng không?”
“Đúng! Nếu mày không can thiệp vào, Vương Quốc đã có vùng Bruseni mà không có máu đổ rồi!”
Ok, hiểu. Tôi đã trông chờ gì vào cái tên đần còn chẳng nhận ra điều cơ bản này chứ?
“Thế Amy-sama biết chuyện này đúng không? À, phải nói là chính ngài là người đã đề xuất nhỉ?”
Amy khịt mũi, nói với vẻ đắc thắng:
“Hứ! Chẳng phải quá rõ rồi sao? Số phận của con nhỏ đó là bị Đế Quốc hành hạ và biến thành vũ khí. Ngươi nên khen ngợi ta vì đã đáp ứng điều đó đi.”
Thế cái biểu cảm trông đần đần kia đâu rồi? Chưa kịp nói gì, tên Thái Tử tiếp lời, phụ họa bằng ba cái gật đầu của mấy tên còn lại:
“Nàng ấy nói đúng đó!”
Không biết có ai sẵn sàng độ thoát đám này không trời? Ngu quá mất khả năng đánh giá luôn rồi à.
Ồ, nói hơi sớm một chút. Trông Markus và Oscar còn chút tỉnh táo nào đấy. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ?
“Để tôi thông não cho các người nhé. Ngay từ đầu, Đế Quốc đã chẳng có ý định nhường lại Bruseni rồi. Chúng nhắm Anastasia-sama vốn chỉ là cái cớ để phát động chiến tranh thôi. Mời quân lính địch vào nước và ám hại chính Công Tước của quốc gia à, đúng là ngu hết thuốc chữa.”
“Cái-!?”
Dễ quạo đến không ngờ. Tôi nghĩ trong game đâu có như thế này. Mà, kết quả tất yếu của việc chiều chuộng quá nhiều thôi, còn thêm con Amy nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy có chút thương hại tên Thái Tử này rồi đấy.
Khi đang mải suy nghĩ xem nên hỏi gì tiếp theo, Amy lại khích tôi bằng cái vẻ kiêu ngạo:
“Nói chứ con đàn bà đó đã rơi vào tay của Đế Quốc rồi đúng không? Chắc giờ đã trở thành vật chủ của thanh Quỷ Kiếm rồi nhỉ?”
Con nhỏ này. Nghe mấy cái lời lẽ ngu ngốc đấy khiến tôi có chút đứng hình.
“Tao biết mà! Con ả đấy rõ ràng có tâm địa độc ác mới bị Quỷ Kiếm thu hút.”
Còn thằng Thái Tử thì tin sái cổ luôn.
“Ờm, ổn không vậy bạn ơi? Đâu ra mà vị Thái Tử đây tin vào sự tồn tại mang tên Quỷ Kiếm dễ thế?”
“Chính Amy, Thánh Nữ, nói có, tức là có.”
Thánh Nữ, hửm?
Khoảnh khắc tiếp theo, Anna mở cửa và bước vào.
“Cái gì?! Anastasia?!”
“Sao mày lại ở đây?!”
Cả đám ngạc nhiên trông thấy.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, thưa Thái Tử. Mọi người đây vẫn tràn trề năng lượng như mọi khi ha.”
Anna gửi lời chào, hay đúng hơn là mỉa mai, rồi đến cạnh tôi. Tôi nhẹ nhàng đỡ lấy em ấy, còn em thì dựa nhẹ vào tôi. Đính chính lại nhé mọi người, em ấy đi lại bình thường được nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đâu.
“Và Thái Tử à, phải là Anastasia Điện Hạ mới đúng. Tôi hiện là Đệ Nhất Công Chúa của Vương Quốc Ramslett. Tôi đã nhắc đi nhắc lại ngài rằng khi gọi ai đó là quý tộc thì phải thêm chút sự tôn trọng vào, nhưng có vẻ “đàn gảy tai trâu” rồi.”
“Cái-cái đ*o gì chứ?! Bọn ta không công nhận quốc gia của các ngươi! Các ngươi chẳng là gì ngoài một lũ phản loạn! Thêm nữa, bấu víu lấy tên thường dân đó và được hắn ủng hộ, ngươi có thấy nhục cho cái danh Công Chúa không?!”
Lời lẽ của thằng ngu này khiến hai bọn tôi thở dài.
“Cẩn thận cái miệng của ngài đấy, thưa Thái Tử. Dù ngài có không công nhận quốc gia của chúng tôi đi chăng nữa, sớm muộn ngài cũng phải thuận theo thôi. Và tôi không cho phép ngài lăng mạ Allen dù anh ấy có là thường dân đi nữa.”
Anna nhìn xuống tên Thái Tử bằng đôi mắt hết sức lạnh lẽo. Đó không phải là đôi mắt của một Anna luôn hướng về đất nước, mà là đôi mắt đang nhìn thấy thứ còn kinh khủng hơn cả rác rưởi.
“Allen là hôn phu của tôi. Xúc phạm hôn phu của tôi cũng chính là xúc phạm chính Anna này.”
“Hả?! Đính hôn với một tên thường dân ư? Ngươi bị khùng rồi à?”-Thái Tử thốt lên đầy vẻ bất ngờ.
“Không hề. Allen chính là anh hùng của Vương Quốc Ramslett. Anh ấy đã cứu tôi khỏi mưu kế của Thái Tử đây và Đế Quốc, đồng thời một mình hủy diệt cả quân đội của Vương Quốc Xaus và Centraren dám cả gan xâm lược mà không có lí do. Chuyện một công chúa lấy một anh hùng đâu phải là chuyện hiếm. Nếu ngài không tin thì vui lòng mở sử sách ra đọc, chỉ khi ngài được thả về đã nhé.”
“Cái đ*o gì nữa?! Hóa ra những vụ nổ đó là tên này gây ra à! Thằng ch* hèn nhát! Mày thậm chí còn đ*o chịu đánh một trận công bằng!”[note61679]
Anna vẫn nhìn tên Thái Tử đang gầm rú, gào thét như khỉ bằng ánh mắt lạnh băng.
“Cuộc hôn nhân này, nói cách khác, là hôn nhân chính trị. Tuy rằng cả hai bọn tôi đều yêu nhau thật lòng.”
Khi Anna thả lỏng cảm xúc của mình, tôi nhẹ nhàng ôm em ấy, và em ôm lại tôi thật chặt.
“Tổng kết lại là, không thả gì hết nhé. Tôi nghĩ mọi người sẽ được về nhà sau khi hiệp ước hòa bình được kí thôi, nên là ngoan ngoãn ở trong này đi. Hm?”
Chưa kịp dứt lời, tôi để ý đến cây trượng trên hông Amy.
“Này! Kẻ nào cho tù nhân đem vũ khí vào thế?”
Tôi nhanh chóng đẩy Anna ra sau lưng rồi giật lấy cây trượng.
“Này! Trả ngay cho ta! Nó là của ta mà!”
“Cây trường này-!”
“Đúng vậy, nó là cây trượng của ta, một Thánh Nữ. Kẻ không được chọn như ngươi không có tư cách cầm nó! Trả lại ngay!”
Cây trượng này thật quen thuộc. Đúng, chính là cây trượng khiến Amy thức tỉnh thành Thánh Nữ trong game!
23 Bình luận
Tranh luận với người giỏi thì rất khó, nhưng cãi nhau với kẻ ngu là bất khả thi. Tfnc
ngu vl thiệt