World Record
Mori Takuwan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC7: BROTHER & SISTER

Chương 94: Lời than vãn

8 Bình luận - Độ dài: 2,392 từ - Cập nhật:

Như thể bước đi trong màn đêm mà không nhìn thấy những gì ở phía trước.

Trong khoảng thời gian tôi liên tục giết chết Unknown, tôi như sống trong một màn đêm u tối.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng bây giờ mình còn đang ở một nơi còn tối tăm hơn nữa.

Địa ngục …… không, nó giống như vực thẳm.

「…… Haa」

Tôi nằm xuống giường và thở sâu.

…… Điều tốt nhất mà tôi có thể làm là gì?

Tôi đã giết một con người, gặp gỡ con gái của ông và bị cô oán giận.

Trong khoảng thời gian này, tôi đang che chở cô ấy.

Thủ phạm--và nạn nhân.

Thông thường, cả hai không bao giờ có thể ở bên nhau, nhưng thực tế là cả hai chúng tôi đang cùng chung sống dưới cùng một mái nhà.

「…… Chính xác thì mình nên làm gì đây?」

Tôi cảm thấy chán nản.

Trái tim của tôi đau. Như thể nó sắp nổ tung đến nơi vậy.

Nhưng tôi không thể bỏ chạy.

Tôi không thể chạy trốn khỏi tội lỗi ...

Nó sẽ đi theo tôi mãi mãi.

Nó không thể được giải quyết chỉ bằng cách nói「Tôi không biết」.

Dù tôi có ngu dốt thế nào đi nữa, và ngay cả khi tôi không cố ý, sự thật vẫn không thay đổi rằng tôi đã giết ông ấy. Tội lỗi ấy vẫn sẽ không thay đổi.

「Làm gì đây ……」

Gon - gon--

Tiêng chuông vang lên.

Tôi nhìn đồng hồ trong khi ngạc nhiên, đồng hồ đã điểm 12 giờ, và ánh trăng đang chiếu qua cửa sổ.

「……Đêm rồi à?」

Tôi cảm giác vừa chỉ mới đầu giờ chiều …… nhưng có vẻ như một ngày mới đã bắt đầu khi tôi đang nghĩ mình phải làm gì.

Guu. Âm thanh nhỏ vang lên từ dạ dày của tôi.

Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng… cô ấy đã ăn trưa chưa nhỉ?

Tôi nghĩ rằng câu trả lời là không. Tôi chắc chắn đặt đĩa ở trước phòng cô ấy. Thức ăn tôi đã làm…… có lẽ vẫn còn sót lại.

「…… Mình đoán mình nên ăn thứ gì đó」

Tôi lẩm bẩm như vậy trong khi cử động bằng cơ thể nặng nề của mình và đứng dậy khỏi giường.

Tôi bước vài bước đến cửa--và đột nhiên, tầm nhìn của tôi bị biến dạng.

「Ugu ……」

Tôi vô tình quỳ xuống, và đặt tay lên đầu mình.

Sugin! Một cơn đau âm ỉ chạy qua đầu tôi.

Bởi cơn đau dữ dội, tôi vô tình nhăn lông mày lại.

「Chết tiệt……」

Nếu tôi không nhầm, bác sĩ đã nói rằng.

『Một thứ như không thể sử dụng siêu năng lực do căng thẳng …… là một tình trạng bất thường chưa từng xảy ra. Nói cách khác, sự căng thẳng cậu đang gặp phải là khá bất thường. …… Nên nếu cậu cảm thấy cơ thể xảy ra điều gì đó bất thường, hãy đến bệnh viện ngay lập tức. Nếu đến trễ ... cậu có thể sẽ chết vì sự căng thẳng 』

Tôi nhớ lại, và cười gượng gạo.

「Chết …… vì sự căng thẳng, huh」

Thật là một cách đáng sợ để chết.

Tuy nhiên, tôi không mong muốn cái chết như vậy.

Tôi, một ngày--

「Mình phải ... để cô gái đó ... giết mình」

Vậy nên, tôi không thể chết được.

Tôi sẽ không chấp nhận cái chết trừ khi bị cô ấy giết.

Tôi đặt tay lên đầu gối, và đứng lên, nhưng rồi, đầu tôi còn đau hơn nữa.

