Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 3: Đấu sĩ của công chúa (Part 3)

5 Bình luận - Độ dài: 5,151 từ - Cập nhật:

                                Rakuin no Monshou

              Tác giả: Tomonogi Sugihara                 Minh họa: 3

Part 3

 Khiêu vũ vừa xong, Orba lại một lần nữa bị đám đông bu quanh.

“Orba-dono, liệu ngài có thể kể cho chúng tôi chi tiết lúc ngài đánh bại Ryucown được không?”

“Lại đây, chúng ta cùng uống một ly.”

“Là đúng phải không? Chiếc mặt nạ của ngài bị pháp sư nguyền rủa và không tháo ra được?”

“Còn về tin đồn ngài đeo mặt nạ để ẩn danh vì là một nhà quý tộc của đất nước đã diệt vong thì sao?”

Mãi không thấy hết.

 Orba phải nén cái ham muốn được gào ‘Câm mồm vào!’ để hành xử cho phải phép. Trong đám kia có rất nhiều các bà các cô sờ mó cơ thể cậu. Lúc cậu giật mình phản xạ thì đám đó phá ra cười.

 Cậu cảm thấy có ai đó nhìn chiếu tướng mình từ nhóm người phía đối diện. Ánh mắt cậu tình cờ đụng phải Ineli, nhìn thấy bộ mặt không thể nào diễn tả ra lời được. Không phải là buồn hay cáu giận, thậm chí còn gần như là vô cảm, nhưng ánh mắt, riêng ánh mắt lại mang vẻ thù địch rõ ràng.

 Lúc chạm mắt với Orba, Ineli đỏ mặt rồi dần tái nhợt đi. Cô ta cứng cỏi quay mặt ra chỗ khác rồi bỏ đi ngay lập tức. Cậu liếc nhìn thấy cảnh Baton phải hớt hải chạy theo cô nàng.

 Cuối cùng rồi tiệc cũng tàn và Orba cũng thoát nợ với đám đông. Các cặp đôi rã đám nhanh như lúc họ hình thành, mỗi người một ngả. Có người vội đi dự tiệc ở chỗ khác, có kẻ say khướt không biết trời trăng, đến mức người hầu phải dìu đi, một số lại bàn nhau xem nên đi tham quan nơi nào trong thành phố. Noue - mục tiêu của Orba – đã đi mất hút từ lúc nào không hay

.Cái đ…Mình mất công đến đây để được gì vậy trời?

Đang định bỏ về thì Orba chợt dừng bước khi nghe thấy tiếng một người phụ nữ đứng tuổi gọi tên cậu ở chỗ vườn hoa. Ban đầu cậu còn tưởng đó là một người hâm mộ tự xưng, nhưng để ý kĩ thì hóa ra là Theresia, hầu gái trưởng của công chúa Vileena. Bà cúi chào cậu.

“Tôi muôn phần đội ơn ngài vì đã giúp đỡ công chúa điện hạ.”

“…Ý cô là sao?”

“Hoho. Tôi thấy Orba-dono đây là mẫu người cứu giúp thiếu nữ lúc nguy nan. Ngài có vẻ giống với những hiệp sĩ chuẩn mực của Garbera.”

“Tôi là võ sĩ giác đấu.” Orba lắc đầu, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. “Gộp chung một tay võ sĩ giác đấu với một hiệp sĩ Garbera, thể nào cô cũng làm phật ý ai đó cho xem. Thân là cựu nô lệ, ấy vậy mà lại đi nắm tay một nàng công chúa, đáng lí ra tôi mới là phải cầu xin được tha thứ mới đúng.”

Lời cậu nói, một nửa là đâm thọc, một nửa là tự chế nhạo mình. Có thể lắm chứ, việc một tên nô lệ và một người quyền cao chức trọng nói chuyện ngang hàng, thậm chí còn nắm tay nhau. Nhưng kể cả có đi nữa thì nó vẫn khác nhau một trời một vực so với thực tại.

 Suốt từ đầu tới cuối, khóe mắt Theresia cứ nhướn lên.

“Công chúa điện hạ không phải kiểu người để tâm xem ai đó có mang thân phận nô lệ hay không. Dĩ nhiên, tôi cũng thế. Có khi Người còn khiển trách cái thái độ tự coi rẻ mình của ngài nữa kìa. Mong ngài lưu ý cho.”

Đó là vì các người chưa biết đến nô lệ đó thôi.

