Tập không rõ
Chương 5: Mắt kính-kun, từ lâu đài Nastiara đi tìm chị gái
6 Bình luận - Độ dài: 2,276 từ - Cập nhật:
Vì tôi bị bắt phải đợi vài ngày, nghĩa là tôi không thể rời thủ đô hoàng gia trong vài ngày. Lệnh ban bởi vua. Tôi không biết bao nhiêu về ông già đã ban lệnh. Cũng chả biết anh bạn già đã ban lệnh đó đã biết được sự khó khăn đến chừng nào. (Trans: đoạn này hơi tối nghĩa)
Bất kể thế nào, vì tôi không thể rời được, tôi có lẽ cũng nên làm những gì tôi cần làm trong khoảng thời gian này.
Đầu tiên, tìm bà chị Horun cái đã.
Việc tìm kiếm về kính có thể đợi sau.
Quả là một kĩ thuật tuyệt vời (nói cái kính), nhưng ai cũng có thể biết được với chỉ một cái liếc là cấu trúc của nó khá đơn giản. Tôi không nghĩ tôi sẽ có thể học được gì từ những cuộc nghiên cứu qua loa.
Chắc chắn là tôi sẽ phải đi vào phần chi tiết kĩ thuật. Sẽ mất khá nhiều thời gian nếu như tôi định bắt đầu.
Theo như lá thư chị đã gửi, chị ấy đã trở thành một mạo hiểm gia ở thủ đô hoàng gia.
Những mạo hiểm gia thi thoảng có dừng lại ở làng tôi, nên tôi cũng đoán được đó là nghề gì.
Kết luận lại từ những gì dân làng nói, nếu như tôi nhớ chính xác, mạo hiểm gia săn Ma Thú, thu thập dược thảo và quấy rối đám tân binh hứa hẹn để bắt họ tuân theo trật tự thứ hạng, mặc cho cơ thể khổng lồ và thái độ của họ, họ thật sự chỉ là một quân đội ngỗ ngược của mấy kẻ bần tiện và ích kỉ.
Họ không có công việc làm cụ thể, thay vào đó họ tuyệt vọng dựa vào những ủy thác để dành dụm từng chút đủ sống qua ngày. Cũng như, họ ăn những thứ lượm từ dưới đất, và thường xuyên thất bại vì say rượu. Họ nợ nần vì bài bạc, rồi thỉnh thoảng kết cục dẫn đến việc nhận những nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao một cách ngu ngốc vì họ cần một khoảng tiền để trả nợ.
Chắc chắn không có gì hợp hơn với chị của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ từ nhỏ, Horun luôn là một kiểu người không thể bị ràng buộc bởi các khái niệm thông thường như ‘bình thường’ hay ‘bình tĩnh’.
Cũng như, chị ấy thường ăn những thứ lượm từ dưới đất.
Khi ăn thịt, chị ấy sẽ luôn không bao giờ gặm xương.
Cái lúc mà chị ấy chôn xương xuống nói rằng ‘nó sẽ mọc lên một cây thịt’, tôi thật sự nghi ngờ về sự tỉnh táo của chị ấy.
Làm sao tôi có thể giả vờ không liên quan khi việc thấy chị ấy đã chiến đấu với một con chó đã đào khúc xương lên là một kí ức khó quên của tôi.
“Xin thứ lỗi~”
Nhiệm vụ của tôi đã được quyết định.
Hãy hỏi người gác cổng đang thận trọng nhìn tôi với vẻ mặt trang nghiêm ở nơi mái ấm của các mạo hiểm gia.
“......”
“Xin lỗi~”
“.............”
“Xin lỗi, có vài thứ tôi muốn hỏi.”
“............”
“Xin—”
“Đúng là lì lợm! Tao đang làm việc, đừng nói chuyện với tao!”
Uwaa, đáng sợ quá. Hắn ta nổi giận rồi.
“Cứ tưởng anh bơ tôi vì đang ở giữa công việc chứ.”
Vì anh ta không hề nao núng, tôi lại bước lại gần anh ta mỗi lần tôi gọi lần nữa. Tôi đã gần đến mức có thể dùng tay chạm vào anh ta.
“Đó chính xác những gì tao đang làm! Tao bơ mày là cố ý đấy! LÀ CỐ Ý ĐẤY! Hiểu rồi thì đừng làm phiền tao nữa!”
“À, ra là vậy. Vậy thì, tôi có thể tìm được mạo hiểm gia ở đâu?”
“Đừng có nói chuyện với tao khi đang làm việc!”
“Hướng này à? Hay là hướng kia?”
“......Đi theo đại lộ ở phía trước, cậu sẽ tìm được Hộ Mạo hiểm gia gần lối vào thành phố.”
Dù cho anh ta có tặt lưỡi, gác cổng vẫn trả lời rõ ràng câu hỏi của tôi. Thật là nhẹ nhõm. Con người thành phố có một ấn tượng vô tâm và lạnh lùng như vầy, nhưng có lẽ như không hoàn toàn đúng.
