Chẳng bao lâu sau đã có một nam một nữ trông như học sinh cấp ba, mặc áo giáp, xuất hiện trước mắt ông chú Zeros.
“Nhìn xem, không phải cà ri đang chờ chúng ta đây sao!”
Vẻ mặt đầy đắc ý, nam sinh đột ngột lên tiếng.
Trông sơ qua giống như một học sinh gương mẫu xuất sắc nhưng trong ánh mắt lại mang một chút kiêu căng ngạo mạn.
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!”
So ra thì thiếu nữ đứng cạnh lại rất khiêm tốn, muốn làm thiếu niên bình tĩnh lại nhưng không được thuận lợi cho lắm, cảm giác cô ấy rất vất vả khiến người ngoài nhìn vào phải đồng cảm.
Thiếu nữ buộc tóc thành đuôi ngựa, mắt đeo kính trông có vẻ rất nghiêm túc, bộ dáng đó khiến người ta muốn gọi cô là “lớp trưởng”.
Nói cách khác, là kiểu nhân vật mang ấn tượng rằng: “sẽ bị đẩy đi xử lý những chuyện phiền phức”.
Cứ nhìn thấy là không nhịn được phải cảm thấy đồng tình.
Hiện thân liên tục ngay sau đó là những thần quan theo hầu, mà cũng có khả năng là người phụ trách giám sát.
“Kệ chuyện đó đi, cà ri quan trọng hơn! Mau mau ăn thôi.”
“Trước đó thì phải chào hỏi người ta đã chứ, lỡ họ từ chối thì sao?!”
“Thì chỉ cần trưng thu là xong. Không sao đâu, chúng ta là Anh Hùng cơ mà?”
“Đó là ở Thần thánh quốc Mentis thôi! Nơi này là quốc gia khác, gây tranh chấp ở đây sẽ phát triển thành vấn đề ngoại giao đấy.”
“Thì cũng chỉ là vấn đề giữa các quốc gia thôi chứ gì? Chúng ta là Anh Hùng bảo vệ cả thế giới này khỏi Evil God cơ mà.”
Thiếu niên cực kỳ kiêu căng tự phụ, nói thật, việc mà cậu ta làm chỉ khiến người khác vô cùng thất vọng về cái danh xưng Anh Hùng.
“Đây là Anh Hùng? Kẻ được gọi là Anh Hùng chẳng phải là kẻ luôn luôn đứng lên phá vỡ mọi khó khăn gian khổ, dù có phải liều cả mạng, bất kể tình hình có gian nan đến mức nào hay sao? Ví dụ như Vua Anh Hùng nào đó… Thằng nhóc này chỉ muốn lợi dụng danh nghĩa Anh Hùng để cướp cà ri!”
Giống hệt như loại Anh Hùng trong mấy trò chơi cũ rích, chuyên đi trộm cướp đồ đạc trong nhà người khác.
Chắc chắn thằng nhóc này là cái loại Anh Hùng bất hảo đó.
“Ha, xin lỗi nhé, các người tự đi mà chuẩn bị đồ ăn cho mình. Chúng ta không có nhiều lắm.”
“Ông nói thế là sao? Ông biết chúng ta là ai không?”
“Là Anh Hùng hả, rồi sao? Anh Hùng bỗng nhiên xuất hiện, đe dọa, đòi cướp đồ ăn của người khác? Ai chà, ái chà, Anh Hùng thật là đáng sợ…”
“Xin lỗi! Tôi sẽ khuyên cậu ta…”
“Nhóc không làm gì sai cả. Vất vả cho nhóc thật đấy… phải chịu trách nhiệm lo cho cái thứ kiêu căng làm bậy đó. Sao? Có muốn cùng ăn cà ri không?”
“Khoan đã, sao Yui thì được còn tôi thì không?!”
“Tại sao ta lại phải chia đồ ăn cho kẻ không biết phép lịch sự chứ? Mi nói cái quái gì vậy nhóc con? Đây mới là thường thức! Ha, tuy cũng phải tùy tình hình, nhưng ít ra trường hợp lần này thì không!”
Không có gì để chia cho kẻ vô lễ ăn cả.
Ông chú phân chia rõ ràng, lại còn rất lịch thiệp ưu tiên cho phụ nữ.
“Haiz? Nhưng mà bác ơi, chia theo từng đó người thì không đủ đâu ạ?”
“Đúng thế, riêng rau và thịt là đã không đủ rồi, mà bột cà ri cũng chẳng còn lại bao nhiêu?”
“Có cần phải chia cho bọn họ không ạ? À mà đừng lo Angela, ông bác còn bột cà ri mà.”
“Tui không muốn thịt bị ít đi. Nếu có kẻ tranh thịt của tui… tui sẽ đập hắn!?”
“Không cần phải chia cho cái kẻ không biết phép lịch sự. Cứ làm ngơ, coi như họ không tồn tại là được mà?”
Bọn trẻ cũng rất cay độc.
Thiếu niên kia đã bất lịch sự đến mức đó.
“Xem đi… Tất cả là tại thái độ của cậu tệ quá đó Watanabe, giờ bị người ta căm ghét rồi đấy?!”
“Ý cậu định nói đây là lỗi của tôi à?! Bọn họ đều là kẻ yếu, không có Anh Hùng thì không thể bảo vệ được bản thân, đương nhiên phải cúc cung tận tụy phục vụ chúng ta! Chúng ta đang thay bọn họ chiến đấu với Evil God đấy!”
“Evil God à… Các người định bảo vệ ai khỏi một thứ đã bị tiêu diệt vậy? Đừng có làm người ta buồn cười đến chết mất.”
“Tiêu diệt cái gì… Tôi nghe nói gần đây Evil God lại xuất hiện?”
“A ha… Tứ thần nói vậy à? Thì ra là thế… Nói cách khác tức là, đã có thể khẳng định rằng tứ thần không phải tồn tại toàn trí toàn năng như tứ thần giáo vẫn rêu rao. Cảm ơn, thông tin này thật sự không tệ.”
“ “!” ”
Ông chú Zeros mới đạt được thông tin hữu ích, khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên thành một điệu cười vô cùng tà ác.
Hai Anh Hùng kéo giãn khoảng cách ra xa ngay lập tức khi cảm thấy hành vi phát ngôn lẫn cử chỉ của Zeros không được bình thường.
“Vì, vì sao ông dám khẳng định Evil God không tồn tại… Hơn nữa, sao ông có thể cười tà ác như vậy được? Trong thế giới này, tứ thần là tuyệt đối mà.”
“Ông có vấn đề đúng không… Làm sao có thể dùng ngữ khí như chẳng có việc gì đó trước mặt chúng ta? Chúng ta là Anh Hùng! Là mạnh nhất thế giới này.”
“Chuyện này ấy hả… sao ta phải cho tụi bây biết nhiều vậy chứ? Muốn biết thì tự đi mà hỏi tứ thần ấy nhé, ta không muốn phải thuyết minh đâu… Phiền phức chết đi được.”
“ “Chỉ vì phiền phức mà không nói cho chúng tôi biết?!” ”
“Chứ sao nữa? Đừng cứ nghĩ rằng sẽ có người nói mọi chuyện cho mình biết. Mấy đứa nhóc chỉ bị người ta ném chuyện phiền phức lên người, sai phái tùy ý thôi. Đúng, giống như tụi Anh Hùng trong quá khứ…”
Những lời đó khiến cả bầu không khí ở hiện trường đông cứng lại.
Đám thần quan đứng xung quanh bắt đầu tỏa sát khí.