Orba toan đáp trả nhưng lại nhận thấy cả đống ly rượu rỗng nằm lăn lóc trên bàn chỗ Theresia. Cậu thở dài rồi kính cẩn cúi đầu. Rồi một nỗi lo bất chợt nhá lên trong đầu cậu.

“Cô có thấy công chúa đâu không?”

“Ô…” Theresia nhún vai ra chiều khó xử. “Công chúa có nói rõ ràng là mình muốn được đi dạo trong vườn, một mình. Chà, an ninh ở khu vực này đủ chặt chẽ nên điện hạ có đi một mình cũng không sao, nhưng ngài thấy đấy, tôi đợi mãi rồi mà Người vẫn chưa thấy về.”

Theresia đưa một ly cho cậu như muốn hỏi ‘cùng uống tí không?’ Orba từ chối với một cái gạt tay.

“Ngài để quên đồ à?”

Theresia cất tiếng hỏi khi thấy Orba quay bước về hướng khu vườn.

“Không.” Orba đáp gọn rồi đi thẳng.

Cậu đảo quanh vườn, thấy một bóng người ẩn hiện trên quả đồi nhỏ và đi về hướng đó.

Trên đỉnh đồi, ta có thể thấy toàn cảnh khu rừng nằm chắn trước cung điện. Ở một bên là cung điện với đèn đuốc sáng rực, còn ở bên kia, trên đồng bằng là ánh đèn của thành phố. Lắng tai nghe ngóng một chút, cậu có thể nghe thấy huyên náo trên phố khi mà dòng người đi trảy hội càng lúc càng đông thêm.

 Vileena đang ở đó - trên đỉnh đồi - mắt nhìn xuống thành phố, tay nắm lấy hàng rào cao ngang người cô. Orba toan cất tiếng gọi, nhưng không hiểu sao nói mà không ra lời.Thật nhỏ bé.  

Cậu nhìn thấy cô gái đó như vậy. Gương mặt được chiếu sáng mờ mờ bởi ánh sáng đằng xa, kiều diễm đến độ làm cho người ta phải hồn xiêu phách lạc, nhưng đồng thời cũng tỏa ra vẻ non nớt. Nàng công chúa mười bốn tuổi, lẽ dĩ nhiên là dáng vẻ phải nhỏ bé, nhưng đây là lần đầu tiên Orba nhìn nhận cô ta như vậy.

 Có tiếng ngâm nga nhè nhẹ. Không giống với tiếng ban nhạc chơi điệu waltz hồi nãy, nó nghe giống kiểu Garbera. Để đến được vùng đất xa xôi đó phải đi mất bao lâu đây, cho dù có bay không nghỉ trên phi thuyền?

 Tiếng hát ngâm nga vẫn tiếp tục một lúc rồi chợt dừng lại, Vileena ngoảnh ra sau.

Một kiếm sĩ đeo mặt nạ đứng đó, sau lưng cô, im lặng trong đêm đen. Rõ là bất thường nhưng Vileena không nói gì, chỉ hơi giật mình.

“Lúc nãy…”

“Không có gì.”

Lại nữa, anh ta cắt ngang trước khi cô kịp thốt ra lời cảm ơn. Vileena lúng túng không biết phải nói gì tiếp. Rồi cô mỉm cười, có lẽ là đã nghĩ ra rồi.

“Anh chính là người đã có mặt ở pháo đài Zaim phải không? Một người hùng như anh mà lang thang ở đây thì thật không đúng chỗ rồi. Sao anh không ra đằng đó, uống một ly với mọi người?”

“Công chúa điện hạ cũng vậy. Một mình ở chỗ này nguy hiểm lắm. Theresia-dono đang chờ. Chúng ta cùng về.”

“Ta à? Ta…cũng đúng. Ta sắp có một cuộc hẹn ở đây. Với một quý ông lịch lãm.”

Vileena cười khúc khích khi nhìn thấy điệu bộ giật thột của Orba.Ah-

Orba, không hiểu vì sao lại cảm thấy phần da thịt bên dưới chiếc mặt nạ đang đỏ lên.

“Nếu đúng là như thế thật thì tốt quá, nhưng mà…” Vileena đưa tay vuốt mái tóc đang bị thổi tung trong gió, ánh mắt lại nhìn vào xa xăm.

