Nỗi bất hạnh của tòa Kim...
Kiều Tịch; Qiao Xi; 乔夕
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Oneshot

Chín

0 Bình luận - Độ dài: 516 từ - Cập nhật:

Trans+Edit: Neet-kiêm-Hikkomori

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Đại Hán, năm Nguyên Quang thứ 5. Mùa xuân.

Năm Nguyên Quang thứ 5, Trường Môn Cung đã xuống dốc không phanh, từ một chốn thần tiên lấp lánh ánh vàng, nay chỉ còn là một cung điện lạnh lẽo.

Mùa xuân năm ấy mang theo cái rét lạnh hơn bất kì mùa xuân nào trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời ta.

Ngươi đến Trường Môn Cung cùng sự rét lạnh tột cùng của cả thành Trường An. Ngươi nói tâm ta đã bị rắn độc chiếm hữu, rằng ở ta không hề tồn tại sự nhân từ. Ngươi nói ta không hề xứng với vương vị Hoàng hậu, không hề xứng với danh hiệu Người mẹ của muôn dân.

Ngươi đã ban chiếu phế truất ta.

Ta nhận chiếu chỉ ấy từ tay tên hoạn quan.

Ta chậm rãi yêu cầu ngươi: “Hoàng thượng, nếu ngài tuyên chiếu phế hậu một lần nữa, thần thiếp sẽ tuân mệnh nhận chỉ.”

Nếu - ngài - tuyên - chiếu - lần - nữa.

Ta cảm nhận được một tia thương hại, dù nhỏ nhoi, nhưng vẫn tồn tại trong lòng người. Dù ta đã là một Hoàng Hậu thất sủng, đã là một phế Hậu, nhưng đâu đó sâu trong tim ngươi, vẫn còn chỗ cho ta.

Một vị trí mà không một ai, không một nữ nhân nào, có thể thay thế được.

Từ đầu đến cuối, làm sao mà ngươi vẫn chưa nhận ra, rằng vương vị Mẫu nghi thiên hạ cao quý kia, nó chưa bao giờ là thứ mà ta muốn. Ta chỉ sợ rằng từ nay về sau, ta sẽ vĩnh viễn mất ngươi .

Trớ trêu thay, ta vẫn mất ngươi.

Ngươi đã do dự, dù chỉ trong một khắc. Từ khoé mắt, ta thấy được nước mắt đang chờ chực trào dâng của ngươi.

Như không muốn ai nhìn thấy sự mềm yếu của mình, ngươi xoay đầu đi.

Đối diện với ta là tấm lưng của ngươi, rồi khi đó, ngươi đã tuyên chiếu phế hậu một lần nữa.

Ta hỏi, ngươi vẫn sẽ đến Trường Môn Cung chứ? Ngươi sẽ, phải không?

Ngày đó, là ngày đầu tiên ta múa vì ngươi.

Đáng thương thay, điệu múa đầu tiên của ta cầu ngươi, cầu tình cảm của ngươi, thì ngươi lại ban cho ta chiếu chỉ phế hậu, ban cho ta sự tuyệt vọng. Ngươi đã bỏ rơi ta.

Ngày mà ngươi tuyên chiếu phế ta, cả thành Trường An nơi nơi đều vang vọng tiếng khóc than.

Tội danh sử dụng vu thuật của ta liên luỵ đến hàng trăm người, vậy mà ngươi vẫn lạnh lùng ra lệnh xử tử tất cả mà không có ngoại lệ. Ta nghe được tại đoạn đầu đài, cho dù là đao phủ đáng sợ nhất cũng dễ dàng nhận ra, hắn đang tắm trong bể máu.

Ngày mà ngươi tuyên chiếu phế ta là ngày mà ngươi tuyên chiếu lập Vệ Tử Phu, mỹ nhân của ngươi, làm Hoàng hậu của Đại Hán.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận