• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

[2] Lũ cướp cạn chẳng qua là một màn chơi phụ biết đi

59 Bình luận - Độ dài: 4,215 từ - Cập nhật:

Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.

Biên Tập Viên: Lam Sói.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi nghĩ đã 10 năm kể từ khi tôi còn là một đứa bé.

Pháp thuật đúng là tuyệt vời. Với nó, tôi có thể dễ dàng thực hiện những ngón đòn vượt xa giới hạn của con người.

Đập đá ư? Dễ thôi.

Chạy nhanh gấp đôi bọn đũy ngựa? Tất nhiên rồi.

Nhảy vượt mái nhà? Cược một ăn mười với tôi nhé.

Nhưng tôi e là tên lửa hạt nhân vẫn ăn đứt tôi. Pháp thuật có thể tăng sức chống chịu nhưng đấy là một thứ vũ khí hủy diệt của Trái Đất đó.

Cái suy nghĩ “Thế giới này không có đầu đạn hạt nhân, vậy có ổn khi bỏ cái này ra không?” đã từng làm tôi đắn đo, nhưng còn gì giá trị khi mà thế lực bóng tối [note8130] lại có được vị trí độc tôn thông khi tôi chùn bước cơ chứ?

Không, hoàn toàn không.

Vì thế, tôi tiếp tục phấn đấu để có được một cơ thể chống chịu lại cả đầu đạn hạt nhân. Với mục tiêu đó, tôi đã dành ngày qua ngày để nghiên cứu và luyện tập. Gần đây, một khả năng đã nảy sinh trong đầu tôi, và giờ tôi đang thử nghiệm nó.

Ồ, nhân tiện mà nói, gia tộc mà tôi được chuyển sinh vào đó là của một quý tộc. Đó là một dòng họ đã sản sinh ra biết bao hiệp sĩ sử dụng pháp thuật để tăng cường thể chất bản thân – nên hay còn được gọi là pháp kiếm sĩ. Và tôi đã được nuôi dưỡng cùng với nỗi kỳ vọng và tôn kính để trở thành một người thừa kế chính đáng của gia tộc này... hoặc có thể không. Ôi dào, bọn họ chỉ đối xử với tôi như bọn kiếm sĩ học việc thông thường thôi.

Thế lực bóng tối chỉ lộ diện sức mạnh thật sự khi gặp người và thời điểm phù hợp. Từ giờ cho tới lúc đó...

Tôi giấu nghề, nhưng điều đó không có nghĩa những buổi luyện tập dành cho kiếm sĩ học việc lại hoàn toàn vô ích. Tôi đã có thể học được cách thế giới này sử dụng pháp thuật để chiến đấu. Nó là cơ hội để xem lại cách chiến đấu của tôi.

Nói thẳng ra, những kỹ thuật chiến đấu mà tôi học được ở kiếp trước tinh tế và có lý gấp mấy lần mấy kỹ thuật ở đây. Tôi dễ dàng nhận ra điều này qua việc xem những trận đấu võ ở kiếp trước. Những ngón võ vô dụng và những chuyển động không cần thiết đã bị loại bỏ hết, các võ đường đã học hỏi và cải tiến những điểm mạnh của từng ngón võ từ những võ đường khác. Sự hòa nhập đó mang những võ đường bước tới đỉnh cao của sự hoàn hảo.

Tất nhiên, những môn võ hiện đại có những giới hạn được gọi là ‘quy tắc’, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng nhiều đòn võ đã cải tiến lẫn nhau thông qua những quá trình nghiên cứu và tuyển chọn.

