Shinka no Mi ~Shiranai Uc...
美紅 (Miku) Umiko (U35)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2.

Chương 19: Đế Đô Terviel.

1 Bình luận - Độ dài: 5,445 từ - Cập nhật:

TRANSLATOR: GOD OF D.

Với một kẻ đã quên mất điều cơ bản nhất gọi là thăng cấp này như tôi, tôi không hiểu nổi ý nghĩa của cái câu vừa vang lên trong đầu tôi một lúc trước.

Bởi vì từ trước giờ chỉ toàn nghe mỗi tiến hoá, đơn giản là tôi đã quên mất khái niệm thăng cấp…

Nhưng, giờ tôi lại nghe giọng nói đó phán Thăng Cấp! trong đầu, tôi đoán là cấp độ của tôi tăng lên rồi nhỉ?

Kệ chuyện đó đi, tôi không hiểu sao nhưng cảm giác nghe cái từ Thăng Cấp có chút mùi phiền toái nhỉ?

Trước hết là, tôi vội vàng bật trạng thái lên để xem nó đã biến thành cái gì rồi.

<>

Chủng Tộc:  Người (Người)

Giới Tính:  Nam (M)

Thiên Chức:  Quái Vật Không Tên (Kiếm Thuật Sư)

Tuổi:  17 (17)

Cấp Độ:  2 (2)

Ma Lực:  216,030 (21)

Tấn Công:  218,090 (21)

Phòng Thủ:  213,270 (21)

Tốc Độ: 220,270 (21)

Nội Năng Ma Pháp:  215,580 (21)

Kháng Ma Pháp:  216,680 (21)

May Mắn:  209,040 (20)

Quyến Rũ:  Doki doki (Trans: tiếng tim đập) tim đang vỡ (20)

<>

Áo Phông Thường. Quần Thường. Áo Nịt Thường. Đồ Lót Thường. Quần Đùi Thường. Dây Xích Của Khỉ Thông Minh. Thuỷ Linh Cầu Đoản Đao.Vòng Tay Bóng Đêm. Đai Cổ Hắc Vương. Dây Chuyền Tình Yêu Vĩnh Cửu. Cuồng Hận Kiếm. Dĩ Thiện Kiếm.

<>ỹ>

Ghi Nhớ Siêu Tốc. Trí Nhớ Siêu Đẳng. Tiếp Thu Siêu Tốc. Hồi Phục Siêu Tốc. Phân Giải Hoàn Toàn. Tâm Nhãn.

>ỹ>

[Tấn Công]  Kiashi.  Shokiba.  Tsuoyshitsume.

[Kháng Thể]  Kháng Tê Liệt. Kháng Ngủ. Kháng Bối Rối. Kháng Quyến Rĩ. Kháng Hoá Dầu. Kháng Ức Chế. Kháng Độc. Kháng Mệt Mỏi.

[Thân Pháp]  Setsuna.

[Đặc Kỹ]  Giám Định Cao Cấp. Pha Chế Siêu Cấp. Chế Tạo Công Cụ: Bậc Nhất. Truy Tìm. Nguỵ Trang. Đồng Nhất. Tiên Đoán. Hấp Thụ. Nén

<>

Ma Thuật Đời Thường. Thuỷ Thuật:  Siêu Cấp.  Ma Thuật Hắc Ám:  Siêu Cấp.

<>í>

Động Phong.  Quang Tốc.  Sương ảnh.

<>õ>

Lưu Thuỷ Kiếm Pháp Trường Phái Zefodo: Người Sáng Lập

<>

Người Chơi Hôi Hám Ngu Người. Người Có Vợ Là Khỉ Đột. Đứng Đầu Trên Tất Cả. Không Biết Tự Kiềm Chế. Vua Của Giống Đực. (Trans: chế cho vui)

<>àng>

1,000,500,000G

“Mình là thằng ngốc!”

Tôi quỳ xuống ngay tại chỗ.

Vô dụng thôi… không biết tự kiềm chế là sao?

Cấp độ mới chỉ nhích lên một số, nhưng điểm trạng thái đã cộng vào 100,000 điểm? Nee, tại sao chứ?

Bỏ qua chuyện đó đi, tôi đã đập tan xác một con đỉa cấp 87, thế tại sao cấp độ chỉ tăng có 1 thôi.

Maa… nếu cấp độ của tôi mà lên ầm ầm cùng lúc, bây giờ tâm lý của tôi đã phải chịu tổn thương nặng nề rồi.

Un, tôi kỳ lạ thế đấy, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm là cấp độ chỉ nhích lên 1 số. Are? Sao tự nhiên lại có mồ hôi đổ ra từ mắt thế này…

Tôi… có thực sự là con người không? Tôi nhất định sẽ không từ bỏ làm người, nhỉ?

“Cái gì đây, mình…”

Trong khi tôi lắp bắp lặng lẽ, Saria ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

“Vui lên đi nào, Seiichi”

“Un…”

Có lẽ Saria không hiểu chuyện gì vừa xảy ra mà khiến tôi hụt hẫng thế này, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi cô ấy đưa lời nhẹ nhàng như thế. Anh yêu em rất là nhiều.

