• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chapter 5: Cha con gặp mặt

2 Bình luận - Độ dài: 1,866 từ - Cập nhật:

Sáng sớm hôm sau.

Trường Trung học Tư thục Ngoại ngữ .

Tòa nhà Nghệ thuật, phòng tập múa.

Mái tóc xanh mượt mà của cô gái buông xõa, làm nổi bật làn da trắng trẻo. Cô đang kéo căng các khớp trước gương đặt tường, đôi chân dài mềm mại như nước, tạo nên những đường cong duyên dáng khi cô vươn người. Bộ trang phục múa ôm sát cơ thể khiến các động tác của cô càng thêm cuốn hút.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, tạo nên một không khí thanh xuân cho cảnh tượng này.

Năm phút sau, sự yên tĩnh của phòng tập múa bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa.

Một cô bé với kiểu tóc búi và mặc đồng phục học sinh bước vào, nhìn cảnh tượng bên trong, và ánh mắt cô lấp lánh một chút ghen tị trước vòng eo thon và đôi chân dài của người kia. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cô chớp mắt ngượng ngùng và nói:

"Chị Chu, cô Trần nói ba của chị đang đợi ở văn phòng để gặp chị."

Chu Vương Thư cau mày trước lời nói đó. Cô mặc thêm áo khoác đồng phục, kéo khóa để che đi phần thân trên đầy đặn, xỏ vào đôi giày vải hơi cũ, buộc tóc dài thành đuôi ngựa, sau đó cảm ơn em học sinh một cách lịch sự rồi rời khỏi tòa nhà nghệ thuật.

Phòng tập múa và phòng học không xa nhau.

Chu Vương Thư nhanh chóng đến tầng tương ứng và nhìn thấy một dáng người đứng bên hành lang, lạc trong suy tư và ngắm nhìn bầu trời.

Nếu không màng đến định kiến của cô và nhìn từ góc độ của một cô gái cùng độ tuổi, ba của cô thực sự là một người đàn ông rất quyến rũ.

Chu Nguyên Anh có khuôn mặt điển trai, với dáng vẻ dường như luôn mang nặng suy tư, đầy những kinh nghiệm cuộc sống. Anh mang lại cảm giác của một "Ngưu Ma Vương"có nhiều kinh nghiệm sống mà các cô gái nhỏ thích nhất. Bây giờ anh đứng đây, với dáng vẻ đứng thẳng và im lặng, thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

—Một sự hiện diện vô cùng đặc biệt.

Đây là một bức tường mang lại cảm giác an toàn trong thời thơ ấu, như một mùi hương gợi lại ký ức, luôn được nhắc đến bởi tiềm thức.

Nhưng bây giờ...

Ngược lại, Chu Vương Thư cảm thấy khó chịu khi ký ức xưa quay về.

Cô gái nhìn vào gương mặt đó, vẫn luôn bình tĩnh như xưa.

Chu Nguyên Anh dường như giấu kín sự mệt mỏi và cô độc sâu trong tâm hồn, không để lộ dấu vết của cảm xúc thừa thãi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và chính xác như một cỗ máy.

Ngay sau đó, hình ảnh quảng cáo được chiếu lên bức tường màu ngà của tòa nhà quốc tế đối diện tòa giảng dạy, như thường lệ phát vào giờ nghỉ giải lao.

"Càng nỗ lực, càng may mắn!"

"Lội ngược dòng trước khó khăn và phát triển mạnh mẽ dưới ánh nắng!"

"Một kế hoạch phát triển siêu sao thế giới hoành tráng! Một cơ chế lựa chọn mới chưa từng có! Sẽ bùng nổ cuộc cách mạng giải trí toàn cầu! Đặt cược vào giấc mơ của hàng trăm thí sinh, sân khấu này tràn đầy đam mê cháy bỏng!"

"Một đêm uy nhất một đêm duy nhất. Tất cả sẽ chính thức được tiết lộ vào ngày 3 tháng 7!"

