Enjoy!
---------------------------------------------------
Ý tưởng của Ayaka
Khi đang đi bộ qua con ngõ trong khu dân cư dẫn đến nhà Toujou, Haruto đã nghĩ rất nhiều về chuyện của bà cậu vừa kể.
Xét đến tuổi của bà, việc tìm kiếm một công việc mới là điều không thể. Khả năng duy nhất có thể xảy ra là bà được đánh giá cao về kỹ năng nấu ăn của mình và được ai đó thuê, nhưng Haruto không có mối quan hệ nào để làm điều đó.
“Quả nhiên, mình phải kiếm việc thôi...”
Bà sẽ kiên quyết phản đối, nhưng không còn cách nào khác.
Trong lúc suy nghĩ như vậy, Haruto nhận ra mình đã đến trước căn biệt thự quen thuộc. Vì đã đến đây suốt kỳ nghỉ hè, cơ thể cậu dường như đã tự động nhớ đường đến nhà Toujou.
Haruto bấm chuông cửa.
“Anh đến rồi đây.”
“Haruto-kun chờ chút nhé. Em sẽ mở cửa ngay.”
Haruto vừa nói ngắn gọn thì giọng nói vui vẻ, phấn khởi của Ayaka vang lên từ máy liên lạc nội bộ. Nghe giọng nói đó, Haruto cảm thấy nỗi lo lắng của mình vơi đi phần nào.
“Chào mừng anh, Haruto-kun!”
Ngay lập tức, cửa nhà mở ra và Ayaka xuất hiện với nụ cười rạng rỡ. Em cầm nhẹ ống tay áo của Haruto và dẫn cậu vào nhà, sau đó cả hai đi về phía phòng khách.
“Hôm nay Shuichi-san và Ikue-san cũng đi làm à?”
Haruto nhìn quanh phòng khách vắng vẻ và hỏi.
“Ừ. Cả hai người đều sẽ về muộn hôm nay. Vì thế em phải đi đón Ryouta sau đó nữa.”
“Vậy sao. Anh đi cùng nhé?”
“Thật không? Nếu Haruto-kun đi cùng thì Ryouta sẽ rất vui!”
Trong khi nói chuyện, cả hai ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Ngay khi ngồi xuống, Ayaka liền tựa sát vào Haruto, ôm lấy cánh tay cậu với vẻ mặt hạnh phúc.
“Cuối cùng cũng được bổ sung Haruto-kun.”
“Bổ sung gì chứ, anh có phải là chất dinh dưỡng đâu.”
“Đối với em bây giờ, Haruto-kun là một trong năm chất dinh dưỡng cơ bản.”
Ayaka vừa nói vừa dụi má vào vai Haruto, vẫn ôm chặt cánh tay cậu. Haruto liếc nhìn cánh tay mình đang bị chôn trong ngực cô và cười khổ.
“Với tình hình ở trường hôm nay thì khó mà ở gần em được ha.”
Haruto cố giữ vẻ bình tĩnh trong khi cố gắng phớt lờ cảm giác truyền từ cánh tay.
“Ừm. Dù Haruto-kun ở gần mà không thể nói chuyện thì cũng khó chịu lắm.”
Ayaka buồn bã, đôi lông mày xinh đẹp hạ thấp xuống. Haruto nhẹ nhàng vuốt tóc em. Ayaka cười dịu dàng và dựa vào cậu với vẻ thỏa mãn.
Nhìn khuôn mặt đầy hạnh phúc của cô, Haruto cũng cảm thấy lòng mình được lấp đầy. Nhưng nỗi lo về gia đình vẫn không hoàn toàn biến mất, trong lòng cậu vẫn còn những lo lắng mơ hồ.
Liệu cậu có nên để bà gánh vác nỗi lo, hay cậu nên từ bỏ việc học đại học và đi làm ngay sau khi tốt nghiệp cao trung...
Bà là người thân còn lại và quý giá nhất của Haruto. Việc bắt bà phải chịu đựng sẽ rất đau đớn. Nhưng nếu cậu đi làm, bà sẽ cảm thấy tội lỗi vì không thể cho cháu trai mình học đại học.
