Tập 06: Lời thề hiệp sĩ tới người
Truyện ngắn 2: Làm việc bán thời gian tại cửa hàng tạp hóa này
0 Bình luận - Độ dài: 995 từ - Cập nhật:
“Chào mừng, chào mừng!”
Tôi đứng trước cửa hàng để thu hút thêm khách hàng.
Có vài người nhìn về phía tôi nhưng không ai buồn xem trên kệ có gì cả.
Tôi muốn làm ở một cửa hàng tạp hóa gồm việc tháo dỡ, sắp xếp hàng hóa và tiếp khách nhưng chưa có một ai đến mua hàng cả.
“Anh làm gì vậy? Anh không định làm lại cuộc đời bằng cách lao động khổ sai đấy chứ?”
“Chào mừng… à, chỉ là Yunyun.”
Cứ nghĩ mình kiếm được khách hàng mới, hóa ra chỉ là Yunyun.
“Nếu em ở đây để trêu ngươi anh thì đi chỗ khác đi. Anh đang bận.”
“Vậy là hội đã đuổi cổ anh rồi à?”
“Tất nhiên là không! Anh chỉ bị cấm đến hội có vài ngày thôi!”
Khi tôi say rượu và muốn mát xa vú của Luna, vài tên mạo hiểm giả đã can thiệp và biến nó thành một trận ẩu đả… Chết tiệt, tất cả là lỗi của chúng.
“Hẳn là nhờ một lí do ngu ngốc nào đó.”
“Kệ anh đi. À đúng rồi, em có muốn mua gì không? Mà ở đây cũng toàn rác thôi.”
“Chủ cửa hàng sẽ rất tức giận khi nghe anh nói vậy đấy.”
“Ông ta bị cảm và nghỉ vài ngày rồi. Ông ta không nghe thấy gì đâu.”
Người chủ hiện đang ngủ trong phòng nghỉ.
“Thật bất ngờ khi thấy anh làm việc chăm chỉ đấy. Em cứ nghĩ anh sẽ trốn việc ở đâu đó chứ.”
“Anh muốn lắm, cơ mà tiền anh nhận được nó tỉ lệ thuận với số hàng anh bán. Anh sẽ kiếm được một khoản lớn nếu hàng bán được nhiều. Vậy em muốn mua gì không?”
Tôi đang làm việc thế chỗ ông già đang bị cảm lạnh.
Khi chúng tôi bàn về lương, đó là những điều kiện mà ông ta đã chốt.
“Khụ… nếu ta không làm vậy thì cậu sẽ chỉ bỏ bê công việc thôi” ông ta nói.
Ông ta hiểu tôi rõ đấy.
Nhờ thế mà kế hoạch nằm ì ra mà đọc đống sách ông ta bán đã đổ sông đổ bể.
“Em hơi lo về chuyện anh là người duy nhất trông coi cửa hàng nhưng mấy thứ này tốt mà, đúng không? Anh muốn giới thiệu món hàng nào cho em không?”
“À, kia là một thanh kiếm khá tốt đấy.”
“Em là pháp sư…”
“Vậy thì cái khiên to ở kia thì sao?”
“Anh thấy một pháp sư dùng khiên bao giờ chưa?”
“Em biết đấy, không ai thích một khách hàng khó tính cả.”
“Em biết anh không quan tâm nhưng ít nhất anh hãy thử cố đi…”
Tôi không làm khác được. Tôi mới chỉ làm việc ở đây thôi. Không đời nào tôi có thể biết hết đống đồ trong cửa hàng này nhanh vậy.
“À, biết rồi, thế thứ này thì sao? Vật này sẽ gia tăng độ may mắn. Anh khuyên em nên mua nó.”
“Đúng hơn rồi đấy. Để xem nào… đây là thứ gì?”
“Như em thấy, nó là một chai rượu rỗng.”
Tôi lôi ra một cái chai thủy tinh rỗng đã bóc nhãn,
Tôi đã rửa sạch nó rồi nhưng vẫn còn mùi cồn bám trên đó.
“Vật này sẽ đem lại may mắn cho em kiểu gì?
“Anh đã uống nó khi thắng một trận đánh bài. Em biết là anh rất hiếm khi thắng mà, đúng chứ?”
“Dust đã uống rượu từ… Hự!”
“Đau!”
Em ấy vừa ném cái chai vào tôi.
“Làm gì vậy hả?”
“Em nói câu đấy mới đúng! Sao anh lại dám bán chai rượu rỗng mà anh đã uống hả?”
“Vì anh dán nhãn giá lên đó rồi.”
Nếu bán được thứ đó thì tôi sẽ nhận được hết lợi nhuận. Một kế hoạch hoàn hảo.
“Ông ấy sẽ rất tức giận đấy…”
“Em không biết à? ‘Một tội ác chỉ là tội ác khi bị phát hiện.’”
“Em không muốn biết về mấy thứ của bọn tội phạm!”
“Nếu em muốn bán gì thì cứ bảo anh. Anh sẽ bán nó giúp em. Chúng ta chia lợi nhuận 50/50 đi.”
“Không đời nào. Em không muốn làm đồng phạm của anh. Mà sao em chỉ được có một nửa?”
Đừng có quan tâm tới tiểu tiết nữa.
Tôi hi vọng mình sẽ bán được thứ gì đó đắt đỏ cho em ấy nhưng em ấy không tin tôi một chút nào.
Em ấy dễ dàng bị dụ bởi người khác, vì lí do nào đó em ấy lại trở nên cảnh giác ở quanh tôi. Trong trường hợp này thì mình nên lấy thứ gì đó đắt đỏ từ em ấy hơn là bán hàng.
“Dù là một con nhãi nhưng em cũng xinh đấy, nhỉ?”
“Ế, ờ, thế là sao? Tâng bốc em không hoạt động đâu!”
Em ấy nói vậy nhưng khuôn mặt em ấy đỏ ửng lên như nói rằng em ấy đang xấu hổ.
Nó không phải tâng bốc, tôi chỉ nói bất kì thứ gì nảy ra trong đầu thôi.
“Dù bản tính cô đơn không sửa được, em vẫn khá xinh… Ồ, anh có ý tưởng tuyệt vời. Anh có phải thần đồng không nhỉ?”
“Đ-đừng nghĩ em là một đứa dễ dãi sẽ làm theo mọi thứ anh nói chỉ vì anh gọi em là xinh đẹp. Em vẫn sẽ mua vài thứ anh muốn.”
“…Anh đôi khi lo lắng cho em đấy. Không, kệ đi, cho anh quần lót của em.”
“Lo lắng? Mấy lời nịnh bợ sẽ… Khoan, quần lót?”
“Ừ. Quần lót đã mặc có giá cao lắm đó, biết không vậy? Cứ đưa cho anh cái em đang mặc… Này, mắt em đang phát sáng đấy. E-em đang đùa, phải không? N-này, đừng có niệm phép nữa! Ma pháp từ Hồng Ma Tộc không phải chuyện đùa-”
0 Bình luận