“Ối, cà ri sắp cháy rồi, không lấy xuống sẽ khét mất đấy?”
“A, nói cũng phải. Nhóc nhấc bên kia lên đi Angela…”
“OK.”
Làm ngơ những kẻ đang tản mát ra sát khí, ông chú chuyển lực chú ý của mình lên món cà ri.
Luseris và Angela xỏ cây gậy gỗ xuyên qua tay cầm rồi nhấc cả nồi cà ri xuống khỏi bếp lửa.
Nếu cà ri bị cháy sẽ dính vào đáy nồi rất khó rửa sạch, rất phiền phức.
“Khoan đã, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng cơ mà! Sao ông lại ưu tiên xử lý cà ri trước vậy!”
“Đối với ta mà nói thì không hề quan trọng. Từ trước đến giờ mi đã sống rất vui vẻ đúng không? Cái giá phải trả là chết đi lãng xẹt cũng chẳng thành vấn đề gì… bị lừa cũng là chuyện bình thường mà.”
“Ông nói vậy là có ý gì?! Ông không nói cho rõ ràng thì ai mà hiểu nổi!”
“Không không không, ta chỉ là một tên Pháp Sư không tin vào thần. Nói chuyện này với những kẻ đại diện cho thần như là Anh Hùng cũng vô nghĩa, thật sự không phải là chuyện quan trọng gì cả.”
“ “Đối với chúng tôi thì rất quan trọng!” ”
“Nhưng đối với ta mà nói thì không, không quan trọng một chút nào hết? Sự thật này đối với những kẻ đã thỏa mãn với tình trạng trước mắt thì quá mức… quá tàn khốc, ta không nói nên lời nổi.”
Tuy đã từng đọc trên báo hoặc nghe qua lời đồn về Anh Hùng, nhưng ông chú không ngờ rằng mình sẽ gặp phải Anh Hùng trong thực tế.
Những kẻ được triệu hoán đến nhờ kỳ tích của thần, trưởng thành với tốc độ kinh người, sức chiến đấu mạnh đến áp đảo.
Anh Hùng lệ thuộc vào Thần thánh quốc Mentis, đôi khi sẽ hành động cùng với quan thẩm phán dị đoan, trừng phạt những thần quan vi phạm giáo lý. Ông chú từng đọc qua về những vụ việc đó trong khu lưu trữ báo chí ở Đại thư viện Istall, nhưng thật sự vô cùng đáng ngờ.
Nghĩ thế nào thì nghĩ, ông chú Zeros cũng cứ cảm thấy Anh Hùng chỉ là kẻ bị lợi dụng, nên cho rằng đây là một cơ hội tốt, quyết định thay đổi mục đích, dự định moi móc thông tin tình báo từ đám Anh Hùng này, còn cà ri chỉ là một trò ảo thuật nhỏ để hướng dẫn bọn họ đi vào suy nghĩ.
“Tôi, tôi không hề thỏa mãn! Tôi… Tôi muốn gặp lại người nhà…! Tôi muốn thoát khỏi thế giới này càng sớm càng tốt…”
“Tôi thì thấy quá ổn. Ở đây thích làm gì thì làm, chẳng có kẻ nào mạnh hơn được bọn tôi. Hậu cung là tuyệt nhất.”
“Ừm, thế thì ta sẽ nói cho cô bé này biết vậy? Còn thằng nhóc mi… cứ đi chết đi. Dù sao cuối cùng mi cũng bị giết chết thôi.”
Phản ứng lại lời nói của Zeros, đám thần quan bắt đầu sử dụng ma pháp.
Không biết là vì các thần quan không muốn Zeros nói ra chuyện bất lợi cho mình, hay thái độ của ông chú với tứ thần khiến họ nổi giận, nhưng ông chú Zeros đã nhận ra hành động của họ.
Haiz, dù sao cả hai người đều chỉ đang suy đoán, không điều tra cặn kẽ sẽ không hiểu rõ được mục đích thực sự của họ, nhưng đột nhiên lại đi tấn công người khác thì đúng là xằng bậy rồi.
“ “ “ “Hỡi ánh sáng của thần, xin hãy ngưng tụ lên tay tôi, hãy thiêu hủy kẻ tội đồ, nguyện ngài ban cho linh hồn kẻ có tội kia lòng nhân từ và sự cứu rỗi… Holy Light!” ” ” ”
“Phản xạ.”
Dùng ma thuật không lời, ông chú Zeros phản ngược lại toàn bộ ma thuật của đám thần quan một cách gọn gàng.
Kết quả là cả đám ăn đủ ma thuật do chính mình phóng ra.
“Ối a a a a a a a a!”
“Làm, làm sao có thể… Phản xạ cả sức mạnh của thần…”
“A a a a a a a a!”
“Đồ khốn… Ác ma… Mê hoặc Anh Hùng…”
“Nói quá đáng rồi đấy… Ma thuật của ta lẫn thứ các người gọi là thánh thuật đều giống nhau cả mà? Bản thân mình ngu ngốc vô tri thì không nói, lại tự tiện gọi người khác là ác ma, ta cũng sẽ bị tổn thương đấy nhé? Ví dụ như… Holy Light.”
Ông chú ấu trĩ, triển khai ma thuật y hệt về phía đám thần quan.
Tuy ông chú đã rất có lương tâm, cẩn thận để đón tấn công không trúng vào bọn họ, nhưng nụ cười tà ác trên mặt thì chẳng giấu đi đâu được.
“ “ “ “A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!” ” ” ”
“Làm, làm sao có thể… Pháp Sư mà lại dùng được thần thánh thuật… Lại còn không cần phải niệm chú!”
“Chẳng lẽ… Thánh thuật của chúng ta cũng giống ma thuật của Pháp Sư…”
“Không thể nào… Làm sao lại thế được!”
Hai Anh Hùng ngơ ngác.
Bọn họ đã được nghe nói rằng thần thánh thuật là sức mạnh của thần, Pháp Sư không thể sử dụng. Nhưng điều đó lại bị lật đổ hoàn toàn bởi vị Pháp Sư trước mắt kia.
Chỉ trong nháy mắt, thường thức của bọn họ đã bị đập nát.
“Khoan đã, ông nói thần thánh thuật cũng giống ma thuật của Pháp Sư. Vậy thì phép hồi phục cũng…”
“Hiệu quả từ Class “Thần Quan” gia tăng tác dụng phục hồi thôi, thực tế thì Pháp Sư cũng dùng được mà? Ngược lại cũng thế. Chẳng lẽ các người cho rằng Pháp Sư không thể sử dụng phép hồi phục? Sai!”
“Vậy tức là phép thuật thần thánh…”
“Về cơ bản thì cũng là một với ma thuật của Pháp Sư thôi. Mà tứ thần lại đi gọi Light Magic thành Holy Magic, mọi người nghĩ thế nào? Rất khả nghi! Đúng không?”
“Nói vậy… Rốt cuộc thì thần quan là cái gì! Đám người đó lợi dụng ma thuật hồi phục để chế tạo ra thế lực khổng lồ!”
“Nguyên bản thì thần quan là những người thờ phụng Sáng Thế Thần, nên mới có được hiệu quả tăng cường tác dụng hồi phục. Nhưng hiện tại Tứ thần giáo cướp đi địa vị của Sáng Thế Thần giáo, gần như đã chẳng còn ai thờ phụng Sáng Thế Thần nữa rồi, chỉ còn một bộ phận rất nhỏ mà thôi. Triệu hoán Anh Hùng vốn chỉ được phép sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, tứ thần giáo lại triệu hoán Anh Hùng thường xuyên, không biết hậu quả sẽ gây ra tai họa nào cho thế giới này nữa. Khoan lỗ trên bức tường thời không, tình huống xấu nhất là cả các thế giới khác lân cận cùng bị hủy diệt theo cũng chẳng có gì là lạ.”
Lời nói có hơi phóng đại từ ông chú Zeros khiến cho hai Anh Hùng trắng bệch cả mặt mũi.
Vì bọn họ đã nhận ra, rất có thể cả thế giới nguyên gốc của mình cũng sẽ bị vạ lây.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy đoán của cá nhân Zeros, tổng hợp tri thức thu được từ Đại thư viện Istall, lấy đó làm cơ sở, suy luận và đưa ra một khả năng có thể xảy đến.
Nói cách khác là thuận miệng nói bậy nói bạ.
Nhưng đám Anh Hùng cũng không có cách nào để nghiệm chứng lời nói đó là thật hay giả.
Thật ra bọn họ tin rằng đó là sự thật một cách dễ dàng, có lẽ trong lòng bọn họ vốn đã biết một vài điều gì đó rồi.
“Được, cà ri đã nấu xong, mọi người cùng nhau tới ăn nào.”
“ “ “ “Oa… cà ri! Trông ngon quá đi…!” ” ” ”
“Mùi hương này… Kích thích sự thèm ăn quá mạnh. Tại hạ cũng sắp trở thành tù binh của cà ri mất rồi.”
“Còn… Zeros-sensei? Trông mấy vị thần quan hình như rất đau đớn…”
“Đột ngột tấn công ta chỉ vì ta có thể sẽ nói ra điều bất lợi cho họ? Bọn họ có nhận được mệnh lệnh xử lý luôn cả Anh Hùng nếu như xảy ra chuyện không hay cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì… Haiz, tôn giáo là thế đấy.”
Trái ngược với hai Anh Hùng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ trong nội tâm, đám thần quan rên rỉ trong đau đớn.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ma thuật tự mình phóng ra bị phản ngược hoàn toàn trở lại, khiến cho bọn họ không chống cự nổi.
“Thật là, chỉ những ai đã sẵn sàng đón nhận cái chết mới được dùng ma thuật công kích người khác, cả thường thức đó cũng không biết. Ta không rõ lắm tứ thần giáo dạy dỗ các người những gì, nhưng làm sao ta ngoan ngoãn để yên cho các người giết chết được.”
“Ông… Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ma thuật công kích của mười người bị ông phản xạ lại cùng lúc! Đây không phải việc mà người bình thường làm nổi…”
“… Ta chỉ là một Pháp Sư tầm thường. Chỉ cần không trở thành kẻ thù của ta là được, ta cũng sẽ không làm gì xằng bậy, tiền đề là không trở thành kẻ thù của ta… Chắc vậy?”
“Nói thì nói vậy, nhưng làm thế này cũng thật quá đáng…”
“Tại sao ta lại phải nương tay với những kẻ định giết chết mình cơ chứ? Đây là thế giới khắc nghiệt cơ mà, có rất nhiều quái vật mạnh hơn nhân loại ở khắp mọi nơi, đặc biệt là ở trong khu rừng rậm đó…”
Ngón tay tùy ý vươn ra, nơi ông chú chỉ đến là vùng núi bao la bị bao trùm trong màu xanh.
Hai Anh Hùng không nhịn được mà phải nín cả thở. Nơi đó là lãnh địa của ma quỷ, bị Thần thánh quốc Mentis gọi là vùng đất bị nguyền rủa, không thể bước vào.
Các Anh Hùng cũng tin vào những lời đó. Haiz, cái này thì không sai…
“Rừng, Rừng đại ngàn Farfranch… Khắc nghiệt đến vậy sao?”
“Bằng thực lực của các người thì chỉ một ngày là chết thôi? Mà chỉ cần không đi sâu vào trong rừng rậm là được… Ừm, bột nghệ hơi ít thì phải? Mà bột thì là lại hơi nhiều rồi…”
“ “Đã ăn rồi!” ”
“Bởi vì… không ăn sẽ bị tụi nhóc này xơi sạch mất… Cà ri lần trước nấu cũng bị chúng ăn sạch.”
Ông chú cực kỳ thích ăn cà ri.
Mà bởi vì đã từng được thưởng thức món cà ri chính thống, ông chú hơi có chút bất mãn với bột cà ri điều chế ra lần này…
“Quả nhiên vẫn cần phải cân đo định lượng chính xác thì hơn, pha trộn chỉ dựa theo mùi hương thì không được rõ ràng lắm, mà pha trộn theo trực giác thì chỉ làm ra món cà ri thất bại, khó thật. Còn một quãng đường rất dài mới ổn định được hương vị.”
“Là thế ạ? Em cảm thấy ăn đã rất ngon…?”
“Tiểu thư Luseris ạ… Hương vị của cà ri ấy mà, sẽ biến hóa rất lớn theo tỷ lệ hương liệu thay đổi, có rất nhiều sai biệt cực kỳ tinh tế. Lấy chất thịt của Canon-Sound Toad mà nói, hương vị nên tươi mát dịu nhẹ một chút, hòa lẫn vị cay nồng hơi kích thích mới ngon.”
“Đúng là khó thật, nghiên cứu ẩm thực thật là thâm thúy.”
“ “Này… Có thể tạm chuyển đề tài ra khỏi cà ri được không?” ”
Ông chú đưa đĩa cho hai Anh Hùng đang tra hỏi. Sau đó…
“Muốn thử không? Ta không hài lòng cho lắm, muốn nghe cả ý kiến từ những người khác.”
“ “Cảm ơn đã chiêu đãi!” ”
Các Anh Hùng bị mua chuộc quá dễ dàng. Uy lực của cà ri thật kinh người.
Các Anh Hùng khao khát hương vị Trái Đất.
“Là, là cà ri, đã lâu rồi, tôi… Đã ba năm không được ăn…”
“Ngon, ngon… Đây là hương vị của cà ri…”
“Haiz, lũ ngốc này… Lại có kẻ khóc vì ăn cà ri. Đừng nói nữa, lo ăn đi.”
Ông chú nói ra lời thoại ngầu lòi bằng chất giọng như một ông chủ tiệm ăn lâu năm đầy kinh nghiệm.
Đám thần quan không thể chen lời vào, nước dãi cũng chảy ròng ròng vì mùi hương cà ri, dõi mắt trông mong nhìn theo.
“Hu… Chỉ là bị ớt cay sặc thôi…”
“Ngon… Tôi nhớ cà ri của mẹ quá… Hu hu…”
Ông chú phát huy bản lĩnh của “Trưởng phòng Super Sadist”, chinh phục thành công hai Anh Hùng, âm thầm cười trộm.
“Đối với Anh Hùng mà nói thì cà ri đúng là hương vị khiến người ta phải hoài niệm nhỉ…”
Luseris múc cà ri vào bát, nhìn từ một góc độ khác, trông cô nàng y như một người vợ trẻ đảm đang mới cưới.
Nhưng một câu này lại khiến Anh Hùng nảy sinh nghi vấn.
“Khoan, chờ chút đã! Suy nghĩ cẩn thận lại, sao ông biết cà ri? Chẳng lẽ ông cũng là Anh Hùng giống bọn tôi!”
“A! Nói thế thì… Từ trước tới giờ đi tìm bột cà ri kiểu gì cũng không thấy là vì…”
“Chậc, ta không có liên quan gì tới Anh Hùng hết. Muốn biết đáp án thì đi mà hỏi tứ thần. Vốn dĩ ta đã không đứng cùng một phe với tứ thần giáo rồi, không, phải nói là kẻ địch mới đúng chứ nhỉ?”
