Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 ) 3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 2: Tiệc trà của công chúa (Part3)

9 Bình luận - Độ dài: 3,754 từ - Cập nhật:

Part 3

“Ôi chao. Hình như ta đang làm phiền mọi người thì phải?”

Một cô gái khác vừa xuất hiện – Ineli Mephius.

“Công chúa điện hạ.”

Vileena không tài nào che giấu nổi nỗi ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ mình sẽ gặp phải địch thủ như cô ta ở một nơi như thế này. Về phía Ineli, tuy là người chủ động nhưng cô nàng vẫn không quên tỏ ra khó chịu vì phải đến gần khu chuồng rồng đầy khói bụi và nồng nặc mùi xú uế. Cô nàng giơ tay lên bịt mũi.

“Onee-sama, chị em mình nói chuyện chút đi.”

Ineli dẫn Vileena đi chỗ khác để nói chuyện riêng. Hou Ran dường như cũng hết hứng thú nên cũng gọi đội kỵ sĩ trở lại sân tập.

Giờ thì chỉ còn lại mỗi Vileena và Ineli. Vileena cảm thấy hơi căng thẳng. Khác xa với những lần trước, trong bữa tiệc hồi lễ Quốc Khánh hay khi Zaat nổi loạn, lần này thực sự chỉ có mỗi hai người đối diện nhau.

Cô ta trông có vẻ rất ổn.

Dĩ nhiên, Vileena không hề biết trước việc Ineli sẽ đến Apta và cũng không hiểu ý nghĩa của nụ cười mà cô ta dành cho mình. Lâu nay Ineli vẫn luôn tỏ ra thù địch với cô mà không thèm giấu diếm. Bây giờ cũng vậy, có điều lần này Vileena chỉ biết cắn răng chuẩn bị tinh thần, không biết cô ta sẽ tấn công từ đâu.

Tuy nhiên, những lời Ineli thốt lên lại nằm ngoài dự đoán của cô.

“Em nghe nói là công chúa Esmena Bazgan của thành bang Taulia sẽ đến Apta trong vòng hai ngày nữa. Hoàng huynh như thế kia, chắc chắn anh ấy sẽ không thể tổ chức đón tiếp cho tử tế được. Chị cũng đang lo lắng vì vấn đề này phải không, Onee-sama?”

“Ph…phải.”

“Chúng ta đương nhiên không thể giải thích với tiểu thư Esmena là điện hạ hoàng thái tử đang trốn trong thư phòng hết lần này đến lần khác được. Thêm nữa, Onee-sama à, chị cũng không phải là người nhỏ nhen, nên…”

“Nên?”

“Chị cho phép Ineli đảm đương việc này được không ạ?”

Nụ cười đi kèm với đề nghị của Ineli đã che mờ toàn bộ ý đồ thực sự của cô nàng khỏi ánh mắt Vileena.

Sau đó, Ineli bắt tay vào làm việc hăng hái. Những người xung quanh cũng thấy khó tin khi mới đây thôi cô nàng vẫn còn trốn biệt trong hoàng cung Solon. Nhận thấy đại sảnh đã bị bom đạn phá hoại trầm trọng, cô nàng nhanh chóng ứng biến, ra lệnh cho thợ thủ công trang hoàng lại khu vực sảnh tầng trệt doanh trại để chuẩn bị tiệc đón khách. Ngoài ra, mọi loại đồ nội thất vẫn còn nguyên vẹn: trường kỉ, bàn, ghế, tranh nghệ thuật… đều được sắp xếp lại theo con mắt thẩm mĩ sành sỏi của Ineli. Cô nàng tự mình lên thực đơn, thậm chí còn xuống hầm rượu, tham khảo ý kiến của những người am hiểu về ẩm thực miền tây rồi mới chọn ra vài loại rượu cho bữa tiệc.

Đột nhiên, như thế sực nhớ ra, Ineli cho gọi Shique, phó chỉ huy của đội Cận Vệ hoàng gia.

“Ta muốn có một màn kiếm vũ chiêu đãi các vị thượng khách Taulia. Ngươi có thể chọn ra vài kiếm sĩ giỏi không?”

Bị triệu tập đột xuất, Shique ban đầu chỉ kín cẩn cúi chào nhưng khi đến đây thì anh chàng cũng phải nhăn mặt gãi cằm.