Chu Vương Thư đã quá quen với quảng cáo không phù hợp này trong môi trường trung học.

Đội ngũ lập kế hoạch không tiếc tiền quảng cáo, kết hợp với sự ủng hộ của chính quyền, hầu hết các trường trung học ở nước Đại Hạ đều có chiến lược tiếp thị tương tự.

Nhưng điều làm cô bối rối là khi quảng cáo vang lên khắp hành lang, Chu Nguyên Anh đột nhiên trở nên sinh động hơn, thậm chí có phần... lo lắng?

Đúng vậy. Chu Nguyên Anh thật sự lo lắng.

Cô luôn nghĩ rằng con gái mình là một học sinh ưu tú hoàn hảo, không quan tâm đến người nổi tiếng, phim ảnh hay trò chơi. Con bé sống một lối sống lành mạnh, như một cây xanh, hoàn toàn tách biệt với những chương trình như "Sân Khấu Tỏa Sáng."

Nhưng ai ngờ rằng quảng cáo của chương trình này đã phát tới trường học.

Càng nghĩ, Chu Nguyên Anh càng cảm thấy lo lắng. Nhỡ Tiểu Thư có hứng thú và thực sự xem chương trình thì sao?

Mặc dù Tiểu Thư không biết cô là ai, nhưng nếu bị nhìn thấy và đánh giá công khai thì có gì khác biệt?

Chỉ khác nhau ở cách hình ảnh của họ được nhìn thấy, hoặc mờ nhạt hoặc rõ ràng thôi!

Chu Vương Thư quan sát biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt của ba mình và cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tuy nhiên, lúc này trong đầu cô chỉ có suy nghĩ về việc nhanh chóng luyện tập nhảy để chuẩn bị cho buổi diễn hai tuần sau, nên cô không có thời gian để suy nghĩ về những chi tiết này. Cô phá vỡ sự im lặng, hỏi:

"Đừng nhìn ngẩn ngơ nữa, ba không phải đến tìm con có việc sao?"

Mặc dù sự lạnh lùng trong lời nói và ngụ ý rõ ràng rằng đối phương nên rời đi, nhưng trong góc nhìn của Chu Nguyên Anh, cảnh tượng trước mắt chỉ là một đứa trẻ không vui đang dỗi, trông rất đáng yêu.

Đúng vậy, đây là cách mà "bộ lọc con gái" của anh hoạt động.

Càng thấy con gái đáng yêu, anh càng không muốn để uy quyền của mình bị suy giảm!

Chu Nguyên Anh giả vờ mở đầu câu chuyện và hỏi một cách tự nhiên:

"Tiểu Thư, trường con có phát quảng cáo này hàng ngày không?"

"Ừ, đã gần nửa tháng rồi. Sao ba lại hỏi chuyện này?"

Chu Vương Thư trả lời bình thản, nhưng trong lòng lại vang lên những hồi chuông cảnh báo. Giống như một chú mèo con lo lắng chân nhón, lông xù lên.

Chẳng lẽ ba đối cái này cảm thấy hứng thú

Không, tuyệt đối không. Ba không được quan tâm đến chương trình này. Con không muốn bị phát hiện ngay từ tập đầu tiên!

Chu Nguyên Anh không để ý đến sự lo lắng của con gái. Nghe những lời này, anh cảm thấy mắt tối sầm lại.

Quảng cáo thực sự phát hàng ngày sao? Ngay cả khi Tiểu Thư ban đầu không quan tâm, vẫn có khả năng con bé sẽ ngó vài lần. Nhỡ nó nhìn thấy mình thì sao? Đó sẽ là một thảm họa lớn!

Chu Nguyên Anh âm thầm nghiến răng .

Không, mình phải cho Tiểu Thư một lý do vững chắc để không xem chương trình. Mình không muốn con bé nhìn thấy mình nhảy trên tivi trong phòng khách nhà mình.

