Thiên Ma đại lục
Đấng Nahihi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Part 1.

Chương 05: Lão Giả Bí Ẩn!

1 Bình luận - Độ dài: 2,545 từ - Cập nhật:

Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua các khe đá, chiếu vào khuôn mặt Tiểu Vũ. Cậu khẽ cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra, nhưng toàn thân vẫn còn mỏi nhừ. Cảm giác kiệt sức từ trận chiến với Thiên Lang Huyết Nguyệt dường như vẫn còn đọng lại.

Cậu ngồi dậy, cảm nhận không gian xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Lạc Kỳ. "Lạc tỷ?" Cậu khẽ gọi, nhưng không ai đáp lại.

Ngay lúc đó, ánh mắt cậu rơi xuống viên ngọc đỏ sẫm nằm trước mặt. Huyết Linh Châu, vật mà cả Lạc Kỳ cũng phải thừa nhận là bảo vật vô cùng quý giá, đang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

"Cô ấy đã để lại nó cho ta sao?" Tiểu Vũ lẩm bẩm, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy nặng trĩu. Dù Lạc Kỳ không nói gì trước khi rời đi, nhưng việc cô để lại bảo vật này rõ ràng là sự tin tưởng lớn lao đối với cậu.

Cậu ngồi xếp bằng, tay nhẹ nhàng đặt lên viên ngọc. Một luồng khí nóng tràn vào đầu ngón tay, lan tỏa khắp cơ thể.

"Ký chủ đã tiếp xúc với một bảo vật có chứa linh khí tinh thuần. Hệ thống khuyến nghị ký chủ hấp thụ ngay lập tức để gia tăng sức mạnh và cải thiện thể chất."

Tiểu Vũ hít sâu, gạt bỏ mọi nghi ngờ. "Được rồi, ta sẽ thử. Đây là cơ hội duy nhất để ta mạnh lên."

Cậu nhắm mắt, tập trung tinh thần, cảm nhận luồng năng lượng tinh thuần từ viên ngọc đang cuộn chảy vào cơ thể. Linh khí từ Huyết Linh Châu mạnh mẽ đến mức tưởng chừng như sắp xé toạc kinh mạch của cậu, nhưng dưới sự điều chỉnh của Hệ thống, luồng năng lượng này dần được kiểm soát, trở nên nhẹ nhàng và êm dịu hơn.

"Quá trình hấp thụ bắt đầu."

Thời gian trôi qua, từng tia sáng đỏ từ Huyết Linh Châu dần mờ nhạt. Viên ngọc mất đi ánh sáng, trở thành một viên đá bình thường, nhưng trong cơ thể Tiểu Vũ, một sức mạnh hoàn toàn mới đã trỗi dậy.

"Chúc mừng ký chủ! Quá trình hấp thụ Huyết Linh Châu hoàn thành. Toàn bộ kinh mạch đã được khai thông hoàn toàn, đạt trạng thái Khai Mạch Hoàn Mỹ – điều kiện tốt nhất để bước vào con đường tu luyện chính thức."

Tiểu Vũ mở mắt, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt cậu. Cậu cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đều tràn đầy sức sống, các cơ bắp trở nên săn chắc và mạnh mẽ hơn.

"Ta... ta thật sự đã thay đổi." Cậu siết chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể. Dù mới chỉ ở giai đoạn sơ khởi, nhưng so với chính mình trước đây, cậu đã tiến xa hơn rất nhiều.

Cậu đứng dậy, liếc nhìn viên ngọc giờ đã mất hết linh khí, lòng thầm cảm kích Lạc Kỳ. "Lạc tỷ, cảm ơn cô. Ta nhất định sẽ không lãng phí cơ hội này."

Sau khi kiểm tra lại tình trạng của mình, Tiểu Vũ quyết định rời khỏi khu rừng. Cậu không quên được những nguy hiểm mà nơi này ẩn chứa, từ đàn sói hung dữ cho đến những quái thú cấp cao như Thiên Lang Huyết Nguyệt.