Ông chú phát ngôn như chẳng có việc gì quan trọng, hai Anh Hùng tuy ngừng tay lại, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi món cà ri.
“Kẻ địch… Đây là chuyện gì?”
“Ta đã nói là đi mà hỏi tứ thần. Tùy tình hình phát triển sau này, rất có khả năng sẽ biến thành như vậy. Nói cách khác là cũng có khả năng ta sẽ trở thành kẻ địch của Anh Hùng.”
“Ông chỉ nói có vậy thì bọn tôi không hiểu được. Giảng giải cho bọn tôi một chút đi…”
“Cho dù sẽ phải chết cũng muốn biết? Giống như những người có được tri thức dư thừa trước đó… Biết không? Những Anh Hùng bị triệu hoán tới từ trước tới giờ, không một ai được đưa về thế giới cũ cả.”
“ “Hả?” ”
Thìa cầm trên tay họ rơi xuống.
Nghe xong lời từ gã Pháp Sư, các Anh Hùng sa sút tinh thần, vai rũ xuống, khuôn mặt tăm tối nhìn chằm chằm mặt đất.
Ông chú Zeros thì chỉ cảm thấy lời nói của mình đã có hiệu quả khi nhìn thấy cái bộ dáng đó.
Đúng vậy, đây chỉ là chuyện phóng đại Zeros cố tình nói ra để nghiệm chứng giả thuyết của bản thân.
Thái độ “tới giờ mới để ý đến” của đám Anh hùng cũng chứng tỏ họ vô tri thiếu hiểu biết đến mức nào.
Nói cách khác, thật ra bọn họ không hề biết liệu Anh Hùng có thể trở lại thế giới cũ hay không.
Chắc chắn bọn họ chưa bao giờ được thấy Anh Hùng trở về trong thực tế.
“Ông nói là… Bọn tôi sẽ không được đưa trở về? Làm sao thế được, đại giáo chủ đã nói sẽ đưa tất cả mọi người trở về cơ mà…”
“Chuyện đó ấy hả, mi có biết phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng để khoan một lỗ trên bức tường thời-không hay không? Cách tới ba mươi năm mới có thể triệu hoán đấy? Chỉ riêng tích lũy năng lượng đã mất tới ba mươi năm, làm sao lại còn dư thừa năng lượng để đưa đám bọn mi trở về cơ chứ? Xét theo thường thức mà suy nghĩ, tuy tứ thần giáo triệu hoán các người lại đây, nhưng không hề có ý định đưa các người trở về. Bởi vì so với đưa trở về thì xử lý luôn còn nhanh hơn. Dù sao cũng là người dị giới…”
“Nói vậy, các bạn học đã chết ở thế giới này cũng không thể trở lại thế giới cũ hay sao…”
“Đương nhiên! Chết là hết. Đây không phải là trò chơi, không thể làm người chết sống lại. Ta nghĩ là chẳng đến mức đấy đâu, nhưng bọn mi không thật lòng tin rằng chết đi sẽ được trở lại thế giới cũ rồi tiếp tục sống cuộc sống bình thường đấy chứ hả? Đó mới là chuyện không thể đấy.”
Ăn cà ri, nhưng trong mắt lại tuyệt đối không hề có một chút ý cười, ông chú nhìn chằm chằm vào đám Anh Hùng bằng ánh mắt vô cùng tăm tối, đôi mắt âm u đen kịt sâu thẳm không thể đo lường.
Thứ ông chú đang nói ra là phỏng đoán, suy luận ra nhờ thông tin tổng hợp thu thập được từ Đại thư viện Istall và tình báo từ nhiều nguồn khác nhau. Ông chú cho rằng Anh Hùng chỉ là những quân cờ thí dùng xong là bị vứt bỏ, bởi vì nếu không nghĩ theo chiều hướng đó thì có quá nhiều vấn đề không phù hợp.
Mà các Anh Hùng cũng càng lúc càng bất an…
“Kết luận rút ra là: tứ thần không phải thần chân chính. Chẳng qua chỉ là kẻ đại diện mà thôi. Haiz, muốn tin hay không thì tùy các người tự phán đoán. Mà cứ tiếp tục như thế này thì cũng chỉ bị lợi dụng đến chết là xong thôi mà. A ha, không còn kịp nữa rồi, ha ha ha ha ha ♪”[note31750]
“Đây… Dối trá… Chúng tôi là người được chọn mới đúng…”
“Tuy tôi cũng cảm thấy đáng ngờ, nhưng bọn tôi chỉ có thể trông cậy vào bọn họ… Bởi vì… Bọn họ biết cách đưa chúng tôi trở về…”
“Mấy đứa cảm thấy ma pháp trận triệu hoán Anh Hùng có cái công năng đưa người trở về thật hả? Nhóc cho rằng xung quanh thế giới này sẽ còn có bao nhiêu thế giới khác? Tốt nhất nên cho rằng ngoại trừ thế giới của mình ra thì vẫn còn rất nhiều thế giới, nhiều đến mức vô hạn. Có thể chọn ra nổi trong số vô hạn đó một thế giới hoàn toàn không hề sai lệch về sự kiện lịch sử, trục thời gian, quá khứ…? Phải nói rằng mấy đứa bị chọn ngẫu nhiên rồi triệu hoán tới đây thì hơn.”
Sắc mặt cả hai Anh Hùng chuyển màu xanh mét.
Phải nói rằng cá tính của ông chú Zeros quá tệ khi đem những thông tin đó ra nói cho đám Anh Hùng.
Theo những gì Anh Hùng nói thì họ sẽ không chết, có chết đi ở thế giới này cũng sẽ tỉnh lại ở thế giới cũ.
Nhưng độ chân thật của vấn đề này lại rất khó mà nghiệm chứng được.
Vì muốn kiểm tra thì phải chết.
Bình tĩnh mà suy ngẫm lại sẽ thấy vấn đề đó cực kỳ khả nghi, hơn nữa lại còn quá phù hợp và có lợi cho tứ thần giáo.
“Vậy sao… Cho nên cậu Kazuma mới muốn đi tìm hiểu chân tướng.”
“Cái thằng Otaku đó… Để ý tới việc này sao. Thế nhưng chúng ta lại…”
“Ha… Trong đám Anh Hùng cũng có người khá ổn đấy. Đa số đều vui đến quên trời quên đất vì được đãi ngộ hậu hĩnh rồi từ bỏ luôn cả chuyện suy nghĩ lẫn tự hỏi cho đến tận bây giờ chứ gì? Đến giờ đã có bao nhiêu Anh Hùng chết rồi? Những Anh Hùng đó trở lại thế giới cũ thật sao?”
Đúng là bọn họ được ưu đãi đặc biệt.
Đặc biệt đến mức khó mà tưởng tượng nổi trên phương diện quốc gia.
Viện trợ về tài chính, điều người phục vụ nhu cầu tình dục, sống cuộc sống xa xỉ, thậm chí hành vi trái pháp luật ở một mức độ nào đó còn được miễn trừ mọi hình phạt.
Cứ thế, đến hiện tại, có một nửa số Anh Hùng bị triệu hoán tới đã không còn trên thế giới này.
“Cuộc sống xa xỉ, cái bẫy màu hồng, ngay cả những hành vi cố tình làm bậy cũng được mắt nhắm mắt mở cho qua, khiến cả đám tha hồ đắc ý vênh váo. Đây là thủ đoạn thường gặp mà, xét theo cốt truyện Light Novel mà phát triển tiếp không phải quá nhàm chán đấy chứ?”