Phải làm sao đây...
“Haiz…”
Trong cơn lo lắng không tìm được câu trả lời, Haruto vô thức thở dài. Ayaka, người đang tựa đầu vào vai cậu, ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt lo lắng.
“...Haruto-kun?”
“À, không. Xin lỗi, không có gì đâu.”
Haruto vội vàng che giấu, cố gắng mỉm cười. Nhưng ánh mắt của Ayaka vẫn đầy lo lắng.
“Xin lỗi nhé. Tại em nói linh tinh ở trường...”
Cô nói với vẻ mặt buồn bã. Haruto nhẹ nhàng ôm vai em, cố gắng nói với giọng mềm mỏng để em không cảm thấy lo lắng.
“Không phải đâu Ayaka. Cái thở dài vừa rồi không phải vì chuyện đó.”
“Vậy sao? Anh đang lo lắng gì khác ư?”
Ayaka hỏi với vẻ lo lắng. Haruto lúng túng không biết trả lời thế nào.
Đây là vấn đề của gia đình Otsuki, nếu kể cho Ayaka cũng chỉ làm cô lo lắng vô ích. Ý nghĩ đó lướt qua đầu Haruto.
“Ừm… không có gì hết, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng kể đâu.”
“Thật không?”
Ayaka khẽ nghiêng đầu rồi nhìn thẳng vào mắt Haruto. Đối diện với gương mặt xinh đẹp của em ở cự ly gần, Haruto cảm thấy không thoải mái, đành phải tránh ánh nhìn ấy.
“...Haruto-kun. Nếu anh không muốn nói thì em sẽ không ép. Nhưng nếu anh muốn kể, em luôn sẵn sàng nghe mà.”
Sau một chút do dự, Ayaka cẩn thận chọn lời nói. Haruto cảm thấy rất vui vì sự quan tâm của cô, nhưng vẫn chưa quyết định có nên kể hay không.
Ayaka tiếp tục nói với giọng kiên định.
“Haruto-kun đang rất lo lắng. Em không biết có thể giúp gì được không, nhưng nếu kể ra mà khiến anh thấy đỡ lo hơn, thì hãy nói với em nhé?”
Sau đó, Ayaka nhỏ nhẹ nói thêm, “Em là bạn gái của Haruto-kun mà. Em muốn giúp anh dù chỉ một chút cũng được.”
Lời nói đầy tình cảm của Ayaka khiến Haruto cảm thấy rất xúc động.
Dù Haruto quyết định học đại học hay đi làm, nếu tiếp tục mối quan hệ với Ayaka, chắc chắn sẽ có lúc phải nói về vấn đề này. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Sau một hơi thở nhẹ, Haruto quyết định tâm sự với Ayaka về nỗi lo tìm việc cho bà.
Nghe chuyện của Haruto, Ayaka càng tỏ ra lo lắng hơn.
"Là vậy ư..."
"Ừ... Học đại học rất tốn kém, nếu chỉ dựa vào học bổng thì cũng có giới hạn."
"Haruto-kun, anh luôn đứng đầu lớp mà..."
"Bà vẫn luôn nói rằng anh nhất định phải vào đại học. Nhưng bà đã không còn ở tuổi có thể làm việc quá sức nữa..."
Trong tâm trí Haruto hiện lên hình ảnh bà bị sốc nhiệt và ngất xỉu. Nghĩ đến điều đó, cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi ớn lạnh chạy dọc cơ thể, khiến cậu khẽ run rẩy. Nhận thấy sự lo lắng của đó, Ayaka liền đến gần và ôm lấy cậu.
"Bà của Haruto-kun cần phải sống thật lâu và khỏe mạnh."
"Đúng vậy. Bà là người thân duy nhất còn lại của anh..."
Giọng nói của Haruto có phần yếu đuối. Ayaka nhìn cậu với vẻ buồn bã, rồi ôm chặt lấy tay Haruto.
Nhìn thấy Ayaka cố gắng động viên mình, Haruto cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn một chút.
"Cảm ơn em, Ayaka."
"Không có gì. Nếu có việc gì em có thể giúp thì... A!"
Đột nhiên, Ayaka như nghĩ ra điều gì đó và mở to mắt.
"Này Haruto-kun, chuyện gia đình anh, em có thể nói với cha mẹ được không?"
"Ể, với Shuichi-san và Ikue-san? Anh không định giấu chuyện này nên không sao đâu..."
Haruto tỏ ra hơi bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Ayaka. Cô cười đáp lại "Cảm ơn anh!" rồi lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin rất nhanh.
Haruto không hiểu Ayaka đang nghĩ gì, chỉ biết chăm chú nhìn em nhắn tin với vẻ nghiêm túc.
Một lúc sau, điện thoại của Ayaka rung lên. Cô nhanh chóng bắt máy và bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Alo cha à? Dạ, đúng rồi... Vâng."
Nghe giọng điệu đó, Haruto đoán đầu dây bên kia là Shuichi. Ayaka gật đầu nhẹ và tiếp tục nói.
"Vậy cha… Ể? Cha muốn nói chuyện với Haruto-kun? Vâng, con hiểu rồi."
Ayaka đưa điện thoại cho Haruto.
"Cha muốn nói chuyện với anh, được chứ?"
"Hả, đ-được."
Haruto bối rối cầm lấy điện thoại.
"Alo, là con đây ạ."
"Chào Haruto-kun. Bác đã nghe Ayaka kể về chuyện của con rồi. Có vẻ mọi việc đang rất khó khăn nhỉ."
"Vâng, cảm ơn bác đã quan tâm."
"Ừm. Bác không muốn nói những lời thương cảm sáo rỗng. Bác chỉ muốn nói là, con đã làm rất tốt rồi."
"Cảm ơn bác vì đã lo lắng cho con."
Haruto cúi đầu nói với Shuichi qua điện thoại.
"Otsuki-kun này, hôm nay con có kế hoạch gì không?"
"Dạ không, hôm nay con không có."
"Tốt quá. Vậy thì, bác định sẽ về nhà một lát, con ở nhà đợi với Ayaka nhé?"
"Ơ!? Nhưng, chẳng phải Shuichi-san hôm nay có việc sao ạ? Vừa nãy Ayaka bảo rằng bác sẽ về trễ…"
Phát ngôn bất ngờ của Shuichi khiến Haruto càng thêm bối rối.
"Ừ, sau khi nói chuyện với con xong bác sẽ quay lại công ty."
"Ể? Chuyện gì vậy ạ…?"
"Fufufu. Chuyện kinh doanh."
Shuichi đáp lại một cách đầy ẩn ý.
"Vậy nhé, bác sẽ rời công ty ngay bây giờ, chắc khoảng 30-40 phút là về đến nhà. Xin lỗi con nhưng hãy đợi một chút nhé."
"À, vâng… con hiểu rồi."
Xác nhận câu trả lời của Haruto xong, Shuichi kết thúc cuộc gọi.
Haruto, với vẻ mặt ngơ ngác, trả lại điện thoại cho Ayaka.
"Cha em bảo sao?"
"Bảo là sẽ về nhà sau 30-40 phút, và muốn anh đợi ở đây."
"Vậy à. Em hiểu rồi."
"Này, Ayaka đã nói gì với Shuichi-san vậy?"
Rốt cuộc, cô ấy đã gửi tin nhắn gì cho cha của mình? Đó là điều khiến Haruto tò mò, cậu nhìn Ayaka và hỏi.
Em đáp lại câu hỏi của cậu với một nụ cười bẽn lẽn.
"Dù chưa biết sẽ thế nào, nhưng em nghĩ đó là điều tốt cho cả bà và Haruto-kun."
Sau khi nói vậy, Ayaka khẽ đỏ mặt và thêm vào một câu nói với nụ cười ngượng ngùng.
"Và, điều đó cũng tốt cho em nữa..."
---------------------------------------------------
Fuba đã ra tay :)))))
56 Bình luận
Thanks trans