“Cho ta mượn chìa khoá một phút, được chứ?”
Trở về với hiện tại, tôi đã ở trong hầm ngục.
Khi tôi đi xuống cầu thang và đứng trước cửa sắt, tôi cảm thấy hơi ẩm ướt và hơi lạnh lẽo ở trong truyền ra.
“Không được đâu ạ. Chủ nhân đã dặn tôi là không được để ai vào trong…”
“Thế, ngươi ghét ta sao? Thật ư?”
Người đang nhận câu hỏi của tôi, đang nao núng.
Như muốn nghĩ tốt và trả lời, tôi nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào người giữ ngục.
Tôi đã là thành viên có địa vị cố định, từ lần đầu tiên được mời đến Đại Dạ Tiệc cho đến giờ, sau sinh nhật 16 tuổi.
Ví dụ nhé, tôi là một ngôi sao sáng và có triển vọng của Agriche.
Không, dĩ nhiên là tôi chẳng tự hào gì về nó rồi.
Tôi không phải định làm nhân vật phản diện gì đó, nhưng nếu bạn hỏi tôi làm thế nào mà nó lại xảy ra, thì tôi sẽ trả lời cho bạn rằng bạn phải cố gắng hết sức để có thể sống sót.
“Nhưng…”
Anh ta ngập ngừng.
Tôi nghĩ nhiều hơn một chút. Thế, tôi nên đe doạ hay thuận theo anh ta đây?
Ngẫm nghĩ một lát và nhìn anh ta. Sau đó, dần dần, khuôn mặt của anh ta đỏ bừng.
Không, đợi một chút.
Trên mặt anh ta tự viết là thích phụ nữ xinh đẹp kìa, tôi còn biết nói gì sao?
Đây là người có bề ngoài dày dặn nhưng nội tâm thì mỏng manh?
Tất nhiên, anh ta vẫn còn khá trẻ, cái tuổi thiếu niên đó.
Rõ ràng, tôi đã không đến hầm ngục trong lúc đó, nên tôi chẳng miễn dịch chút nào.
Chà, việc đó tốt cho tôi mà.
Trong khi người gác cửa bối rối, tôi lấy chìa khoá ra khỏi tay anh ta.
“Ta sẽ chỉ vào đó nhìn một giây và sẽ đi ra. Sau đó, ngươi chỉ cần làm ngơ và không báo lại cho cha ta là được.”
Tình hình đã kết thúc khi anh ta huýt sáo một điệu nhỏ, cười ngây ngốc.
Gác cổng sẽ không nói với ai, nên anh ta vội vàng mở cửa và ra ngoài.
Hừ, rõ ràng quá rồi, anh ta quá gà để có thể làm việc trong căn nhà này lâu dài.
Tôi đi vào trong hầm ngục với một tâm tình lạnh lẽo.
Khi hoàn toàn bước vào trong, một cái lạnh rõ ràng hơn len lỏi trên làn da của tôi. Ngoài ra, hầm ngục còn có mùi khó chịu.
Đây là nơi bắt cóc, giam cầm và tra tấn được nhiều thế hệ sử dụng.
Gương mặt căng cứng lại và đi vào sâu bên trong.
Sau một lúc, nhân vật bị mắc kẹt trong dây thép gai xuất hiện.
Tôi mở cửa với chìa khoá mà mình đã lấy từ người gác cổng lúc nãy và bước vào trong.
Cửa sắt rỉ sét mở ra với một âm thanh sắc nét.
Chàng trai, người đã bị bắt cóc, vẫn đang dựa vào bức tường với các chi bị trói lại.
Mái tóc bạc thần bí là thứ nổi bật đầu tiên khi nhìn vào trong. Đôi mắt vàng kim mà trước đây nhìn chằm chằm vào gia đình tôi đã nhắm lại.
Thấy hắn thế này, có lẽ là mất ý thức rồi.
Tôi đứng cạnh cửa và lặng lẽ gọi anh ta.
“Này.”
Này, anh trai nữ chính. Mở mắt đi.