Vì vậy, anh suy nghĩ một lúc và bình tĩnh trả lời:

"Không có gì, ba chỉ nghĩ rằng các cô gái ở tuổi con dường như khá quan tâm đến loại chương trình này. Ba đang nghĩ về việc có nên đi xem không, để hiểu thêm các chủ đề phổ biến ở tuổi con."

Lùi một bước để tiến hai bước.

Chu Nguyên Anh nghĩ rằng con gái mình đang trải qua thời kì nổi loạn, nên ngay cả khi con bé ban đầu quan tâm đến "Sân Khấu Tỏa Sáng", chắc chắn sẽ không đi sau khi nghe câu đó.

Nhưng mọi chuyện lại khác với những gì anh tưởng tượng...

Sau khi nghe những lời đó, Chu Vương Thư cảm thấy như sét đánh ngang tai. Thần sắc của cô đột nhiên hơi bối rối.

Hả? Sao ba lại có hứng thú thật vậy? Một người đàn ông trung niên như ba xem chương trình tài năng làm gì? Nó thật sự không hợp với ba!

Trong lòng cô trở nên bấn loạn. Khi thấy Chu Nguyên Anh giơ điện thoại lên, như thể anh định quét mã QR trên quảng cáo ở xa, cô lập tức nắm lấy cánh tay ba mình trong sự hoảng loạn. Cô mím môi, cố nén tiếng con tim mình đập như muốn rớt ra ngoài, và thể hiện khả năng diễn xuất đỉnh cao trong đời mình, nói một cách lạnh lùng:

"Đừng bận tâm quét mã, chương trình này chẳng có gì thú vị cả."

"Ba bận công việc đúng không? Không cần lãng phí thời gian vào những thứ mà con không quan tâm."

"Nếu có thời gian, ba nên ngủ thêm vài tiếng."

Chu Nguyên Anh thở phào nhẹ nhõm và thu lại điện thoại, đáp:

"Vậy sao? Được rồi, vậy thì quên đi."

Chu Vương Thư cũng thả lỏng, nghiến răng tức giận nói:

"Vậy thì sao? Ba đến gặp con chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?"

Chu Nguyên Anh im lặng một lúc, nhìn vào gương mặt đã mất đi sự ngây thơ của con gái. Thực ra, có rất nhiều điều anh muốn nói, như hỏi con gái có đủ tiền không, mối quan hệ với bạn cùng lớp ra sao, và liệu có thật sự là con bé gần đây sẽ không về nhà trong một thời gian.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra một câu, "Ba có công việc mới và sẽ đi công tác một thời gian. Nếu con cần gì, chỉ cần nhắn tin cho ba. Ba đã chuyển tiền sinh hoạt tháng này cho con rồi."

"Nhớ tự chăm sóc bản thân nhé."

Chu Vương Thư không cảm thấy điều gì bất thường và chỉ đơn giản gật đầu, nói, "Còn gì nữa không? Nếu không thì con đi đây."

Cô vẫn cần luyện tập nhảy nhanh chóng vì có rất nhiều đối thủ tài năng ở Hải thành. Có cả những người mới bắt đầu đã gây ấn tượng với người phỏng vấn chỉ bằng ngoại hình. Cô phải cố gắng hơn nữa.(Rei: thằng cha mày chứ ai nx:))))

"Vậy sao? Vậy ba đi trước nhé?"

Chu Nguyên Anh nhìn con gái và muốn đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng hành động của anh đột ngột dừng lại.

Những chi mà phép thuật dệt nên không thể có được nhiệt độ như cơ thể thật.

Hơn nữa, tiểu Thư bây giờ không còn thích được xoa đầu nữa.

"Được rồi, tạm biệt con."

Chu Nguyên Anh nghĩ rằng đây sẽ là câu cuối cùng anh nói với con gái trong một thời gian.

Ít nhất, anh sẽ không bao giờ ngờ rằng mình lại gặp Chu Vương Thư ở ngoài trường.

Rốt cuộc, con gái anh luôn ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Sao con bé có thể nói dối anh được chứ?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Oh no 🐸
Xem thêm