“Ông… không phải Anh Hùng thật hả? Cảm giác ông nắm rất rõ ràng những chuyện này, lại còn biết nấu cà ri, chắc hẳn ông không phải người của thế giới này…”
“Ta điều tra rất nhiều, bởi vì ta là Pháp Sư theo đuổi chân lý. Được rồi, vấn đề xuất hiện này, Evil God các người muốn tiêu diệt là cái gì? Kẻ xâm lược đến từ thế giới khác? Hay là quái vật đột nhiên biến dị của chính thế giới này? Mà bất kể là loại nào thì có thể xuyên qua thế giới đều là quái vật cực kỳ khủng khiếp? Thế giới này chưa bị hủy diệt mới là chuyện kỳ quái.
Không thể tin tưởng vào tất cả những gì tứ thần rêu rao từ trước tới giờ được… Từ thực tế rằng thế giới không bị hủy diệt mà vẫn tồn tại đến tận bây giờ, có thể nói rằng mục đích của Evil God không phải là thống trị hay hủy diệt thế giới? Từ thế lực của tứ thần trỗi dậy và mong muốn tiêu diệt Evil God, có thể suy ra sự tồn tại của Evil God gây bất lợi cho tứ thần… Nói cách khác, Evil God là kẻ uy hiếp đến địa vị của tứ thần, hoặc… theo giả thuyết thường gặp trong tiểu thuyết… Evil God mới thật sự là thần của thế giới này?
Không sai rồi! À… Mi tên là Watanabe nhỉ? Tứ thần mong muốn Evil God biến mất bất chấp trả giá, nếu không tứ thần sẽ không thể thống trị thế giới này với tư cách là thần. Chúng ta có thể nghĩ như thế này: sự tồn tại của Evil God gây bất lợi cho tứ thần, tứ thần lại điều khiển Anh Hùng đi tiêu diệt Evil God. Lý do bởi vì bản thân tứ thần không thể hạ nổi Evil God.
Muốn Anh Hùng đi tiêu diệt Evil God cũng rất kỳ quặc? Theo lịch sử để lại thì đó là thứ quái vật có thể thổi bay cả một ngọn núi chỉ bằng một đòn, xét một cách bình thường thì không thể chiến thắng nổi mới đúng… Cũng rất có khả năng nó là một loại vũ khí sinh vật.
Hừm… vấn đề này thì còn rất khó để kết luận, chỉ có thể suy đoán, tuy là không có chứng cứ nào cả… mà rốt cuộc là thần chân chính của thế giới này, hay là vũ khí sinh vật của thời cổ đại đây. Hoặc nếu là sinh vật đến từ dị giới, lại không biết mục đích của nó là gì, chỉ riêng vấn đề này là không thể dùng sức người mà đi điều tra nổi.”
Chỉ không có chứng cứ trực tiếp xác đáng mà thôi, chứng cứ gián tiếp thì đã có rất nhiều.
Vấn đề mới chỉ ở trong giai đoạn suy đoán lại được ông chú Zeros thản nhiên nói ra bằng thái độ “ta đây biết rõ mọi chuyện”, khiến câu chuyện tự nhiên có sức thuyết phục lạ kỳ đến khó mà diễn tả, hai Anh Hùng đã coi những gì Zeros nói ra là sự thật.
Nhưng chính bản thân đương sự lại chưa từng nói rằng đó là sự thật bao giờ cả, cho nên tất cả là lỗi tại đám Anh Hùng tự mình hiểu lầm.
Ông chú là tên người lớn xấu xa tà ác.[note31751]
Những Anh Hùng vẫn luôn hành động theo thần dụ của tứ thần, lúc này hồi tưởng lại, cảm thấy đúng là tứ thần đưa ra rất nhiều mệnh lệnh khó hiểu.
Ví dụ như lệnh cho bọn họ tấn công vào quốc gia Beastman theo tín ngưỡng thánh thú, hoặc khai chiến với các quốc gia khác không theo tín ngưỡng tứ thần giáo, mọi mệnh lệnh đều là chuyện có lợi cho tứ thần, xét theo một khía cạnh khác thì chỉ là chiến tranh tôn giáo áp bức mà thôi.
Bởi vì câu chuyện lại có một vài điểm phù hợp với tình hình thực tế, nên mới khiến họ tin tưởng hoàn toàn là thật.
“ “ “ “Ngon, ngon, ngon, ngon ♪” ” ” ”
“Không cần phải ăn vội vàng thế đâu, trong nồi vẫn còn. Ăn vậy sẽ bị bỏng đấy.”
“Ừm… Đúng là mỹ vị. Nhưng mà thịt Wyvern cũng quá là ngon…”
“Đúng vậy… chưa từng được ăn loại thịt này bao giờ…”
“Đúng ăn quá ngon mà ♡”
“Vừa mềm lại vừa mọng nước… Mùi thơm đậm đà mà vị lại ngọt lành tươi mát…”
“Bác ơi, bác còn thịt Wyvern nữa không?”
Đám trẻ cực kỳ am hiểu thưởng thức đồ ăn ngon.
Nếu cứ tiếp tục thế này rất có thể sẽ không cắm trại bình thường được nữa, nội tâm ông chú hơi hơi phát hoảng.
Nói cho cùng thì cái món ăn thơm phức tỏa mùi bốn phía như cà ri không được phép nấu lên khi đi cắm trại ngoài hoang dã, mùi hương sẽ dẫn dụ quái vật tìm đến, không cẩn thận thì sẽ phải chiến đấu ngoài trời luôn.
“Thất bại rồi nhỉ… Lẽ ra phải để sau này mới làm cà ri cho chúng ăn.”
Ông chú hơi hơi tỉnh táo lại một chút.
“Chúng ta… Rốt cuộc chúng ta bị triệu hoán tơi đây vì cái gì!”
“Mọi người… Đều chết… Rõ ràng là thế, mà lại…”
“Dù sao tứ thần cũng rất thích hưởng thụ mà, ta nghĩ đại khái là muốn hưởng thụ văn hóa dị giới chăng? Lúc ta nhìn thấy truyện tranh bán trên thị trường, suýt chút nữa là phát động chiến tranh luôn rồi…”
“ “Nghiêm trọng đến thế cơ à!” ”
Không có vấn đề gì khi Anh Hùng truyền bá Manga hoặc Light Novel, dù sao cũng là một phần giải trí, vấn đề là nhân vật trong cốt truyện lại từ nhiều nhân vật chắp vá lại với nhau, hoàn toàn không có thứ gì gọi là sức sáng tạo. Cốt truyện cũng là thứ chắp vá kết hợp từ nhiều câu chuyện khác lại với nhau, phá hỏng hoàn toàn nguyên tác, cũng hoàn toàn không có tính nhất quán của một câu chuyện, chính vì vậy mà một kẻ là fans như ông chú Zeros mới không thể chấp nhận nổi.
“Vì sao… Vì sao Peter Pan lại đứng trên Cân Đẩu Vân, vừa pose tư thế đáng yêu vừa biến hình như Kamen Rider, sau đó lại còn quyết chiến sinh tử với thuyền trưởng Darth Hook đã thức tỉnh Dark Force… Lại còn hình con dơi chiếu lên bầu trời, bối cảnh xung quanh là ban đêm toàn nhà cao ốc san sát, rõ ràng là phong cách truyện tranh kiểu Mỹ!”[note31755]
“Hỗn loạn, quá hỗn loạn…”
“Đúng… Hoàn toàn không tôn trọng nguyên tác. Sao chép cũng phải có mức độ thôi chứ…”
“Không có một chút tôn trọng nào với nguyên tác, toàn bộ đều là những thứ không ổn. Không thể tha thứ nhất là họ còn bán cả thứ truyện Hentai tác dụng xấu đến giáo dục, lại còn để ở những nơi trẻ con dễ dàng lấy được. Thật sự ta muốn tìm cho ra kẻ xuất bản, xông vào đốt sạch. Ta nói thật đấy… Ha ha hừ…”
“ “Vì sao chứ? Bọn tôi rất hiểu cảm giác của ông…” ”
Ông chú Zeros lơ đãng dời tầm mắt về phía đám thần quan, chỉ thấy tất cả bọn họ đều quay mắt sang hướng khác.
Trên mặt họ hiện ra cảm giác tội lỗi nặng nề, từ đó mà xem thì hiển nhiên họ chính là thủ phạm.
“Các người chính là bọn chúng hả?! Là vậy à, để kiếm tiền và nâng cao danh tiếng cho tứ thần giáo mà các người phát tán những thứ hỏng bét đó đi khắp mọi nơi à?! Xin lỗi cho ta! Xin lỗi những người đã liều mình sáng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật đó đi! Dùng cái chết mà tạ tội với tác giả và họa sĩ truyện tranh đi!”
Ông chú vô cùng kích động, lửa giận hừng hực thiêu đốt nội tâm.
Ông chú là một tên Otaku chính hiệu, nên mới cảm thấy truyện tranh ở thế giới này là loại sách vở tà ác không thể tha thứ nổi, còn những cư dân ở thế giới này phải đọc cái thứ truyện tranh đó thật sự quá đáng thương.
“Cầu nguyện xong chưa? Có di ngôn gì muốn để lại cho người nhà không? Giác ngộ sẵn sàng để chết rồi chứ?”[note31756]
“ “Người này đang nghiêm túc!” ”
“Không, không phải… Bộ phận phụ trách chế tác những thứ đó không liên quan gì tới chúng tôi… Chúng tôi cũng không biết rõ lắm…”
“Đúng, đúng thế… Chúng tôi cũng cảm thấy nội dung xuất bản khiến người ta thật sự phải đau đầu. Hy vọng ông suy xét chuyện này… Hơ, ông sẽ không thèm suy xét đâu nhỉ… Ha… ha ha…”
“Tôi cũng cảm thấy mấy thứ đó thật sự rất quá đáng, nhưng mấy tên bên chế tác xấu xa lại nói là “dù sao trên đời này cũng có ai biết nguyên tác thế nào đâu, kiếm được tiền là tốt rồi!”. Tôi cũng mở miệng can ngăn đấy chứ, nhưng mà ngài Thánh Nữ…”
“Ngài Thánh Nữ cực kỳ để ý đến mấy cuốn Hentai… Vậy cũng được hả? Buôn bán cái loại sách tung hô cổ vũ đồng tính luyến ái…”[note31757]
“ “Thánh Nữ đang làm cái quái gì thế!” ”
Gặp phải mối nguy đến tận tính mạng, cả đám thần quan đều trở nên liều lĩnh.
Mà ngay cả Thánh Nữ lại cũng tham dự chế tác truyện tranh, các Anh Hùng đã biết được sự thật đầy kinh ngạc.
“Các người cảm thấy chỉ thế thôi là được tha thứ ư? Truyện tranh linh tinh hỗn loạn hoàn toàn không qua kiểm duyệt mà đã đem đi bán tràn lan, các người cảm thấy bản thân mình không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào hay sao? Rõ ràng các người đã biết mấy thứ đó sẽ trôi nổi lan tràn trên thị trường mà vẫn ngầm đồng ý cho nó xảy ra đúng chứ? Đây là trọng tội, không thể tha thứ… Nếu các người đã là đồng lõa, vậy thì lại càng không cần phải nói thêm gì nữa, các người định sẽ chuộc tội thế nào nếu những thứ đó gây ảnh hưởng xấu lên con trẻ? Yuri và Yaoi là con đường ngập đầy gai góc, chưa kể đến lỡ như có ai đó bị ảnh hưởng mà biến thành Lolicon, tội phạm gia tăng thì sao?! Không phải trẻ em là để bảo vệ à?!”
Nơi đây có Ma Vương giáng lâm.
Không biết từ lúc nào, ông chú đã đổi trang bị, áo choàng dài bằng da Hắc Long Vương, phối hợp với giáp ngực từ vảy Hắc Giáp Long, đội chiếc mũ đen cũng làm từ cùng một loại nguyên liệu, trên tay là cây “ma pháp trượng” với hình dạng súng Barret, ông chú phẫn nộ đã hoàn toàn chuyển sang Mode Destroyer.
Vị Thánh hắc ám, cũng có thể gọi là Giáo Hoàng áo đen, tóm lại chỉ sự tồn tại của ông chú cũng khơi dậy một nỗi sợ hãi kinh khủng đến phi thường.
“Chuộc tội! Phải chuộc tội! Vì cái thứ truyện tranh vặn vẹo đó mà có biết bao nhiêu tâm hồn ngây thơ sa vào tà đạo… Nếu đây là việc do thần gây ra, thì thần chính là kẻ thù! Là tà ác phải bị tận diệt! Dơ bẩn hơn mọi thứ dơ bẩn… Đó là việc ác phải bị người đời phỉ nhổ.”
Chỉ vì truyện tranh mà Đại Hiền Giả áo đen lại tỏa ra khí thế đè nén rợn cả người, reo rắc nỗi sợ hãi vào tâm linh mỗi thần quan đang ở hiện trường.
Truyện tranh ảnh hưởng rất lớn đến giáo dục con trẻ, nhất là ở trong một thế giới thiếu thốn những cách giải trí khác như thế giới này, cho dù nội dung không có gì xấu cũng sẽ ảnh hưởng cực mạnh lên những tâm hồn còn ngây thơ hồn nhiên.
“Đây là tội nghiệt! Đây là tội lỗi tuyệt đối không thể tha thứ. Đây là chiến tranh. Ta khởi xướng chiến tranh! Tội lỗi của các người gây ra hàng trăm ngàn bi kịch! Tất cả bắt nguồn từ tội nghiệt của các người! Khắc vào tim đi, ghi vào linh hồn đi, đây là tiếng chuông tang báo hiệu ngày tận thế! Đây là lúc thánh chiến bắt đầu! Đây là thời khắc Ragnarok Begin!”[note31760]
Ông chú nổi giận bằng một tư thái vô cùng cao lớn.
“ “Rốt cuộc ông thích Manga với Light Novel đến mức nào vậy!” ”
“Đó là Kinh Thánh cho linh hồn mà ta sẽ giết cả thần để bảo vệ bằng được. Sao?”
“ “Ông quả quyết nói muốn giết chết thần rồi kìa. Ông rõ ràng là một tên Otaku!” ”
“Thế thì sao? Vẫn đỡ hơn mấy thứ tôn giáo kỳ quái.”
Xét theo khía cạnh nào đó mà nói thì ông chú không hề nói sai gì cả, tuy là tư tưởng rất nguy hiểm, nhưng cả câu hỏi và câu trả lời đều là vô nghĩa đối với thế giới này, bởi ở đây chẳng có quy định nào về chuyện đó cả.
“Nếu Tứ thần giáo tiếp tục duy trì tình hình hiện tại, ta sẽ tự tay hủy diệt tứ thần giáo. Đây là công việc đã được xếp vào thời gian biểu.”
