Ngày thứ nhất
###
“Ừmm……”
Ngay khi tôi vừa định lấy tấm vé tàu ra khỏi túi để ra khỏi cổng soát vé, ai đó cất tiếng gọi từ phía sau.
“Senpai, anh làm rơi gì này.”
Rơi đồ? Tôi sao?
Hiện tại tôi đang cầm bao đựng vé của mình, cuốn sách khổ nhỏ đã được cất vào trong cặp, điện thoại thì đang ở trong túi. Tôi không nghĩ mình đã làm rơi thứ gì.
Nhưng mà, người đó chắc chắn vừa gọi tôi. Tôi bèn quay đầu lại.
Một bàn tay nhỏ đang chìa về phía tôi, trên đó là một vật màu đen.
Đó là một bên tai nghe không dây yêu quý của tôi. Chắc tôi đã làm rơi khi bỏ nó ra và nhét bừa vào trong túi.
“A, là của anh đấy. Cảm ơn em.”
Nếu đánh mất cái này thì phiền phải biết. Vì muốn tìm cái tai nghe bé xíu trong sân ga to đùng này khác gì bảo mò kim đáy bể, và tôi sẽ gặp bất tiện phết nếu như không có nó. Mấy cái tai nghe sơ cua đi cùng với bộ tai nghe này có kích cỡ khác, nên dùng chúng để thay thế thì tôi không cảm thấy thoải mái lắm.
Tôi nhận lấy chiếc tai nghe silicon bằng hai tay, cẩn thận để không làm rơi thêm lần nữa.
“Không có gì ạ, senpai.”
À mà, lúc nãy người này có gọi tôi là “senpai”.
Khi ngẩng lên, tôi bắt gặp ánh mắt của một cô gái, người vừa mới nhặt đồ giúp tôi.
“Bởi vì em là kouhai của senpai, nên anh không cần dùng kính ngữ với em đâu.”
Cô bé nghiêng đầu qua một bên, lời nói trên đã khẳng định nghi ngờ của tôi. Đây là một người mà tôi biết.
Tại sao ư? Vì suy cho cùng, ẻm đang mặc đồng phục của trường tôi.
###
Để đến trường của tôi có hai con đường, ứng với hai ga tàu khác nhau.
Một đường đi qua cổng chính. Do khoảng cách ngắn hơn, hầu hết học sinh sẽ dùng con đường này.
Đường còn lại đi qua cổng sau, gần với lối ra hơn, nhưng không được thường xuyên sử dụng. Học sinh sẽ phải cuốc bộ rất nhiều và đường thì gập ghềnh nên chẳng mấy ai đi.
Tôi thì lại đi đường đó. Không có trạm trung chuyển nào từ cái ga gần hơn đến nhà của tôi, nên tôi buộc phải dùng con đường này.
Khi vào học tháng tư năm ngoái và phát hiện ra là chẳng có đứa bạn cùng lớp nào đi cùng đường, tôi thấy hơi buồn xíu. Nhưng chẳng mấy chốc mà quen.
Tôi tìm ra một giải pháp cho nỗi cô đơn của mình bằng một thiết bị hữu dụng, thường được gọi là điện thoại di động. Tôi có thể tập trung đọc sách khi đi tàu, nếu không thích thì có thể chơi điện thoại. Nhờ dùng tai nghe giảm tiếng ồn, tiếng rầm rầm của đoàn tàu không làm phiền tôi mấy.
Dù thế, vào ngày khai giảng tháng tư năm nay, tôi rất vui khi thấy có người mặc đồng phục của trường mình đứng ở sân ga gần nhà. Cuối cùng thì tôi không phải chịu cảnh một mình nữa rồi.
Nhưng rồi, tôi cũng ngạc nhiên không kém khi thấy bóng dáng đó đang khoác một chiếc áo mới và chiếc cặp bóng lộn, im lặng đứng chờ tàu ở bên cạnh vị trí quen thuộc của tôi.