“Cảm ơn~”
Tôi nói lời cảm ơn, nhưng anh ta không đáp lại nữa. Hẳn là anh ta đang xấu hổ.
Được rồi, đã có thông tin cần thiết.
Hội mạo hiểm gia à. Tôi cũng đã từng nghe qua. Đi xem thử nào.
Trong khi tôi đi xuống tuyến đường lớn nhất trong số các tuyến đường, tôi thấy một tòa nhà gồm những người mang giáp và đeo kiếm, rìu đi ra đi vào.
Ngay lập tức tôi nghĩ rằng.
Đó là Hội mạo hiểm gia.
Trên bảng cũng nói vậy, như thể đang phô trương ra vậy.
Nhưng quả thật có rất nhiều người......tôi có thể không vô được không?
Và chuyện đó nữa nhỉ? Nếu tôi vào trong, một mạo hiểm gia hói đầu với một nhân cách thậm tệ và kĩ năng nữa mùa sẽ đến khiêu chiến tôi, phải không? Hahhhh (thở dài).
......Nhưng tôi vẫn không thể không vào phải không? Không phải là tôi không quan tâm đến Horun, dù cho tôi chưa gặp lại chị ấy sau hai năm trời.
Không còn cách nào khác. Nhẹ nhàng lướt vào thôi.
Tôi đợi được một lúc, cho đến khi tôi thấy một người đàn ông to lớn đang mang bộ giáp loàng xoàng trông y chang một mạo hiểm giả. Trước khi anh ta vào, tôi xóa bỏ sự hiện diện của tôi và theo sau anh ta vào trong tòa nhà.
Rồi tiến vào bên trong với một khuôn mặt vô tội và chiếm một chỗ ngồi. Không phải ở một cái bàn nhiều người có thể ngồi vào, mà là ở quầy tiếp tân dành cho những người đi một mình.
Tôi đã không bị nhìn thấy.
Tôi không hề cảm thấy một ánh nhìn nào lên tôi. Có vẻ như việc đột nhập của tôi đã thành công.
——Không, lầm rồi.
Có một người đang nhìn tôi. Từ phía sau lưng.
......Hmmm.......ồ, là nam, mạnh thật. Ý tôi là cái người đang nhìn tôi. Chắc chắn mạnh hơn tôi rất nhiều.
Nếu như người đó là một con thú hoang, thì nó không phải là con mồi của tôi, mà là một con dã thú đang tìm con mồi như tôi. Cặp mắt đó đang nhìn thẳng vào tôi, vượt qua biển người mang trang bị tận răng kia. Thậm chí còn khiến cho cảm giác cá nhân của tôi trở nên bối rối, không hay rồi đây.
“......Ể? Chào mừng......?”
Có một nữ nhân nhìn tôi với bộ mặt ‘cậu ta ở đó từ khi nào vậy?’. Ra đó là tiếp tân. Bọn họ không có trong làng chúng tôi.
Cô tiếp tân đang bận rộn với việc bon chen trong nhà bếp mang thức ăn và nước uống cuối cùng cũng nhận ra tôi khi ra sau quầy tiếp tân để lấy cái chai gì đó. Dù sao mắt chúng tôi có chạm nhau qua quầy.
Người này chắc chắn nghĩ rằng tôi tự dưng xuất hiện.
Dù cho cô ấy mới chỉ đi ngang qua tôi. Cô ấy không hề nhận ra từ nãy giờ.
Tôi không hẳn là muốn gọi món gì, nhưng......ồ phải rồi, tôi vẫn chưa ăn sáng. Có lẽ nên ăn ở đây luôn.
“Làm ơn cho tôi cái gì đó giống bánh mì và cái gì đó giống súp.”
Tôi không biết ở đây họ phục vụ món gì, vậy nên tôi đưa ra một order không rõ ràng.
“Giống, bánh mì-.....?”
Vì tôi không thể tưởng tượng ra được những mạo hiểm gia ra vào nơi này sở hữu sự giàu có đáng kể, menu ở đây có lẽ không đắt thế. Để cô tiếp tân chọn món hộ là ổn rồi. Nhưng tôi vẫn đang canh chừng việc chém giá. Nếu như nó đắt thì tẩu vi thượng sách.
“A, ưm, set bữa sáng ổn chứ ạ? Bao gồm bánh mì, súp và trái cây.”
“Ah, vậy thì cho tôi cái đó đi.”
Vậy.
Giờ thì, tôi đã đặt món xong, vậy là tôi có thể tìm chị tôi......nhưng có vẻ như chị ấy lúc này không có ở đây.
Giữ tầm nhìn về phía trước, tôi thăm dò những hiện diện ở đây.
Lúc này, tổng cộng có 20 mạo hiểm gia trong hội. Trong số sáu cái bàn, năm cái đang được sử dụng, và dòng người qua lại ở cửa rất đông.
Nhìn cách họ nhìn vào tờ dấy dán trên tường rồi quay lại nói chuyện với đồng bạn hay đi thẳng ra ngoài hội, tôi suy luận được những tờ giấy kia hẳn là tờ ủy thác ghi chi tiết nhiệm vụ hàng ngày.
