“Cái này thì sao, Mahiru-chan?”
“Ahh…đẹp đấy ạ. Phần vải ren trông rất tuyệt.”
Amane đang ngồi ở một góc của cửa hàng, uể oải quan sát hai cô gái trò chuyện…tuy nhiên nếu xét về mặt tuổi tác thì gọi đây là cuộc trò chuyện giữa một cô gái trẻ và một người phụ nữ có lẽ sẽ đúng hơn.
Đứng bên cạnh cậu, Shuuto cũng đang uể oải quan sát bọn họ.
“Hai người họ trông vui vẻ đấy chứ.”
“Hừm…tại sao phụ nữ lại nhiệt tình với vấn đề quần áo như vậy nhỉ?”
Bốn người bọn họ đã đến một trung tâm mua sắm theo mong muốn của Mahiru. Phe nữ giới đang ở trong một cửa hàng quần áo, hăng hái lựa chọn trang phục cho mình, và đó chính là lúc mà Amane hoàn toàn không có gì để làm.
Cậu không hề nghĩ rằng việc đi mua sắm và chọn đồ cùng hai người bọn họ là nhàm chán, nhưng cậu lại gặp khó khăn khi nói chuyện với bọn họ vì họ cứ như đã bước vào thế giới riêng của phụ nữ vậy, vui vẻ trò chuyện về vấn đề mà cậu không thể nào tiếp thu được. Vì thế nên cậu đã giữ khoảng cách như này.
Đến lượt Shuuto ngồi xuống cạnh Amane, có lẽ bởi vì ông cũng muốn ngắm nhìn hai cô nàng đang phấn khích đằng kia.
“Bố cho rằng dù có ở độ tuổi nào thì phụ nữ vẫn luôn mong muốn duy trì được nhan sắc của mình; hoặc có lẽ lý do chỉ đơn giản là vì họ thích ăn diện thôi.”
“Chà, tính ra nhìn họ như vậy cũng vui nhỉ?”
“Ý con là lúc họ chưng diện hả?”
“Cái đó cũng đúng, nhưng lý do chính vẫn là cái cách họ vui vẻ chọn đồ như thế kia cơ.”
Có vẻ như hầu hết mấy đứa con trai đều cảm thấy rắc rối mỗi khi đi mua sắm cùng con gái, nhưng Amane đã quen với việc này vì cậu thường xuyên bị nhờ đi mua sắm cùng Shihoko. Cậu cũng không phải dạng người thiếu kiên nhẫn và có thể tìm được vài thú vui gì đó trong lúc chờ đợi.
Hơn nữa, cậu thấy thỏa mãn khi được ngắm nhìn nụ cười của Mahiru, do đó cậu thật sự thích khoảng thời gian này.
“Hmm, bố thấy con cũng dần thích điều này hơn rồi đó, Amane.”
“Hai bố con đang làm gì trong góc thế, Shuuto-san, Amane? Lại đây nào.”
Dường như Shihoko đã để ý thấy Amane và Shuuto, hai người họ gật đầu với nhau và bà ấy vẫy vẫy tay để gọi bọn họ đến.
Mahiru cũng đang nhìn hai người họ và cầm hai bộ quần áo trên tay.
Cả hai bố con đi lại chỗ họ được gọi. Shihoko cười rạng rỡ khi bà nắm lấy vai Mahiru từ đằng sau, nhẹ nhàng đẩy cô nàng về phía cậu.
“Giờ thì con thấy cái nào hợp với Mahiru-chan hơn?”
Có vẻ như Shihoko muốn Amane chọn đồ cho Mahiru.
Cậu nhìn sơ qua, đó là một chiếc blouse với viền ren kiểu cách công chúa, chiếc còn lại là một chiếc áo blouse màu xanh phấn mang lại cảm giác điềm tĩnh và thân thiện.
Thật sự mà nói, Amane thấy cả hai đều thật sự rất hợp với cô ấy. Sau cùng thì vấn đề không phải là việc cậu thích cái nào, mà là Amane thấy mình không nên đánh giá việc này vì Mahiru mới là người muốn mua chúng.
“Cậu cứ chọn đi, Mahiru.”
“…Ơ-ơm, mình muốn được biết sở thích của cậu, Amane, nên mình mới hỏi…”
Mahiru bẽn lẽn cụp mắt xuống, và lại ngước nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, biểu cảm của cô khiến cậu quên cả việc thở.
Tim cậu nhảy cẩn cả lên khi cậu biết rằng cô nàng muốn chiều theo sở thích của mình.
Không còn nghi ngờ gì về việc cậu rất thích Mahiru, nhưng khi cô nàng muốn mặc đồ do Amane chọn thì cậu càng cảm thấy vui sướng không nói nên lời.
Cậu cảm thấy má mình chắn hẳn đang đỏ ửng khi cậu so sánh hai chiếc áo blouse với khuôn mặt của Mahiru, và rồi cậu chọn chiếc áo có viền ren.
Mahiru mỉm cười khi cầm lấy chiếc áo Amane chọn, đặt chiếc còn lại xuống.
“…Con bé thật sự đáng yêu đúng không?”
“Con biết mà.”
“Bây giờ thì con chẳng kiềm chế lại chút nào.”
“Mẹ im đê.”
Shihoko cười to một tiếng và Amane chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.
17 Bình luận
TFNC
mahiru dễ thương quá đốn luôn tim tồi roiif :3