CHƯƠNG 23: ĂN TRƯA
Sau khi shopping xong xuôi, tôi nán lại nói chuyện với Ken-chan thêm một lát nữa sau đó chúng tôi rời cửa hàng.
“Cảm ơn, lần sau lại đến nhé!”
Ken-chan thậm chí còn đi theo ra ngoài để tiễn chúng tôi.
“Anh ấy thật hài hước.”
“Đúng chứ? Anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều khi tớ còn làm idol đó.”
Tất nhiên, bên cạnh việc kinh doanh cửa hàng đó, Ken-chan còn là một nhà tạo mẫu, nên là đôi khi anh ấy lo liệu phần phục trang cho những buổi ra mắt trên TV của Angel Girls, và đó là lúc mà Saegusa-san và Ken-chan gặp nhau và trở thành bạn tốt.
“Đã gần đến giờ trưa rồi, cậu có muốn ăn chút gì đó không?”
“Ừm, nhưng cậu có quán nào đặc biệt muốn đi không?”
“Có một nhà hàng khá ngon ở gần đây, chúng ta đến đó nhé?”
Tôi đã rất nhẹ nhõm khi thấy Saegusa tươi cười vui vẻ khi nói với tôi như vậy.
Thật lòng thì, ban đầu tôi đã hơi lo lắng, tự hỏi không biết có ổn không khi mà Saegusa đi với một người như tôi nên là tôi đã rất vui khi biết rằng cô ấy cũng đang rất tận hưởng buổi đi chơi này.
Vì vậy thật là khiếm nhã khi cứ tiếp tục nghĩ rằng cô ấy chỉ chọn bừa “một người để đi chơi chung” như vậy.
Tôi tươi cười: “Được rồi vậy thì hãy cùng đi đến đó nhé! Cậu dẫn đường đi.”
Được rồi, hãy tận hưởng hết mình ngày hôm nay nào.
Nếu tôi muốn làm người khác vui vẻ, bản thân tôi cũng phải vui vẻ trước đã, đúng chứ?
_____________________________________
Saegusa-san dẫn tôi đến một nhà hàng Ý khá gần với shop quần áo của Ken-chan.
Có rất nhiều chỗ trống trên sân thượng của quán, có vẻ như chỗ này đang khá hot với các chị em phụ nữ khi mà họ có thể thưởng thức ẩm thực Ý ngon lành và tận hưởng bầu không khí trong lành ngoài sân vườn cùng lúc.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nên chúng tôi quyết định sẽ ngồi ngoài sân thượng.
“Trước đây tớ thường hay ghé quán này với các thành viên khác trong nhóm, lúc đó bọn tớ đã thật sự rất vui.”
“Ồ, nghe tuyệt thật đấy.”
Tất nhiên các thành viên khác mà cô ấy nhắc đến chính là những người bạn chung nhóm Angel Girls với cô ấy hồi xưa.
Đây là một thành phố lớn vì vậy một nhà hàng bình thường như này cũng thường có những người nổi tiếng ghé qua.
Cơ mà, mọi người không để ý ư? Tôi nhủ thầm và nhìn xung quanh, cả nhà hàng chứa đầy những anh trai và chị gái đến từ khắp mọi nơi, và có vẻ như sẽ chẳng ai thèm để ý tìm một người nổi tiếng trong cái nhà hàng này cả.
Vâng, idol Shiorin đang ngồi ngay trước mặt tôi đây mà ngoài tôi ra có vẻ như không một ai khác nhận ra điều đó cả.
“Nè, cậu muốn ăn món nào hả, Ichijo-kun?”
“Hmm? Tớ nghĩ mình sẽ chọn món Bongo Bianco cho nhẹ bụng một chút” [note40128]
“Ồ món đó ngon đấy! Vậy thì tớ sẽ chọn ….. chắc là tớ sẽ lấy món pescatore (một loại pasta)!”
Sau khi đã chọn được món, chúng tôi đưa tay lên và gọi phục vụ để order.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, và khi nhìn lên trời, thật bất ngờ là bầu trời trong xanh đến mức không có lấy một gợn mây.
______________________________
“Hôm nay, cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Tớ mới phải cảm ơn đó chứ. Đi shopping với cậu thật sự rất vui.”
“V-vậy sao.”
Nghe được những lời của tôi, Saegusa-san xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
“Vậy thì, lần tới cậu sẽ đi với tớ nữa chứ …?”
“Hmm? Tất nhiên rồi, tớ cũng muốn ghe qua shop của Ken-chan lần nữa.”
Tôi thành thật đáp lại một Saegusa-san đang vô cùng ngượng ngùng sau khi hỏi câu hỏi vừa rồi.
Nghe được như vậy, cô ấy nở nụ cười tươi rói như muôn ngàn đóa hoa thi nhau nở rộ khoe sắc.
Mặc dù vẫn còn giấu mặt sau chiếc kính mát, nụ cười đó vẫn khiến cô ấy trở nên bội phần xinh đẹp.
Hơn cả thế, tôi cũng rất vui vì cô ấy tận hưởng khoảng thời gian bên tôi vì vậy bất giác nơi khóe miệng của tôi đã nhếch lên thành một nụ cười lúc nào không hay.
Sự thật là Saegusa-san vẫn còn là một super idol cho đến gần đây, và không thể phủ nhận cô ấy là một cô gái sắc nước hương trời.
Nhưng bỏ mọi thứ ấy sang một bên, tôi đã thật sự tận hưởng quãng thời gian chúng tôi dành cho nhau hôm nay và tôi thật sự rất thích nó.
Cảm xúc đó đã bén rễ vào sâu trong tâm trí tôi và đang không ngừng lớn lên.
Vì vậy bất giác, tôi đã nói lên suy nghĩ của mình.
“Cậu biết không … tớ cũng thật sự rất thích được đi ra ngoài hẹn hò với cậu như vầy.”
Nó thật sự quá xấu hổ để nói trực tiếp những lời này vơi cô ấy nên tôi đã gãi má và đánh mắt sang bên cạnh khi bộc lộ cảm xúc của mình.
Tôi không thể diễn tả tốt được nhưng tôi thật sự rất muốn nói cho Saegusa-san biết hôm nay cô ấy đã mang lại cho tôi niềm vui to lớn đến chừng nào.
Khi nói xong, tôi liếc nhìn lại về phía cô ấy và ngồi đó thay vì là một Saeagusa-san ngượng ngịu đỏ mặt lúc nãy là Saegusa-san đã hóa đá vì bất ngờ.
Chuyện gì vậy, tôi đã rất bối rối trước biểu cảm mới này của cô ấy.
“Shi-chan?”
“Huh? Ah? Xin lỗi.”
Khi nghe tôi gọi, cuối cùng cô ấy cũng hoàn hồn.
Nhưng mà má cô ấy vẫn còn hây hây đỏ và khuôn mặt của cô thì trông bất ngờ hơn bao giờ hết.
Và khi ấy các món ăn chúng tôi gọi được dọn ra bàn và đánh tan đi sự khó xử vừa nãy.
Căn giờ chuẩn lắm chị phục vụ!
“Ờm, nó sẽ nguội mất nên là ăn thôi nào.”
“U-um”
Khi chúng tôi bắt đầu ăn, trông Saegusa-san có vẻ đã tỉnh táo lại một chút và khi chúng tôi hoàn thành phần ăn của mình thì Saegusa-san đã trở lại như bình thường.
“Đồ ăn ngon nhỉ?”
“Ừa, ngon lắm? Nè Ichijou-kun?”
“Hmm? Có chuyện gì sao?”
Khi đã ăn xong, Saegusa-san bắt đầu nói chuyện với tôi với một tông giọng vô cùng nghiêm túc.
“Tớ nghĩ là nó thật bất công.”
“Bất công?”
“Thì đó, Ichijo-kun được gọi tớ bằng biệt danh còn tớ thì vẫn cứ gọi cậu bằng họ thôi.”
“À, vậy sao.”
Nghe cậu ấy nói thì tôi cũng thấy thế thật.
Tôi cũng chẳng quan tâm lắm về chuyện này.
“……Takkun.”
“!?”
“Từ hôm nay, tớ sẽ gọi cậu là Takkun.”
“Eh, thôi, nó ….”
“Tớ đã quyết định rồi. Rất vui được gặp cậu, Tak~kyun”
Saegusa-san gọi tôi là “Takkun” với nụ cười tươi rói trên môi và hai bàn tay đang vui vẻ bưng má.
Tôi tự hỏi không biết có phải đây là đòn trả đũa cho việc lúc nãy tôi đã chọc cô ấy bằng cách liên tục gọi cô ấy là “Shi-chan” không nữa.
Khỏi nói cũng biết, bây giờ mặc tôi đang nóng ran lên vì xấu hổ.
__________________________________________________
Trans: Lên trường đê, lên trường đê, gọi như vậy trên trường anh em nó mới nể được.
56 Bình luận