America gaeri no uza kawa...
Tokiwa Rikkai Komupi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Lời mở đầu - Hơi Ấm Lời Hứa, Vương Lại Trên Đầu Ngón Tay

0 Bình luận - Độ dài: 1,148 từ - Cập nhật:

Tôi đang mơ.

Một giấc mơ về thời thơ ấu của tôi.

Đúng vậy, đó là vào kỳ nghỉ xuân, trước khi tôi lên lớp bốn ở trường tiểu học.

Một cô bé với đôi mắt ngấn nước đang nức nở, đầu cúi thấp.

"Nào, Seira. Chào tạm biệt Ruto-kun cho tử tế đi nào."

"Hức... Tớ không muốn... Tớ muốn ở bên Ruu-kun mãi mãi..."

Cô bé cố gắng lau những giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt xanh biếc.

Mái tóc vàng tự nhiên của cô ấy lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ.

Vẻ ngoài như búp bê của cô bé cho thấy rõ cô ấy đến từ một dòng dõi không thuộc về đất nước này.

"Tớ không muốn đi Mỹ... hức... tớ không muốn rời xa nơi này..."

Phải, đây là ký ức về một cuộc chia ly.

Một câu chuyện về người bạn thuở nhỏ chuyển trường và đến một nơi xa xôi.

Nhìn bóng lưng cô bé mang nỗi cô đơn, tôi cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói lên. Đây không phải một câu chuyện gì đặc biệt, nhưng cũng không phải là điều quá hiếm hoi.

Chỉ là, nơi cô ấy sẽ đến quá xa xôi, không dễ gì để có thể ghé thăm.

Ngay cả khi còn nhỏ, tôi cũng hiểu rằng có lẽ đây là lần chào tạm biệt cuối cùng của chúng tôi.

Mỹ. New York.

Tôi nghĩ rằng điều đó là do công việc của bố mẹ cô ấy hoặc thực tế rằng việc ở lại Nhật Bản chỉ là tạm thời, nhưng những lý do người lớn như thế thật ngoài tầm hiểu biết của tôi khi ấy.

Tất cả những gì tôi biết là cô bé sẽ bị đưa đến một vùng đất xa lạ bên kia đại dương.

Đó là toàn bộ sự hiểu biết của tôi, và là một thực tế không thể thay đổi.

"Hức... hức... hức..."

Trước những ngôi nhà liền kề, cô bé tiếp tục khóc không ngừng.

Cả mẹ tôi, người đã đi cùng để tiễn chúng tôi, và mẹ cô bé đều có vẻ mặt lo lắng.

Trong không khí mát lành của mùa xuân, tiếng khóc dai dẳng của cô bé cứ vang vọng mãi.

Tôi chỉ biết đứng nhìn, hoàn toàn bất lực...

Rồi một âm thanh quen thuộc vang lên—bài nhạc mở đầu của một anime nào đó.

Âm thanh ấy dường như vọng ra từ phòng khách. Chiếc TV vẫn bật, và bài hát phát qua khung cửa sổ đang mở. Đó là bài nhạc mở đầu của bộ anime mà cô ấy yêu thích. Thành thật mà nói, tôi không biết nhiều về bài hát này, ngoại trừ những lúc nghe cùng cô ấy.

Nhưng cơ thể tôi lại tự động chuyển động.

"...Hả?"

Một bước—ngón chân tôi khẽ gõ theo nhịp khi tôi bước tới.

Hai bước—một bước rộng sang bên, hòa mình vào dòng chảy của âm nhạc.

Ba bước—quay người trên chân trụ, hoàn toàn đắm chìm vào giai điệu ấy.

Điệu nhảy ngẫu hứng này không hề hoàn hảo, là một điệu nhảy vụng về và lộn xộn, như thể bị cuốn theo dòng chảy của âm nhạc, nhưng tôi vẫn cứ nhảy.

Tôi không nghĩ gì nhiều.

Tôi chỉ không muốn cô ấy khóc.