“Cassis Fedelian.”
Nhưng ngay cả khi tôi gọi hẳn tên hắn ra, chàng trai vẫn không có động tĩnh.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn ta, đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại.
Chàng trai này, nhìn kỹ hơn thì, có vẻ ảm đạm hơn dự đoán.
Việc này cũng đúng khi cổ tay và mắt cá nhân của hắn ta, bị cắt sâu bởi những thứ sắc nhọn mà ở lần đầu gặp, tôi không có thấy.
Cha bảo là nhốt hắn cho đến khi hắn nghe lời, và đến giờ, lúc nào hắn ta cũng bị đánh đập.
Tuy nhiên, nhìn vào mấy dấu vết kia, tôi đoán họ đã sử dụng roi thường cũng khá là may mắn.
Nhưng, nhìn thấy tứ chi của anh ta vẫn còn cứu được, thì có lẽ cha vẫn chưa có ý định làm gì khác với chàng trai này ngay. Cho đến nay, Lant Agriche đã đưa ra một quyết định khác với trước giờ ông ta từng làm.
Tất nhiên, sẽ khá là vô lý nếu giờ nói chàng trai này vẫn còn ‘nguyên vẹn’.
Nhưng mà, theo tiêu chuẩn của Agriche, thì vẫn còn tốt chán.
Nếu vậy, tôi có thể nói mình đã bị người ta thù rồi.
Nếu chàng trai này mà chết như thế này, thì tôi, với tư cách là thành viên của cái nhà này, sau này sẽ không thể tồn tại được.
Tôi lấy thuốc đã giấu trong tay áo ra. Sau đó, nắm lấy đầu chàng trai, nghiêng qua một góc.
Ừm.
Trông hắn cũng đẹp trai đấy. Đây là ngoại hình của một chồi xanh bất lực ha.
Trên gương mặt cũng có những vết sẹo, nên trông khá là nam tính. Chắc đây là một trong số lý do tôi muốn làm phiền hắn ta.
Trông có vẻ lớn hơn tôi một chút. Theo thông tin tôi có, thì giờ hắn đã 17 tuổi.
“Rắc rối rồi đây.”
Nếu là ở chỗ khác, thì tôi sẽ hoàn toàn ngưỡng mộ vẻ ngoài của chàng trai này, nhưng lúc này, tôi hơi nghiêm túc.
Đây đúng chuẩn khẩu vị của Charlotte mà.
Charlotte là một trong hai đứa em nhìn thấy chàng trai này trước đó, và con bé nói muốn chơi với hắn.
Con bé là đứa em gái nhỏ hơn tôi ba tuổi, và nó có đam mê làm phản diện.
Con bé khá là nóng nảy và tàn bạo, nên chơi với đồ chơi mà cha mang về cũng là một sở thích của nó.
Tôi nhìn quanh gương mặt chàng trai này, khẽ cau mày, nắm lấy cằm, bắt hắn mở miệng.
Không. Nên bắt đầu với thuốc đã.
Sau đó, như thể bị chạm vào đôi môi đẫm máu của mình, hắn ta nao núng, khẽ cau mày.
Tôi ngừng hành động một lúc vì muốn hắn thức dậy. Nhưng hắn lại im lặng.
Vâng, đây là những gì đã xảy ra. Cứ đến buổi đánh giá hàng tháng là chúng tôi lại khoác lên người những vết thương khác nhau.
Tôi vô cảm chút rồi đổ thuốc vào trong miệng hắn ta.
Tôi thấy thế này còn may hơn. Nếu hắn tỉnh táo, tôi sẽ không dùng thuốc đã đưa nữa.
“Hmm.”
Sau đó, tiếng rên rỉ phát ra từ chàng trai.
Lại định câu cá nữa hả anh zai? Hắn nghĩ lần này hắn sẽ tỉnh thật sao?
Tôi đã đúng. Sau khi mí mắt của chàng trai run rẩy, đôi mắt vàng của hắn ta đã xuất hiện.