Nhưng ở thế giới này, để tôi so sánh nhé. Trước hết, hoàn toàn không có cách nào một môn võ ở nước này có thể được truyền bá sang nước khác. Không có võ đường nào muốn truyền môn võ lại cả. Có những ngón đòn mà chỉ có học viên từ võ đường đó được phép lĩnh hội và sử dụng ở trong đạo trường mà thôi. Dù một môn võ có được truyền bá rộng rãi thì cũng chẳng có phương tiện truyền thông nào để giúp điều đó xảy ra. Nói cách khác, không có sự hòa nhập, không có sự tuyển chọn, cũng không có sự cải tiến. Nếu tổng kết lại thành một từ, tôi có thể nói võ thuật ở đây rất là ‘nhàm’.

Nhưng cách chiến đấu ở thế giới này về cơ bản lại rất khác so với thế giới trước. Tất nhiên là do pháp thuật rồi. Vì nó, những thông số cơ bản của con người nằm ở những cấp độ khác nhau.

Sức mạnh thể chất là một ví dụ. Ai cũng có thể nâng bổng người khác lên chỉ với một tay. Vì thế, những kỹ thuật vật lộn trở nên lỗi thời. Dù tôi có nâng ai đó lên, họ cũng có thể dễ dàng nhảy lên trời chỉ bằng một cú gập cơ bụng. Cho dù tôi có ép ai đó phải vào thế thủ, họ cũng có thể đá bay tôi chỉ với một cú gạt chân. Ờ đó, kỹ thuật vật lộn; biến, cút, xéo!

Con người đánh theo kiểu con người, yêu tinh chiến đấu theo kiểu của yêu tinh. Quỳ!

Thêm nữa, tốc độ và khoảng cách mỗi bước chân của con người cũng khác, nên maai [note8131] cũng khác luôn. Và thật sự, đây là thứ quan trọng nhất. Võ thuật thực chất là một trận đánh dựa trên maai. Khoảng cách, góc, vị trí, đây là những gì làm nên những trận đánh.

Mất một khoảng thời gian để tôi quyết định maai của mình ở thế giới này. Ý tôi là, ở đây, maai người ta dài vãi ra. Bọn họ đã có thể tung đòn từ khoảng cách tới 5 mét. Tất nhiên, sải bước của họ dài, và họ di chuyển nhanh, nên điều đó cũng dễ hiểu thôi. Lúc đầu, tôi đã ấn tượng với điều đó và nghĩ ‘Ồồồồồồ, đây là cách chiến đấu của thế giới này đây...” nhưng trời ạ, hóa ra chỉ là do những kỹ thuật phòng thủ của bọn họ chưa phát triển mà thôi.

Có những người ở thế giới cũ cũng thế - bọn họ phòng thủ quá kém nên cứ kéo giãn khoảng cách một cách vô ích với đối thủ của mình càng nhiều càng tốt.

Đòn tấn công của đối phương đáng sợ quá ư? Liệu ở một chỗ mà đối phương không chạm tới thì tôi sẽ an toàn? Cho nên, đó là lí do đánh nhau trở thành những chuỗi hành động vô vị lặp đi lặp lại, bao gồm việc đối phương nhào vô đánh sau đó rút về. Giữ vị trí? Xin lỗi nhé, những chuyển động tới lui đơn giản và vô dụng không được tính như giữ vị trí.

Đối với tôi, 5 mét hay 100 mét đều vô nghĩa. Sau rốt, những đòn đánh không thể chạm đích ở mấy khoảng cách đó. 6 mét, 7 mét, 10 mét đều thế. Vô nghĩa cả thôi, nên hãy bước tới gần và thu hẹp khoảng cách nhé, có được không?

Nhưng có một sự khác biệt rất lớn ở một khoảng cách đặc biệt, 1 milimet. Tại đây, liệu đòn tấn công của tôi có trúng, hay đối phương sẽ kịp né? Điều đó sẽ được thể hiện thông qua góc đánh và nhiều lí do khác. Ngay cả việc nhích sang nửa bước hay xoay người sang hướng khác cũng mang lại hoặc mất đi vô số lợi thế rồi. Bởi vậy sẽ là vô ích khi phải chạy 5 mét chỉ để tung một đòn đánh rồi nhảy 6m lùi về.