“Ngươi cũng phải tham gia. Chủ nhà phải có vài màn trình diễn ấn tượng trước mặt khách thì mới phải đạo. Ta giao cho ngươi lo liệu.”

Đây là mệnh lệnh, không chừa chỗ nào cho đối phương thoái thác. Ineli vốn rất thích trò giác đấu, cô nàng cũng nghe danh đấu sĩ Shique từ lâu rồi.

Cuối cùng, cô nàng ra chỉ thị cho người hầu trong lâu đài cũng như nhân dân thành phố trang trí nhà cửa, chuẩn bị đón thượng khách.

Vileena chỉ biết đứng nhìn mọi thứ dần dần được hoàn thiện từ xa. Cô rất giỏi bắn súng lái tàu, ngặt nỗi khi vấp phải những vấn đề kiểu này là cô lại cực kì yếu kém. Trên hết, yến tiệc xã giao luôn là yếu điểm cố hữu của Vileena và cô cũng chưa bao giờ đảm nhiệm công tác sắp xếp cho một cuộc tiếp đón nồng hậu.

Tuy nhiên, ngồi thẫn ra một chỗ trong khi cả thiên hạ đang làm việc luôn tay là đi ngược lại với bản chất của Vileena, thành ra cô đành tìm đến Ineli hỏi xem mình có thể giúp gì không.

“Chị đã giao việc này cho em lo rồi cơ mà?” Ineli lớn giọng nói, đồng thời vẫn không quên nở nụ cười mê hoặc.

“Onee-sama à, chị chỉ cần có mặt trong lễ đón tiểu thư Esmena là được. Nếu cả thành chủ lẫn hôn thê của ngài đều vắng mặt thì phía bên kia hẳn sẽ tỏ ý ngờ vực. Em nghe nói xưa nay tiểu thư Esmena cũng chưa bao giờ rời khỏi địa giới Taulia. Em dám chắc cô ấy sẽ rất thích thú nếu được nghe vài câu chuyện thú vị về đất nước Garbera.”

“C-chuyện thú vị à?”

Sau đó, Vileena về phòng, trong lòng đầy những lo toan. Cô chưa bao giờ đặt câu hỏi xem liệu mình có khiếu hài hước hay không. Nhìn cảnh này, Theresia cũng không thể để yên được.

“Công chúa ơi, ‘thú vị’ ở đây không có nghĩa là người ta cứ nghe là phải ôm bụng cười ngặt nghẽo đâu. Người chỉ cần nói về những chủ đề bình thường thôi cũng được. Riêng sự khác biệt về văn hóa và kiểu cách cũng đã đủ để khiến phía bên kia thích thú rồi.” Theresia góp ý.

Vileena vốn không phải là mẫu người chu đáo. Tuy đã tự dặn mình phải sửa đổi nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng. Nó đã trở thành một phần trong cá tính của cô. Về phía Theresia, bà còn lo công chúa sẽ đổ bệnh vì bị thế giới xa lạ xung quanh dồn ép, nháy mắt một cái là phải trưởng thành chín chắn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lễ đón Esmena Bazgan đã đến rất gần.

Hoàng tử Gil Mephius vẫn không rời phòng nửa bước. Shique và những người trong đội Cận Vệ đều rất lo lắng cho ngài, tuy nhiên tất cả những gì họ có thể làm lúc này là chuẩn bị cho màn kiếm vũ theo lệnh Ineli.

Trong bầu không khí sôi động ở thành Apta, tướng quân Oubary Bilan là người duy nhất tỏ thái độ dửng dưng. Khi kẻ địch đã không còn nhăm nhe xâm lược nữa, thậm chí còn được chào đón nồng hậu thì những kẻ chỉ biêt cầm quân đánh trận như lão cũng chẳng còn mấy việc để làm. Cả ngày lão chỉ uống rượu, suốt từ sáng tới tối.

Lần nào cũng vậy, thuộc hạ của Oubary đều thấy lão xoa xoa vết xước trên má, miệng lẩm bẩm ‘Đau’ trong cơn say. Thật bất bình thường.

Mâu thuẫn với hoàng tử Gil đã đành, ngoài ra vẫn còn một vấn đề khác mà Oubary không chấp nhận.