“Hoàng thái tử là người như thế nào? Anh ta đã bao giờ yêu thương ai đó chưa, đã bao giờ tìm thấy hạnh phúc chưa? Ta chưa từng yêu ai. Ở Garbera, ta đã gặp gỡ nhiều người, một vài người thân thiết với ta, một số tuy nghiêm khắc nhưng vẫn chấp nhận ta. Thế nhưng ta lại cảm thấy những người mình có thể coi là người bạn đích thực thật quá ít ỏi. Thế đấy, kể cả ở quê nhà nơi ta sinh ra và lớn lên. Còn ở Mephius…”

Thật không bình thường khi thấy Vileena nói nhiều như vậy, có lẽ là do trời đêm. Có lẽ cô cảm thấy an tâm hơn khi gương mặt mình không bị nhìn thấy nên mới tạm thời giảm bớt cảnh giác.

“Cho dù có ở nơi nào đi nữa, ta vẫn cho rằng mình nên tiếp tục sống như cách ta đã từng. Ông nội ta cũng nói như vậy. Ta vẫn là ta, Vileena Owell. Không phải là ta đổi thay so với quá khứ, nhưng mà…”

 Vileena nói với tong giọng xa xôi khó nghe rõ. Rồi sau đó là một khoảng im lặng.

“Orba. Nhà ngươi đã bao giờ nói chuyện với hoàng tử chưa?” Vileena hỏi.

Orba đắn đo suy nghĩ rồi đáp, “Có.” Sẽ rất kỳ cục nếu bảo cậu không quen biết gì với hoàng tử Gil Mephius. Và câu hỏi tiếp theo của Vileena lại đặt cậu vào cảnh khó xử.

“Ngươi nghĩ hoàng tử Gil là người như thế nào?”

“Cho dù Người có hỏi…”

“Nói ra thì thật bẽ mặt, tuy là hôn thê nhưng ta và anh ta gần như không nói gì với nhau hết. Đến tận giờ phút này, ta vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về anh ta. Nếu có thể hiểu được con người đó, dù chỉ thêm một chút ít, ta sẽ có thể tiếp tục trận chiến của mình trên đất nước này.”

Trận chiến.

Điều Orba vẫn làm, hằng ngày. Vileena Owell cũng đang chiến đấu, trên mảnh đất này. Cũng dễ hiểu khi cô rơi vào trạng thái bạc nhược, nhưng không chỉ vì bị Ineli hay người xung quanh khinh thường. Cô ta đã chiến đấu như thế nào, đã nỗ lực ra sao, Orba thậm chí còn không tưởng tượng ra được. Bản thân cậu cũng như vậy.

“Ta vừa nói lời ngớ ngẩn rồi. Xin lỗi, ta-“

“Gã hoàng tử đó…” Orba cúi đầu. “…hắn ta trẻ con lắm. Còn hơn cả cô nữa. Hơn cực nhiều luôn.”

“…”

“Cho dù hắn có tỏ thải độ ta đây biết tuốt nhưng kỳ thực hắn ta cực kỳ ngu ngơ với rất nhiều thứ khác. Vì thế nên… chắc cô cũng tự đoán ra rồi, khỏi cần tôi nói. Những chuyện kiểu như lần này này, tốt nhất là đừng trông chờ gì nơi hắn. Nghĩ ra cái gì trong đầu là hắn nói tuốt, nói sạch. Còn về những điều không biết, nếu cô không chỉ dạy cho thì hắn sẽ vẫn suốt đời ngu ngơ.”

Sau một hồi nói liên tục, Orba phun phì phì. “Tất cả đó.”

“Mong Người thứ tội. Tôi nói năng hơi khó nghe. Những điều tôi vừa nói ra…”

“Không, không sao cả… Ừ, ta hiểu mà.”

Vileena gật gật đầu.

“Vậy để ta diễn giải lại nha. Đúng thật là ngoại trừ bản thân mình ra, hoàng tử gần như không biết gì khác. Kể cả người dân Mephius.”

“Đúng đó.”

“Và…” Đôi môi Vileena mở lớn. “Hoàng tử rất trẻ con, ta công nhận. Lối suy nghĩ của anh ta theo kiểu thật thà thẳng thắn, đi kèm với thái độ đơn giản hóa vấn đề. Đôi lúc ta còn tưởng anh ta là đứa trẻ mới sinh.”

“Cái gì cơ?”

“Eh?”

“À không, tiếng vọng thôi. Tôi tưởng có ai đó vừa chửi xéo mình.”

Orba tằng hắng, mắt nhìn về phương xa.