Tất cả những định kiến về thế giới khác và pháp thuật đã làm tôi bối rối trong một khoảng thời gian, nhưng gần đây tôi đã quyết định được maai của bản thân, cho nên chắc là ổn, tôi tin thế.

Ờ, đó. Nhiêu đó cũng đủ giải thích những buổi tập huấn hằng ngày ở nhà tôi nó như thế nào. Chỉ có mình tôi, chị gái và bố tôi – bố tôi dạy cho chị và tôi, rồi chị và tôi sẽ đấu với nhau. Bà chị lớn hơn tôi 2 tuổi có vẻ như khá là tài giỏi và hẳn sẽ trở thành người thừa kế căn nhà này. Ở thế giới nơi mà pháp thuật có thể sử dụng, con gái cũng mạnh đến điên người. Cho nên con gái trở thành chủ gia đình không hề hiếm.

Và vì điều đó, tôi bị chị gái mình giã cho nhừ tử mỗi ngày. Ý tôi là, sao mà thắng được chứ? Dù gì thì để trở thành thế lực bóng tối, tôi phải làm bộ như mình có một cuộc sống bình thường như Nhân Vật Phụ A.

Đó là lí do mà ngày nào tôi cũng ‘Uii daaaa, chị hai ơiiiii, chị mạnh quá ~’ khi bị ăn đập.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Vậy đấy, đó là cuộc sống hằng ngày của tôi. Ban ngày thì ngoài những bài học về cách trở thành một quý tộc, tôi có nhiều thứ khác phải làm để trở thành một Nhân Vật Phụ A, nên tôi chẳng có mấy thời gian rảnh.

Thế nên những buổi tập cá nhân hẳn phải được thực hiện vào ban đêm, ngay sau khi mọi người đã an giấc. Tất nhiên, điều này làm giảm thời gian ngủ của tôi. Nhưng bằng việc kết hợp giữa ngồi thiền và pháp thuật hồi phục, tôi đã có thể tạo ra một thói quen ngủ độc nhất vô nhị, dù ngắn nhưng lại cực kì hiệu quả.

Rồi, hôm nay tôi cũng nên làm việc chăm chỉ. Hôm nay tôi có một kế hoạch đặc biệt sau buổi chạy thông thường ở trong rừng. Có vẻ như một số tên du côn đã chiếm đóng một ngôi làng bị bỏ hoang dạo gần đây. Khi thám thính, bọn chúng hóa ra là một băng cướp khá lớn. Được rồi, bọn chúng sẽ là đối tượng đầu tiên cho tôi thử sức [note8132].

Tôi đã giết mấy tên tay sai đi lang thang mỗi khi tôi chạm trán chúng, nhưng một toán cướp thì, chà, như thể đó là sự kiện một năm tổ chức một lần vậy, nên tôi mừng lắm. Cả năm trời tôi chẳng có ai phù hợp để đấu tập cả, nên tôi cực kì yêu những tên tội phạm kiểu vầy. Aaaaa, ai đó có thể hạ thấp an ninh khu vực này được không?

Ở những vùng nông thôn ở thế giới này, bọn tội phạm có thể bị giết tại chỗ mà không cần xét xử. Kiểu như, thẩm phán chỉ có ở những thành phố lớn, nên những nơi nông thôn chẳng quan tâm về mấy chuyện giết chóc kiểu vầy. Nếu thì tôi sẽ là người phán xử bọn ngươi, ahihihi.

Hôm nay là ngày để kỉ niệm một món vũ khí mà tôi mới dùng gần đây – một chiếc áo choàng slime [note8133]. Hãy để tôi giải thích về chiếc áo choàng slime này.