Trên đường đi, cậu gặp không ít khó khăn. Những bụi gai, những tiếng gầm rú từ xa, và cảm giác bị theo dõi liên tục khiến cậu luôn trong trạng thái cảnh giác. Tuy nhiên, nhờ sức mạnh mới từ Huyết Linh Châu, cậu nhanh chóng vượt qua mọi trở ngại, tiến gần hơn đến biên giới khu rừng.

"Chỉ cần ra khỏi đây, ta sẽ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu," cậu thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.

Ngay khi cậu tiến đến rìa khu rừng, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng kỳ lạ vang lên, khiến cậu khựng lại.

"Hửm? Một tiểu tử trẻ tuổi mà có thể sống sót từ sâu trong khu rừng này đi ra? Thật thú vị."

Tiểu Vũ giật mình, quay đầu về phía phát ra giọng nói. Từ dưới một gốc cây cổ thụ, một ông lão đang ngồi xếp bằng, tay phe phẩy một chiếc quạt tre cũ kỹ. Ông ta mặc một bộ áo choàng rách nát, gương mặt già nua nhưng ánh mắt sáng rực, như thể nhìn thấu tất cả.

"Ngươi là ai?" Tiểu Vũ hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác.

Ông lão không trả lời ngay, chỉ nhếch môi cười, ánh mắt quét qua người cậu. "Tiểu tử, ngươi mang trên mình một thứ rất thú vị. Một bảo vật vừa mới được hấp thụ sao? Huyết Linh Châu ư? Ha ha, thật không ngờ một kẻ như ngươi lại có cơ duyên lớn như vậy."

Tiểu Vũ kinh hãi, lùi lại một bước. "Ông... làm sao ông biết?"

Ông lão cười lớn, ánh mắt lóe lên sự tinh quái. "Thế giới này không có nhiều điều có thể che giấu được ta, đặc biệt là những bảo vật như Huyết Linh Châu. Nhưng ngươi không cần sợ. Nếu ta muốn lấy nó, ngươi nghĩ ngươi còn đứng được ở đây sao?"

Lời nói đầy khí thế của ông lão khiến Tiểu Vũ cứng họng. Cậu cảm nhận được một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ ông ta, mạnh mẽ đến mức khiến cơ thể cậu run lên, giống như đang đứng trước một con thú khổng lồ.

"Ngươi là ai?" Cậu hỏi lại, giọng nói đã bớt cứng rắn hơn.

"Ta chỉ là một lão già già nua thích lang thang khắp nơi mà thôi," ông lão đáp, phe phẩy quạt, vẻ mặt bình thản. "Nhưng thấy ngươi thú vị, ta muốn hỏi ngươi một câu: Ngươi muốn trở thành cường giả sao?"

Tiểu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bừng sáng. "Đương nhiên là ta muốn!"

Ông lão khẽ cười, ánh mắt nhìn cậu như đang cân nhắc điều gì đó. "Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng hãy nhớ, con đường này không dễ dàng. Chỉ cần ngươi yếu đuối hay do dự, ngươi sẽ chết trước khi đạt được bất kỳ thứ gì."

Ông lão vung tay một cái, một luồng linh khí tỏa ra, cuốn Tiểu Vũ vào giữa một vùng không gian kỳ lạ.

"Ngươi phải vượt qua thử thách đầu tiên của ta. Nếu ngươi sống sót, ta sẽ cân nhắc truyền thụ cho ngươi một chút kiến thức. Nếu ngươi thất bại..." Ông lão cười nhạt, không nói tiếp, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Tiểu Vũ nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng trong một vùng đất hoang vu, xung quanh là những bóng đen kỳ lạ đang di chuyển.

"Đây là đâu?" Cậu hỏi, nhưng không ai trả lời.

Giọng nói của ông lão vang lên từ xa: "Đây là ảo cảnh ta tạo ra. Trong vòng ba canh giờ, hãy sống sót khỏi những gì đang chờ ngươi ở đây. Nếu ngươi sống sót, ngươi sẽ có một cơ hội để mạnh lên."

"Ba canh giờ?" Tiểu Vũ cắn răng, siết chặt thanh đoản kiếm trong tay. "Được! Ta sẽ sống sót. Ta nhất định sẽ vượt qua thử thách này!"