“Việc phải làm à… Đúng là trở thành kẻ thù của đối tượng quá nguy hiểm rồi. Đất nước đó sẽ diệt vong vì Manga với Light Novel sao…”
“Tôi không thể nhìn thấy Level của ông ta, rốt cuộc ông ta mạnh đến mức nào, cái người này…”
“Ta có thể xử lý kẻ có Level 500 nhẹ nhàng, ba mươi tên cùng lên cũng chỉ là trò vặt. Anh Hùng? Là cái gì? Ăn được không?”
“ “Tuyệt đối không muốn đối đầu với người này!” ”
Trong nháy mắt đó, Anh Hùng phát hiện ra mình đụng phải kẻ địch còn tồi tệ hơn cả Evil God.
“Ông… Rốt cuộc ông là thần thánh phương nào. Mana khổng lồ thế kia, lại còn tri thức uyên bác nhìn thấu mọi thứ chúng tôi ẩn giấu… Sức mạnh áp đảo phản xạ được cả thần lực… chắc chắn ông không phải là người bình thường.”
“Lại còn những trang bị kia nữa… Nguyên liệu đó không phải là thứ có thể lấy được dễ dàng tùy tiện ven đường. Là nguyên liệu từ quái vật mà chúng ta không biết…”
Đương nhiên là đám thần quan phải nghi ngờ.
Trước mặt bọn họ, ông chú thản nhiên châm lửa hút thuốc, rít một hơi rồi lạnh lùng phun khói ra.
“Từ xưa đến nay đều là Pháp Sư dẫn dắt Anh Hùng đúng chứ? Ta thì lại chỉ là nhà nghiên cứu thích trốn trong phòng riêng. Lại nhắc tới ma thuật triệu hoán Anh Hùng… Thứ đó rất nguy hiểm đấy? Thế giới này cũng sắp đến lúc gặp vấn đề rồi?”
“Dẫn dắt Anh Hùng… Đó là “Hiền Giả”! Nhưng, làm sao có thể, trên thế giới này vẫn còn tồn tại nhân vật như thế sao?”
“Được rồi, ta không cần phải nói cho các người biết nhiều đến vậy. Hơn nữa mọi kẻ thông minh thích tìm tòi nghiên cứu đều muốn tránh xa xã hội, càng không muốn bị quốc gia trói buộc. Nếu gây cản trở thì tiêu diệt béng cho nhanh, hủy diệt một đất nước cũng không khiến cuộc sống của chúng ta tệ hơn đi chút nào, tóm lại là không phải vấn đề đáng để bàn luận. Nếu muốn quốc gia của mình biến mất khỏi bản đồ thì cứ việc báo cáo lên trên nhé? Ha ha ha…”[note31768]
“ “ “ “ “Hoàn toàn không phải là lời mà Hiền Giả nên nói ra!” ” ” ” ”
Ông chú có vẻ cực kỳ giận dữ vì văn hóa Otaku bị chà đạp.
Phá hoại thế giới quan tới mức độ đó khiến ông chú không thể chịu đựng nổi.
Quan trọng nhất là nếu đã xuất bản truyện tranh thì chắc chắn sẽ có trẻ em đọc được, nói trắng ra là gây hại cho giáo dục. Chưa kể đến trẻ em ở đây có thể mua được sách cấm dễ dàng bởi vì không có hạn chế độ tuổi được phép mua.
“Lấy thường thức mà nói thì làm gì có chuyện vừa vặn tốt đẹp đến như vậy cơ chứ? Nói cho cùng ấy, thì những kẻ mang danh Pháp Sư chính là nhà khoa học điên cuồng ở thế giới của các người. Không phải thánh nhân trong truyện cổ tích mà là lũ Otaku trốn ở nhà nghiên cứu, vì tìm tòi tri thức mà dám xem dám đọc bất cứ thứ gì, còn tự tiện tiến hành vô số thí nghiệm.”
“Khẳng định siêu dứt khoát luôn!”
Tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng ông chú lập tức giả dạng là cư dân của thế giới này, lảng tránh vấn đề Anh Hùng đưa ra.
Lúc này mà bị người ta phát hiện ra bản thân mình là kẻ chuyển sinh đến từ dị giới sẽ phiền phức, ông chú quyết định lợi dụng sự hiểu lầm của họ.
“Ừm… suy nghĩ cho cẩn thận thì đúng là chuyện đương nhiên… Người muốn theo đuổi đỉnh cao tối thượng của ma thuật thì không thể nào lại tự cô lập mình đến mức không ai hay biết. Nếu là kẻ cố tình không để ai biết đến mình, vậy phải cho rằng đó là tên cuồng nghiên cứu siêu cấp mới hợp lý.”
“Trong quá trình nghiên cứu ma thuật, ta cũng có tham khảo văn hóa Otaku mà Anh Hùng mang theo tới. Ví dụ như thứ gọi là khoa học kỹ thuật, thật sự khiến người ta ngập tràn khát khao được nghiên cứu. Cho nên đối với những kẻ phá hoại nguyên tác đến mức này lại còn phát tán truyền bá ra ngoài, ta thật lòng muốn phát động chiến tranh.”
“ “Hiền Giả say mê văn hóa Otaku mất rồi! Lại còn là kẻ theo chủ nghĩa “nguyên tác tối thượng” nữa chứ!” ”
“Ta chưa từng nói ta là Hiền Giả một lần nào cả nhé?”
Bản thân ông chú thì đúng là chưa nói, nhưng mọi Anh Hùng lẫn thần quan có mặt tại hiện trường đều đã bắt đầu bán tín bán nghi, cho rằng ông chú Zeros là Hiền Giả.
Nhìn qua cũng thấy là kẻ yêu thích văn hóa Otaku cuồng nhiệt, đồng thời là tên cuồng nghiên cứu, muốn hủy diệt “Thần thánh quốc Mentis” chỉ vì một cơn giận dữ, cả hành vi lẫn cử chỉ đều rất kỳ quái.
Nhưng từ việc ông ta có thể sử dụng thần thánh thuật, rồi nói ra bọn họ thông tin tình báo mà họ không hề biết, chắc chắn ông ta là Hiền Giả. Ngay cả Skill Thẩm Định của Anh Hùng cũng không thể nhìn thấy Level của ông ta nổi, có thể nhận ra được thực lực của ông ta thoát khỏi phạm trù “thông thường” nhiều đến mức nào.
Phát hiện ra sự tồn tại của Hiền Giả là sự kiện mang tính lịch sử đáng để kinh ngạc, vấn đề là chính các Anh Hùng lại có cảm giác sợ hãi kỳ dị.
Tuy nhiên đối với ông chú Zeros mà nói thì như vậy lại vừa khéo, ông chú quyết định làm cho họ càng thêm rối loạn không phân biệt nổi thật giả.
“Món cà ri đó, chẳng lẽ là…”
“Ta muốn giết thời gian nên mới thử tái hiện lại nội dung trong truyện tranh ẩm thực mà tiền bối của các người đã truyền bá. Haiz, ta không có ý định cứu đám Anh Hùng vênh váo đắc ý, bản thân bị lừa cũng chẳng biết, cứ sống kiểu nước chảy bèo trôi đâu. Cá lớn nuốt cá bé mới là quy tắc của thế giới này.”
Ông chú thản nhiên nói dối như không.
“Nói cách khác là thực ra Hiền Giả vốn chẳng hề quan tâm đến Anh Hùng? Những kẻ đắc ý vênh váo chết đi bao nhiêu cũng không sao?”
