Tiết học kết thúc mà không có gì xảy ra. Và với tư cách là thành viên của câu lạc bộ về nhà, lúc này tôi chỉ muốn về nhà mà thôi...nhưng không may, hôm nay tôi có công việc ở hội học sinh.
Chán ghê.
Nhưng tôi không thể phàn nàn bởi thủ quỹ là vị trí mà tôi đã tự ứng cử.
Ngậm ngùi, tôi mở cửa phòng hội học sinh.
"Xin lỗi"
"Là cậu sao, Kento-kun, kẻ bất tài, vô dụng, thậm chí còn không làm được đàng hoàng công việc của mình."
Khoảng ba tháng trước, hội trưởng hội học sinh, Shimazaki Maria, người đã thay đổi tính cách của mình để lộ rõ bản chất độc ác (chỉ đối với tôi thôi), đang nói chuyện với tôi.
Chị ấy luôn nói xấu tôi nhưng chưa bao giờ tệ như thế này.
...Tôi không hiểu nổi tại sao chuyện này lại xảy ra.
"Chào chị, Yuri-san."
"Chào em, Kento-kun."
Nếu hội phó cũng ở đó xin hãy khiển trách những phát ngôn trước đó của hội trưởng đi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt khi bị người khác chửi cả!
Thôi thì mắt không thấy tim không đau, tôi làm ngơ trước thái độ của hội trưởng.
"Gì đây, đến tôi mà cậu cũng không thèm chào à? Cái thứ đần độn vô dụng này."
Bởi chị ấy là đàn chị nên thường tôi sẽ mỉm cười trìu mến. Nhưng đó tôi của hôm qua chứ hôm nay thì khác!
"....."
Không muốn dây!
Có vẻ như các thành viên khác chưa đến. Làm nhanh cho xong rồi về thôi.
Vì sắp tới là hội thao nên thủ quỹ có rất nhiều việc phải làm.
Trường của chúng tôi độc đáo ở chỗ nó được tổ chức vào cuối tháng Mười.
Ngoài ra, tôi còn phải kiểm tra ngân sách và thiết bị để xem có bất kỳ khoản tiền nào bị biển thủ từ các hoạt động thường ngày của các câu lạc bộ khác nhau hay không.
Khi đang mải nghĩ về điều đó, tự dưng có người túm lấy cổ áo tôi.
"Đừng! Maria-chan! Dừng lại đi!"
Yuri-san vội vàng ngăn chị ta lại.
"Tránh ra, đó là lỗi của cậu ta khi dám ngó lơ tớ!"
Không dừng lại, Maria phản bác.
...Đây là lần đầu tiên tôi bị đối xử bạo lực như vậy. Cuối cùng, cô ta cũng chuyển từ tổn thương tinh thần sang bạo hành thể xác.
"Maria-chan, cậu không được làm thế! Cậu sẽ bị ghét đấy!"
"Tch!"
Cái nắm chặt trên ngực tôi yếu đi, tôi hất tay Maria ra.
Tôi thực sự tức giận.
"Em thất vọng về hành động của chị, hội trưởng à. Từ giờ ngoài công việc ra, chị đừng có nói chuyện với em nữa."
Nói xong, tôi rời khỏi phòng hội học sinh.
Đi được vài bước dọc hành lang, tôi chợt nhận ra.
...Chết thật, tôi còn chưa đụng tý gì vào công việc của mình.
Hơi khó để quay lại lúc này.
Lúc đi tôi đã làm mọi chuyện trở nên căng thẳng, giờ quay lại sẽ càng khó xử hơn.
May mắn thay, nó không gấp lắm nên tôi cứ thế đi về nhà. Chuyện ngày mai để mai tính.
4 Bình luận