Tôi tự trấn an mình rồi đứng dậy.

“Chẳng thể làm gì được với những chuyện đã lỡ xảy ra rồi. Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng lên đường nào!”

“Un!”

Sau lời đáp của Saria, chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước.

◆◇◆

“Ei!”

ZUPAN!

Năm ngày đã trôi qua kể từ khi tôi giết con đỉa đầu tiên.

Suốt năm ngày đó, tôi chẳng bị cướp tấn công và cũng chẳng có kiểu tiến triển “Mufufu” nào diễn ra giữa tôi và Saria.

Tôi chỉ bị ép phải tấn công khi một con đỉa đột kích bằng trò đè bẹp thôi… maa, cấp độ của tôi cũng tăng lên này.

Oh, tôi cuối cùng cũng hiểu được nguồn thực phẩm chính mà con đỉa ăn là thứ được gọi là [Đời sống của Đỉa].

Tuy rằng có nhiều sự kiện nhỏ, nhưng giờ bọn đỉa ở những nơi tôi bị tấn công đã biến mất sạch sẽ. Cuối cùng thì chuyện vẫn như vậy thôi.

Tôi ném những món vật phẩm rơi ra vào túi tuỳ thân.

Sau khi làm xong, tôi lầm bầm nhỏ giọng.

“Vô dụng thật”

Con đỉa xuất hiện chết ngay tắp lự. Nó không còn tác dụng gì nữa.

Giọng nói vang lên trong đầu một lần nữa và đôi mắt tôi đang nhìn xa xăm. Rất chi là khó chịu.

“Cấp độ đã tăng lên. Kỹ năng [Nguỵ Trang] đã đạt cấp khả năng cao nhất. Về hiệu ứng, kỹ năng trở thành [Nguỵ Trang Hoàn Hảo]. Kỹ năng [Truy Tìm] nâng phạm vi ảnh hưởng từ vùng bán kính 10m lên 500m.”

“Mình nên làm gì bây giờ!?”

Cấp độ lại tăng! Nhưng, tôi đã giết 107 con đỉa, bao gồm cả con vừa rồi, trong 5 ngày vừa qua. Nhưng dù vậy đi nữa, đến giờ cấp độ của tôi mới chỉ tăng có 10 lần.

Tuy cấp độ của lũ đỉa giảm dần theo khoảng cách từ từ thu hẹp lại giữa chúng tôi và thành phố, nhưng leo cấp đúng là chậm thật.

Nhưng với tôi, chuyện này thực sự là đáng hoan nghênh.

Tại sao á? Nếu bạn nhìn vào điểm trạng thái của tôi, chuyện sẽ đơn giản ra đấy.

<>

Chủng Tộc:  Người (Người)

Giới Tính:  Nam (M)

Thiên Chức:  Quái Vật Không Tên (Kiếm Thuật Sư)

Tuổi:  17 (17)

Cấp Độ:  10 (10)

Ma Lực:  1,016,030 (50)

Tấn Công:  1,018,090 (50)

Phòng Thủ:  1,013,270 (50)

Tốc Độ: 1,020,270 (50)

Nội Năng Ma Pháp:  1,015,580 (50)

Kháng Ma Pháp:  1,016,680 (50)

May Mắn:  1,009,040 (50)

Quyến Rũ:  Doki doki tim đang vỡ (50)

<>

Áo Phông Thường. Quần Thường. Áo Nịt Thường. Đồ Lót Thường. Quần Đùi Thường. Dây Xích Của Khỉ Thông Minh. Thuỷ Linh Cầu Đoản Đao.Vòng Tay Bóng Đêm. Đai Cổ Hắc Vương. Dây Chuyền Tình Yêu Vĩnh Cửu. Cuồng Hận Kiếm. Dĩ Thiện Kiếm.

<>ỹ>

Ghi Nhớ Siêu Tốc. Trí Nhớ Siêu Đẳng. Tiếp Thu Siêu Tốc. Hồi Phục Siêu Tốc. Phân Giải Hoàn Toàn. Tâm Nhãn.

>ỹ>

[Tấn Công]  Kiashi.  Shokiba.  Tsuoyshitsume.

[Kháng Thể]  Kháng Tê Liệt. Kháng Ngủ. Kháng Bối Rối. Kháng Quyến Rĩ. Kháng Hoá Dầu. Kháng Ức Chế. Kháng Độc. Kháng Mệt Mỏi.

[Thân Pháp]  Setsuna.

[Đặc Kỹ]  Giám Định Cao Cấp. Pha Chế Siêu Cấp. Chế Tạo Công Cụ: Bậc Nhất. Truy Tìm. Nguỵ Trang. Đồng Nhất. Tiên Đoán. Hấp Thụ. Nén

<>

Ma Thuật Đời Thường. Thuỷ Thuật:  Siêu Cấp.  Ma Thuật Hắc Ám:  Siêu Cấp.