Tuy nhiên, điều này chẳng hề gì.

So với nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng, thứ này chẳng là gì cả.

「Haa, haa …… Fuu」

Tôi cố gắng đứng dậy bằng cách nào đó.

Bệnh viện …… sẽ không tốt.

Nếu bác sĩ yêu cầu tôi phải nghỉ ngơi, vậy thì, một người giám sát chắc chắn sẽ được gửi đến ngôi nhà này. Kaa-san hoặc Nee-san, hoặc có thể ai đó với tính cách bướng bỉnh. Dù sao đi nữa, sự tồn tại của cô ấy sẽ bị phát hiện.

Đó là lý do tại sao, tôi sẽ không đến bệnh viện.

「Mình …… cần, nấu đồ ăn」

Tôi đói.

Tôi chắc rằng cô ấy cũng như vậy.

Đó là lý do tại sao, tôi phải nấu ăn.

Dù cô ấy từ chối tôi bao nhiêu lần.

Dù cô ấy có ghét tôi đến mức nào đi chăng.

Để giết tôi, cô ấy cần phải sống.

「Guu ……」

Tôi bắt đầu bước đi loạng choạng, và đẩy cánh cửa ra bằng cả cơ thể.

Tôi tiếp tục đi đến cầu thang.

Phòng của cô ấy nằm ở ngay trước cầu thang.

Và tôi không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy ở đó.

Tuy nhiên, thức ăn được đặt ở phía trước phòng lại chưa hề được đụng vào.

Tôi cảm thấy sự hiện diện của cô ấy đến từ tầng một.

Cô ấy có lẽ cũng giống tôi.

Khi nghĩ vậy--chân tôi đột nhiên dừng lại.

…… Tôi tự hỏi vì sao.

Tôi không thể nghĩ ra câu trả lời.

Chân tôi không thể nào di chuyển về phía trước.

「……」

Nó đang run rẩy.

Tôi không muốn đi.

Tôi không muốn đi--thêm một bước nào nữa.

Trong khi bản năng đang điên cuồng la hét, tôi có thể nghe tiếng bước chân lên lầu.

Tôi bước lùi lại theo bản năng.

Ngay sau khi lùi lại--Tôi tự hỏi rằng tại sao mình lại làm như vậy?

「……」

Cô ấy bước ra khỏi cầu thang.

Khi nhìn thấy một loại rau có vết cắn trên tay cô ấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

「…… Cảm ơn chúa. Có vẻ như cô ấy đã ăn gì đó」

「……」

Cô ấy lườm tôi trong im lặng.

Có lẽ cô ấy đang muốn nói rằng 'đừng nói chuyện với tôi'.

Vậy thì cũng không sao.

Tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy nếu cô không muốn điều đó.

Tôi đi ngang qua cô ấy, và bắt đầu đi xuống tầng một.

Vào lúc đó.

「…… Ta chắc chắn ... sẽ không để ngươi chạy trốn」

Tôi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị nứt ra.

Tôi quay lại theo bản năng.

Thứ hiện ra trước mắt tôi chỉ là cô gái với mái tóc dài màu xanh quen thuộc. Cùng đôi mắt lạnh lẽo của cô đang liếc nhìn qua tóc mái của mình.

「Ta đã suy nghĩ ... suốt thời gian qua. Về những gì ngươi định... làm」

Đó cũng là câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm.

Câu trả lời đã biến mất đi đâu đó khi tôi thử tìm kiếm nó.

「Tại sao ... ngươi làm đồ ăn cho ta. Tại sao ... ngươi lại cố gắng chiến đấu. Tại sao ngươi--lại cố gắng tìm kiếm cái chết」

「--」

Tôi nuốt nước bọt bởi những lời cuối cùng của cô ấy.

Tại sao tôi lại cố gắng hết sức để đi tìm cái chết?

Tôi không biết.

--Nếu tôi nói thế …… đó sẽ là một lời nói dối.

「Ngươi cố gắng chiến đấu ... là bởi vì ngươi muốn chết. Lý do ngươi cố gắng dính líu đến ta…… là vì ngươi muốn bị ta giết」

Tôi nhận ra sau khi cô ấy nói vậy.