“Chúng ta nên quay lại thôi. Theresia-dono uống nhiều lắm rồi đó.”

“Ta dám chắc Theresia sẽ vui lắm khi có lí do để chè chén thả cửa.” Vileena nói, cố ghìm lại cái chắt lưỡi.

“Vậy, ta đi thôi. Lúc say Theresia đáng sợ lắm.”

Cô phải nén lại cảm giác xấu hổ với cách dùng từ của mình.

Hai người bước xuống đồi, quay trở lại với khu vườn. Theresia giơ cao ly rượu rỗng. Bên cạnh bà là một anh người hầu đang ở trên bàn, ngủ thẳng cẳng. Có lẽ cậu này đã bị ‘mời’ rượu.

“Vậy giờ…Công chúa điện hạ, chúng ta về hoàng cung được chưa?”

“Không- xin lỗi Theresia, ta còn muốn đến một nơi.”

“Hử? Công chúa điện hạ từng háo hức mong chờ lễ hội lắm cơ mà. Ấy là vì thần sẽ mua cho Người cơ man nào là bóng bay vào ngày hôm sau. Người sẽ cầm cả chùm bóng bay, rồi còn chạy lăng xăng bên ngoài với chúng nữa, đúng không nào?”

“Đ-Đó là hồi ta còn bé thôi!” Vileena đỏ mặt. “Ta đang nghĩ mình nên đi thăm tên hoàng tử đang ốm bệnh kia một phen.” 

“Hả?”(Trans: thôi xong…)

Cả Theresia lẫn Orba cùng đồng thanh kêu to.

“Nhưng công chúa à, đêm muộn lắm rồi. Kể cả lúc bình thường hoàng tử cũng đâu có đón tiếp Người nồng nhiệt gì cho cam.”

“Cho dù là nó có bất khả thi ở một thời điểm nào đó, nhưng bây giờ, lúc này đây, thì lại khác. Mặc kệ hắn từ chối bao nhiêu lần, mất bao lâu cũng được, ta vẫn cứ đến, cho đến khi nào nhổ được hắn dậy từ tận gốc rễ mới thôi.” (Trans: tự tay bóp d** rồi main ơi.)

“Công chúa điện hạ…”

Theresia cảm động nói và ở bên cạnh cô là…

“Vậy…thần xin phép về trước. Vừa sực nhớ có chuyện khẩn cấp. Ặc, mình không thể bỏ mặc nó được.”

Orba lẩm bẩm mấy cái lí do bịa đặt qua quýt rồi hối hả đi mất.(Trans: run devil run)

Không dễ kiếm được xe ngựa kéo trong dịp lễ hội này, cho dù đã ra đến đường lớn. Không còn cách nào khác, Orba đành phải chạy thục mạng về hoàng cung.

Bỏ mẹ rồi! Lần này cô ta muốn gì ở hoàng tử chứ?

Có khi cô ta đến chỉ để ca thán chuyện trời ơi nào đó không chừng.

Cậu gấp rút lệnh cho Dinn giúp mình thay quần áo rồi chui luôn vào trong chăn. Chuông cửa réo vang ngay lúc đó.

“Cho họ vào.”

Dinn ngạc nhiên với mệnh lệnh vừa rồi, cậu ra mở cửa, dẫn Vileena và Theresia vào phòng.

“Hôm nay ngài cảm thấy thế nào?” Vileena chất vấn.

Trông cô ta có đôi phần…thất vọng. Tại tật cứng đầu thôi, cứ nằng nặc đòi đến mà không thông báo trước cơ.

“Ta thấy…hơi hơi khá hơn.” Orba đáp, vờ vĩnh giả tiếng ho.

Theresia chăm chú xét nét cậu.

“Ngài đổ mồ hôi nhiều quá, hơi thở cũng nặng nhọc. Có thể thấy sức khỏe của ngài đang rất không tốt. Công chúa à, hôm nay đến thế thôi.”

“Kh-không. Ổn cả mà. Ta sẽ chỉ nán lại đây một chút xíu thôi.”

Cô ngồi xuống cái ghế Dinn đưa ra, mắt nhìn lom lom hoàng tử người đang nằm trên giường.

Cảm giác như bầu không khí không thở nổi.

“Cô có gì muốn nói à?”

“Ủa, sao ngài lại nghĩ như thế?”

“Ta nhận định như thế.”

“Em chỉ đến đây để gặp ngài thôi. Còn nghĩ ngài chắc phải buồn chán lắm, đang lúc lễ hội mà phải ở một mình.”