<>í>

Động Phong.  Quang Tốc.  Sương ảnh.

<>õ>

Lưu Thuỷ Kiếm Pháp Trường Phái Zefodo: Người Sáng Lập

<>

Người Chơi Hôi Hám Ngu Người. Người Có Vợ Là Khỉ Đột. Đứng Đầu Trên Tất Cả. Không Biết Tự Kiềm Chế. Vua Của Giống Đực.

<>àng>

1,002,378,000G

“Mou, mình không muốn chuyện này diễn ra nữa!”

Tại sao?! Tất cả chỉ số của tôi đều trên 1 triệu?! Đây không phải là trạng thái của một tên cấp 10 đúng không?! Hay đúng hơn là, cái này không phải trạng thái của con người?!

Tôi sợ mình thực sự không còn là người nữa! Cứu với!

“Cái gì đây?! Nguỵ Trang Hoàn Hảo? Giải thích!”

Vừa lúc tôi hét lên, một cái bảng bán trong suốt đột nhiên hiện ra trước mặt như thể đã được chuẩn bị từ trước.

“Uo?… Cái gì đây?”

Bối rối với thứ vừa xuất hiện mà chẳng có cảnh báo gì cả kia, tôi đọc nội dung hiển thị bên trong.

[Nguỵ Trang Hoàn Hảo]…  Một hiệu ứng của kỹ năng [Nguỵ Trang]. Không như những hiệu ứng nguỵ trang diện mạo từ trước đến giờ, cả khí tức cũng có thể được nguỵ trang. Trị số điểm hiển thị trên trạng thái cũng có thể được nguỵ trang, khả năng thực sự có khả năng được nguỵ trang. Hiệu ứng cũng có khả năng kiểm soát sức mạnh. Tuy nhiên, nguỵ trang diện mạo sẽ bị giải trừ.

“… Chuyện này nghĩa là sao?”

Eh, gì? Nói cách khác, không chỉ việc tôi có khả năng nguỵ trang điểm trạng thái trước mắt người khác, mà tôi còn có thể nguỵ trang cả cái khí tức của một kẻ mạnh toát ra như trong manga à?

Và, khả năng điều khiển sức mạnh… Đỉa, ZUPAN! Liệu có ổn với cái này không? Chúng sẽ không biến mất chứ?

……

“Tuyệtttttttttt!”

Tôi làm bộ mặt đầy nghị lực trong vô thức.

Với cái này… với cái này! Tôi sẽ không phải lo vấn đề bị mọi người đối xử như một con quái vật nữa!

Từ giờ trở đi, tôi là một con người vì sức mạnh đã được kiềm chế! Lối nghĩ tầm thường sẽ chỉ muốn vận dụng thứ sức mạnh này ở trạng thái khủng nhất thôi……

Un, khi điểm trạng thái của bạn bay vút lên cao kinh hoàng như thế, đơn giản là nó khó chịu lắm.

“Khoan, hiệu ứng của [Truy Tìm]… cũng tăng lên sao?”

Nó nhảy từ 10m lên 500m ngay lập tức luôn. Khỉ gió thật.

Cơ mà, Truy Tìm thì khác hẳn mấy kỹ năng tấn công kia, tôi không cần phải cẩn thận khi dùng nó. Hơn nữa, hiệu ứng của Truy Tìm tăng lên rõ ràng là điều đáng mừng.

Trong lúc tôi cứ tự vui buồn luân phiên như thế, Saria chạy đến.

“Saria! Anh làm được rồi, anh… cuối cùng cũng có thể lừa mọi người rằng anh là người!”

“? Em không hiểu ý anh nhưng mà… làm tuyệt lắm!”

Saria trả lời tôi cùng một nụ cười nhẹ nhàng, và trái tim tôi cũng nhẹ tâng ra.

Tuy nhiên, dù cho tôi có thể [Lừa] rằng tôi là người, tôi không thể [Thể Hiện] mình là một con người được.

Nhưng, từng này với tôi bây giờ là quá đủ. Thêm chút nào nữa, tâm hồn tôi sẽ ăn đòn no đấy.

Sau khi phè phỡn với Saria hết chuyện này đến chuyện khác, đột nhiên Saria nhìn chằm chằm lên đầu tôi với khuôn mặt cực kỳ ngạc nhiên.

“Chuyện gì vậy?”

“Seiichi, cái mũ…”

“Mũ… cái mũ bảo hiểm?”

Tôi nghiêng đầu không hiểu lời Saria.

Chuyện gì không ổn xảy ra với cái mũ của tôi à?

Và rồi, Saria nói với tôi hiện trạng của cái mũ.

“Sáng, nó đang sáng lên……”

“Eh, nó sáng lên…… wa?”

Tôi đáp lại theo bản năng.

Không… cái mũ sáng lên? Tôi không hiểu. Cái tình huống gì thế này?

Tuy nhiên, Saria lúc này đang thực sự nhìn vào cái mũ bảo hiểm, và bất ngờ.