Tôi đang cố chết.

Tôi cố gắng ra chiến trường ngay cả khi không được phép, là vì tôi muốn chết.

Tôi dính líu tới cô ấy vì muốn cô ấy giết tôi.

Tôi đi đến bệnh viện là vì tôi không muốn cô phải chết.

Sau khi suy nghĩ như vậy, tôi nhận ra đây chính là câu trả lời『phù hợp nhất』.

Xét cho cùng, tôi không muốn chết.

Mặc dù không muốn chết, tôi lại tìm kiếm cái chết.

Thật sự rất mâu thuẫn.

Đó là tại sao tôi--

「--Từ ta. Ngươi muốn... được giả thoát khỏi tội lỗi」

--Ah. Yeah, cô ấy nói đúng.

Tôi có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó sụp đổ trong đầu.

Tôi tự hỏi những gì sụp đổ?

Trái tim hay lý trí.

Hoặc có lẽ đó là những gì mà tôi tự lừa dối bản thân mình.

--Tôi muốn chạy trốn ngay bây giờ.

Tôi muốn chạy trốn khỏi tội lỗi. Đó là lý do tại sao, tôi tìm kiếm cái chết bằng cách dính líu tới cô ấy.

Tôi muốn chạy trốn khỏi cô ấy, khỏi căn nhà này, và đi đến chiến trường.

Tôi vô tình cười.

Kuku.

Kuhaha.

Một tiếng cười cực kỳ điên rồ.

Tôi đã giết một con người.

Tội lỗi quá nặng nề đối với tôi.

Đó là lý do tại sao, tôi tự lừa dối bản thân mình. Tôi giả vờ chịu đựng nó một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, đó chỉ là phần bên ngoài.

Sâu thẳm trong trái tim, tôi đã ……

--từ bỏ vì không thể chịu đựng được nữa.

「Ta sẽ không để ... ngươi chạy trốn. Ta sẽ hành hạ, làm tổn thương ngươi, và cuối cùng, ta sẽ giết ngươi. Ta sẽ không để ngươi có thể cảm thấy thoải mái. Ta sẽ không để ngươi chạy trốn bằng cái chết. Nếu vẫn cố gắng trốn thoát, ngươi là tên sát nhân …… tồi tệ nhất--」

Tôi đã bắt đầu chạy trước khi cô ấy nói hết lời.

Tôi nhanh chóng đi xuống cầu thang, đá cánh cửa, và chạy ra ngoài.

Trăng tròn đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Tôi cảm nhận được sự lạnh giá khi đi chân trần trên tuyết, và cái thấu xương đang tấn công toàn bộ cơ thể tôi.

Trời rất lạnh.

Nhưng một trái tim đã chết còn lạnh hơn nhiều.

「--Ah ---- Aah ……」

Một giọng nói không thành tiếng phát ra từ miệng tôi.

Tôi biết, tôi biết điều đó rất rõ.

Tôi là một kẻ giết người, và đã cướp đi rất nhiều sinh mạng.

--Trên tất cả, tôi biết rằng mình chỉ là tên khốn nạn.

Tuy nhiên, tôi không thể không chạy trốn.

Tôi không thể chịu đựng sự lạnh giá trong trái tim mình.

Như thể tôi là người duy nhất đang sống trong Địa Ngục trên thế giới này. Tôi chợt nhận ra có điều gì đó còn lạnh lẽo hơn trái tim tôi.

Tôi muốn cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng vẫn có thứ còn bất hạnh hơn bản thân mình.

Tôi bắt đầu chạy để tìm kiếm nó dưới bầu trời đêm.

☆☆☆

Tôi không biết mình đã chạy đến đâu.

Đôi chân liên tục chạy trên tuyết của tôi gào thét lên. Tôi không còn cảm giác được chân mình nữa, và nó đã trở thành màu trắng.

Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến điều đó.

…… Tôi không quan tâm đến nó nữa.

「Haa, haa, haa ……」

Khi nhận ra, tôi đã đến đây.

Đống đổ nát đang xuất hiện trên mặt đất.

Cây cối xung quanh đã hoàn toàn khô héo, và không hề có một sinh vật sống nào ở quanh đây.

Chỉ một mình tôi đứng đó.

