“Này, bọn lính mới thế nào?”
Khi chúng tôi vẫn đang đứng, thở nặng nề, một người đàn ông bước vào và nói với tiền bối giám sát chúng tôi.
“Vẫn rác như mọi khi.”
“Nói khách quan đi.”
Tiền bối liếc chúng tôi rồi nói với giọng ngập ngừng.
“Chà… Không tệ lắm. Thể lực tầm trung, chắc chúng sẽ có thể cầm kiếm sớm thôi.”
“Được rồi, lần này, làm ơn, cứu nhiều hơn đi. Tôi không muốn chết sạch như lần trước nữa.”
“Tôi sẽ cố.”
Tôi nghĩ mình vừa nghe cái gì hơi là lạ.
Trong khi duy trì tư thế tỉnh táo, tôi trao đổi ánh mắt lo lắng với những đồng đội mà ngay cả tên của họ, tôi cũng đếch biết.
Kệ đi, mà nó thực sự là có vấn đề.
Thông thường, chẳng phải nói đến sinh tồn trong ropan thì sẽ là “Sống sót trước vị hoàng đế bạo chúa” à?
Nhưng, sống bằng cách tránh né và giết chết quái vật ở biên giới, thế giới ropan này là cái địa ngục khỉ gió nào vậy?
“Tôi nghĩ mình đã kiểm chứng đủ thể lực của bọn nó. Tôi có thể hướng dẫn về ký túc và cho chúng đi ăn không?”
“Ừ”
“Này, theo tôi.”
Chúng tôi đi theo tiền bối và di chuyển đến chỗ được gọi là ‘kí túc’.
Yeah, nó thực sự không phải là nơi mà tôi đã nghĩ đến khi nghe thấy hai chữ ‘kí túc’.
Do nơi này còn được gọi là Lực lượng Biên phòng, thì chẳng phải nơi kia cũng đại loại là cho người hầu ở à? Sẽ có mấy cái giường trắng, và 4 người chung một phòng…
Nhưng ngay sau khi thấy ‘kí túc’ trải dài trước mắt, tôi không thể không run lên.
Lũ ngu xuẩn này… Nếu nó là doanh trại thì cứ gọi thẳng nó là doanh trại đi. Sao lại gọi là ‘kí túc’ làm khỉ gì chứ? Làm hoang mang nhau lắm đấy!
Nó chắc chắn là doanh trại quân đội y xì cái tôi xem trên TV.
XX, mỗi cái việc đảm bảo sự riêng tư của mỗi người cũng không có sao? Thế quái nào mà nam và nữ chính có thể thể hiện tình cảm ở cái nơi khỉ gió này vậy?
Ha, chắc chắn rồi, đây đích thị là một thế giới song song không có tình yêu đúng không?
“À, cô, lối này. Theo tôi.”
Rồi tiền bối mang chúng tôi đến đây gõ nhẹ vào vai tôi.
Đến lúc đó tôi mới nhận ra nơi tôi đang đứng là doanh trại của đàn ông. Nơi cho 7 đồng đội nam đang đứng cạnh tôi.
Thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất cũng tách doanh trại cho phụ nữ, tôi đi theo anh ấy.
Tạo một quân đội nữ ngay từ đầu luôn đi, XX,
Tuy vậy, trong ‘4 thằng điên bị ám ảnh’ đã nói rằng Đế chế xếp chung vào một trung đội để đỡ phải chi tiền xây dựng một quân đội nữ riêng.
Vì lí do đó, bất kể là nam hay nữ trong Lực lượng Biên phòng đều chiến đấu cùng một đơn vị, và nữ chính cũng có thể gặp các nam chính.
Dù sao đi nữa thì cũng sẽ không có vấn đề gì vì chúng tôi có tách kí túc khi ngủ.
Người tiền bối dẫn tôi đến kí túc xá nữ gõ lên cửa và lo lắng nói.
“Tôi mang lính mới đến.”
“Mang vào đi.”
Khi nghe thấy giọng nữ trong trẻo từ căn phòng, tiền bối nhanh chóng mở cửa, đẩy tôi vào trong và rồi cũng nhanh chóng đóng cửa.
Gì vậy…?
Đó là cái thái độ mà anh ta còn không hề muốn đến gần nơi này.
Tôi đột ngột yên vị trong kí túc, nhìn quanh với đôi mắt ngơ ngác.
Căn phòng nhỏ hơn hẳn kí túc nam lúc nãy. Và chỉ có 2 người phụ nữ ở trong.
Trong 2 người họ, người phụ nữ thấp hơn với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh nhạt nhìn tôi rồi mỉm cười.
“Lính mới à?”
“Dạ? Vâng, đúng thế ạ.”
Người phụ nữ tóc vàng nhìn tôi từ đầu đến chân như thể đang thẩm định, nhưng nụ cười vẫn tươi rói trên môi.
Người phụ nữ cao với mái tóc đen dài được buộc lên, quay đầu đi ngay khi chạm mắt với tôi.