Chỉ có mỗi Saria ở cạnh tôi và tôi tính cởi mũ ra để nhìn.

“……”

Tôi sẽ nói luôn kết luận nhé.

“Nó đang sáng thật……!”

Eh, chuyện gì đây?! Cái tình huống gì đây?! Thật không thể hiểu nổi?!

Hơn nữa, đây là kiểu anh sáng vừa dịu vừa nhẹ, và dù sao đi nữa cũng không gây hại cho mắt――――

PIKAAAAAAAAAAAA!

“Mắt, mắt mìnhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!”

Saria và tôi lập tức che mắt lại và lăn lộn đau đớn.

Ngay lập tức, tôi thả cái mũ và chống tay xuống đất.

Oi, đừng có phát ra ánh sáng mạnh như thế lúc ta vừa mới thấy nhẹ nhõm chứ!

Mà khoan nghĩ đến đã, nó có khả năng đã gây tổn thương cho mắt rồi không?! Đây là lúc để Tiến Hoá à! Bộ nó thích sáng lên kiểu như thế chăng?!

Tuy chúng tôi không thể mở mắt ra một lúc, nhưng sau một thời gian, thị giác của chúng tôi hồi phục lại.

“Leo lét…”

“Uuu……”

Trong lúc cau mày vì cơn đau vẫn chưa tan hết, một thứ hay ho nhảy vào mắt tôi.

“… Cái gì đó?”

Thứ nằm trong tầm thị giác của tôi là một cái áo choàng kỳ lạ.

Hơn nữa, nếu tôi nghĩ lại, chỗ cái áo đang nằm chính là nơi cái mũ rơi khỏi tay tôi hạ cánh xuống.

Tôi tiến lại gần cái áo và nhặt lên.

“… là một cái áo choàng.”

Tôi nhặt cái áo choàng hoàn toàn độc một màu đen không có đến dù chỉ một đường nét hoa văn.

“Không không không không, cái mũ kia biến đi đâu rồi?”

Vừa mở cái áo ra vừa tìm cái mũ, một thứ trông như một tờ giấy trắng rơi ra khỏi cái áo.

“Seiichi, cái gì đó rơi ra kìa?”

Saria nhặt tờ giấy rơi xuống và đưa cho tôi.

“Cái quái gì đây?”

Phần mở đầu của tờ giấy được đưa cho tôi, nội dung trên đó y như một lá thư vậy.

[Chào, ta là cừu-san]

“Là ngươi à?!”

Tôi siết tờ giấy bằng toàn bộ sức mình.

“Oi, lá thư này là của con cừu gửi đến?!”

Tôi không hiểu nổi, nhưng tôi quyết định đọc nó vào lúc này.

[Trước hết, chúc mừng vì đã thăng cấp. Cậu càng lúc càng vững vàng đi xa hơn cái khái niệm con người kia.]

“Để ta yên!”

Khoan, sao hắn biết tôi đã thăng cấp?!

[Giờ thì, ta nghĩ cậu đang bối rối vì cái mũ đột nhiên sáng lên. Vì thế nên, xin hãy thử nhớ lại. Ta đã giải thích về việc cái mũ sẽ tự động cởi ra. Cái mũ đó đã biến thành áo choàng, và đó là sự thực. Nói cách khác, ánh sáng phát ra chứng minh rằng mũ đã [Tiến hoá] thành trạng thái mới.]

“Trạng thái mới là sao?!”

Ra là cái mũ tiến hoá? Tôi không hiểu mình đang nói với cái gì nữa!

[Nên, điều kiện để cái mũ tiến hoá là Seiichi phải leo cấp và nâng kỹ năng [Nguỵ Trang] đến một trị số nhất định. Khi cấp độ tăng lên, ta sẽ nhận thức được hiệu ứng của Nguỵ Trang trở nên thay đổi.]

Ra là vậy… thế nên, ngươi mới biết ta đã thăng cấp.

[Bởi vì hiệu ứng của Nguỵ Trang đã thay đổi, nó không còn cần thiết phải che đậy ngoại hình của Seiichi bằng một cái mũ nữa vì cậu đã trở lại hình hài ban đầu.]

“Ta nghĩ ban đầu cũng chẳng cần đến nó.”

Một nửa thời gian của con cừu kia là để giết chơi phải không? Tôi mệt cái này lắm rồi.

[Trở lại hình dạng cũ thì cũng ổn thôi, nhưng một vấn đề sẽ xuất hiện đây. Vì vậy nên, ta đã chuẩn bị một cái áo choàng có khả năng đặc biệt không gây ra sự chú ý của thế giới này. Thêm nữa là vì cái áo choàng là bằng chứng cho một phù thuỷ, nên cậu có thể lấy le với mấy lính lệ-san.]

Tôi hiểu rồi. Nếu đây là thế giới hão huyền thì cái này là áo choàng nhỉ… công nhận là nó đáng tin cậy hơn nhiều mũ bảo hiểm.