Ừm, chị không có ở đây.
Và, như lúc trước, vẫn còn một người đang nhìn vào tôi. Tôi không biết ý định của họ là gì, nhưng họ mạnh hơn tôi, nên tôi không hề có ý định gây hấn.
Chết, tôi có cảm giác như người đó đang tiếp cận tôi.
“——Chàng trai trẻ.”
Tôi nghĩ tôi vừa nghe giọng một phụ nữ đang gọi ai đó. Mà, chẳng có gì bảo đảm là nó hướng thẳng về tôi.
“——Này, chàng trai trẻ.”
Cô ấy chọn lấy một ghế ở quầy tiếp tân ngay cạnh tôi và có vẻ đang nhìn về hướng tôi.
Không, không, không, vẫn chưa chắc mà.
Không thể chắc chắn là cô ấy đang gọi tôi. Vẫn có khả năng cô ấy gọi ai đó bên cạnh tôi. Dù cho chả có ai thích hợp để gọi là ‘chàng trai trẻ’ ở phía đó.
“——Cảm ơn vì đã đợi.”
Trong khi tôi vẫn chai lì với cái thái độ ‘chả liên quan tới mình’, nữ tiếp tân đã quay lại với đồ ăn của tôi. Ồ, nhìn ngon đấy. Ổ bánh mì trông không khác lắm với những cái tôi ăn ở làng tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ăn món súp thơm như này. Họ đã bỏ gia vị nào đó mà tôi không biết vào à? Thậm chí còn có thịt nữa. Quả là một bữa tiệc vào sáng sớm. Cảm ơn vì bữa ăn. (Trans: Itadakimasu!!)
“——Ồ, xin chào, Lorobel. Có chuyện gì vậy?”
Tôi vẫn giữ cái thái độ ‘không liên quan tới mình’ ngay cả khi nâng tô súp của tôi lên, nhưng nữ tiếp tân đã bắt chuyện với người phụ nữ ngồi cạnh tôi.
Nghe thử nào.
Sao cô ta lại nhìn tôi, và sao cô ta lại bắt chuyện với tôi. Đó là những gì tôi muốn biết. Dù mà, vẫn chưa thể khẳng định được là cô ấy có chuyện cần nói với tôi......Hahhh, có vẻ như tôi làm quá rồi. Vì cô ấy đã đến ngồi cạnh tôi luôn mà.
“Ồ, tôi hiểu rồi. Cô đang cố tán tỉnh cậu ấy à? Nhưng không phải cậu ấy còn hơi trẻ sao? Dù cho cậu ấy có một khuôn mặt dễ thương.”
“Hả, không. Chỉ là có một số thứ tôi thấy khá tò mò.”
Nhưng tôi rất yêu cầu cô đừng có tò mò dùm cái.
“Cô biết đứa trẻ này à?”
“Không, là lần đầu tiên gặp mặt. Này, chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, phải không?
Nữ tiếp tân nhìn tôi.
Nhưng chả có gì có thể đảm bảo là cô ấy đang nói chuyện với tôi, vậy nên tôi không nói gì hết cũng không nhìn vào cô ấy và tiếp tục húp tô súp của tôi. Mmm, món súp ở thành phố thật ngon. Tôi thắc mắc họ đã cho gì vào nó. Liệu có thật sự là một gia vị bí ẩn?
“.......Cậu ấy cứ toàn như thế này khi tôi gọi cậu ta.”
“Có vẻ cậu ấy không muốn liên quan đến những người khác. Cũng không hiếm mạo hiểm giả không muốn những người khác làm phiền họ, phải không?”
Nghe thấy chưa. Những mạo hiểm giả không muốn bị người khác làm phiền không hề hiếm, nghe thấy chưa? Dù cho tôi cũng chả phải là một mạo hiểm giả.
“Ahh......Tôi cứ nghĩ cậu đang nghe cơ chứ, vậy thì tôi sẽ nói những gì tôi muốn nói.
Đã hiểu rằng tôi không hề có ý định đáp lại, người phụ nữ cạnh tôi hình như đã quyết định kể tôi nghe lý do cô ấy bắt chuyện với tôi.
“Chàng trai trẻ, mắt kính của cậu. Tôi đang thắc mắc cậu đã lấy chúng ở đâu.”
Mắt kính?
...... Mắt kính của tôi, à.
Hiểu rồi, ra cô ấy có chuyện với mắt kính của tôi.
Sau khi chịu đựng được cái nhìn của nữ tiếp tân và người phụ nữ cạnh tôi được một lúc nữa, tôi đã nghĩ một chút, rồi ngoảnh mặt lên.
“Chuyện gì với mắt kính của tôi?”
Tôi không thích bị vướng vào rắc rối, nhưng vì cô ấy có chuyện với mắt kính của tôi, nên tôi cảm thấy chí ít cũng nghe cô ấy một chút cũng không sao.
Dù sao, tôi cần hải hỏi ai đó thông tin về chị. Người phụ nữ ngồi cạnh tôi——tên cô ấy là Lorobel? Ừm, hỏi cô ấy vài thứ nào.
6 Bình luận