Ban đầu, trong lòng Oubary có hai luồng ý kiến khác nhau khi biết tin hoàng tử chuẩn bi đem quân đi chi viện cho Garbera. Cá nhân lão vẫn còn chút ít duyên nợ với Garbera. Lão từng bắt tay với Noue Salzantes hòng thừa cơ Zaat Quark gây nội loạn để kiếm lợi. Y coi trọng Oubary hơn hẳn so với cái cách mà tổ quốc Mephius đánh giá lão. Tiếc là kế hoạch đã đổ bể, Oubary giờ phải đem quân đến tiếp viện cho thành Apta. Lão cho rằng lần này mình nên ra tay tương trợ cho Noue, khiến y phải mắc nợ mình một phen.

Tuy nhiên, Oubary cũng thừa hiểu Mephius không hề có ý định đem quân đến Garbera. Lão còn phải hứng chịu ác cảm của hoàng đế vì đã biến mất trong cơn biến loạn ở vương đô Solon và rất không muốn bị thất sủng thêm nữa.

Oubary, phân vân, lưỡng lự, bắt đầu bực tức vì cái tình cảnhngồi chơi xơi nước hiện nay của mình.

“Sự nghiệp của ta sẽ không kết thúc như một tướng quân bình thường đâu!”

Nhìn Oubary miệng mấp máy nói, tay lần sờ vết thương trên má, nhóm binh sĩ Giáp Đen đang tháp tùng lão đều không khỏi cảm thấy rợn gáy.

Trong khi thành Apta vẫn còn đang chuẩn bị thì Esmena Bazgan đã lên đường rời thành bang Taulia. Lần đầu tiên bay trên phi hạm, Ánh mắt cô sáng rỡ lên như trẻ nhỏ, nhìn ngắm cảnh vật bên dưới mà không biết chán.

“Phi hạm được đóng bằng rồng hóa thạch đúng không?”

“Dạ đúng. Phần khung tàu được tạo ra từ một dạng kim loại tinh chế từ hóa thạch. Khung của các loại tàu viễn dương thường được gọi là ‘sống tàu’, viết theo hai chữ cái ‘long’ và ‘cốt’ nhưng ở đây thì đúng theo nghĩa đen là ‘long cốt’(*)

(Trans: đây là trò chiết tự kiểu Nhật. Mình không hiểu lắm nên đành phải dịch theo nghĩa đen.)

“Vậy có khi nào nó có thể bay vì sức mạnh của loài rồng vẫn tồn tại trong phần xương cốt hóa thạch đó không?”

“À, không đâu ạ.” Thuyền trưởng, người đang giải thích, khoát tay phân bua. “Bay được là do nó kháng lại từ tính dưới mặt đất nhờ có chất Ether. Dạng kim loại tinh chế từ hóa thạch rồng – tên thường gọi là long thạch – cũng rất nhẹ, cực kỳ lí tưởng để làm vật liệu chế tạo phi thuyền.”

Esmena thích thú tham quan con tàu, níu tay thuyền viên và dò hỏi chi tiết về mọi thứ mà cô chú ý đến. Không ai tỏ ra bực mình khi được hỏi. Dù gì thì tin đồn rằng công chúa Esmena đang bị những cơn ác mộng quái gở đeo bám vẫn còn đó. Thật ấm lòng khi thấy gương mặt hốc hác và u buồn của cô nay lại tràn đầy sức sống, ánh mắt hiếu kỳ ngời sáng.

Chẳng mấy chốc đã thấy đội phi thuyền hộ tống bên phía Apta xuất hiện dẫn đường cho tàu. Quãng thời gian nửa ngày di chuyển trên bầu trời từ thành Taulia là chưa đủ để thỏa mãn tính tò mò của Esmena.

Vừa đặt chân xuống bãi đỗ phi thuyền, Esmena Bazgan đã thấy một đám đông đang tập trung trên khoảng đất trống bên dưới. Họ căng biểu ngữ, hò reo, vẫy tay chào đón cô và Esmena cũng ngượng ngập vẫy tay đáp lại.