[Nó có thể giấu được ngoại hình, nhưng hiệu ứng không phải đặc biệt dành cho áo choàng đâu. Về phần đó, ta hi vọng cậu có thể hoàn toàn hiểu được.]

Oi. Nó không phải là tiến hoá nếu không có hiệu ứng nào được thêm vào, nó giống như thoái hoá hơn. Maa, cái áo choàng rõ ràng là nhìn dễ chịu hơn…

Khoan…

“Điều kiện rõ là hỏng rồi, con cừu này”

Ngươi nói gì cơ… Tôi đang lịch sự đấy nhé, tên đần.

Với lại, tự nhiên có cảm giác nhẹ nhàng. Tại sao lại vậy chứ?

[Bởi vì nửa con cừu này được làm từ sự nhẹ nhàng mà]

“Are?! Đây là thư phải không nhỉ?!”

Lá thư đang trả lời lại những điều tôi nghĩ trong đầu?! Ngạc nhiên vãi!

[Maa, có nhiều chuyện sẽ dẫn đến nhiều chuyện khác nhưng với cái áo choàng tiến hoá này, ta mong cậu sẽ bình yên. Từ Cừu đáng yêu.]

“Vô ích thôi, mình chẳng thể theo kịp nổi…!”

Cừu đáng yêu gì chứ? Tởm kinh dị!

“Nee, nội dung trong đó nói gì vậy?”

Nhìn tôi vừa đứng vừa nổi da gà đọc thư của con cừu, Saria thắc mắc hỏi.

“Chậc… kiểu như là, cái mũ bảo hiểm này đã tiến hoá thành áo choàng, chăm chỉ thêm nữa trên nhiều cấp độ.”

“… ý anh là sao?”

Un, ngay cả tôi còn chẳng hiểu mình vừa nói gì.

“Cơ mà dù sao thì! Chúng ta lại lên đường đến thành phố tiếp nào!”

Tôi lập tức mặc chiếc áo vào và hất mũ trùm đầu lên.

“Seiichi, ngầu quá!”

“Cảm ơn em!”

Gì đây? Trước đây, Saria luôn nói tôi ngầu dù cho tôi có làm gì. Dù tôi cũng nghĩ Saria đáng yêu mặc cho mọi điều cô ấy làm…… trừ vụ cô ấy biến thành khỉ đột khi đang mặc quần áo.

Và thế là, chúng tôi lại một lần nữa lên đường đến thủ đô. (Trans: chưa đến sao biết thủ đô cmnr)

◆◇◆

“O!”

“Là thị trấn. Thấy thị trấn rồi!”

Một ngày trôi qua sau khi cái mũ biến thành áo choàng, chúng tôi đã đến vị trí có thể nhìn thấy một thị trấn lớn ở đằng xa.

“Vậy là thông tin của Zeanosu sau cùng lại chính xác?”

Thực tình là, tôi nghi ngờ cái thông tin lấy được ở Zeanosu. Dù sao thì, nó là thông tin của 1,500 năm trước. Rõ ràng là nó không thường được tin tưởng.

Tuy nhiên, coi bộ mấy vụ sợ hãi tưởng tượng là chấm hết rồi đó. Chúng tôi đã đến nơi có thể thấy được thị trấn.

“Cơ mà… tuyệt vời thật đấy.”

“Hm? Chuện gì vậy?”

“Không… anh đến đây nhờ thông tin của Zeanosu.”

“Un, nghĩ lại thì, đúng là vậy.”

“Và chuyện là… dù kiến thức của Zeanosu có tuổi đời đến 1,500 năm, nhưng thật tốt khi thấy một thị trấn vẫn còn nằm ở đây, ngay tại vị trí đó…”

Tên thị trấn có thể đã thay đổi hoặc nó có thể là lãnh địa của nước khác, nhưng tôi cảm thấy ấn tượng vì sự thật là mọi người vẫn sống như thế đến bây giờ, ở một vùng đất đó.

“Vậy sao… Seiichi là con người mà. Quỷ như chúng em đặc biệt thích sống ở những nơi thoải mái và ấm cúng.”

Saria vừa nói vừa cười ngượng ngạo.

“Sự thực là chúng có đi tìm đất nuôi trồng, đấu tranh để được ở lại hoặc bị đuổi đi bởi lũ quái vật mạnh hơn, nhưng em nghĩ thấy nó vẫn còn tồn tại thực là tốt.

“Heee”

“Rõ ràng là, có nhiều nguy hiểm, em đã chiến đấu với quái vật nhiều rồi, và cũng bỏ chạy nữa? Nhưng, ngoài những điều đó ra, sống ở nơi đó thực sự thoải mái…”

Quả đúng như tôi nghĩ, khu rừng đó là một nơi đầy kỷ niệm với Saria.

“Nếu vậy, thực sự có tốt không? Khi bắt đầu đi với anh…”

Rời một nơi thoải mái như thế, để theo tôi có thể khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Nhưng Saria xoá ngay cái suy nghĩ đó trong đầu tôi.