“Ta đâu có phải là Hiền Giả? Thật ra thì ta muốn hỏi, lý do gì mà lại bắt buộc phải đi cứu Anh Hùng cơ chứ? Nói trắng ra thì đó chỉ là chiến tranh tôn giáo giữa các dân tộc, ta không muốn dính dáng gì đến những vấn đề đó hết, nhàm chán chết đi được.”
“Chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến bọn tôi! Sao bọn tôi lại buộc phải chiến đấu?!”
“Xin mời đi mà nói với tứ thần ấy. Bọn đó mới là những kẻ triệu hoán các người tới đây, hơn nữa thật ra trong thâm tâm các người rất vui vẻ khi bị triệu hoán tới đúng không? Có cảm giác sung sướng vì “được giải thoát khỏi hiện thực”, đúng chứ?”
“Cái, cái này…”
Anh Hùng - thiếu nữ “Yui Nagisa” không thể phủ nhận.
Thời điểm khi bị triệu hoán đến trên thế giới này, cô gái đúng là đã cực kỳ hưng phấn vì hoàn cảnh xung quanh thay đổi, mỗi khi tiến vào Dungeon, Level tăng lên, bản thân ngày càng mạnh… cũng khiến trong nội tâm cô trỗi lên một niềm vui khó tả.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc, nhìn đến đồng đội chết đi trong chiến tranh, cô bắt đầu muốn trở lại thế giới cũ. Cho đến bây giờ, dù nói rằng cô chiến đấu để được trở về cũng chẳng có gì là quá.
“Các người có nhắc đến một người gọi là Kazuma Takumi? Hắn phán đoán và hành động chính xác, chắc là đối chiếu với tri thức trong Light Novel, cảm thấy quá đáng nghi nên mới không hoàn toàn nghe theo lời tứ thần giáo. Chắc chắn cậu ta có đề phòng, nhưng các người lại không chịu nghe, đến giờ… Người tên Kazuma đó đã ra sao rồi? Đoán từ thái độ của hai người, chắc là chết rồi…”
Trong khoảnh khắc ông chú hỏi thăm Yui về tình trạng của Kazuma, cô gái hơi run rẩy một chút.
Cảm giác được tự do ngập tràn khi mới tới dị giới khiến bọn họ cực kỳ hưng phấn.
Bỗng nhiên hiện thực tàn khốc ập đến.
Có lẽ bọn họ cực kỳ hối hận.
Bởi vì sắc mặt cả hai người đều chuyển thành màu xanh mét.
Cũng từ thái độ thể hiện rõ ràng ra ngoài đó mà ông chú Zeros nhận ra đại khái được chuyện gì đã xảy ra.
“Đúng… Đúng như lời ông nói…”
“Chúng tôi rất hưởng thụ thế giới xa lạ này, Level tăng lên, bản thân mạnh lên… nhưng không ngờ chiến tranh lại bi thương đến vậy.”
“Các người tự thỏa mãn với hiện trạng, tự mình u mê không thèm suy nghĩ, chạy trốn nỗi sợ hãi cái chết mà tự sa đọa vào những trò giải trí mà họ ban cho. Rõ ràng đã tự mình cự tuyệt đồng đội đáng tin cậy, giờ thì có quyền gì đi nhờ cậy người khác nữa? Hiện thực vẫn luôn tàn khốc. Không cần biết là kẻ mạnh đến mức nào vẫn cứ chết đi rất dễ dàng… Chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ, ta có lý do gì để ra tay giúp đỡ những kẻ cự tuyệt đối mặt với hiện thực như các người cơ chứ?!”
“Cái, cái này…”
“Chiến tranh bi thương thê thảm lắm sao? Đó là chém giết lẫn nhau, làm sao lại không bi thảm cho được? Chưa từng giác ngộ sẵn sàng để chết lại dám múa may vũ khí, lạm dụng quyền lực. Kẻ chỉ biết nhượng bộ hiện thực, không ngừng thỏa hiệp, lại còn muốn dựa dẫm vào người khác? Làm quái gì có chuyện tốt đẹp như vậy? Rốt cuộc các người ngây thơ đến mức nào thế? Cái câu “Tự làm tự chịu” bắt nguồn từ chính thế giới của các người truyền sang đây đấy.”
“ “………” ”
Hai Anh Hùng không thốt nổi ra lời.
Hoàn toàn không tìm được gì để mà phản bác nữa.
“Ta muốn gặp Kazuma một lần thật đấy… cảm thấy trò chuyện với cậu ta còn có ý nghĩa. Thế rồi sao? Các người đối đãi với Kazuma như thế nào? Làm ngơ? Hay là khinh thường cậu ta? Có làm thế nào đi nữa thì người chết cũng không trở lại. Xin lỗi cũng vô nghĩa. Bởi vì đã không còn kịp nữa rồi… Ta sẽ không nghe mấy câu kiểu: “Nếu ngài là Hiền Giả thì hãy cứu chúng tôi” đâu đấy! Ta chỉ là một tên Pháp Sư bình thường, còn là một kẻ vô cùng ích kỷ, tuyệt đối không làm điều gì không có lợi cho bản thân. Trên tiền đề đó, ta hỏi, Anh Hùng là thứ ghê gớm lắm sao? Các ngươi hoàn thành công tích vĩ đại nào giống như chuyện mà Anh Hùng nên làm chưa?”
Tuy Anh Hùng được xưng tụng là chiến binh mạnh nhất trên thế giới này, nhưng cái tên Pháp Sư kia lại còn mạnh hơn xa bọn họ. Vốn đã cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, chuyện xảy ra trước mắt càng khiến họ cảm thấy rằng cái khẳng định “Anh Hùng là mạnh nhất” vô cùng đáng nghi.
Chưa kể đến sự thật là bọn họ chưa từng làm nên được công trạng gì to lớn, vốn không hề hiểu được tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Nhờ đó mà cả hai người đều hiểu rằng sự thật cũng không dễ chịu như những gì Thần thánh quốc Mentis rao giảng.
“Haiz, trong khu vực cắm trại hoang dã này thì tùy các người muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu dám ra tay với chúng ta thì ta cũng sẽ hủy diệt các người không nương tay đâu đấy? Cho dù có dẫn đến hậu quả là phải hủy diệt cả một quốc gia ta cũng chẳng quan tâm. Ha, hẳn là sẽ có rất nhiều người nhờ thế mà vui vẻ sung sướng, cũng tốt.”
“Tôi biết ông hoàn toàn không có ý định giúp đỡ bọn tôi… Nhưng mà…”
“Ừm… Chúng tôi có một chuyện muốn hỏi…”
“Chuyện gì?”
“ “Người bị trói bên kia là ai?” ”
“Chỉ là một tên Stalker thôi.”
Phía trước đầu ngón tay nơi hai vị Anh Hùng chỉ đến, là gã đàn ông bị bó chặt cứng vẫn đang giãy giụa không ngừng.
Ánh mắt nhìn sang phía bên này ngập chìm trong sát ý…
151 Bình luận
Gặp tôi là ông chú thì đã cho thằng anh hùng 1 đấm ngay từ lúc đầu rồi. Bố lá bố lếu...
"30 thg lv500 mình t chấp hết" với "bố m là hiền giả đây"
Dm cringe vcs
Trong đa số bộ isekai sao cứ phải là mấy tk cấp 3 nhỉ? Vừa thiếu kiến thức vừa non ko nhận thức đc điều mình làm chỉ làm điều mình thích! Chết một nửa ng cũng còn chưa ngộ.
Quá chất may ông chú chưa bắn beam phát nào =))