• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol.1: Cô gái đáng yêu thứ hai lớp (ĐÃ HOÀN THÀNH)

Chương 25 - 'Kỹ năng' của một kẻ cô độc

87 Bình luận - Độ dài: 1,451 từ - Cập nhật:

   Trans: Kumo

   Edit: Dyan

  __________________________________

Cả ba người bọn tôi cũng đã dùng xong bữa trưa cùng với nhau, và rồi buổi sáng nhanh chóng trôi qua.

Chúng tôi thường bắt đầu vào lớp với tiết chủ nhiệm, tiếp đến là 4 tiết học theo thời khoá biểu của mỗi buổi sáng. Mọi hôm khác thì những tiết học đấy tưởng chừng như kéo dài đến vô tận, nhưng hôm nay nó tựa như cái chớp mắt ngắn ngủi vậy.

Người ta thường nói dòng chảy của thời gian là bất biến, nhưng điều đó trông có vẻ không đúng cho lắm. Tôi tự hỏi liệu có ai đó ngoài kia có khả năng để time skip không?

“Mmm~ Cuối cùng cũng học xong hết mấy tiết của buổi sáng rồi~ Cảm giác hôm nay thời gian trôi chậm hơn mọi khi, cậu có thấy vậy không, Umi?” 

“Không, tớ còn thấy trái lại cơ…”

Asanagi khoá chặt ánh mắt của cô ấy vào tôi. Như đã dự đoán từ trước, cô ấy cũng đang lo sợ rằng sau vụ này thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo, cũng giống điều mà tôi lo lắng.

Bình thường, đám người trong lớp tôi sẽ rời đi ngay sau khi tiếng chuông reo, nhưng hôm nay, phần lớn mấy người bọn họ lựa chọn việc ở lại và theo dõi ba chúng tôi.

“Thiệt tình, chỉ là tớ ngồi ăn trưa với một bạn nam cùng lớp thôi. Tại sao mọi người lại phải làm quá vấn đề này lên như thế? …Với cả, Nina, hãy cất điện thoại vào ngay đi…”

“Ugh… ehehehe…”

Điện thoại của Nitta-san trượt khỏi ống tay áo và rơi bụp xuống sàn khi Asanagi vừa mới gọi tên cô ấy.

Nghiêm túc đấy, không thể để mất cảnh giác với cô gái này một giây phút nào.

Đúng theo như những gì mà Asanangi nói, tại sao mọi người lại phải làm quá lên như vậy? Cũng đâu phải là chúng tôi sẽ làm gì khác ngoài nói chuyện đâu.

“Ahaha… Như thế này thì có vẻ là chúng ta không thể ăn ở trong lớp rồi… Bọn mình có lẽ là nên dùng bữa ở bên ngoài ha? Dù ngoài đó có hơi lạnh một chút…”

“Được thôi, tớ thích chỗ nào ấm hơn cơ, nhưng sao cũng được… Như vậy có được không, Maehara-kun?”

“Ừ, được thôi.”

Và thế là ba chúng tôi rời khỏi lớp học để tìm một nơi thích hợp để cùng nhau ăn trưa.

“Nè, Umi, chúng ta nên đi đâu đây? Tớ thường hay ăn ở trong lớp hay căn tin, nên tớ không biết chỗ nào tốt cả.”

“Mmm… Trong sân trường cũng không tệ, nhưng ở đó thường đông học sinh lắm. Tớ thì không quan tâm mấy đâu nhưng về phần cậu… Cậu nghĩ sao, Maehara-kun?”

Đúng là phía sân trường khá đông, nhưng cũng không đến mức là không còn chỗ nào trống để ngồi.

Nếu hai người họ nghĩ rằng chỗ đó là một lựa chọn khá tốt để có thể ngồi xuống và dùng bữa, thì tôi cũng không phiền đâu.

‘Này, hai em gái ở kia là năm nhất à?”