Tiểu Vũ đứng giữa vùng đất hoang vu, hơi thở gấp gáp, bàn tay nắm chặt thanh đoản kiếm. Xung quanh cậu, không gian mờ mịt và tĩnh lặng đến kỳ lạ, nhưng sự im lặng này lại mang đến một cảm giác áp bức khó tả.

"Ba canh giờ? Ta phải sống sót trong ba canh giờ..." Cậu lẩm bẩm, nhưng không kịp nghĩ thêm, bởi từ xa, một loạt tiếng động vang lên.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ trong màn sương mờ mịt, những bóng đen khổng lồ dần hiện ra. Đó là những sinh vật hình người, cao hơn ba mét, với làn da đen nhánh và đôi mắt đỏ rực. Mỗi bước chân của chúng khiến mặt đất rung chuyển, và trên tay chúng là những cây chùy khổng lồ, phát ra ánh sáng u ám.

"Cái gì đây?!" Tiểu Vũ hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Sát khí tỏa ra từ những sinh vật này mạnh đến mức khiến cơ thể cậu run lên, như thể cậu chỉ là một con kiến đứng trước một ngọn núi.

"Chạy hay đánh?" Tiểu Vũ nghiến răng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Nhưng cậu biết rõ, chạy trốn không phải là một lựa chọn. Với tốc độ và kích thước của chúng, cậu chắc chắn sẽ bị bắt kịp trước khi thoát khỏi đây.

"Ta không thể chết ở đây được!" Cậu gầm lên, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Cậu siết chặt thanh đoản kiếm, lấy hết can đảm lao về phía sinh vật gần nhất.

Sinh vật khổng lồ đầu tiên giơ cao cây chùy khổng lồ, nhắm thẳng vào đầu Tiểu Vũ. "Ầm!" Cú vung chùy tạo ra một tiếng nổ chói tai, khiến mặt đất xung quanh nứt toác.

Nhưng Tiểu Vũ đã kịp thời lăn sang một bên, tránh được cú đánh chí mạng. "Cái quái gì vậy?! Một cú đập đủ sức nghiền nát ta thành thịt vụn!" Cậu thầm nghĩ, tim đập loạn trong lồng ngực.

Không để cậu kịp thở, sinh vật đó lại lao tới, cây chùy trong tay vung mạnh, tạo ra từng luồng gió sắc bén. Tiểu Vũ nghiến răng, dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi chân, lách người tránh né.

"Nếu cứ né tránh mãi, khi

kiệt sức ta sẽ chết chắc!" Cậu thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.

"Phập!" Cậu tận dụng một khe hở nhỏ, nhảy lên, thanh đoản kiếm đâm thẳng vào cổ họng của sinh vật khổng lồ. Một dòng chất lỏng màu đen bắn ra, nhưng cậu không dám dừng lại.

Ngay khi rút kiếm, cậu lùi nhanh về phía sau, một sinh vật khác lại lao tới, cây chùy đập mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu lớn ngay trước mặt cậu.

Sinh vật đầu tiên gục xuống, nhưng những sinh vật khác vẫn không hề có ý định dừng lại. Chúng gầm lên, như thể càng thêm phẫn nộ trước sự phản kháng của cậu.

Cuộc chiến diễn ra không ngừng nghỉ. Tiểu Vũ liên tục né tránh, phản công, và tận dụng từng cơ hội nhỏ nhất để đánh bại kẻ địch. Nhưng thể lực của cậu dần cạn kiệt, từng hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, đôi tay nắm kiếm cũng run rẩy.

"Ta không chịu nổi nữa..." Cậu nghĩ, đôi chân lảo đảo.

"Ầm!" Một cú đập khác vang lên, lần này Tiểu Vũ không kịp tránh. Cây chùy sượt qua vai cậu, khiến cậu bay ra xa, cơ thể đập mạnh xuống đất. Máu từ vai cậu tuôn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.

"Khụ khụ!" Cậu ho ra một ngụm máu, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể.