Phụ nữ miền tây Tauran ăn mặc rất kín đáo, không để lộ da thịt. Chiếc khăn dài quấn qua đầu Esmena rủ xuống người cô theo từng nhịp chân bước. Những tiếng trầm trồ ngưỡng mộ vang lên trong đám đông, dĩ nhiên là người Mephius thấy đây là hình tượng độc đáo của nàng công chúa thành Taulia. Cho dù hai bên là kẻ thù của nhau trong suốt chiều dài lịch sử, thành Apta cũng đã nhiều lần bị Taulia công kích nhưng việc khách mời là một cô gái trẻ cũng phần nào làm dịu bớt phản ứng từ công chúng.

Esmena bồn chồn khi bị hàng trăm hàng ngàn ánh mắt săm soi. Dẫu vậy, cô vẫn không quên nhìn ngắm khung cảnh đường phố thành Apta. Mọi thứ đều mới mẻ, đều sáng rực rỡ. Quê nhà Taulia ở cách đây không quá xa nhưng đây quả thật là một xứ sở khác, đến cả bầu trời xanh thẫm dưới ánh hoàng hôn cũng hoàn toàn khác biết.

“Ồ. Người dân Mephius trông rất hạnh phúc, mặc dù theo như ta biết thì tất cả bọn họ đều phải làm nô lệ phục vụ hoàng đế.”

“Công chúa.” Natokk, sĩ quan phụ trách hộ tống Esmena, ho sù sụ đến rung cả người. “Xin đừng lỡ miệng nói những lời như thế trước mặt quan chức Mephius.”

“Ta nói sai gì à? Đâu có ai nói sự thật cho ta đâu chứ?”

Esmena cười thật tươi. Binh sĩ Taulia đều cho rằng đôi má ửng hồng và ánh mắt long lanh kia là do công chúa đang háo hức với lần đầu tiên ra nước ngoài nhưng đó không hẳn là toàn bộ nguyên do.

Hoàng thái tử Gil Mephius hiện đang có mặt ở Apta. Không rõ vì sao mà mỗi lần nhớ đến chàng thanh niên ấy là Esmena lại không giữ được bình tĩnh. Tim đập nhanh hơn và hình bóng anh ta cứ mãi hiện lên trong tâm trí. Dẫu chỉ gặp thoáng qua đúng một lần duy nhất nhưng ấn tượng ấy lại mạnh mẽ đến mức khiến cô trằn trọc mất ngủ.

Trái tim Esmena căng tràn phấn khích, bước chân nhẹ tựa lông hồng.

“Tiểu thư Esmena, Người ắt đã mỏi mệt sau chuyến hành trình dài. Chúng tôi, các thần tử của hoàng đế Guhl Mephius, xin chào đón Người đến với thành Apta.”

Có điều, người nghênh đón Esmena ở lối vào đải sảnh lại không phải là Gil mà là một cô gái xa lạ. Cô ta tự giới thiệu mình là Ineli Mephius, công chúa xứ Mephius và Esmena cũng nhanh chóng chào hỏi đáp lễ. Trên đường dẫn khách mời vào đại sảnh, Ineli nói, “Chúng tôi rất cảm ơn khi tiểu thư đã chịu khó nhọc đường xa đến đây. Tiếc thay, đương kim thành chủ Apta, hoàng huynh Gil Mephius của tôi hiện đang không được khỏe và phải nghỉ ngơi trong thư phòng.”

“Ôi trời.” Nét mặt Esmena nhuốm đầy nuối tiếc. “Thật tệ quá.”

“Bệnh tình không nghiêm trọng nhưng hoàng huynh lại sợ làm ảnh hưởng đến khách quý. Ngài ấy có vài lời gửi đến tiểu thư, rằng xin hãy thoải mái tham quan thành Apta cho dù bản thân thành chủ không có mặt.” Ineli giữ nguyên chất giọng đều đều. “Nếu sức khỏe chuyển biến tốt thì ngày mai ngài ấy sẽ đến chào hỏi tiểu thư theo đúng phép tắc.”

Sau đó, Esmena và đoàn khách Taulia được mời dự tiệc trong đại sảnh cho đến khi mệt lả. Đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị chu đáo. Nhóm sĩ quan, điển hình là Natokk, rất ấn tượng với màn trình diễn kiếm vũ của Shique và đội Cận Vệ. Dù gì thì họ cũng từng một thời làm những võ sĩ giác đấu dạn dày kinh nghiệm. Từng đường kiếm quét vào nhau chuẩn xác đến mức khó có thể tin là cả nhóm chỉ có một hai ngày ít ỏi để chuẩn bị cho tiết mục này.

