Danjo no Yuujou wa Seirit...
七菜なな Parum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Frag.4: Nhưng, tụi mình là bạn thân mà?〈THƯỢNG〉

Chương 1.2: Tình Yêu Hạnh Phúc (2)

16 Bình luận - Độ dài: 2,229 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: TsuU

Anh em thông cảm, dạo này phải bật mode anh lập trình viên nên hơi bận, hết tuần sau tiến độ trở lại bình thường nhé.

-----------------------

Lễ hội mùa hè này được tổ chức tại con phố mua sắm sầm uất nhất thị trấn của bọn tôi. Tiến càng gần về phía trung tâm của lễ hội, hai bên đường ngày càng dày đặc những gian hàng đầy màu sắc rực rỡ. Lượng khách tham quan từ khắp mọi nơi đổ về, hoà vào nhau tự một dòng sông vô tận. Cuối cùng thì cái cảm giác khó thở bởi đám đông cũng ập đến, người tôi ướt đẫm mồ hôi vì cái nóng giữa dòng người, một thứ không khí khác hẳn với mùa hè mọi lần.

Cũng vì tình trạng đông đúc của phố phường như này mà tôi và Himari lại có cơ hội dính sát vào nhau mà không cần ngại ngùng.

“Himari, cậu ổn chớ!”

Khi tôi lên tiếng hỏi vì lo lắng cho cổ, Himari mỉm cười hạnh phúc đáp lại lời tôi.

“Không sao hết!! Miễn là được ở bên Yuu ~♪”

Hự…

Nhỏ đúng là người nắm cùng định mệnh và không thể thay thế được trong lòng tôi mà. Đến cái chuyện này mà cả hai đứa còn suy nghĩ giống nhau nữa, điên thật chứ. Trước giờ bọn tôi nhiều lần hiểu lầm nhau, nhưng dạo gần đây lại đồng điệu đến lạ kì, ước gì hai đứa có thể hiểu lòng nhau như vậy sớm hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu.

“Năm nào mình cũng phải tự hỏi, vùng quê hẻo lánh này mà lấy đâu ra nhiều người dữ vậy nè trời!!”

Tai tôi phát ù lên vì những tạp âm xung quanh mình. Mặc dù đã phải nâng âm lượng giọng nói lên mức rất cao ngay từ trước nhưng vẫn không si nhê gì trước đám đông này. Ấy thế mà mấy cái giọng như kiểu của một con bé sơ trung nói với nhau đại loại như “XX-chan cũng đến hả?” lại có thể nghe rõ đến vậy, ảo ghê.

Cảm giác ngột ngạt này cũng không hẳn quá khó chịu với tôi.

Giữa không gian đông đúc của lễ hội, tôi luôn mang một linh cảm mơ hồ rằng sắp có thứ gì đó diễn ra, hoặc có thể là do quá hồi hộp khi đang ở bên Himari chăng?

“Do ở quê hiếm có mấy dịp như này nên người ta đến đông lắm á. Hôm qua ông anh mình bảo có tổ chức múa Banba nữa, nên khách càng đông thêm đó!!”

Banba Odori là một điệu múa Bon Odori truyền thống của vùng này từ rất lâu rồi.

Trong các lễ hội mùa hè truyền thống, thị trấn thường hợp tác cùng các doanh nghiệp tại địa phương để tổ chức một đoàn rước lễ và nhảy múa dọc đường, hình như cha tôi cũng có đăng ký tham gia thì phải, nhưng chi tiết thì tôi chịu, chưa nghe qua bao giờ.

“Hibari-san có nằm trong uỷ ban điều hành lễ hội không thế?”

“Đúng dị, ổng mặc áo lễ hội và hình như được đánh trống trên đỉnh tháp luôn đó!!”

“Nghe cuốn thế!! Mình cũng muốn được xem thử quá.”

“Chắc mẹ mình có ghi hình lại từ TV á. Lần sau mình mang cho cậu xem băng ghi hình nhé”

Hai đứa bọn tôi cứ mãi nói luyên thuyên, bị cuốn vào dòng người trẩy hội lúc nào chẳng hay.

Khi số lượng người tham gia càng đông thì dòng chảy người cũng càng dày đặc, nếu không liên tục di chuyển trong dòng người như mấy con cá ngừ thì bọn tôi sẽ trở thành cục nợ phiền toái cho mấy kẻ sau lưng mất thôi.