Cái cung cách có phần quái gở của Vileena làm Orba ngẩn ra. Không thấy hành vi hung dữ ẩn sau vỏ ngoài lễ độ trong lúc chờ thời cơ tấn công đâu hết. Cậu vẫn nhớ cái cảm giác gây hấn đó, bình thường thì nó phải xuất hiện ngay lúc cô ta mặt đối mặt với cậu mới đúng.

Hoặc là công chúa đã thay đổi, hoặc là…

“Ngày hôm nay công chúa điện hạ đã trải qua nhiều gian truân. Cái người tên Ineli đó, sẽ thật tốt nếu hoàng tử lập một vài biện pháp với cô ta.”

“Thôi đi Theresia.”

Cuối cùng, sau vài câu trao đổi vô hại, Vileena lập tức đứng dậy khỏi ghế.

“Vậy thôi. Ngài nghỉ ngơi đi. Nếu ngày mai ngài muốn ăn gì, em sẽ đem vài món từ chỗ lễ hội đến.”

“Cùng với vài quả bóng bay ưa thích.”

“T-H-E-R-E-S-I-A! Ngươi lắm lời quá!”

Sau khi đã chắc chắn bên kia đã đi khuất, Orba bắt đầu suy nghĩ về nhận định của mình.

Không phải cô ta.

Cậu đã không chọn đến chỗ Oubary và Zaat mà lại đến Nguyệt Quang Điện. Đến để gặp trực tiếp Noue, đương nhiên rồi, nhưng đồng thời cũng đến để gặp Vileena, để xác minh thái độ của cô ta.

Sứ giả của Noue đã nói chúng không quan tâm đến tính mạng Vileena, có thể đó chỉ là trò bịp để lôi kéo Oubary. Hoặc Vileena chỉ ngẫu nhiên liên đới đến kế hoạch của Garbera, không hề hay biết chính mình là một mục tiêu. Nhưng…

Cô ta không liên quan gì hết. Bản thân cô ta đã quá chú tâm vào trận chiến cá nhân trên đất Mephius rồi.

Lúc Orba từ chỗ Saian về, cô ta có đả động đến vấn đề của Kaiser Islan và rõ ràng là đã tỏ vẻ không đồng tình. Quan trọng hơn, cô ta đã coi Mephius như mái nhà thứ hai của mình.

Mà nếu công chúa đã không liên quan thì thật khó có thể hình dung ra việc Garbera đứng đằng sau vụ này. Hay Noue và Oubary lập mưu riêng với nhau?

Orba không hề để ý thấy cảm giác nhẹ nhõm trong tim khi nó bị lấn áp bởi dòng cảm xúc mới. Phải làm phá sản âm mưu của Noue.

 Orba có kha khá lập luận để diễn giải mục đích của mình. Cá nhân cậu không hề muốn Oubary được đắc ý. Theo những thông tin War cung cấp, cậ đã tìm thấy chút manh mối liên quan đến pháo đài Apta. Trong lúc này mà Mephius rơi vào loạn lạc, rất có thể cậu sẽ để vuột mất chúng. Mephius mà tiêu tùng thì cái mã ngoài hoàng tử của Orba cũng hết giá trị. Cậu đã đổ biết bao công sức cho cái danh phận này để đến cuối cùng lại quay về làm tên võ sĩ giác đấu không quyền lực. Nghĩa là mục tiêu mà cậu hằng ấp ủ sẽ mãi không thể thành hiện thực.

 Thế nhưng, vẫn còn một điểm khác quan trọng hơn hết thảy.

 Vứt bỏ dễ dàng như không mạng sống của một cô công chúa , người đang dũng cảm xông pha nơi đất khách… Mưu đồ của bọn chúng là gì mới được?

Oán hận.

Oán hận dành cho những kẻ đang thản nhiên toan tính, âm mưu thao túng số phận, sinh mạng của người khác. Lòng oán hận, tăm tối và độc địa, đã bén rễ kể từ khi làng của cậu bị đốt phá.Làm gì có chuyện tao để yên cho lũ chúng mày.

Làm gì có chuyện tao để chúng mày muốn làm gì thì làm.

Orba bật dậy khỏi giường như thể chưa từng bật dậy bao giờ.

Tại khu vực ngoại cung cách xa khỏi nội cung Mephius, có một tòa tháp nho nhỏ. Đó là khu nhà khách dành cho các vị đại sứ.

