Tạm thời thì toi mới đọc hết chương 5 và nghĩ nên dừng lại được rồi. Toi không có ý gì đâu nhưng toi khá khó thở khi đọc. Có những đoạn dài dằng dặc mà toi chỉ kiếm được 1 dấu phẩy, có những đoạn còn chẳng có dấu phẩy cơ. Điều khiến toi buộc phải dừng lại là một đống tường chữ ở chương 5, nhìn ngại đọc lắm, thề.
Chương mở đầu và chương 1 khá hấp dẫn, nhất là khi Airi và Rin biết tin cha mẹ mất, toi nghĩ sẽ có đột phá ở phía sau. Nhưng các chương kế tiếp toi lại không tìm thấy điểm thú vị, hoặc là mấy cái hấp dẫn phải ở mấy chương sau nữa mới xuất hiện. Mọi thứ trong truyện kiểu cứ trôi đi nhàn nhạt, nhàn nhạt. Có lẽ là do lời thoại, câu văn không được tự nhiên, thiếu điểm nhấn.
Lại nhắc tới hội thoại, nó thiếu tự nhiên lắm tác ạ. Ví dụ như đoạn này:
“Em lại chạy bộ như thường à?”
“Vâng, cô cũng vậy.”
Ok, cái "cô cũng vậy" toi thấy nó thừa thực sự luôn. Cả cái này nữa:
“May cho bọn mày là ban nãy tao chẳng dùng đến răng đó!”
Ngượng ngượng kiểu gì ấy tác ạ. Toi nghĩ tác nên thử vài câu thoại đơn giản, từ ngữ bình thường cho quen đi cái đã.
Nói đi cũng phải nói lại. Ban đầu mị chưa thấy việc bạn dùng Hán Việt là lậm bởi lâu lâu mới có một từ xuất hiện, nhưng càng về sau càng nhiều, tần suất trong mỗi đoạn cũng dày hơn. Dĩ nhiên nó chưa đến mức báo động nhưng cũng đủ để mị thấy bất an rồi đấy.
Đã đi xa được đến mức này chẳng lẽ bạn lại quay trở lại lối viết lậm Hán Việt ban đầu?
203 Bình luận
“Em lại chạy bộ như thường à?”
“Vâng, cô cũng vậy.”
Ok, cái "cô cũng vậy" toi thấy nó thừa thực sự luôn. Cả cái này nữa:
“May cho bọn mày là ban nãy tao chẳng dùng đến răng đó!”
Ngượng ngượng kiểu gì ấy tác ạ. Toi nghĩ tác nên thử vài câu thoại đơn giản, từ ngữ bình thường cho quen đi cái đã.
Đã đi xa được đến mức này chẳng lẽ bạn lại quay trở lại lối viết lậm Hán Việt ban đầu?