Nhìn biểu cảm nửa kinh sợ nửa tò mò của Esmena trước cảnh tượng những người đàn ông múa kiếm theo nhịp trống, Ineli mỉm cười.

“Thú thực, ở miền biên cương này thì đây là tất cả những gì chúng tôi có thể chiêu đãi thượng khách. Tiểu thư ắt hẳn đang nghĩ người Mephius thật quá thô tục. Chỉ có nhiêu đây thôi để tiếp đãi một nàng công chúa, thật hổ thẹn biết bao.”

“Không đâu. Không có gì đáng hổ thẹn hết. Công chúa đã cất công chuẩn bị những điều tuyệt vời này, ta rất lấy làm cảm kích. Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến đất nước Mephius, nơi đây thật dễ mến, tưởng như ta sắp quên bẵng mất bản thân mình trong cuộc vui này vậy. Mong công chúa bỏ quá cho nếu ta vô tình làm những việc mà người Mephius cho là khó coi.”

Lúc đầu, Esmena đã rất buồn vì sự vắng mặt của hoàng tử Gil nhưng cô cũng nhanh chóng tươi cười khi trò chuyện với Ineli. Về phần mình, công chúa Ineli cũng am hiểu về phong tục ở miền tây Tauran cùng hàng loạt những chủ đề đáng nói. Đến khi nhắc đến những gì cả hai cùng yêu thích, như các thi sĩ nổi tiếng ở miền tây chẳng hạn, thì hai người lại cùng nhau ngâm những vần thơ mà mình đã học thuộc.

Bên cạnh Ineli và Esmena còn có công chúa Vileena Owell. Có điều, chỉ trừ mấy câu xã giao lúc đầu bữa tiệc ra, còn lại cô gần như im lìm không nói năng gì hết.

“Onee-sama à, chị biết không?”

Ineli chợt lên tiếng hỏi, ngặt nỗi nàng công chúa xứ Garbera thậm chí còn không biết tên mấy thi sĩ ở đất nước mình, thành ra cô chỉ đành đáp ‘ờ…’ rồi cúi mặt xuống. Cô thấy cực kỳ chạnh lòng vì sự thiếu hiểu biết của bản thân.

Esmena cũng chú ý đến Vileena, cô mỉm cười rồi bắt đầu chuyển chủ đề câu chuyện.

“Ta cũng rất muốn được biết về đất nước Garbera.”

Đương nhiên, Esmena có một số cảm xúc trái chiều đối với hôn thê của hoàng tử Gil. Tuy nhiên, cô cũng không dại dột gì mà để lộ nội tâm ra ngoài, đến nỗi chính đối thủ Vileena còn không hề hay biết.

Vileena bắt đầu kể về ‘những câu chuyện thú vị’ mà mình đã chuẩn bị sẵn với nét mặt đầy vẻ âu lo. Nàng công chúa mười bốn tuổi vốn không quen với trò giải trí và, dĩ nhiên, lại càng không biết về nghệ thuật kể chuyện. Nghe có vẻ hấp dẫn đấy, có điều cô lại tỏ ra cực kỳ bồn chồn, nhấp nhổm, người ngoài nhìn vào cũng phải thấy ái ngại. Quan trọng hơn hết, theo dòng câu chuyện, bao nhiêu căng thẳng trong lòng cô đều truyền ra xung quanh hết, tạo ra vấn đề còn khó xử hơn cả việc ‘thiếu tính hài hước’.

Đến khi nhận thức được về bầu không khí u ám mình vừa tạo ra, Vileena nín bặt luôn và cũng không nói gì thêm nữa.

Về phía Ineli và Esmena, hai người càng nói càng thêm hợp ý nhau.

“Ngày mai, nếu thời tiết thuận lợi, chúng ta có thể đi du ngoạn trên sông Yunos.”

“Hay lắm, ta rất mong chờ.”

Xưa nay dòng sông Yunos vẫn được coi là đường biên giới không chính thức ngăn cách Mephius và Taulia. Việc công chúa của hai nước cùng ngồi chung thuyền trên sông có ý nghĩa rất lớn. Ineli ngỏ lời và Esmena hào hứng ủng hộ. Đối với người có ít bạn đồng trang lứa như Esmena thì đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ.