“Unn. Không phải em nói với anh rồi sao? Nơi em đến là nơi có Seiichi! Với lại, lý do em ở trong nơi đó và nghĩ nó tốt đến vậy là vì em được gặp Seiichi.”

“……”

Ugh xấu hổ quá. Khỉ thật, đúng là xấu hổ chết mất.

Saria, người vừa nói ra những lời xấu hổ đó không một chút nao núng, nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Uwa… nói chuyện về người yêu mình một cách dễ thương đến vậy, tôi…

Tôi phải cảm ơn cái mũ kia vì đã biến thành cái áo để che đi mặt tôi. Mặt tôi chắc chắn là đỏ bừng lên rồi.

“Chúng ta, vậy thì giờ chúng ta, đi, đi nào!”

“Un!”

Dù giọng tôi đầy hoảng loạn, nhưng Saria không hề để tâm đến và còn gật đầu đầy hứng khởi nữa.

Trong khi đi tiếp đoạn đường cuối cùng đến thị trấn, không có vụ quỷ tấn công đặc biệt nào hay chút tiến triển gì khoản cướp đường xuất hiện, và kết quả là chúng tôi đã đến trước cổng vào thị trấn.

“Lớn quá!”

“Un, nó lớn thật đấy!”

Khi Saria cùng tôi đến trước cánh cửa, những lời đó chợt thốt ra khỏi miệng một cách tự nhiên.

Có lẽ thị trấn này được tường thành bao quanh, và cánh cổng thì phô ra độ nặng lẫn độ dày đến 10m của nó.

Làm thế nào mà cánh cổng lớn thế này có thể được xây vậy? Có phải từ đầu đã có cánh cổng to phạc sừng sững ở đây không thế?

Maa, chắc là có lý do cả.

“Giờ thì… ta nên làm gì đây?”

Tôi nhìn xung quanh trong lúc nói.

Ngay sau đó, tôi thấy một người trông giống như gác cổng đứng ở đó và từng người đi qua cổng đưa thứ gì đó cho người lính này.

“Đó có phải là… chốt kiểm tra không?”

“Trông không giống vậy sao?”

Saria coi bộ cũng nghĩ theo hướng tương tự. Khoan đã, em có biết chốt kiểm tra là gì à. Em là quỷ mà phải không?

Dòng suy nghĩ của tôi tự nhiên bị đè lên bởi cái ý nghĩ đó.

… Tệ rồi đây.

Tôi hoàn toàn quên bẵng đi một vấn đề mà đến bây giờ mới nhận ra.

Đó là――――

“Saria, em thuộc chủng tộc nào?”

Cái đó đấy.

Chuyện này quá tệ phải không?! Chốt kiểm tra thì rõ ràng phải kiểm tra trạng thái đúng không nhỉ?!

May thay tôi có [Nguỵ Trang] để giấu điểm trạng thái của mình…!

Khoan, tôi thắc mắc liệu có món gì có khả năng nhận dạng không nữa đây. Hay là có những hội nào cung cấp loại hàng như thế không?

“Bỏ qua một bên đi…! Saria!”

“Chuyện gì?”

“Em thuộc chủng tộc nào?!”

“Eh?… ah”

Saria xem ra cũng nhận ra rồi.

Nếu chủng tộc của Saria là Kaizer-Kong hay là quỷ, chuyện này chắc chắn sẽ gây rùm beng lên hết! Lính tráng sẽ kéo đến như bay cho xem!

“…Phải rồi ha! Giám định cao cấp có thể nhận dạng chủng tộc của em!”

…Không, đợi chút? Nếu tôi không nhầm, tôi đã từng thử kiểm tra trạng thái của Aoyama trong lớp học và bởi do sự khác biệt về năng lực quá lớn, nên tôi không thể thấy được gì ngoài tên?

…Chuyện này, ổn mà phải không? Ý tôi là, giờ tôi đã là một con quái vật. Ah, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy buồn chút đỉnh khi tự mình nói điều đó.

Thôi thì khỏi rườm rà thêm nữa, làm thử thôi.

“Giám định cao cấp!”

Chẳng có lý do gì đặc biệt để rớt lệ oà lên vào lúc này. Nhưng đừng lo về chuyện đó!

Chủng tộc: Khỉ Đột (Nhân Thú)

Giới tính: Cái (Nữ)

Chức nghiệp: Quyền Sĩ

Tuổi: 17 (17)

Cấp độ: 775 (7)

Ma lực: 10,000 (30)

Tấn Công: 30,000 (300)

Phòng Thủ: 20,000 (30)

Tốc Độ: 300,000 (30)

Nội Năng Ma Pháp: 5,000 (50)

Kháng Ma Pháp: 5,000 (50)

May Mắn: 100,000 (100)

Quyến Rũ: Quá Lớn (100)

“Wei!?”

Không biết tại sao nhưng thật sự là tuyệt vời!

Mà đúng hơn, điểm trạng thái quá cao không?! Điểm cao quá sao?! Quyến rũ thì không thể đo được?! Quá ghen tị à nha!