Đôi mắt chớp chớp nhiều lần và từ từ mở ra.
Rất tiếc, tôi thấy nản lòng thật.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta chạm mắt tôi.
“Ừm, ngươi thế nào rồi?”
Tôi cứ chào hỏi như thể chẳng biết gì.
Mà, dĩ nhiên, đây chẳng phải lúc để tôi nói ra câu ‘Xin chào’ tầm thường này.
Chàng trai trước mặt dường như chưa nhận thức được tình hình hiện tại. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh sáng đã xuất hiện trong đôi mắt thẫn thờ đó.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra sự tồn tại của tôi, ngay trước mặt hắn. Bên cạnh đó, có vẻ đã biết là trong miệng hắn có thuốc.
“Cái gì…!”
Giọng của hắn ta nghe thật thô ráp, và ngắt quãng nữa.
Bởi vì tôi đang dùng tay bịt miệng hắn. Nó gần như là phản xạ.
Ngay khi đó, tia lửa trong mắt hắn bùng lên. Bắt đầu cố gắng để xua đuổi tôi.
Ôi mẹ ơi, thế này rồi mà hắn vẫn trông đẹp vậy.
Tôi hơi ngạc nhiên khi không nghĩ sẽ dùng bất kỳ lực nào khác cho đến lúc này.
Tuy nhiên, vì các sợi xích bị ghim chặt vào tường nên cử động của hắn không ảnh hưởng đến tôi lắm.
“Eupeup!”
“Đừng có nhổ ra. Đây là thuốc giải độc.”
“Eup!”
“Giờ nếu ta đang cố gắng giết ngươi, thì dùng độc làm gì?”
Nhưng khi nhìn hắn vật lộn như điên, thì có lẽ hắn chẳng tin lời tôi.
Haiz, thế này cũng khá tự nhiên nhỉ? Mình bị bắt cóc vào hang ổ của kẻ thù và được cho uống thuốc khi còn đang sững sờ, im lặng làm theo được thì quả thật là lạ lùng.
Nhưng, theo quan điểm của tôi thì, có lẽ anh chàng này đang vật lộn như thế vì hắn bị nghẹn.
“Xin lỗi. Ta không thể giúp được vì có nỗi khổ riêng.”
Với cái miệng đang ngậm chặt của chàng trai, tôi bỏ tay ra và để hắn cúi đầu. Sau đó, hắn ta liền vùng vẫy, có ý định nhổ thứ tôi cho hắn ăn ra.
“EUP, GUH!”
Không thể nào không bất ngờ được, nhưng chàng trai đã nuốt thứ thuốc tôi cho hắn uống.
Ừm, nếu cứ bỏ ra thế này, thì khả năng cao là hắn sẽ nôn ra mất.
Vậy thì tôi càng không thể để thế được.
“Này! Cái quái gì…”
“Anh zai này, cho ta xin lỗi lần nữa nhé.”
Bốp!
“Ặc!’
Sau khi xin lỗi trước, tôi tặng hắn một nắm đấm.
Bị đánh vào chỗ đau, chàng trai rên rỉ chút rồi lại bất tỉnh, chùng người xuống. Trông hắn yếu hơn cái lần trước khi ngất xỉu kia nhỉ.
Hử, đánh người khó khăn sao?
Tôi thu tay khỏi vùng bụng của hắn.
Tất cả trẻ em của Agriche đều học các kỹ năng cơ bản, nên tôi cũng không gặp khó khăn gì trong việc khuất phục ít nhất một chàng trai ngang tuổi tôi.
Hơn nữa, còn phải học trong nhiều tình huống khó hơn thế này nhiều. Bên cạnh đó, hắn ta còn bị trúng độc nữa.
Cay thiệt, nhưng tôi phải vật lộn đến độ phải làm thế này, không phải sao?
Hừm… dù sao cũng làm rồi, chẳng thể giúp gì hơn.
Tôi ra khỏi hầm ngục, để chàng trai yếu đuối đang toát mồ hôi lạnh ở trong.
1 Bình luận