‘Chắc là vậy rồi. Hai em ấy dễ thương thật đấy, nhất là cái em tóc vàng kia kìa’

‘Mà sao lại có thằng trông rõ u ám đi đằng sau cơ chứ? thằng này đang theo dõi hai đứa kia hay gì à? Một tên bám đuôi sao’

Ngay khi bước xuống hành lang, những câu nói kiểu như vậy dội thẳng vào tai cả ba người bọn tôi.

Nếu chỉ có mỗi Asanagi và Amagi-san, thì hai người đã có thể dễ dàng mặc kệ nó vì mọi người lúc nào cũng luôn miệng khen họ ‘dễ thương’ hết lần này đến lần khác, nhưng kèm theo đó họ đã có nói những nhận xét thô lỗ về tôi, và Asanagi cũng như là Amami-san không thể cứ thế mà tiếp tục phớt lờ mấy lời bình đó được.

Nếu bọn tôi ngồi ăn ở một nơi như thế này, thì cả ba chúng tôi sẽ không thưởng thức được trọn vẹn mùi vị món ngon của bữa ăn mất.

“Um, nếu hai cậu cảm thấy được thì…”

“Hm?”

“Sao vậy?”

Tôi lên tiếng gọi bọn họ khi họ còn đang mãi mê bàn về vụ ăn trong sân trường.

Dạo gần đây tôi chỉ ngồi ăn trưa ở trong lớp, nên tôi vẫn chưa tìm được thời điểm hoàn hảo để khai triển kỹ năng ẩn của mình, nhưng lúc này thì thời tới rồi. Bí kỹ của riêng tôi: [tìm một nơi nào đó bí mật ở trong trường].

“Woahhh, đúng thật này. Nơi này chẳng có ai luôn, bất ngờ thiệt đó!”

"Ở đây cũng ấm nữa, dù chỗ này không có cái bàn nào hết, nhưng lại có mấy băng ghế… Ừm, đây là một nơi hoàn hảo.”

“Phải không? Tớ mừng là hôm nay không ai sử dụng nơi này.”

Nơi mà tôi đề xuất với họ là: ‘khu vực hút thuốc của giáo viên’. Nó nằm ở phía nam khuôn viên trường, kế bên tòa nhà của các khoa nơi có phòng làm việc của giáo viên và hiệu trưởng.

Khoảng tầm vài năm trước, đây là khu vực dành cho các giáo viên muốn hút thuốc có thể châm vài điếu để thư giãn trong giờ nghỉ trưa. Nhưng với sự thay đổi trong xu hướng dạo gần đây, việc hút thuốc đã hoàn toàn bị nghiêm cấm trong khuôn viên trường học. Vậy nên cũng chẳng còn ai lui đến nơi này nữa. [note43196]

Chúng tôi phủi bụi ở trên mấy cái băng ghế cũng như nhặt những mẩu thuốc lá nằm lủ khủ trên mặt đất… Nếu phải so sánh với sân trường thì nơi này nhỏ hơn và xung quanh chỉ toàn là cỏ dại. Nhưng để mà nói cho đúng thì dù sao sân trường cũng được chăm coi tốt hơn mà. Dù vậy, nơi này vẫn là một lựa chọn không thể hoàn hảo hơn nếu bọn tôi muốn tránh xa đám đông.

Một nơi hoàn hảo cho một tên cô độc như tôi có thể thư giãn.

“Xin lỗi nhé, đây là nơi duy nhất tớ có thể nghĩ ra.”

“Đừng nói vậy mà! Nơi này tuyệt lắm đó! Cảm ơn nhé, Maki-kun! Cả Umi nữa, nhanh cảm ơn cậu ấy đi!”

“Sao tự nhiên cậu lại nôn nóng thế hử Yuu?... Mà, cảm ơn nhé, Maehara-kun.”

Hai người họ dường như cũng rất vừa ý với nơi này. Họ nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu bày đồ ăn trưa của mỗi người.