Chủng tộc! Là khỉ đột?!… Không, chuẩn xác là thế rồi!

Nhưng, tôi dám nói rằng khi một con người kiểm tra trạng thái, những con số và thông tin cá nhân hiện lên sẽ là những cái trong ngoặc đơn kia. Maa, dù cho vậy đi nữa thì bảng trạng thái này rất không cân xứng trên nhiều cấp độ.

Tuy nhiên… Saria là quyền sĩ eh. Cơ mà chắc là do cô ấy chiến đấu bằng chính đôi tay lực lưỡng trong trạng thái khi đột, nên nó cũng hợp lý…

Bỏ qua chuyện đó đi, tôi vừa nhận ra mình không thể xem kx năng của đối phương bằng [Giám Định Cao Cấp]. Maa, cũng chẳng phải vấn đề to tát.

“Tạ ơn Chúa… Saria, em trông không khác gì một nhân thú vào lúc này đâu.”

“Nhân thú? Chuyện đó, là sao”

“Nếu anh không nhầm, thì nó giống như kiểu một bán nhân ấy.”

Bằng những kiến thức tôi được thần ban cho, chuyện có vẻ là như thế.

“Vậy thì em có thể đi qua chốt kiểm tra mà chẳng phải lo lắng gì.”

“Em hiểu rồi! Vậy thì, ta đi thôi!”

“Kh, khoan!”

Saria nắm tay tôi và dẫn đến chốt kiểm tra xếp hàng.

Sau một hồi đứng đợi, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi.

“Được rồi, người tiếp theo~”

“Etto…”

“Rất vui được gặp ông.”

Trong khi tôi thì chần chừ, Saria nói rất chi là vô tư. Tôi đúng là, hoàn toàn vô dụng mà…

“Uo?! Một cô gái siêu dễ thương xinh đẹp…”

Người lính đứng ở chốt kiểm tra ồ lên một tiếng rõ to.

Ông ta mặc giáp bạc và đeo một thanh kiếm ở hông trái.

Râu không cạo rõ mồn một, tóc rối, tuy ông ta có đôi mắt đầu tham vọng nhưng có lẽ ông ta chắc không phải kẻ nào đó vô dụng đâu.

Cơ mà cái bộ dạng đó là quá thô lỗ khi gặp một người nào đó lần đầu đấy!

“Eto, nói chuyện phiếm là không hay đâu… Thế giờ, trước tiên, xin hãy xuất trình thẻ nhận dạng?”

Đây rồi! Quả nhiên là hỏi câu đó thật! Nhưng tôi không có!

Tuy nhiên, dù cho tôi có gây phiền toái cỡ nào, tôi không có nghĩa là tôi không có thật.

Nên tôi quyết định thành thực mà nói ra thôi.

“Xin lỗi… nhưng cả cô ấy lẫn tôi đều không có thẻ nhận dạng…”

“Haa? Không có sao? Chuyện đó, là không thể mà? Bình thường thẻ ID được cấp ngay khi sinh ra? Ngay đến nô lệ còn thẻ ID…”

“Chuyện đó thì tất nhiên… nhưng, tôi làm mất rồi.”

“Làm mất rồi sao… maa không có vấn đề gì. Đôi lúc cũng có người toàn nói thế.”

Thật đấy à! Tôi còn nghĩ đó là vị trí xã hội của chúng tôi nữa!

Trong lúc âm thầm mừng rỡ, người trước mặt gọi một người khác ngay cạnh và hỏi điều gì đó.

“Đợi một chút, giờ thì, xin hãy mang [Viên Ngọc Của Sự Thật] ra đây.”

“[Viên Ngọc Của Sự Thật]?”

Tôi bối rối trước câu nói tôi chưa bao giờ biết đến được thốt lên đột ngột như thế.

Và rồi, người lính thở dài và mắt nửa nhắm nửa mở nói.

“Cậu… cậu nói chuyện nghiêm túc đó chứ?”

“Tôi nghiêm túc cực kỳ đấy, thế nó là loại thức ăn gì?”

“Nó không phải đồ ăn!”

Un, vâng vâng tôi biết. Tôi chỉ đùa thôi mà.

“Giải thích ngắn gọn thì, nó là một loại công cụ để tìm ra tội ác ghi lại trên một người.”

“Thật tuyệt vời.”

“Maaa. Người làm ra cái này đúng là thiên tài…”

“Nó được làm ra sao?!”

Eeh, thứ hay ho như thế mà cũng có thể làm ra được sao?

“Ou. Maaa, đó là một người thượng cổ… à nó tới rồi này.”

Khi ông chú vừa nói, người lính được sai đi lấy thứ đó vừa rồi mang ra một món giống như một viên pha lê to như quả bóng rổ.

“Ja, hai người. Giờ thì, đặt hai tay lên món này đi?”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi bắt đầu trước nhé?”

“Un.”

Sau khi được Saria đồng ý, tôi đặt hai bàn tay lên viên pha lê.