Gì thế?
“Yuri, cô không muốn nói chào lính mới à?”
“Tôi không hứng.”
Người phụ nữ tóc đen tên Yuri lạnh lùng trả lời.
Trước thái độ lạnh lùng như cự tuyệt đó, tôi chỉ biết lúng túng đứng yên.
“Chào mừng lính mới. Tên cô là gì?”
“Em là Saruvia ạ.”
“Tôi là April. Hãy thân thiết trong tương lai.”
April, người phụ nữ tóc vàng, giơ một tay trước tôi. Tôi cũng giơ tay ra bắt bằng một lí do nào đấy.
“Chà, tôi không nghĩ cô có mang thứ gì theo. Nếu cô nói cho tôi size của mình, tôi sẽ tìm vài bộ cho cô.”
Người này có phải người đáng sợ không nhỉ? Hay lẽ nào cô ấy là một thiên thần…
April giữ nụ cười trên môi và đưa ra lời giúp đỡ với giọng lịch sự.
Tất nhiên, chỉ vài giờ sau thì tôi biết được nụ cười ấy chính xác là ‘nụ cười của ác quỷ’ nổi tiếng trong đơn vị.
***
“Haiz, đếch hiểu nổi… Sao mấy đứa yếu đuối vậy?”
XX, tôi có thể làm gì khác hả?
Tôi nghĩ chắc mình cũng phải chạy đến vòng thứ 30 rồi á. Tưởng chừng cổ họng học mùi máu, đầu óc liên tục mất sức và vẹo hẳn xuống.
Buồn nôn quá.
Không hề tồn tại thứ gọi là lòng nhân từ nào cả, mấy kẻ điên khùng này cứ tiếp tục giao hàng loạt bài tập địa ngục ngay khi chúng tôi vừa ăn trưa xong.
Tôi cùng những đồng đội chưa quen đã rất đoàn kết khi ăn một bữa ngon lành.
Bất cứ món gì bạn ăn sau mấy bài tập địa ngục kia thì đều ngon cả, mà đồ ăn ở đây thì khá tuyệt. Lượng đồ ăn rất thích hợp với mấy đứa sắp chết đói như chúng tôi.
À, nếu cơm mà cũng tệ nốt thì chắc chắn tôi sẽ phi thẳng ra khỏi quân đội ngay tức thì mất.
Sau khi ăn xong bữa ăn thịnh soạn ấy, người huấn luyện tân binh nói.
"Nếu mấy đứa chiến đấu ngay lúc này thì chết là cái chắc. Nên trước hết, ta cần phải rèn luyện thể chất của mấy đứa đã."
Tên tiền bối giám sát chúng tôi tên Plato, và có vẻ anh ta sẽ tiếp tục huấn luyện chúng tôi về sau.
"Này! Lề mề quá! Đừng dừng lại!”
Nếu được thì cho hỏi tôi là con người hay một chiếc xe vậy?
Tôi hít vào, quay phắt đầu về phía Plato.
April, nữ tiền bối của chúng tôi đang cười rạng rỡ bên cạnh anh ta.
Cô ấy thật sự là X khùng điên của đơn vị này.
"Ôi… Tim tôi đau nhói vì sự yếu đuổi của mấy đứa... Có lẽ, chúng ta nên ngồi lại và tâm sự cùng nhau để các tiền bối đây có thể hướng dẫn mấy đứa tận tình nhất.”
“Không ạ! Các tân binh có thể làm tốt hơn nữa! Này, chạy đi! Nhanh!"
Mỗi lần April thì thầm với Plato về tình trạng của chúng tôi, Plato lập tức mồ hôi đầm đìa và nâng cường độ luyện tập lên.
Cô ấy chắc chắn đứng đầu trong hệ thống đơn vị này.
Nhìn vào cái thái độ lễ phép của Plato với cô ấy thì có lẽ cô ấy đã có khá nhiều kinh nghiệm và là một người đáng sợ.
XX, ai đó làm ơn cứu tôi với....
"Này! Chạy lệch ra ngoài là chết đấy! Mấy đứa không biết đến tinh thần đoàn kết à?”
Nghe điều đó xong, mong muốn đào ngũ càng trỗi dậy mãnh liệt.
Dù thuộc chủng tộc khác hay có thể chất tốt hơn người thường, thì làm quái nào thể lực của tôi sánh được với mấy tên đàn ông ở đây chứ!
Nhưng nhờ có nụ cười của April, tôi vẫn nghiến răng mà chạy quanh khu huấn luyện.
XX, bị tụt lại là xác định sẽ bị tiền bối với đồng đội bỏ.
"Còn 10 vòng nữa thôi!"
Ngay giây phút tôi sắp gục xuống đất vì chân sắp tan vỡ đến nơi, một bàn tay vững chắc đỡ lấy lưng tôi.
"Tiếp tục chạy đi."
Tưởng chừng như bản thân có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên tai. Tôi cố giữ đầu óc tỉnh táo lại và tiếp sức vào chân để duy trì tốc độ, đầu hơi nghiêng để xác nhận người đang hỗ trợ mình.