Thế giới này có pháp thuật. Người ở thế giới này chiến đấu bằng cách sử dụng nó để tăng cường sức mạnh bản thân và vũ khí của họ. Tuy nhiên, luôn luôn có một phần pháp thuật bị mất đi trong quá trình đó. Ví dụ, thanh kiếm sắt bình thường chỉ có 10% hiệu suất – đổ 100 điểm pháp lực vào chỉ làm tăng 10 điểm pháp lực cho thanh kiếm đó mà thôi. Có nghĩa là 90% pháp lực đã bị mất trong quá trình chuyển đổi. Cho dù là mithril, kim loại được ca ngợi về độ dẫn ma pháp, cũng chỉ tạo ra được một thanh kiếm 50% hiệu suất. Thế mà nó được cho là một vật phẩm cao cấp đấy. Nói tóm lại, luôn luôn có một lượng pháp thuật bị mất đi.

Nên tôi xem xét bọn slime. Slime, chà, đúng như ngoại hình của nó, là một pháp vật [note8134]. Chúng đổi dạng và di chuyển chỉ bằng pháp thuật mà thôi. Khi nghiên cứu về chúng sâu hơn, tôi nhận ra rằng khả năng chống thất thoát pháp thuật của chúng lên tới 99% như cô téc xì tin. Thêm vào đó, vì bọn chúng ở dạng lỏng nên bọn chúng muốn chuyển sang dạng nào cũng được. Thế nên tôi săn lùng bọn chúng, phá hủy cái lõi và thí nghiệm trên cái thứ chất nhờn còn sót lại. Số lượng lõi tôi phá hủy chắc lên tới cả ngàn rồi, nghiêm trọng tới mức mà loài slime sắp sửa bị tuyệt chủng ở đây luôn, làm tôi phải đi thăm dò ở những vùng xa hơn.

Cái thứ chất nhờn của bọn slime rất dễ xử lí. Sau khi cường hóa và cô đặc lại, tôi đã có thể tạo ra một bộ áo choàng. Khác với áo giáp, bộ đồ này không gây tiếng động, thoải mái và cực kì dễ dàng di chuyển bên trong. Tất nhiên, khả năng phòng thủ của nó cũng ngon lành.

Vào lúc đó, tôi mặc một bộ áo choàng trùm kín người được làm từ chất nhờn của slime trộn với sơn đen. Bộ đồ không có hoa văn trang trí, vừa vặn với cơ thể tôi, tầm nhìn và chỗ thở của tôi cũng không bị chắn. Tôi trông khá giống như mấy tên phản diện trong mấy bộ manga trinh thám á. Có lẽ tôi nên nghĩ đến một thiết kế phù hợp hơn để chuẩn bị cho ngày mà tôi công bố bản thân là một thế lực bóng tối.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Tôi đi tới ngôi làng bị bỏ hoang. Dù lúc này đã muộn, đèn đuốc vẫn được thắp lên khắp nơi. Rõ ràng là chúng vừa thành công trong việc đột kích một đoàn thương gia nên giờ chúng đang tiệc tùng. Vâng, vận may của tôi kinh lắm đó. Bọn thổ phỉ hẳn là không có tí đầu óc để lên kế hoạch nên bọn chúng sẽ có khuynh hướng tiêu pha hết những gì chúng vừa cướp. Chỉ vào lúc sau cuộc đột kích là bọn chúng mới có những thứ đáng giá thôi.

Những gì thuộc về bọn cướp sẽ thuộc về tôi. Đây là cách mà tôi tích vốn để trở thành thế lực bóng tối trong tương lai.

Tôi dốc toàn lực đâm đầu vào giữa bữa tiệc. Tôi không thích chơi trò lén lút bởi vì nó sẽ không được tính như rèn luyện.

“Hyaaaha~! Mang hết tiền bạc và đồ có giá trị ra đây!”

Tôi vừa dậm chân vừa la lớn ở giữa trại cướp.

“Con chồn tí hon này bị cái gì thế?”

Tôi 10 tuổi rồi, nên tôi nghĩ ‘con chồn’ là một sự so sánh thái quá.

“Này, ta bảo mang hết của cải ra đây ngay!”

