Nếu như đã quyết định đồng ý với đối phương, vậy thì đương nhiên Lâm Trạch sẽ thò tay lấy điện thoại của mình ra.
“Tôi đã quyết định đồng ý với cậu, chúng ta hãy trao đổi phương thức liên lạc để sau này thuận tiện cho việc liên lạc với nhau.”
“Được, anh bấm gọi cho tôi đi.”
Nói xong, Chương Uy cũng lập tức lấy di động của mình ra.
Ngay sau đó Lâm Trạch và Chương Uy đã trao đổi số điện thoại với nhau.
“Hay là anh cứ quay về lớp trước, khi nào Tô Vũ Mặc quay lại tôi sẽ nhắn tin thông báo cho anh.”
“Như vậy thì có vẻ sẽ không kịp, tôi tiếp tục đợi bên ngoài như vậy là được rồi.”
“Anh chỉ đứng đây một mình để đợi thôi thì thật nhàm chán, chi bằng tôi sẽ ở lại nơi này trò chuyện với anh một lát.”
Chương Uy nói với Lâm Trạch một cách tử tế.
“Không cần làm phiền đến cậu đâu, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn ở một mình. Hơn nữa, nếu Tô Vũ Mặc thấy cậu đang ở cùng tôi, tôi cảm thấy như vậy không hay cho lắm. Tôi sợ là Tô Vũ Mặc sẽ càng hiểu lầm mình hơn.”
“Nếu anh đã nói như thế rồi thì thôi vậy. Nhân tiện, trước khi tôi quay lại lớp của mình, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
Chương Uy hỏi Lâm Trạch.
“Vấn đề gì? Sẽ không phải là có liên quan đến Hàn Oánh đấy chứ?”
“Đàn anh Lâm Trạch, anh thật thông minh.”
“Ý đồ của cậu cũng không khó đoán cho lắm, nhưng mà tôi nói trước một tiếng, những gì có liên quan đến Hàn Oánh tôi cũng biết không nhiều. Hơn nữa, nếu câu hỏi của cậu có liên quan đến quyền riêng tư của Hàn Oánh thì tôi có quyền không trả lời.”
“Không sao, tôi không nghĩ câu hỏi này được coi là có liên quan đến quyền riêng tư.”
“Rốt cuộc là vấn đề gì, cậu muốn thì nói ra tôi nghe thử.”
“Thật ra thì... chị, chị Hàn Oánh đã có người yêu chưa?”
Khi Chương Uy hỏi Lâm Trạch câu này, Lâm Trạch rõ ràng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Chương Uy.
Cảm giác căng thẳng vô cùng mâu thuẫn, có vẻ như đang mong chờ một điều gì đó, cũng có vẻ như đang sợ hãi điều gì đó vậy. Ở trong vòng xoáy mâu thuẫn như vậy, Chương Uy trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch, trông hơi đáng sợ.
“Về điểm này tôi cũng không rõ, những lần giao tiếp giữa tôi và Hàn Oánh trước đó chỉ giới hạn ở trường học, tôi cũng chưa từng thấy qua cuộc sống riêng tư của cậu ấy. Đối với câu hỏi của cậu, tôi chỉ có thể trả lời rằng, trong mắt tôi hẳn là Hàn Oánh chưa có bạn trai từ lúc chúng tôi học “Năm cuối của cấp hai” đến nay. Nhưng chuyện riêng tư thì tôi không thể đảm bảo được, cũng có thể là Hàn Oánh đã phải lòng một người con trai nào đó.”
Lâm Trạch nói với Chương Uy như thế.
Sau khi nghe Lâm Trạch nói xong, Chương Uy có vẻ đã thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn anh, vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa, tôi trở lại lớp học trước đây.”
“Ừ.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Lâm Trạch, Chương Uy quay trở lại lớp 10-3.
Không còn ai làm phiền nữa, Lâm Trạch tiếp tục đứng bên ngoài cửa lớp 10-3 đợi Tô Vũ Mặc. Thời gian trôi qua, càng nhiều học sinh trở lại lớp sau bữa trưa, khu vực lớp 10 trở nên sôi nổi, thỉnh thoảng có vài học sinh nghịch ngợm chạy ngang qua trước mặt anh. Nhưng mà Lâm Trạch vẫn không đợi được Tô Vũ Mặc, anh lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, sau đó liếc nhìn đám người ở hành lang hai đầu.
Vẫn là không có bóng dáng của Tô Vũ Mặc.
Để chắc chắn rằng mình không bỏ sót việc quan sát, Lâm Trạch lại nhìn về phía vị trí của Tô Vũ Mặc trong lớp 10-3, chỉ thấy nơi đó vẫn còn trống.
Hiện tại chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học buổi chiều, nhưng Tô Vũ Mặc vẫn chưa trở lại lớp.