Đại sứ Garbera – Noue Salzantes – đang ở trên một ô cửa sổ được thắp sáng để mừng lễ hội. So sánh với Garbera thì hoàng cung Mephius trông có vẻ quê một cục. Nhưng Noue quen rồi. Anh ta đã có năm năm kinh nghiệm làm quyền chỉ huy ở pháo đài Apta, địa danh trực thuộc Mephius mà anh ta đã cướp được.

 Lúc này đây, Apta đang trải qua một chiến dịch ‘đại tu’ : vớt vát mọi thứ có thể trước khi đem trả lại cho Mephius. Còn Noue, anh ta tới đây với danh nghĩa chúc mừng hôn lễ của công chúa Garbera và hoàng tử Mephius. Trong khoảng thời gian rối ren này, anh ta còn xung phong lãnh vai sứ giả đến dự lễ quốc khánh Mephius và đã được phía Garbera đồng thuận. Anh ta đã qua mặt một vài ứng viên khác để có được trọng trách này.

“Về phần quà cáp, tôi đã chìa tay ra rồi đây.”

Noue nói, để cho xúc cảm cá nhân chế ngự hoàn toàn trong căn phòng nơi không còn ai khác ngoài anh ta. Vẻ tươi cười đã thể hiện trước mặt Orba và Ineli đã biến đi đâu mất. Gương mặt đó, tuy vô cảm nhưng trông vẫn đẹp lạ kỳ.

Làn da trắng, cơ thể cân đối. Tóc dài, áo choàng rộng rãi. Vẻ bề ngoài của Noue trông rất ra dáng quý tộc nhà giàu. Cá nhân anh ta lại thích như thế, cùng với điệu bộ nữ tính của mình. Theo quy củ Garbera thì Noue là một tay chơi hào hoa, ăn mặc luộm thuộm, là người đàn ông không phù hợp với đất nước của những hiệp sĩ.

 Tuy có lối hành xử như vậy nhưng Noue lại được mọi người công nhận là một thiên tài. Gia tộc Salzantes đã nhiều đời làm lãnh chúa vùng Rhodes với lãnh thổ và quyền lực chính trị to lớn. Noue là trưởng tộc nhưng lại nhanh chóng chuyển quyền cai trị cho em trai mình, được bầu làm thị trưởng của kinh thành Garbera và cũng xin từ chức. “Như vậy tôi càng được thảnh thơi.” Anh ta nói vậy để biện hộ cho hành động của mình, nhưng động cơ thực sự có hơi khác một chút. Cai quản lãnh địa nghĩa là hết ngày này qua ngày khác phải làm đủ thể loại bổn phận linh tinh và nhạt nhẽo. Nhưng Noue lại muốn được làm điều mình thích, điều mà mình đam mê. Nói trắng ra là …

Chinh phạt, chiến tranh, chiến lược thông minh và tài trí.

 Anh ta chính là người đã đề ra kế sách tấn công Apta nơi hồi đó đang được Oubary Bilan trấn giữ. Đầu tiên chỉ huy động kỵ binh, cứ thế đánh lặp đi lặp lại mà không biết mệt. Cái chiến thuật dở tệ này làm dấy lên rất nhiều lời than phiền trong nội bộ quân ngũ và còn làm cho tình hình ở Apta diễn biến bất lợi cho phía Garbera. Còn Noue, anh ta ra lệnh rút quân như thể đang nói ‘Thôi xong, hỏng bét rồi.’

 Nhưng thật ra quân Garbera vẫn lẩn lút quanh pháo đài. Theo kế hoạch định sẵn, một đạo quân khác đóng ở gần đó sẽ hành quân, cố ý để trinh sát địch phát hiện để lừa quân địch cho rằng họ đang tiến đánh vương đô.

 Và thế là đạo quân đang ở Apta bị chia nhỏ, đúng như toan tính của Noue. Chỉ chờ có thế, Noue ngay lập tức ra lệnh cho đạo quân chủ lực tổ chức tổng tấn công. Quân Mephius ở Apta đã chống trả thành công nhiều lần nên đã tỏ ra chủ quan. Đến lúc nhận ra cần phải gọi cứu viện thì đã quá muộn rồi. Noue tung ra những đơn vị phi thuyền được giấu kín suốt bấy lâu và hạ gục quân phòng thủ trên tường thành trong nháy mắt rồi bắt đầu vây công pháo đài. Anh ta đã chiếm được pháo đài Apta chỉ trong vòng một tháng.  