Sau khi tôi đá văng gã thô lỗ dám bảo tôi là ‘chồn’, những tên cướp khác cầm vũ khí lên.

“Oi, nếu mày xem thường bọn tao quá, bọn tao sẽ không nương tay vì mày là...”

“Hây da!”

Lời thoại gã đó rập khuôn quá thành ra tôi phải chém bay đầu gã trước. Tất nhiên, vũ khí của tôi được làm từ slime đây là một món vũ khí đặc biệt mà tôi chỉ xài khi cần. Thêm vào đó, thanh kiếm slime này có khá nhiều chức năng tiện dụng.

Chức năng tiện dụng số 1: nó có thể kéo dài.

“Hây da! Hâyyyyy daaaa”

Tôi kéo dài thanh kiếm và vung thành một đường vòng cung sang những tên cướp kề cận.

Nó có độ đàn hồi của bánh mochi [note8135] kết hợp với độ sắc của một cây kiếm thật; đây là lần đầu tôi sử dụng nó trong thực chiến nên tôi có hơi e ngại, nhưng hóa ra nó hoạt động khá tốt.

“Hây... Hây da.... Aaaaa.... Hửm?”

Sau khi tôi hăng tiết chém một cách bừa bãi, tôi bất thình lình nhận ra xung quanh khá im ắng. Ể, còn sót lại một tên thôi sao?

“M-mày, mày là cái quái gì...?”

“Haizzz, không còn cách nào khác. Để ta thử Chức năng số 2 trên nhà ngươi vậy.”

“Cái... Nói cái quái gì thế...!?”

“Có vẻ như nhà ngươi mạnh hơn bọn chúng, cho nên hẳn ngươi cũng thuộc dạng sếp sòng, đúng không? Xui cho ngươi là ngươi không thể thắng lại ta, nhưng nếu ngươi đồng ý trở thành người đấu tập cùng ta thì ngươi sẽ sống thêm 2 phút nữa. Cố lên nhé!”

“Đồ khốn nạn, dám xem thường tao! Tao sẽ cho mày biết, tao...!”

“Những lời đó hoàn toàn vô nghĩa đấy, thực sự mà nói.”

“Đ*t m* mày!”

Sếp A lao vào người tôi trong cơn sôi máu. Khi đối mặt với cú chém ngu si đó, tôi... không tính né. Cho nên Sếp A đâm thanh kiếm vào ngực tôi, cú sốc làm tôi lăn ra đất.

“Haha, ai bảo mày dám xem thường tao! Tao đã hoàn toàn lĩnh hội được Kiếm Thuật Bushin của Vương Đô... Hả, cái quái gì thế?!”

“Hừm, chả có lấy một vết xước.”

Tôi đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi hoàn toàn hài lòng về khả năng phòng thủ của bộ đồ. Có vẻ như nó hoàn toàn cản hết những đòn ở cấp độ của Sếp A.

“Ố ồ, Kiếm Thuật Bushin sao? Chẳng phải Bushin là cái trường dạy kiếm thuật ở vương đô nức tiếng gần đây à? Này, cho ta xem vài chiêu nữa đi!”

“Chết tiệt. Thích thì chiều!”

Sếp A tấn công.

Ờ, nói sao nhỉ, dễ như ăn cháo. Gã ta cố hết sức chém lấy tôi, nhưng tôi thì chẳng cần phải nâng kiếm lên. Chỉ cần giữ vị trí và bước lui mấy bước, tôi có thể né mọi đòn của gã một cách dễ dàng.

Nhưng cái Kiếm Thuật Bushin này thì tôi khá là ưng à nha. Khác với những nhánh kiếm thuật khác, tôi có thể thấy kiếm kỹ này không bị ràng buộc bởi lí tưởng hay những truyền thống cũ rích. Thay vào đó, nó bao gồm những ngón đòn trực tiếp thu hẹp khoảng cách với đối phương một cách hợp lí. Tôi có thể nhận ra điều đó từ cái cú chém tệ lậu của Sếp A. Tăng tốc tức thời, bước nửa bước lên trên, và một loạt các thao tác để mô phỏng và đồng bộ theo chuyển động của tôi.