Không biết Tô Vũ Mặc đã đi đâu, người bình thường đi ra ngoài ăn cũng không tốn nhiều thời gian đến vậy.
Nhưng dù sao cũng đã chờ rồi, chờ đợi là hạnh phúc, Lâm Trạch không tin rằng Tô Vũ Mặc sẽ không lên lớp vào buổi chiều. Chỉ cần buổi chiều có lên lớp thì nhất định sẽ trở lại lớp học thôi.
Trong năm phút tới, Lâm Trạch rất có tự tin có thể gặp được Tô Vũ Mặc. Nhưng những gì diễn ra trên thực tế lại nằm ngoài dự đoán của anh, cho đến khi chuông vào lớp vang lên rồi Lâm Trạch vẫn chưa thấy cô trở lại.
Vì sắp đến giờ vào lớp nên khu vực lớp 10 bỗng trở nên vắng lặng.
Lâm Trạch thăm dò nhìn về phía chỗ ngồi của Tô Vũ Mặc, vị trí kia vẫn còn trống cho thấy rằng Tô Vũ Mặc hẳn là vẫn chưa quay lại.
Chiều nay Tô Vũ Mặc sẽ không định nghỉ học đấy chứ, đột nhiên Lâm Trạch nghĩ như vậy.
“Lâm Trạch, cậu lang thang ở bên ngoài lớp tôi làm gì, còn không mau trở về lớp. Cũng may gần đây biểu hiện của cậu không tồi, đừng gây thêm phiền phức cho cô Dương giáo viên chủ nhiệm của các cậu nữa.”
Lâm Trạch quay đầu lại nhìn, người mắng mình là thầy Tiền, giáo viên chủ nhiệm của Tô Vũ Mặc.
“Xin lỗi thầy Tiền, em sẽ trở lại lớp học của mình ngay lập tức.”
Lâm Trạch cau mày, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quăng lớp 10-3 qua một bên, nhanh chóng chạy về lớp của mình.
Lâm Trạch cảm thấy điện thoại trong túi quần của mình rung lên nên lấy điện thoại ra xem, anh phát hiện đó là một tin nhắn văn bản.
Người gửi: “Chương Uy”
Nội dung: “Xem ra vị trí của anh đứng trên hành lang quá rõ ràng, tôi nghĩ là anh đã bị Tô Vũ Mặc phát hiện. Bởi vì có anh cho nên Tô Vũ Mặc đã không xuất hiện, ngay sau khi anh vừa rời đi là một giây sau Tô Vũ Mặc đã quay trở lại lớp học.”
Nhìn thấy tin nhắn do nội ứng trong lớp của Tô Vũ Mặc gửi đến, Lâm Trạch bất giác thở dài.
Nội dung: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở, xem ra chắc chắn là Tô Vũ Mặc đang trốn tránh tôi, hẳn là cô ấy đã chú ý đến tôi rồi. Đã như vậy thì buổi chiều lúc tan học tôi sẽ không làm phiền cô ấy nữa, để tránh tạo áp lực không cần thiết cho cô ấy và làm giảm thêm hảo cảm của cô ấy về tôi một lần nữa. Chương Uy à, làm ơn hãy nói cho tôi biết thời gian cô ấy sẽ rời lớp học ngày hôm nay.”
Lâm Trạch tin nhắn này đi.
Ngay sau đó Chương Uy cũng trả lời lại.
Người gởi: “Chương Uy”
Nội dung: “Không vấn đề gì, cứ để chuyện nhỏ này cho tôi. Đợi sau khi Tô Vũ Mặc ra khỏi lớp học, tôi sẽ nhắn tin cho anh ngay lập tức, anh cứ sẵn sàng đợi lệnh đi.”
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Chương Uy, Lâm Trạch cũng không có ý định trả lời, chỉ thở dài một hơi.
Thật ra mình nên sớm nghĩ đến việc Tô Vũ Mặc vẫn luôn trốn tránh mình, dù sao thì cũng không có ai cứ giữ mãi một tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt ba tiết học của buổi sáng. Sợ rằng, nó cũng giống như khi cậu ấy ở trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm, cậu ấy đã chọn cách phớt lờ mình và chủ nhiệm Tiền theo cùng một cách, đó là nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Nhưng càng là như vậy, Lâm Trạch càng cảm thấy mình cần phải giải thích cho đối phương hiểu mới được. Ngay cả khi đối phương không có kế hoạch tham gia hội Manga trong tương lai, anh cảm thấy rằng mình vẫn phải giải quyết hiểu lầm với Tô Vũ Mặc.
Ít ra thì Lâm Trạch không muốn bị Tô Vũ Mặc cho rằng mình là tên biến thái, ít nhất thì mình cũng là một cựu sinh viên có hứng thú với hội họa, hơn nữa cũng đều là người mắc hội chứng tuổi dậy thì, không trở thành bạn bè thật sự quá đáng tiếc.
16 Bình luận