“Ah, Maki-kun, món trứng cuộn của cậu nhìn ngon quá. Có muốn đổi nó với một miếng xúc xích của tớ không?”

“Tớ không phiền đâu, nhưng nó là do tớ tự tay làm, nên không chắc là nó sẽ ngon đâu.”

“Không sao, không sao đâu… Mà khoan đã, cậu tự làm bữa trưa luôn á, Maki-kun?”

“Ừm, mỗi khi mẹ tớ bận.”

Amami-san trông có vẻ bất ngờ quá nhỉ, nhưng trên thực tế thì nó cũng chẳng khó cho lắm. Tôi chỉ dùng lại những món ăn thừa từ tối hôm qua rồi làm thêm vài món ăn kèm đơn giản nữa là xong. Tôi có thể chuẩn bị bữa trưa một cách đơn giản nếu tôi dậy sớm.

Mặc dù có phần hơi cẩu thả, nhưng bởi vì trong nhà chỉ có mỗi tôi và mẹ, nên thi thoảng tôi vẫn giúp bà ấy làm việc nhà.

“Làm sao bây giờ đây hả, Umi? Maki-kun còn nữ tính hơn tụi mình nữa…”

“Đừng hỏi tớ, cơ bản là tớ đã thua cậu ấy ngay từ đầu rồi…”

Asanagi nhìn tôi một lúc, tôi đoán là cô ấy muốn nói gì đó với tôi.

“Woahhh… Món trứng cuộn này ngon quá đi mất! Độ mặn và ngọt vừa đủ làm cho nó trở nên rất hoàn hảo!”

“Thật à? …Maehara-kun, tớ có thể thử một miếng được không?”

“Được chứ.”

Đôi mắt của Asanagi mở to ngay sau khi cô ấy cho miếng trứng cuộn vào miệng.

“…Thế nào?”

“…Thật không công bằng…”

Món này khá đơn giản. Tôi chỉ cho một thìa nhỏ đường và một ít shirodashi khi tôi làm món này. Mừng là hai người bọn họ đều thích nó. [note43195]

Tôi tò mò về câu ‘không công bằng’ của Asanagi không biết là có ý gì vậy nhỉ, nhưng sao cũng được, tôi sẽ coi đó là một lời khen.

Ghi chú

[Lên trên]
(Shirodashi là dashi không màu. Còn Dashi là một loại nước dùng làm từ Katsuobushi (cá bào mỏng) hoặc tảo bẹ)
(Shirodashi là dashi không màu. Còn Dashi là một loại nước dùng làm từ Katsuobushi (cá bào mỏng) hoặc tảo bẹ)
[Lên trên]
ở nhật lúc trước được xem là 'thiên đường của khói' vì người từ 20 tuổi trở lên đã được hút thuốc và điều này đã trở nên phổ biến... tuy nhiên vài năm gần đây thì chính phủ nhật đã ban bố các chính sách cấm đối với thuốc lá nơi công cộng và cũng như có những trường học sẽ không nhận giáo viên hút thuốc.
ở nhật lúc trước được xem là 'thiên đường của khói' vì người từ 20 tuổi trở lên đã được hút thuốc và điều này đã trở nên phổ biến... tuy nhiên vài năm gần đây thì chính phủ nhật đã ban bố các chính sách cấm đối với thuốc lá nơi công cộng và cũng như có những trường học sẽ không nhận giáo viên hút thuốc.
Bình luận (87)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

87 Bình luận

hú hú hú
tu hú đây
Xem thêm
nữ tính hơn 2 gái luôn cơ đó main 🤣
Xem thêm
không công bằng khi nó không chỉ dành cho em
Xem thêm
không công bằng... em phải là người được ăn trước chứ
trích tiếng lòng Umi
Xem thêm
kèo này ko ổn
Xem thêm
Sau này về biết đứa nào có quyền bỏ đói cả nhà rồi đó 🤣🤣
Xem thêm
Đổ đứ đừ:))
Xem thêm
sạt lở r, đổ tùm lum
Xem thêm