Nhưng, chà, tôi chưa tạch chẳng qua là do Sếp A cùi bắp quá thôi. Giây phút Sếp A tung đòn cũng là lúc mà tôi bước ra khỏi phạm vi tấn công của gã.

“Kiếm, kiếm của tao... Sao mày lại không bị thương?”

“Theo ta thì ngươi còn dỏm hơn cả ông già nhà ta đấy. Ngươi có thể mạnh hơn bà chị gái của ta, nhưng chị ấy chắc chắn đánh bại ngươi nếu luyện tập thêm khoảng một năm nữa, ta nghĩ thế.”

“THẰNG CHÓ CHẾT!”

Sau khi đỡ lại những cú vung kiếm liều lĩnh của Sếp A, tôi nhẹ nhàng tung cước vào ống quyển của gã. Nhẹ thôi, nhưng khá hiểm. Đó là một cú đá trực diện vào phần cơ thể dưới đầu gối. Cho nên...

“Gu, aaaa, sao...?”

Sếp A đổ sụp xuống đất bằng hai đầu gối, hay tay bịt lấy ống quyển . Máu đổ đang chảy qua kẽ tay của gã và tạo nên những vết nhơ trên nền đất.

Đơn giản thôi, giữa hai ngón chân của tôi là một thanh kiếm có lưỡi như một cái rìu đập đá. Chức năng tiện dụng số 2: có thể biến thành lưỡi kiếm ở bất kì chỗ nào trên bộ quần áo vào bất kì lúc nào tôi muốn [note8136] .

Tôi sử dụng chức năng này qua việc đá vào chân của đối phương bằng một lưỡi kiếm được tạo ra giữa những ngón chân. Tôi đã dùng nó chặn kiếm của đối phương, xem xét chuyển động, rồi đá vào chân của gã. Rất khó để có thể phòng thủ lại một đòn nhắm vào chân. Tôi chơi bẩn, nhưng hiệu quả đấy chứ.

“Chắc ta không cần phải kéo dài việc này nữa.”

“C-Chờ đã!”

“Ngươi còn không chịu nổi tới 2 phút, trời ạ.”

Tôi tung cước lên trời với lưỡi kiếm giữa hai ngón chân. Lưỡi kiếm đi từ dưới cằm lên trên đỉnh đầu của Sếp A. Gã chết vì bị kiếm đâm xuyên đầu.

Sau khi đá văng cơ thể co giật của Sếp A, tôi lục tung trại của bọn cướp để tìm chiến lợi phẩm.

“Tác phẩm nghệ thuật, lấy ai đứng ra bán để không bị nghi ngờ đây... ể? Đồ ăn sao? Méo cần... Trời ơi, tiền, kim cương, kim loại hiếm đâu hết rồi –“

Có nhiều xe ngựa và xác thương gia ở đây.

“Ta giúp mấy người báo thù rồi còn gì, và đống đồ của mấy người cũng sẽ được sử dụng vì mục đích cao cả hơn. Vì thế mấy người cứ việc an nghỉ nhé, được chứ?”

Tôi thu thập vài món quý giá và giành ra vài phút tĩnh lặng. Nếu tôi quy đổi hết đống này thành tiền, tôi nghĩ chúng sẽ rơi vào khoảng 5 triệu Zeny. À, 1 Zeny tương ứng với 1 Yên. Tất cả đống này sẽ trở thành nguồn vốn cho các hoạt động của thế lực bóng tối.

Ước gì tình hình trị an của thế giới này đi xuống trầm trọng tới mức ở đâu cũng gặp cướp. Giống như trong game ấy, người ta có thể gặp cướp ngay khi chỉ mới đi được vài bước.

“Kiếp sau cố gắng làm vua thổ phỉ nhé, chúc ngươi may mắn?”