Đêm dần về khuya, Esmena được mời đến phòng nghỉ dành cho khách. Ineli một mặt nhẹ nhàng cúi đầu tiễn cô, mặt khác vẫn để ý ánh mắt đang dán vào lưng mình của Vileena Owell. Đây đích thực là chiến thắng vĩ đại nhất của Ineli. Trong khi cô ta kia phải chịu bất lực thì cô nàng đã làm được. Không những vậy,với tư cách là công chúa thì xứ Mephius – miền đất thường bị coi là thô tục và buồn tẻ - lại toàn thắng trước Garbera – đất nước của hiệp sĩ vốn nổi danh ‘có văn hóa’.

Vileena ắt hẳn đang suy sụp vì sự vô năng của mình, Ineli thầm nghĩ rồi cao ngạo ngoảnh lại…

…và giật nảy mình khi nhận ra cô ta đang ở gần hơn mình tưởng.

“Ta…rất ấn tượng.:

“Eh?”

“Có rất nhiều nỗi khó khăn. Ta thật lòng không thể nào làm vui lòng tiểu thư Esmena mà không khiến cho người ta nghi ngại mình. Nhờ có sự giúp đỡ của Ineli mà ta mới tránh được một bàn thua trông thấy.”

“À…vậy ạ…”

Trong khi Ineli vẫn còn đang ngơ ngẩn thì Vileena gật gật đầu thêm mấy cái nữa rồi nắm lấy tay cô nàng.

“Chúng ta cùng hợp sức vượt qua khó khăn.”

Quả thật, vừa rồi đúng là những lời từ tận đáy lòng Vileena. Còn Ineli, cô nàng hơi ngượng ngùng vì đã đi gây sự với cô ta. Lần này, cô nàng phải cảnh giác hơn.

“Eh? Vâng…vâng ạ.”

Ineli phải cố gắng lắm mới giữ được nụ cười trên môi khi đối diện với Vileena.

Cái gì thế này?

Trong thâm tâm, Ineli không những sửng sốt mà còn thấy phát tởm với nó. Vileen hẳn phải thừa hiểu cô nàng muốn hạ nhục cô ta ngay từ lần chạm mặt hồi lễ Quốc Khánh, thậm chí còn trừng mắt nhìn nhau. Hai người không khác gì hai kẻ tử thù ghi nhớ từng hành động của đối thủ để giành thế thượng phong trong cuộc đấu tay đôi.

Hmph.

Cảm giác khinh thường lại dâng lên trong lòng Ineli. Cô lại một lần nữa nhận ra mình vượt trội hơn Vileena về mặt tâm lí.

Vì tin rằng viện binh sẽ đến được Garbera nên cô ta mới vô tư lự như thế.

Như vậy nghĩa là cả hoàng tử Gil lẫn công chúa Vileena đều không biết việc đem quân đi hỗ trợ cho Garbera cũng đồng nghĩa với việc chống lệnh hoàng đế. Đạo quân mà hoàng tử gửi đi gần như chắc chắn sẽ bị chặn lại dọc đường. Đến khi bọn họ nhận ra Ineli đã cố ý không truyền lại mệnh lệnh của hoàng đế, đó chính là lúc cô nàng thưởng thức mùi vị tuyệt vọng của hai người họ khi nhận ra bao nhiêu nỗ lực suốt bấy lâu đều thành công dã tràng.

Thiệt tình, ngây thơ đến độ ngớ ngẩn. Ừ thì cô giỏi lái phi thuyền nhưng trong trận chiến của phụ nữ thì cô chỉ là con ngốc mà thôi.

Mật ngọt chiến thắng của Ineli vừa bị phá hoại đôi chút, tuy nhiên chí ít thì cô nàng cũng khôi phục được tính tự kiêu của mình. Tiếp theo sẽ là…

“Hoàng huynh, nhỉ?”

Ineli khẽ khàng lẩm nhẩm.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

thanks for chapter
Xem thêm
haizzz, tôi quý Ineli- chan thế mà em nó lại làm thế này, thọ không cao rồi
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
TRANS
Đằng nào cũng thua =))
Thanks~
Xem thêm
Cuộc đấu trí này ai sẽ là người chiến thắng :(
Xem thêm
Thuốc tới r =))
Xem thêm