Rồi sau đó, một lúc trôi qua, ánh sáng xanh nhạt phát ra từ viên đá.

“Được rồi, cậu ổn. Giờ, đến lượt cô gái xinh đẹp này.”

“Hai.”

Khi Saria đặt tay lên viên pha lê, cũng một luồng ánh sáng xanh nhạt tương tự tôi phát ra.

“Được rồi, cả hai đều ổn. Tuy nhiên, cậu phải trả 2 đồng bạc cho ta làm lệ phí vào cổng, như vậy có ổn không?”

“Tốt ấy chứ… nhưng chỉ hai đồng cho một người thôi à?”

“Không, là hai đồng cho hai người. Nói cách khác, mỗi người một đồng.”

“Tôi hiểu rồi… đây, của ông.”

Tôi nhanh tay lấy hai đồng bạc và đưa cho ông chú kia.

“Ou, tất nhiên rồi. Khoan, cậu chỉnh sửa bộ dạng của mình một chút được không?”

“Eh?”

Khi bị nói một cách đột ngột như thế, tôi chỉ có thể đáp lại mà chẳng thèm suy nghĩ.

“Tuy là nó mang một ý nghĩa khác nhưng khi so với cô gái xinh đẹp bên kia, cậu rõ ràng là một người khả nghi. Khi ở trong thành phố này, hãy chú ý cách hành xử của mình.”

“…vâng”

Erm… con cừu kia…! Thứ này nổi chết bỏ ra đấy!

…Maa, nhưng nó vẫn đỡ hơn nhiều so với cái mũ bảo hiểm nguyên mặt phải không nào. Un un.

Tuy nhiên, tôi nghĩ điểm trạng thái không bị kiểm tra là một điều đáng mừng. Maa, đúng là cẩn thận lúc nào cũng tốt.

“Giờ mới nghĩ đến chứ, nếu hai người đi làm lại thẻ ID mới thì chuyện sẽ tốt hơn nhiều đấy.”

“Etto, khi nào tôi gia nhập vào hội mạo hiểm gia, tôi sẽ làm thẻ nhận dạng nhưng…”

Tôi nhất định sẽ làm nếu tôi gia nhập. Làm ơn để yên như thế đi. Làm ơn đấy.

Thế nhưng, ngay khi tôi nói với ông chú, mặt ông lập tức dãn ra đáng kể.

“A, are? Tôi đã làm gì à?”

“C, cậu… cậu vừa bảo muốn gia nhập vào hội của thị trấn này?”

“E, ehh…”

Chẳng hiểu vì lý do gì, bầu không khí bắt đầu trở nên tệ đi và ông chú đột nhiên nắm lấy vai tôi khi tôi rụt rè gật đầu.

“Được rồi dừng lại ở đây đã. Cậu, cậu có bình thường không vậy?”

“Không, ở đâu ra câu đó thế?!”

Bình thường là gì?! Tôi không hiểu ý nghĩa của câu đó!

“Tại sao trong tất cả cậu lại đi chọn hội ở thị trấn này?”

“Bởi, bởi vì…”

“Không có bởi vì!”

“Eeh…”

Có vấn đề gì sao, ông chú này…

Nhưng có lẽ do đây là thị trấn gần nhất, nên chẳng thể làm gì hơn nhỉ? Hay nói đúng hơn là, tại sao ông chú này lại sợ đến thế?

“Khỉ thật. Nữa rồi… số lượng nạn nhân ở cái nơi đó sẽ tăng lên nữa…?!”

“Khoan đợi chút. Ông vừa nói điều gì đó gây nhiễu đấy?!”

Nạn nhân?! Thế quái nào?!

Vừa cảm thấy khó chịu đến kinh khủng với cái thứ mà chúng tôi sẽ phải đối mặt ở hội từ thời điểm này, ông chú nhìn tôi và Saria bằng một con mắt cực kỳ nghiêm trọng.

“Nghe cho rõ nhé? Nếu chuyện gì xảy ra, đến chỗ của ta ngay! Ta sẽ tư vấn cho hai người! Nhất quyết không được vội vàng bắt chước ai đấy!”

“Etto…”

“Nghe ta nói không?!”

““Ha, hai!””

Tôi và Saria cùng đồng thanh trả lời.

“Được rồi!… otto, phần tự giới thiệu quan trọng vầy mà chưa làm. Tên ta là Claude Shuraizer. Cứ tự nhiên mà gọi ta là Claude. Ta cũng chẳng cần đến kính ngữ gì đâu.”

“Vậy thì, tôi cũng chẳng cần phải ngại gì… tôi là Makoto Seiichi. Hân hạnh.”

“Tôi là Saria! Hân hạnh!”

“Ou! Vậy thì, một lần nữa――――”

Sau khi ngừng lại ở đoạn đó, Claude dõng dạc nói to một lần nữa.

“Chào mừng! Đến với Đế Đô này, Terviel!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Teyvat ak ? =))
Xem thêm