Tôi nói với cái xác của Sếp A... trước khi nhận ra ở đằng trước còn một thứ nữa.

“Lồng sắt...?”

Đó là một cái lồng khá lớn và vững chắc.

“Nô lệ sao? Không nuôi nổi, bỏ qua~”

Nhưng có thể, chỉ là có thể thôi nhé, có vài món ngon lành ở đó. Vậy nên, để đề phòng, tôi dở tấm vải bạt phủ cái lồng.

“Thứ này... Mình không ngờ luôn.”

Bên trong lồng là, ừm, nói sao giờ... một cục thịt ôi? Tôi có thể bỏ qua mấy cái xác người, nhưng tôi không thể bỏ qua cái vật không có giới tính, không tuổi, không là cái quái gì hết. Nhưng chà, nó còn sống. Có thể nó vẫn còn có ý thức. Khi tôi nhìn vào trong, tôi thấy cái cục bị thịt ấy nhúc nhích.

Tôi đã từng nghe kể về nó. Nó được gọi là Quỷ Vật [note8137], và Giáo Hội thường cử người thanh lý bọn này. Quỷ Vật ban đầu là con người, nhưng vào một ngày cơ thể bọn họ bỗng dưng thối rữa. Những người đó hẳn sẽ chết nếu bị bỏ mặc nên Giáo Hội đã chủ động mua lại và tiêu diệt với danh nghĩa trừ tà. Vụ trừ quỷ này thực chất chỉ là diệt chủng mà thôi, nhưng qua đó Giáo Hội đã được dân chúng tin cẩn trong việc ‘bảo vệ’ người dân khỏi ‘bọn quỷ’. Nói sao giờ, đây là thời Trung Cổ mà.

Nếu tôi bán cái cục thịt này cho Giáo Hội, tôi có thể thu được món tiền lớn hơn những gì mà tôi cướp phá được nãy giờ. Nhưng mà, tôi thực sự không thể bán nó được, đành vậy. Tôi nghĩ chí ít tôi nên để nó an nghỉ.

Tôi vung thanh kiếm slime ngang qua những thanh sắt của cái lồng... nhưng rồi bất thình lình, tôi nhận ra một chuyện. Cái cục thịt này sở hữu một lượng lớn pháp lực ở bên trong. Dù tôi liên tục tập luyện pháp thuật từ khi tôi còn là một đứa vé, lượng pháp thuật của tôi cũng vẫn còn thua xa. Đúng là một khối pháp thuật khổng lồ, và hơn nữa...

“Bước sóng này... pháp thuật biến dạng đây sao?”

Có thể đó là lí do tại sao cục thịt này lại trở nên như thế. Trước đây pháp thuật của tôi cũng từng bị biến dạng. Nếu tôi không thành công trong việc đưa pháp lực trở về trạng thái bình thường, liệu tôi có biến thành cái bị thịt này không?

Pháp thuật ảnh hưởng rất nhiều tới cơ thể người ta. Vào một ngày, tôi nghĩ đến một khả năng. Liệu tôi có thể rèn cơ thể mình để tương thích với pháp thuật bằng cách làm nó biến dạng thì tôi có dễ dàng điều khiển pháp thuật hơn không? Nhưng gây ra sự biến dạng pháp thuật lại rất nguy hiểm, cho nên cuối cùng tôi nảy ra một ý.

Nếu cái cục thịt này thực sự là do biến dạng pháp thuật mà ra, nếu tôi có thể thí nghiệm bằng cái cục này... vậy thì tôi có thể đạt tới ngưỡng sức mạnh của thế lực bóng tối mà không phải mạo hiểm bản thân.

“Cục thịt này, có thể có ích đây...”

Tôi vươn tay cầm lấy nó và bắt đầu đổ pháp thuật vào.