"Ta... ta sẽ chết ở đây sao?" Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cậu, nhưng ngay lập tức, cậu lắc mạnh đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. "Không! Ta không thể chết! Ta đã thề rằng ta sẽ thay đổi số phận, ta sẽ không để bản thân gục ngã ở đây!"

Cậu gượng dậy, tay nắm chặt thanh đoản kiếm. Từng bước chân chậm chạp nhưng kiên quyết, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào những sinh vật khổng lồ đang tiến tới.

"Dù phải chết, ta cũng phải chiến đấu đến cùng!"

Đúng lúc đó, giọng nói của Hệ thống vang lên trong đầu cậu.

"Ký chủ đang ở trạng thái cận kề giới hạn sinh tồn. Kích hoạt chế độ hỗ trợ khẩn cấp!"

"Chế độ hỗ trợ khẩn cấp?" Tiểu Vũ thầm nghĩ, nhưng không kịp hỏi thêm, bởi một luồng năng lượng ấm áp từ Hệ thống bất ngờ tràn vào cơ thể cậu.

"Chế độ hỗ trợ khẩn cấp sẽ sử dụng một phần năng lượng dự trữ để tăng cường thể chất và tinh thần cho ký chủ trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, năng lượng này chỉ đủ duy trì trong 15 phút. Hãy tận dụng nó một cách khôn ngoan."

Ngay lập tức, Tiểu Vũ cảm nhận được sức mạnh trở lại. Đôi chân không còn run rẩy, đôi tay cầm kiếm cũng vững vàng hơn. Dù vẫn còn đau đớn, nhưng cậu biết mình đã có cơ hội để chiến đấu.

Lần này, Tiểu Vũ không chỉ né tránh, mà còn chủ động tấn công. Cậu lao vào đám sinh vật khổng lồ với tốc độ nhanh hơn trước, mỗi đòn đánh đều nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể chúng.

"Phập!" "Phập!" Từng sinh vật lần lượt gục ngã dưới thanh đoản kiếm của cậu.

Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, cuối cùng, cậu đứng giữa chiến trường, xung quanh là những thi thể khổng lồ nằm la liệt. Cơ thể cậu rã rời, nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm.

"Ta đã làm được!" Cậu hét lớn, giọng nói vang vọng trong không gian.

Không gian xung quanh bất ngờ biến mất. Tiểu Vũ nhận ra mình đã quay trở lại khu rừng, đứng trước gốc cây cổ thụ nơi ông lão ngồi ban đầu.

Ông lão vẫn ngồi đó, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên sự hài lòng. "Không tệ. Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên của ta. Dù có hơi chật vật, nhưng chí ít, ngươi không bỏ cuộc."

Tiểu Vũ thở dốc, đôi chân khuỵu xuống, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. "Ta đã làm được... Bây giờ, ông sẽ giữ lời chứ?"

Ông lão cười lớn, gật đầu. "Yên tâm. Ta không phải là kẻ nói không biết giữ lời. Từ giờ, ngươi có thể coi ta là sư phụ của ngươi."

Tiểu Vũ sững người. "Sư phụ?"

"Đúng vậy." Ông lão gật đầu, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc. "Ngươi có tiềm năng, nhưng tiềm năng không bao giờ tự mình biến thành sức mạnh. Từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách thực sự bước vào con đường tu luyện, để một ngày, ngươi có thể tự mình thay đổi số phận."

Tiểu Vũ cúi đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích. "Cảm ơn, sư phụ. Ta sẽ không phụ lòng dạy dỗ của người". Nói xong, cậu bắt đầu quỳ xuống và thành tâm bái nhận sư.

Ông lão bật cười, vung tay một cái, tạo ra một luồng linh khí nhẹ nhàng nâng Tiểu Vũ đứng dậy. "Đừng vội cảm kích. Những gì ngươi vừa trải qua chỉ là bước đầu tiên. Con đường phía trước còn dài và đầy chông gai. Ta hy vọng, đến lúc đó, ngươi vẫn giữ được ý chí như hôm nay."

Tiểu Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định. "Ta sẽ không bao giờ lùi bước!".

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi Dangooo