Khi nhịp sống thường ngày đã quay lại, cảm giác xúc động ấy cũng chỉ còn lại là một khung cảnh. Cô bé ít hơn tôi một lớp, nên chúng tôi không đời nào sẽ học cùng lớp. Và bởi không bao giờ thấy nhỏ tham gia hoạt động câu lạc bộ hay nhóm hội nào, cô bé chỉ là một người hoàn toàn xa lạ học chung một ngôi trường với tôi.
Cảm giác hân hoan nhanh chóng tan biến, và tôi quay về với việc vừa đọc sách vừa nghe nhạc bằng tai nghe khi đi tàu như mọi ngày.
À, cũng có một thứ đã thay đổi. Mỗi lần ngẩng đầu lên để xem mình đã đến ga nào hoặc ngẩng lên sau khi đọc xong một chương, việc nhìn xem cô bé có đi tàu vào ngày hôm ấy hay không đã trở thành một thói quen.
Tôi không biết tên của cô bé. Nhỏ có thể là một học sinh chuyển trường hoặc là học khóa dưới.
Tôi chỉ biết có thế về cô bé ấy.
** *
Cuối cùng mình mới có cơ hội để nói chuyện với anh ấy thật tự nhiên. Nếu mà bỏ lỡ cơ hội này, mình nghĩ sẽ không có cơ hội nào để trò chuyện với con người này thêm một lần nào nữa trong đời mất. Thế nên mình sẽ không để ảnh chuồn đi như vậy đâu.
Ngoài senpai này ra, không có ai khác đi đường này để đến trường nữa cả.
Bây giờ, hai đứa đang đứng kế bên chiếc máy bán hàng tự động nằm ngay bên ngoài cổng soát vé.
Senpai bao mình một lon nước hoa quả như là để trả ơn, nên mình cũng vui lòng nhận lấy. Ảnh bật mở nắp lon của chính mình, tạo ra một tiếng ‘phụt’.
“À ừm, em gọi anh là ‘senpai’ có chính xác không nhỉ?”
“Tên anh không phải là ‘senpai’. Nhưng nếu ý em muốn hỏi anh có phải là đàn anh khóa trên cùng trường không thì đúng rồi đấy.”
Ồ, thì ảnh với mình mặc chung đồng phục của một trường mà. Lại còn đi chung chuyến tàu buổi sáng, lên từ cùng một ga, xuống cũng cùng một ga nữa.
“Hay quá~”
Khi mình mỉm cười với ảnh, chả hiểu sao senpai lại làm vẻ mặt khó ở. Ơ, hay là nụ cười của mình có vấn đề?
“Thế thì sao hả kouhai-chan?”
“Ui, cái biệt danh nghe hay thế! Nhưng tên của em cũng không phải là ‘kouhai’.”
Senpai uống một ngụm hết lon nước ép táo và vứt nó vào thùng rác, rồi ảnh cầm lấy chiếc cặp nãy giờ đặt dưới chân.
Em còn chưa kịp mở nắp cơ mà…
“Anh đã cảm ơn em nhặt giúp cái tai nghe rồi còn gì. Nếu không còn chuyện gì khác thì anh về nhà đây.”
“Uầy, uầy! Anh khoan đã nào!”
Senpai nhíu mày, từ từ quay mặt lại phía mình.
“Ờ… chuyện gì…”
Nếu bỏ lỡ cơ hội ở đây thì hỏng bét. Linh tính mách bảo mình như vậy.
“Trong trường mình không còn một ai đi trên chuyến Hamakyu này đúng không ạ?”
“Ờ, thì làm sao?”
“Khi xuống tàu cũng chỉ có mình em và senpai là đi học chung một trường phải không?”
“Thì?”
“Thì hãy làm quen với nhau nhiều hơn một chút! Có một điểm chung như thế mà em với anh lại không nói với nhau câu nào thì tiếc quá!”
“Thế thôi à?”
Lông mày của senpai nhướn lên một chút, mặt anh lộ vẻ ngạc nhiên.
Xem nào, thêm một cú hích nhẹ nữa thôi nhỉ?
“Nhật Bản có hơn một trăm triệu người, cả thế giới này có hơn bảy tỷ. Em muốn được trò chuyện với tất cả, nhưng điều đó là không thể. Đó là vì sao mà……”
Hắng nhẹ một tiếng, mình nói tiếp.
“Em muốn được nói chuyện với bất kỳ người nào trông có vẻ dễ gần, càng nhiều càng tốt.”
###
Kouhai-chan là người đã nhặt được chiếc tai nghe của tôi.
Tôi rất biết ơn cô bé, nhưng đáng ra ngừng lại tại đó là được rồi.
Chúng tôi là senpai và kouhai trong cùng một trường, chỉ cách nhau một khóa.
Do có một mối liên kết mỏng manh nên ít nhất tôi cũng cần cám ơn nhỏ, mua cho nhỏ một lon nước hoa quả và thế là xong.
Đáng ra nó phải kết thúc rồi, thế mà―
Có vẻ như cô bé còn muốn làm quen với tôi nữa. Giống như mấy người trên mạng xã hội hay nhắn “dù không quen biết nhưng…” sau đó nói một thôi một hồi, rồi cuối cùng bảo “bạn ấn nút theo dõi mình nhé?”, kiểu kiểu vậy.
“Là thế đấy! Mình nói chuyện với nhau nhiều hơn được không anh? Hàng ngày đi tàu phải mất đến ba mươi phút cơ mà. Nếu chỉ ngồi một chỗ không làm gì thì phí phạm quá!”
“Nhưng nói cái gì mới được.”
“Cái gì mà chẳng được?”
“Mà anh có biết gì về kouhai-chan đâu?”
Nói xong câu đó, tôi thấy cả hai mắt nhỏ sáng quắc lên.
Tôi có cảm giác rằng mình vừa nói một câu không nên nói, như thể ẻm chỉ đang chờ cho tôi nói thế.
“Senpai lúc nào cũng đọc sách phải không?”
Nhỏ trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác. Đúng không nhỉ?
“Ờ, thì ngồi trên tàu chán ngắt còn gì?”
“Thế thì tại sao anh lại đọc sách ạ? Sao anh không xem trên điện thoại ạ?”
Điện thoại á? Không bao giờ.
“Nếu xem điện thoại, anh sẽ chỉ có được thông tin từ những nguồn mà anh biết. Anh thích cái cảm giác học hỏi được điều gì đó mà mình không biết, và đọc sách là lựa chọn tốt nhất để có được cảm giác ấy.”
“Ồ……”
Mặc dù chỉ già hơn nhỏ một năm, nhưng với cái danh ‘senpai’, lời nói của tôi nghe mới thật hùng hồn.
Hay ít nhất, cô bé trước mặt tôi đang có vẻ rất ngưỡng mộ câu trả lời vừa rồi.
“Đi tàu lúc nào em cũng thấy chán.”
“Thế thì chỉ cần đọc sách thôi.”
Cô bé thở dài, nói tiếp.
“Nhưng em thấy say.”
“Đọc sách thì say kiểu gì?”
“Không phải! Không phải là say sách, say tàu ấy ạ! Nói thế mà senpai còn không hiểu!”
Tôi hiếm khi nào bị say tàu xe, nên tôi có thể đọc sách khi đi tàu hỏa hay tàu thủy không thành vấn đề. Thực lòng biết ơn dòng máu mẹ cha.
“Nếu anh thực lòng biết ơn em thì hãy làm đối tượng để em nói chuyện trên đường đến trường đi!”
“Còn lâu, anh nói rồi, anh có biế―”
Mắt kouhai-chan lại sáng lên.
“Vì anh không biết nên mới phải nói chuyện. Senpai, anh nói rằng anh đọc sách vì muốn biết những điều mà mình chưa biết phải không?”
Mắc bẫy rồi.
Tôi đã rơi cả hai chân vào bẫy.
“Em cũng muốn biết về senpai nữa. Anh kể cho em về bản thân anh nhé?”
Ây chà, mệt óc làm sao.