Ghi chú

[Lên trên]
Từ giờ trở đi, những chỗ dài dòng 'Thế lực ẩn mình trong bóng tối' sẽ được chuyển thành 'Thế lực bóng tối' hết.
Từ giờ trở đi, những chỗ dài dòng 'Thế lực ẩn mình trong bóng tối' sẽ được chuyển thành 'Thế lực bóng tối' hết.
[Lên trên]
Maai: khoảng cách một người tạo ra với đối thủ để dễ dàng tấn công, phòng thủ. Nó được định đoạt qua nhiều yếu tố như góc tấn công, độ trễ của đòn đánh, nhịp tấn công, v.v. Maai dài hay ngắn sẽ quyết định xem tầm ra đòn và độ hiệu quả có ổn hay không.
Maai: khoảng cách một người tạo ra với đối thủ để dễ dàng tấn công, phòng thủ. Nó được định đoạt qua nhiều yếu tố như góc tấn công, độ trễ của đòn đánh, nhịp tấn công, v.v. Maai dài hay ngắn sẽ quyết định xem tầm ra đòn và độ hiệu quả có ổn hay không.
[Lên trên]
Chữ thử sức ở đây đọc là tameshikiri, mang nghĩa thực nghiệm sau khi vừa rèn xong (món vũ khí) hay thử một món võ vừa lĩnh hội được.
Chữ thử sức ở đây đọc là tameshikiri, mang nghĩa thực nghiệm sau khi vừa rèn xong (món vũ khí) hay thử một món võ vừa lĩnh hội được.
[Lên trên]
Từ này ở đây không có ở Việt Nam nên không rõ nghĩa. Đại loại nó giống như một lớp áo choàng mỏng trùm từ đầu tới chân như ninja hay mặc ấy. Bên eng để là áo chẽn mà mình thì thấy bên nhật dùng từ khác hoàn toàn -_-.
Từ này ở đây không có ở Việt Nam nên không rõ nghĩa. Đại loại nó giống như một lớp áo choàng mỏng trùm từ đầu tới chân như ninja hay mặc ấy. Bên eng để là áo chẽn mà mình thì thấy bên nhật dùng từ khác hoàn toàn -_-.
[Lên trên]
Pháp vật: sinh vật được tạo hoàn toàn từ pháp thuật.
Pháp vật: sinh vật được tạo hoàn toàn từ pháp thuật.
[Lên trên]
Bánh dày Nhật Bản.
Bánh dày Nhật Bản.
[Lên trên]
Ai coi đặc vụ Kingsman rồi thì chắc biết con dao gắn dưới giày này. Trong đây main thay dao bằng kiếm do slime có khả năng biến hình.
Ai coi đặc vụ Kingsman rồi thì chắc biết con dao gắn dưới giày này. Trong đây main thay dao bằng kiếm do slime có khả năng biến hình.
[Lên trên]
Nguyên gốc: Sinh Vật Quỷ Chiếm Hữu
Nguyên gốc: Sinh Vật Quỷ Chiếm Hữu
Bình luận (59)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

59 Bình luận

Thank trans
Xem thêm
LN diễn ra gần giống vs WN chap 2 này.
Xem thêm
đây là bản LN hay web novel z mọi ng
Xem thêm
Có lẽ là WN. Cũng ko chắc lắm nữa. Phần đầu thì WN và LN còn giống nhau. Nhưng rồi LN có "dấu hiệu" cho thấy bắt đầu khác vs WN. Rồi bắt đầu từ WN chap 144 trở đi hoàn toàn khác vs LN.
Xem thêm
Main bệnh con m* rồi
Xem thêm
Cuồng quá. Ca này bác sĩ bó tay
Xem thêm
Anpha get!
Xem thêm
main cũng kinh đấy nhưng não nó có vấn đề . ca này khó cứu
Xem thêm
Tôi đang thắc mắc là main nó cày như thế nào mà lượng kiến thức của nó khủng thật
Xem thêm
Tui đã bỏ lỡ thứ gì thế này,WRYYYYYY
Xem thêm