Truyện dịch
Lần cuối
Số từ
2.560
Đánh giá
3,00 / 3
Lượt xem
6.369
Tên khác:
Tôi trở thành Thiên Tài Ma Thuật Tốc Biến tại Học Viện Ma Thuật
Tóm tắt
Là một nhân vật vừa có độ khó cao và vừa kém hiệu quả, Baek Yu-Seol được coi như rác rưởi trong trò chơi vì cậu không thể sử dụng phép thuật trong một thế giới mà mọi người đều có thể sử dụng.
Tuy nhiên...
[Do kết thúc không hợp lí, 90% Aether World đã bị phá hủy.]
[Hãy tìm kiếm 'Kết thúc thực sự.']
Đột nhiên, những lời đó vang vọng trong tâm trí tôi trước khi tôi được chuyển đến Thế giới Aether.
[Bạn có thể sử dụng kỹ năng 'Tốc Biến'.]
"Tại sao tôi lại hóa thân thành anh chàng này?"
Flash là kỹ năng ma thuật duy nhất mà tôi được giao.
Cố gắng sống sót trong Học Viện Ma Thuật hàng đầu, tôi trở thành thiên tài ma thuật tốc biến.
Xem thêm
-
15/01/2025
-
16/01/2025
Xem thêm
217 Bình luận
Eng:
Baek Yu-Seol didn’t dream often. When he dreamed, it usually happened when he was extremely tired or unable to sleep properly.
He would find himself back in his childhood days. It wasn't necessarily a happy time, but at least he had a family. Unfortunately, those times were long gone, unable to be recovered. All that remained in their stead was a void that couldn’t be filled.
"Student Yu-Seol."
Baek Yu-Seol opened his blurry eyes at the voice.
"Are you okay?"
“Ouch, my back hurts. I must have dozed off for a moment."
“It’s already morning. Will you be okay for class?”
"I can sleep during class."
“You shouldn’t do that as a student…”
"But I still study well," he said, referring to his use of the Sentient Specs.
Alterisha said with a small smile, "You look like a different person when you wear your glasses and stay quiet. You're usually a troublemaker, but in those moments, you seem like a smart and well-behaved student."
Baek Yu-Seol không hay nằm mơ. Tuy nhiên, thi thoảng, cậu vẫn nằm mơ; đó là khi cậu cực kì mệt mỏi hoặc thiếu ngủ.
Giấc mơ về một quá khứ nơi cậu từng có một mái ấm giản dị với ba mẹ, thật buồn khi trải nghiệm lại những hạnh phúc đã qua nhưng chẳng thể lấy lại nữa.
“… Yu-Seol.”
Đôi mắt mệt mỏi của cậu dần mở ra trước giọng nói đó.
“Cậu ổn không?”
“Lưng tôi đau quá, chắc tôi đã ngủ gật một lúc.”
“Trời sáng rồi, cậu có ổn khi đến lớp trong tình trạng này không?”
“Tôi có thể ngủ trong giờ học.”
“Học sinh thì không nên làm thế đâu.”
“Nhưng điểm của tôi vẫn cao mà.”
Mặc dù điểm số của cậu chỉ là ăn gian do Kính chào mào, Alterisha vẫn mỉm cười đồng ý với lời cậu.
“Cậu trông giống như một người khác khi đeo kính và trầm tư suy nghĩ. Thường thì cậu hay gây rắc rối nhưng trong những khoảnh khắc đó, cậu thực sự đáng tin cậy.”
>> Tốc biến sủi.
Nơi không có khói bụi thành phố
Ở một nơi đẹp như mơ
Trên cao êm êm mây trắng bay
Lặng nhìn biển rộng sóng vỗ-ô
Cuộc đời tôi là những chuyến đi dài
Vượt suối thác, vượt núi dốc, dù chênh vênh, có xá gì
Có biết bao thứ tươi đẹp vẫn cứ ở đó đang chờ tôi
Người xung quanh ở nơi đây thật dễ mến, dẫu mới gặp
Ánh mắt lấp lánh hiền hoà chào tôi, chào người bạn mới
Giờ ngồi một mình lại thấy nhớ
Ngày ngày mặt trời rạng ngời vươn cao lên từ trên mái nhà
Từng chặng đường dài mà ta qua
Đều để lại kỷ niệm quý giá
Để lại một điều rằng càng đi xa ta càng thêm nhớ nhà
Đi thật xa để trở về
Đi thật xa để trở về
Có một nơi để trở về đi, đi để trở về
Nơi không có khói bụi thành phố
Ở một nơi đẹp như mơ
Trên cao êm êm mây trắng bay
Lặng nhìn biển rộng sóng vỗ
Cuộc đời tôi là những chuyến đi dài
Vượt suối thác, vượt núi dốc, dù chênh vênh, có xá gì
Có biết bao thứ tươi đẹp vẫn cứ ở đó đang chờ tôi
Người xung quanh ở nơi đây thật dễ mến, dẫu mới gặp
Ánh mắt lấp lánh hiền hoà chào tôi, chào người bạn mới
Thấm ướt lệ sầu môi đắng vì đánh mất hy vọng
Lần đầu gặp nhau dưới mưa trái tim rộn ràng bởi ánh nhìn
Tình cảm dầm mưa thấm lâu em nào ngờ
Và em muốn hỏi anh rằng chúng ta là thế nào
Rồi lặng người đến vô tận trách sao được sự tàn nhẫn
Anh trót vô tình thương em như là em gái
Càng xa lánh càng trống vắng tim cứ đau và nhớ lắm
Đành phải buông hết tất cả thôi nụ cười mỉm sau bờ môi
Ấm áp dịu dàng vai anh em đã bao lần yên giấc
Thằng cu cháu, bà già, ngôi nhà, chiếc xích đu
Hàng cây, mây trắng, nắng vàng, khung nhà nứt
Bố mẹ nó không biết như nào nhưng mà
nói chung là đứt
Trên bàn là cái bàn là trên sàn nhà
Bạn bà toàn là mấy bà già sống gần nhà
Cũng là mấy cái bà
Bán hàng, bán hoá, bán cà, bán giá, bán trà, bán đá, bán gà, bán cá
Sang nhà, bàn tán là, thà phá nhà, không phá giá
Chan hoà, kẹo bạc hà, ca nước trà pha nước lá
Điếu thuốc lá, xì gà, hút không? Tuỳ bà
Nghèo nhưng mà nhiều khi chả, thiếu gì cả
Cứt
quá peak
Khó nói đấy...