「Haa …… haa ……」

Tôi nhìn xuống dưới.

Sẽ khá nguy hiểm để tiếp cận.

Trang bị của ông ấy vẫn còn ở đây.

Thanh katana được làm theo hình dáng của một ngọn lửa.

Chiếc áo choàng nhỏ màu trắng.

Thắt lưng da lớn.

Quần áo biến mất cùng ông ấy. Ông đã chết.

Đó là lý do tại sao, chỉ còn lại những thứ này.

……Chỉ những thứ này.

「Chết tiệt……」

Tôi vô tình quỳ xuống.

Tại sao....... Tại sao--

Tại sao...tôi.

「Tại sao…… mình lại phải trải qua những điều này……」

Tôi chỉ muốn bảo vệ mọi người.

Đó là lý do tại sao, tôi đã đánh bại kẻ thù một cách tuyệt vọng.

Tôi liên tục tiêu diệt kẻ xâm lược.

Không--tôi chỉ tiếp tục giết người.

Mọi người đều cảm ơn tôi. Và tôn vinh tôi như một anh hùng.

Tôi được gọi là người bảo vệ nhân loại.

Vậy mà, tôi lại chỉ bị duy nhất một cô gái oán giận.

Tôi đã bị khinh miệt vô số lần.

Tôi bị cha cô ấy tấn công vô số lần như một kẻ thù.

Tôi làm cô ấy khóc vô số lần.

Hết lần này đến lần khác……

「Tại sao…… Tại sao……」

Tại sao tôi luôn luôn ...... là người phải trải qua chuyện này.

Tôi muốn chỉ muốn bảo vệ.

Trong thực tế, tôi đã bảo vệ.

Dành nhiều nỗ lực hơn những người khác.

Tôi đã cố hết sức để biến một siêu năng lực tưởng chừng như rất khó để sử dụng thành thứ có thể sử dụng được.

Không có thời gian để ngủ.

Không được đi học. Không có bạn bè. Không biết tuổi trẻ là gì.

Tôi nỗ lực để đem lại hòa bình cho thế giới này ngay cả khi phải vứt bỏ tất cả mọi thứ.

「Sau cùng, những gì đang chờ đợi mình lại là--điều này」

Tôi cảm thấy trái tim đã vỡ vụn của mình này còn tồi tệ hơn nữa.

Tất cả nỗ lực của tôi cho đến bây giờ là vô nghĩa.

Kết quả là, tôi đã cướp đi người đặc biệt của một cô bé.

Tôi chỉ trở thành người đã tàn sát rất nhiều.

Tắm trong máu và vô số oán giận.

Khi tôi nghĩ như vậy--nước mắt tự dưng trào ra.

Những giọt nước mắt mà tôi đã giữ lại cho đến bây giờ, đang trào ra.

「Uu …… kuu ……」

Tiếng thổn thức vang lên.

Tôi muốn chạy thật xa.

Tôi muốn bắt đầu chạy ngay bây giờ.

Tôi muốn được tự do bằng cái chết.

「Ah …… aah ……」

Nước mắt của tôi sẽ không dừng lại.

Ý định thực sự của tôi bắt đầu tuôn trào.

Tiếng than khóc vang lên trong bầu trời đêm.

「Aaaaaaaaaaaaaaaaah! AAAAAAAAAAAAAAAAAAH !! 」

Những giọt nước mắt rơi xuống và tầm nhìn của tôi dần thu hẹp lại

Âm thanh ấy như thể đang than khóc với bầu trời.

Và như thể chế giễu địa ngục của riêng tôi.

--Tuyết đang rơi rực rỡ.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Mình thấy thông cảm cho main nhưng mà cũng cảm thấy tâm lí của main có vấn đề hay sao á. Ai cũng suy nghĩ như v thì thế giới đâu còn đánh đấm gì nữa
Xem thêm
1 đứa trẻ 13 tuổi có sức mạnh phải đi ra chiến trường giết "người" như 1 cổ máy vô cảm, rồi khi nhận ra sự thật thì sẽ phải nhận 1 cú sốc cực kì lớn, dù main có mạnh thì tâm hồn cũng chỉ 13 tuổi, không trụ nổi được đâu........
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
thx trans
Xem thêm