“Ờ……”
“Tốt, anh nói rồi đấy nhé. Senpai thật tốt bụng vì đã thẳng thắn chịu thua đó.”
“Anh đâu có thua kouhai-chan. Anh thua chính lời nói của mình thôi.”
“Giống nhau còn gì?”
“Bỏ qua đi……”
Vĩnh biệt, khoảng thời gian đi học yên bình của tôi…
***
Xong. Chiếu tướng.
Thế là anh không chạy thoát được nữa nha. Em sẽ khiến anh phải dành quãng thời gian đi lại tẻ nhạt cùng em kể từ ngày mai.
“Thế nhé senpai. Kể từ giờ mong được anh chăm sóc.”
Thưởng cho anh thêm một cái nháy mắt nè.
Trông thế thôi nhưng em cũng có chút tự tin vào ngoại hình của bản thân đấy.
“Ờ……”
Trông ảnh có vẻ thiểu não ra chiều với việc bị kouhai của mình dồn vào chân tường, từ nãy đến giờ ảnh chỉ trả lời mà chẳng thèm để tâm vào cuộc đối thoại chút nào.
Không nghi ngờ gì, đây là một cơ hội khác!
“Senpai. Em muốn được biết nhiều hơn về senpai. Chắc là senpai cũng muốn được biết nhiều hơn về kouhai xa lạ này nhỉ. Thế nên, ta hứa với nhau đi.”
“Hứa á?”
“Đúng, một lời hứa. Mỗi ngày ta hãy hỏi nhau đúng duy nhất một câu. Và người bị hỏi phải trả lời thành thật, bất kể là chuyện gì.”
“Hờ…”
Đúng như mình nghĩ, đòn tấn công dồn dập đã khiến ảnh kiệt sức, giờ ảnh chỉ đang đáp lại nửa vời thôi.
Giờ mình phải cứ thế mà xông tới thôi. Cơ hội này mai kia cũng không có nữa đâu.
“Hay quá. Ngoắc tay nào!”
“Ơ, khoan. Vừa nãy anh không tập trung lắm về cái lời hứa, sao lại có linh cảm chẳng lành thế nhỉ?”
Ngón út ngoắc tay, ngón út ngoắc tay, lời nói gió bay, mười ngàn kim chích.[note18790]
Thế là xong, bản khế ước đã được thiết lập. Em sẽ không chấp nhận lời phản đối hay ý kiến ý cò gì đâu nhé.
***
“Xem nào, senpai, anh tên là gì?”
Mặc dù mình không nghĩ là sẽ gọi ảnh bằng từ nào khác ngoài ‘senpai’, nhưng vì lịch sự, câu hỏi đầu tiên nên là như vậy.
“Này… cái đó em còn không biết, thế mà vẫn muốn làm quen với anh……”
“Nhưng senpai cũng không biết tên em còn gì?”
“Ờ thì…”
“Mặc dù em với anh đã đi chung tàu kể từ hồi tháng Tư, thế là quá vô tâm đấy!”
“Xin lỗi, anh xin lỗi, được chưa?”
“Biết lỗi rồi thì phải…?”
Mình thúc ảnh nói ra.
“Ư. Tên anh là Iguchi Keita. Keita là ghép lại từ chữ ‘khánh’ và chữ ‘thái’.”
“Ồ. Một cái tên chứa đầy sự hứa hẹn nhỉ.”
“Cách nói của em nghe không giống khen tí nào! Nó khiến anh thấy khó chịu đấy!”
“Úi, còn em là Yoneyama Maharu. Rất vui được biết anh, senpai!”
“Ờ……”
Giờ thì, có lẽ hôm nay thế là đủ.
Mình cúi đầu lịch sự chào senpai rồi bắt đầu đi về nhà.
“Senpai, cảm ơn anh đã mua nước. Hẹn gặp lại!”
Mình thật lòng rất mong đến sáng mai đấy.
***
Những điều mình biết về senpai
① Tên của anh là “Iguchi Keita”.
37 Bình luận
Cám ơn bạn Trans tốt tính đã kiêm bộ này !
22:35 6/7/2022