 Sáu năm trước.

Phải, đó là lúc mình đã gặp Ryucown.

Hồi đó Ryucown vẫn còn là hiệp sĩ tập sự nhưng vẫn luôn phấn đấu vì ước mơ. Anh ta không phấn đấu để trở thành hiệp sĩ lí tưởng mà muốn Garbera trở thành quốc gia lí tưởng của các hiệp sĩ. Lúc Noue lần đầu được biết về hoài bão lớn lao  này…Đồ đần.

Noue chỉ cười mỉm. Ryucown hơn anh ta chừng năm tuổi, vậy mà vẫn bám lấy cái ước mơ con trẻ đó. Còn Noue lại là kiểu người thực dụng. Anh ta hứng thú với sự tài tình trong chiến trận nhưng cũng hiểu rõ rằng điều đó là không đủ để làm thay đổi một quốc gia chứ chưa nói gì đến thế giới. Thể trạng của Noue vốn yếu, anh ta kinh rẻ những kẻ luôn mồm khoe khoang mình giỏi dùng cơ bắp.

Những gì Noue ghi nhớ về Ryucown chỉ có lòng quả cảm mà người đó đã thể hiện ở pháo đài Apta.

 Một năm sau đó, Ryucown đánh bại tên phản loạn Bateaux và được phong làm hiệp sĩ chính thức. Kể từ đó, anh ta lập thêm nhiều chiến công đáng ghi nhận trong cuộc chiến với Mephius. Noue cũng góp phần trong số đó.

 Ryucown đã từng đến pháo đài Apta. Trước lúc ra trận, anh ta đã gửi cho Noue một thông điệp bằng phi thuyền. Bản thân Ryucown tuy được tung hô như một vị anh hùng nhưng trước sau gì vẫn là một chiến binh. Anh ta ngạc nhiên trước tri thức của Noue, nhưng hành vi đó lại là thứ Noue không ưa.

“Thật tài tình.” Đôi mắt Ryucown mở lớn, đầy vẻ ngạc nhiên. “Ngài làm thế nào để có thể biết được chi tiết các động thái trên chiến trường, còn rõ cả hành động của binh sĩ như tôi đây trong khi chỉ ngồi bàn giấy ở Apta chứ?”

“Sức mạnh của trí tưởng tượng thôi, ngài Ryucown.” Noue chỉ tay lên đầu. “Những kẻ không biết học hỏi, không biết trải nghiệm đều chỉ là phường võ biền vớ vẩn. Vào lúc cần kíp, con người phải biết dùng đến những tri thức sẵn có, những kinh nghiệm được tổ tiên truyền lại để đoạt lấy kết quả mình mong muốn trong thế giới đang ngày một mở rộng này.”

default.jpg

“Ra là thế. Nói trắng ra là ngài đang chiến đấu bằng đầu óc. Với khả năng giả định thì không có gì là không thể, cho dù đối thủ là những thế lực như Ende hay Arion. Mong ngài chỉ giáo xem Garbera đang cần cái gì, để tôi có thể thỏa mãn ước mơ đưa Garbera trở thành cường quốc.”

“Ahhahaha. Ngài Ryucown thật thẳng thắn(đầu óc đơn giản). Thú thật là tôi chưa bao giờ nghĩ xa đến mức đó. Nhưng mục tiêu đó không hẳn là quá cao xa. Cũng không cần phải bày vẽ vĩ mô làm gì, cứ thu thập những mảnh ghép dữ kiện rồi bức tranh sẽ tự thành hình.”

 Noue tự trách mình, hổ thẹn khi nhận ra chính mình cũng là một kẻ đầu óc giản đơn. Cái người tên Ryucown này, hắn ta thẳng thắn nhưng cũng sở hữu một sức hút kỳ lạ. Sức hút đó có thể lôi kéo cả những kẻ đối đầu với hắn ta.

“Vậy hãy để tôi làm tai mắt cho ngài Noue. Đi bằng ngựa hay bằng phi thuyền, tôi sẽ đi khắp thế giới, thu thập những mảnh ghép đó cho ngài. Và chúng ta sẽ cùng nhau đưa Garbera vươn lên trên mọi quốc gia khác.”

Cả Noue cũng phải phá ra cười.

Nếu là gã này thì có thể lắm chứ.

 Noue có thể cảm thây suy nghĩ đó hiện hữu trong tâm trí mình. Hoài bão to lớn làm con người nhận ra yếu điểm và yếu điểm sẽ quăng con người về với thực tại. Nhưng có khi hoài bão của Ryucown sẽ thành hiện thực. Đôi mắt đó luôn nhìn thẳng, không hề đắn đo, có thể sẽ đoạt được những mảnh ghép đó.

 Chính vì lối suy nghĩ đó của Ryucown nên Noue mới sắp đặt cho Ryucown đính hôn với công chúa Vileena. Noue hiểu, vạn sự bất toàn. Trên con đường hiện thực hóa giấc mơ, anh ta và Ryucown chắc chắn sẽ vấp phải những chướng ngại chưa bao giờ biết tới.

Nhưng mà…

Mơ mộng vẫn chỉ là mơ mộng mà thôi.

Lí tưởng của Ryucown và phương châm của Noue, chúng hoàn toàn không ăn khớp với nhau về mọi mặt. Giấc mơ mà cả hai đeo đuổi sẽ mãi không thành.

 Công chúa Vileena bị gả đi Mephius trong quá trình đàm phán hòa bình. Ryucown, người chỉ luôn đeo đuổi ước mơ, bị sự kiện đó giáng cho một đòn nặng hơn nhiều so với Noue. Có ngoan cố hay kiên định đến mấy thì hắn ta cũng phải chấp nhận mà quay về với thực tại. Đó chính là điều làm Noue buồn phiền nhất

.Đồ khốn Ryucown! Sao ngươi không một lần nào hỏi ý kiến ta hả?

Hắn ta, gã đàn ông với đầu óc trẻ trung của một đứa bé đã không chịu đầu hàng trước sự thật. Hắn bất đồng với chính sách của Garbera, thậm chí còn nổi dậy làm loạn. Lúc Noue hay tin thì đã quá muộn rồi, không thể nhúng tay vào được. Dù có suy tính, giả định thế nào đi nữa thì vẫn không có một đáp án sáng sủa nào cho tương lai của Ryucown. Vậy mà thêm một sự kiện nữa xảy ra, nằm ngoài mọi tiên đoán trong đầu Noue.

Ryucown bại trận.

Phần bất ngờ ở đây là danh tính của kẻ chiến thắng.

Gil Mephius – hoàng tử của Mephius. Kẻ mà thiên hạ vẫn xì xào là đồ vô tích sự.

Chưa tính đến tương quan lực lượng hai phe, kẻ đó đã đánh hạ được pháo đài nơi Ryucown trấn giữ, lại còn trong lần đầu tiên đánh trận???

 Noue muốn có nó, mọi mảnh ghép thông tin có liên quan, hay đúng hơn là những phần cho phép lí giải sự kiện đó. Ít nhất là phải được như vậy. Bằng không Noue sẽ mãi không trả được món nợ giấc mơ dang dở với Ryucown.

 Đó là lí do Noue đến nơi này. Gió thổi qua cửa sổ, lòa xòa trên mái tóc anh ta.

 Dĩ nhiên là chỉ đem về có chút ít tin tức làm quà thì đâu có được.  Ta đâu có khiêm nhường đến thế. Ta có khát khao cá nhân chứ, đối sách với Ende, loạn lạc với Mephius và cả tên hoàng thái tử, kẻ đã đánh bại Ryucown.

Mặc dù Noue không thể đoán mười ăn mười nhưng từ hồi ở Apta, anh ta đã chuẩn bị một mũi nhọn để bất cứ lúc nào cũng có thể đâm sâu vào Mephius. Thời cơ chính là lúc này đây.

 Số quà đó, ta sẽ đem về bằng hết.

Mái tóc đang đung đưa trong làn gió của Noue lóe sáng như lưỡi gươm.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

thanks for chapter
Xem thêm
Trừ quả lolicon nặng thì bố ryu cũng ổn
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Ryucown gần giống kiểu hình tượng kouki trong arifureta đấy, lão này hơn đc kou là do hợp thời nhưng rốt cuộc vẫn bị main dìm chết =))
Xem thêm
hình tượng thì gần giống, nhưng 1 thằng lậm "chính nghĩa" còn thằng còn lại lậm "đạo của hiệp sĩ".... Và ít ra trong truyện này Ryucown còn đỡ chán, dù gì cũng ko có ác cảm gì với ảnh, còn thằng loz kouki nó khiến cho tui cảm thấy tởm vcl bác ạ.
Xem thêm