Đôi mắt cam lẫn chút đỏ rực rỡ dưới mái tóc đen, vầng trán đẫm mồ hôi và đôi môi đỏ như máu.
Nam chính nguyên tác khiêm đồng đội của tôi, Aquila.
Chẳng lẽ đây là sự tiến triển của Ropan sao? Sau này, anh ta sẽ tiếp tục giúp đỡ và chăm sóc tôi.
Đầu óc lại ngập tràn những suy nghĩ tích cực.
Yeah, dù sao thì cũng mang danh 'mối tình đầu' cơ mà. Hẳn cơ hội này cũng dành cho tôi nữa và tôi sẽ thoát khỏi sự khắc nghiệt này thôi.
Nhưng, ngay giây phút tiếp theo, những lời phát ra từ miệng Aquila lập tức dập tan mọi hy vọng đấy.
"Đừng thành kẻ bị bỏ lại."
Âm thanh từ mồm anh ta nghe như thể sắp giết tôi đến nơi rồi á.
Yeah… Anh ta chỉ lo lỡ bị chết trùm trong cái 'tinh thần đoàn kết' kia thôi...
Và trên hết, đây thực sự là quân đội...
Sau cả ngày phủ nhận thì mãi tôi mới có thể chấp nhận cái thái độ khô khan đến bất ngờ của Aquila.
Này Saruvia! Từ giây phút này sẽ không có nổi tí tiến triển nào trong Ropan đâu, XX!
***
"Oh, thành công rồi."
Người vô danh đứng cạnh tôi nói với giọng như thể sẽ về với tổ tiên bất cứ lúc nào.
Dù giọng có vẻ hơi thều thào nhưng tôi phải đồng ý với nó.
Sao chuyện này có thể xảy ra nhỉ.
Thật đáng ngạc nhiên khi chúng tôi đã thành công chạy quanh sân 50 vòng mà không có bất cứ ai bị tụt lại.
Mà không, mỗi khi chúng tôi chậm lại dù chỉ xíu xiu, April sẽ giữ nụ cười tỏa nắng trên môi, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Plato rồi thì thầm gì đấy. Rồi sau đó thì Plato sẽ nhìn chằm chằm chúng tôi với đôi mắt rực lửa, ám chỉ anh ta sẽ cắt tiết chúng tôi nếu không bước nhanh chân lên. Do vậy nên chúng tôi không thể không tiếp thêm sức cho đôi chân của mình để tránh cái tương lai khủng khiếp đấy...
"Cuối cùng thì chỉ có bạo lực và sợ hãi mới cứu tất cả chúng ta."
April vui vẻ nói khẽ khi nhìn chúng tôi đang uống nước như sắp chết.
Cái khỉ đấy là khẩu hiệu chính thức của đơn vị này hả?
"Bọn chúng nhìn ổn đúng không ạ? Tôi nghĩ lần này ta sẽ cứu được kha khá."
"Tất nhiên. Tôi không rõ bao giờ quái vật tấn công, nhưng cho đến lúc đó, hãy đảm bảo rằng cậu làm được."
April liếc chúng tôi với đôi mắt xanh sắc lẹm.
"Đứa kia trông khá hữu dụng. Thấy thế nào, Plato?"
"Có vẻ cậu ta sẽ đạt tiêu chuẩn nếu tiếp tục tập luyện."
Đôi mắt họ cùng hướng đến Aquila.
Trong khi tôi và những đồng đội khác đang đứng như thể sắp lên bàn thờ đến nơi rồi thì Aquila chỉ bình thản đứng một mình ở kia và không có bất kỳ biểu hiện nào của sự mệt mỏi ở đâu cả.
Không phải là anh ta tỏ ra thù địch với các tiền bối hay gì đâu, mà chỉ là cái 'ánh mắt vô thần' thường thấy trong nguyên tác thôi.
"Tên gì?"
“Aquila.”
"Nói thật thì tôi không lo gì với cậu vì tin cậu sẽ sống sót tốt trong tương lai thôi."
April nói đầy ẩn ý.
"Nhớ chăm sóc tốt cho cả mấy đứa khác nữa."
Rồi Aquila gật đầu và hướng ánh mắt sang chúng tôi.
Khi đó, tôi bắt gặp ánh mắt Aquila.
Thật sự không ưa nổi ánh mắt đó.
Khá phổ biến khi nữ chính có ấn tượng đầu xấu cho các nam chính với mấy câu kiểu "Không cần cô giúp!" hay "Cô kiểu gì cũng yếu đi thôi!"
Nhưng thực sự thì tôi chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết nào mà nam chính lại nhìn nữ chính với cái ánh mắt thương hại sâu sắc đến thế kia cả.
Vâng, tôi thành thật xin lỗi anh vì đồng đội của anh chỉ toàn lũ ngu dốt bất tài trong quân đội thôi ạ, XX...
1 Bình luận