Giống như trước đây, như mọi khi, như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

Tôi muốn làm cô ấy mỉm cười bằng điệu nhảy của mình.

"...Cậu biết không, Mỹ là quê hương của hip-hop."

Khi bài hát kết thúc và tôi dừng lại, tôi nói với cô ấy—người vẫn còn ngơ ngác.

Biểu cảm của cô ấy như bị cuốn vào sự bất ngờ của tất cả những điều vừa xảy ra. Nhìn vào đôi mắt xanh đầy nước ấy, tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất mà mình có thể, mong rằng ít nhất những lời nói này sẽ đến được với cô ấy.

"Đó là lý do tại sao, tớ sẽ trở thành một vũ công tuyệt vời và tham gia cuộc thi nhảy ở Mỹ! Rồi tớ nhất định sẽ đến gặp cậu, Seiran!"

Đó có lẽ là một lý do vòng vo để được gặp lại cô ấy.

Một lời hứa trẻ con, giống như chỉ có trong manga hoặc anime.

Nhưng lúc đó, tôi thực sự tin vào một tương lai như mơ ấy.

"...Thật sao?"

"Ừ, tớ hứa!"

Tôi đưa tay ra, và bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô ấy nắm lấy, buộc chặt lời hứa ấy.

Và rồi, cô ấy mỉm cười.

Nụ cười ấy không hoàn hảo, đôi mắt vẫn đỏ hoe vì khóc.

Nhưng dù vậy, cô ấy đã mỉm cười.

"............"

Chiếc xe chở cô ấy dần lăn bánh.

Khi chiếc xe biến mất sau khúc cua, ký ức về tất cả những khoảng thời gian chúng tôi bên nhau chợt ùa về.

Tôi cảm nhận một nỗi cô đơn sâu thẳm và nỗi đau nhói lên trong lồng ngực mình.

...Trước khi tôi kịp nhận ra, những giọt nước mắt ấm nóng đã lăn dài trên má.

"Con thật giỏi khi không khóc trước mặt Seira-chan, Ruto. Mẹ tự hào về con."

"...Im đi."

Tôi gạt tay mẹ khi bà vuốt lại mái tóc của mình, giọng nói khàn đặc vì phải kìm nén cảm xúc.

Đó là sự phản kháng nhỏ nhoi của một đứa trẻ bị mắc kẹt trong mong muốn của người lớn.

Một ký ức chia tay đầy nước mắt, nhận ra rằng thế giới sẽ không bao giờ vận hành theo ý mình.

Và một ngày xuân cô quạnh, khi tôi thề sẽ giữ lời hứa ấy trong trái tim mình, không để nó phai nhòa.

Giờ đây, đã sáu năm trôi qua...

"......!"

Đột nhiên, tôi bừng tỉnh khỏi biển ký ức xưa cũ, bị kéo về thực tại một cách bất ngờ.

Tôi bật dậy khỏi giường và liếc nhìn đồng hồ—vẫn đang là nửa đêm.

Cơ thể tôi ướt đẫm mồ hôi khó chịu.

Đặt tay lên ngực, tôi cảm nhận được nhịp tim đang đập dồn dập, đến mức gần như không thể chịu nổi.

"...Haa, haa..."

Tôi nhìn chằm chằm vào những ngón tay mình.

Tôi không còn nhớ được hơi ấm từ ngón tay út đã đan vào ngày hôm đó nữa.

Ước mơ mà tôi từng khao khát giờ đã khô héo từ lâu.

Và dù vậy—

Cơn đau nhói siết chặt lồng ngực này từ chối để tôi quên đi.

"Chết tiệt..."

Những lời yếu đuối đó bật ra, tan biến vào bóng tối của màn đêm, không ai nghe thấy.

Đã nửa năm kể từ khi tôi ngừng nhảy.

Đồ nói dối.

Tôi như nghe thấy giọng nói đó, dù điều đó là không thể. Giọng nói ấy thì thầm bên tai tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận