Lần Đầu Làm Người Mẫu Tạp Chí
Chương 37 - Công Việc Bất Ngờ
7 Bình luận - Độ dài: 969 từ - Cập nhật:
Sau bữa ăn , tôi nghỉ ngơi trong khách sạn, bỗng tiếng điện thoại vang lên.
「Ai gọi vậy nhỉ ? 」
Tôi cầm điện thoại lên để kiểm tra xem ai đang gọi, và cái tên xuất hiện trên màn hình là của một người đàn anh từ thời đại học.
「Từ senpai à? Chắc là cuộc gọi công việc rồi? 」
「Alo, Yusa nghe đây. 」
「Kaoru-chan, xin lỗi vì đã làm phiền thời gian nghỉ ngơi sau Comiket của em. 」
Khi tôi bắt máy, giọng nói của anh ấy vang lên, đầy vẻ áy náy.
「Không sao đâu, hiện tại em cũng chỉ đang nghỉ ngơi ở khách sạn thôi, không vấn đề gì. 」
「Thật vui khi nghe em nói vậy. 」
「Nhưng mà có chuyện gì thế? Hiếm khi thấy anh chủ động gọi. 」
「Chuyện là thế này, hôm qua bên công ty có kế hoạch chụp ảnh với hai người mẫu, nhưng một người vừa bị tai nạn giao thông nên phải nằm viện trong một tuần, thời gian đang rất gấp mà tới giờ vẫn chưa tìm được người thay thế phù hợp. 」
「À, hiểu rồi, em có thể đoán được đoạn sau rồi. 」
「Đúng thế, vì anh quên hỏi số của Yuki-chan, em có thể hỗ trợ anh được không? 」
「Nếu vậy, để em đi hỏi cậu ấy nhé. Phòng của Yuki-kun ngay bên cạnh thôi. 」
「Em giúp anh được chứ? Nếu em ấy đồng ý, anh sẽ sắp xếp khách sạn cho cả ba đứa trong thời gian chụp hình luôn. 」
「Hiểu rồi, em sẽ đi hỏi Yuki-kun luôn, em sẽ tắt tiếng một chút. 」
「Được rồi. 」
Tôi rời khỏi phòng và gõ cửa phòng của Yuki-kun ngay bên cạnh.
「Tới ngay! 」
Giọng của Yuki-kun vang lên nhẹ nhàng qua cánh cửa.
「Yuki-kun, em có thể mở cửa được không? 」
Tôi đứng trước cửa và gọi Yuki-kun.
「Vâng ạ! Em ra ngay! 」
Nói rồi, cậu ấy mở cửa ra.
「Yuki-kun, xin lỗi vì làm phiền lúc em đang nghỉ ngơi, chị có thể vào trong một chút không? 」
「Có chuyện gì vậy? 」
Yuki-kun nhìn tôi với vẻ ngơ ngác. Dễ thương quá điiiiiiiiiiiiiii.
「À, em còn nhớ quản lý của GloryCute mà chị đã nói trước đây không? 」
「Nhớ chứ! 」
「Thực ra anh ấy có chuyện muốn nhờ em, nên đã gọi điện. Em muốn nói chuyện với anh ấy một chút không? 」
「Nếu là việc em có thể giúp thì không vấn đề gì! 」
「Cảm ơn, vậy chị đưa máy cho em nhé. 」
「Vâng! 」
Tôi tắt chế độ im lặng và đưa điện thoại cho Yuki-kun.
-------------------------------------------------------------
「Alo, Yuki đây. 」
「Ah, Yuki-chan, xin lỗi vì đã làm phiền. 」
「Không sao đâu ạ! Anh có chuyện gì muốn nhờ em sao? 」
「Anh biết là bất ngờ, nhưng em có thể làm người mẫu ảnh trong khoảng 1-2 ngày không? 」
「Hả, em? 」
「Người mẫu của bọn anh gặp tai nạn bất ngờ, hiện tại đang rất đau đầu vì không tìm được ai thay thế. Anh nhớ em đang ở Tokyo, nên đã gọi thử. 」
「Em không biết mình có làm được không nữa... 」
「Không vấn đề gì đâu. Anh đã xem qua trang phục mà em từng mặc rồi, hoàn hảo lắm. Anh nghĩ em sẽ làm tốt thôi. 」
「Nhưng nếu không ổn thì em không chịu trách nhiệm nha? 」
「Không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra. 」
「Em hiểu rồi, vậy thì em sẽ nhận lời! 」
「Thật sự cảm ơn! Về phần thù lao, anh sẽ sắp xếp ba ngày khách sạn, kể cả ngày dự phòng. Nếu công việc kết thúc sớm, em vẫn sẽ được ở trong đó. Mỗi ngày lương của em sẽ là 50.000 yên, đã bao gồm phí bồi thường. 」
「Nhiều thế? 」
「Việc tuyển người trong thời gian ngắn này rất khó, và không thể nhờ ai đó không phù hợp với hình ảnh mà bọn anh đang cần. 」
「Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng hết sức! 」
「À, khi lên tạp chí, tên của em sẽ được ghi vào. Nhưng chắc em không muốn dùng tên thật nhỉ? 」
「Vâng, em nghĩ là không. 」
「Nếu vậy, Yuka-chan thì sao? 」
「Cái đó thì ổn ạ. 」
「Được rồi, ngày mai anh sẽ cho người đến khách sạn đón nhé? 」
「Vâng, không vấn đề gì ạ! 」
「Tại địa điểm chụp, bọn anh sẽ gọi em là Yuka-chan, nhé? 」
「Vâng! 」
「Vậy bây giờ em có thể chuyển máy lại cho Kaoru-chan được không? 」
「Vâng, Kaoru-san, quản lý muốn nói chuyện với chị nữa. 」
「Cảm ơn em. 」
Kaoru-san cầm lại điện thoại và quay trở về phòng.
「Không biết buổi chụp sẽ như thế nào nhỉ? 」
Tôi cảm thấy hồi hộp một chút.
-------------------------------------------------------------
「Vâng, em đã về phòng rồi. 」
「Yuki-chan đã đồng ý rồi. Thật sự rất cảm. Nếu muốn, ngày mai có thể đi theo tới buổi chụp hình. 」
「Được chứ ạ? 」
「Cố gắng ghi lại hết khoảng khắc dễ thương của Yuki-chan nhé. 」
「Em rất mong chờ. 」
「Anh cũng thế. 」
Cả hai cùng nói, và cuộc gọi kết thúc.
「Dù chỉ là nhìn từ xa, nhưng được ở gần em ấy thêm nữa, thật sự hạnh phúc quá màaaaaaaaaaaaa. 」
Dự tính về vào ngày mai, mặc dù quãng thời gian này không dài, nhưng thật sự rất vui. Công việc bất ngờ này lại khiến tôi mong muốn thời gian kéo dài thêm một chút, nghĩ vậy, tôi nằm xuống giường và dần chìm vào giấc ngủ.
7 Bình luận