Nếu chẳng may sảy chân ngã thì đó chắc chắn là thảm kịch, và tôi là đứa duy nhất có thể bảo vệ Himari trước áp lực kinh khủng của dòng người lúc này.

“Himari, pháo hoa khi nào mới bắn thế?”

“7h đó!”

Pháo hoa, chính là sự kiện quan trọng nhất của buổi tối hôm nay.

Lễ hội mùa hè ở vùng quê của chúng tôi thường diễn ra trong hai ngày, ngày đầu là tục múa Banba, ngày tiếp theo đó thì là màn trình diễn pháo hoa đầy màu sắc.

Bên bờ dòng sông lớn và quan trọng nhất chảy qua thị trấn, các nghệ nhân pháo ở địa phương sẽ bắn liên tục hơn 100 quả pháo hoa lên bầu trời. Để thực hiện được tiết mục này, phải cần nhờ vào sự quyên góp của người dân trong thị trấn. Một thùng quyên góp cũng được đặt trước cửa hàng tiện lợi nhà tôi dạo trước.

(Năm ngoái, Hibari-san đã đề xuất bắn pháo hoa có hình dạng những bông hoa, điều đó thực sự làm tôi thấy phấn khích.)

Không biết năm nay sẽ là loại pháo hoa mang hình dạng gì đây nhỉ?

Himari cũng không nghe ngóng gì được tin tức gì về vụ này nên tôi đang rất mong chờ. Ngoài ra, buổi trình diễn nghệ thuật này cũng có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho công việc chế tác phụ kiện hoa của tôi sau này nữa.

Tôi đang mải say mê nghĩ về pháo hoa, chợt Himari siết mạnh lòng bàn tay tôi, đau lắm, nhưng nếu nó là dấu hiệu của tình yêu mãnh liệt mà Himari đã dành cho mình thì tôi sẽ hạnh phúc mà chấp nhận vậy.

“Yuu muốn mua gì ở đằng kia ăn hông?”

“Ừm, mình cũng hơi đói rồi.”

Cả hai đứa tôi sẽ khám phá các gian hàng đồ ăn được bày bán tại lễ hội này.

Ngập tràn những gian hàng bán các món truyền thống trong mùa hội hè như bắp nướng, Takoyaki, xúc xích, có cả Yakisoba và mực nướng nữa. Tất cả những thứ đó tạo nên một mùi thơm nức, lan toả khắp không gian ngày hè.

Nhắc đến lễ hội thì không thể nào bỏ qua đồ ngọt rồi, nhưng mà bụng tôi nó đang biểu tình đòi ăn cơm cơ.

Đột nhiên Himari chỉ ngón tay vào một gian hàng bán thứ gì đó.

“Yuu!! Ở đằng kia có Hashimaki kìa.”

“Đúng thật vậy ha!!”

Hashimaki, y như cái tên của nó, đó là một loại Okonomiyaki mỏng được cắt sẵn thành từng miếng vừa ăn và cuộn quanh một cây đũa. Ở mấy chỗ khác người ta hay gọi là “Dondonyaki” hay “Kuru Kuru Okonomiyaki”. Tôi đã được Hibari-san giải thích về món ăn này hồi dịp hội hè năm ngoái.

Cái món này thường được xem là thứ đồ ăn tiềm năng để bán trong các lễ hội. Vì nó có hình dạng que nên rất dễ cầm ăn, nếu thích bạn cũng có thể tách từng miếng ra và ăn bằng đũa. Hơn hết do nó làm bằng bột mì nên rất dễ no, một món ăn đạt tiêu chuẩn về cả chất lượng và kinh tế cho một buổi chơi hội hè.

Một ông chú nhìn có vẻ thân thiện đang đứng bếp đã để ý đến chúng tôi.

“Mới ra lò đó!!”

“Vậy tụi cháu sẽ mua ạ!”

Trước gian hàng là những que Hashimaki xếp gọn gàng.

Một vài cây đã được rút ra bán cho các vị khách đến trước. Trên bếp, ông chủ luôn tay đổ mẻ bột mới lên bề mặt chảo sắt, tạo ra âm thanh xèo xèo cực vui tai.

Mà, cái không khí xô bồ, nhộn nhịp như này mới đúng là lễ hội chứ. Hashimaki cũng là một loại Onkonomiyaki nên đương nhiên nó cũng có đa dạng hương vị rồi.

Sốt truyền thống và Mayonnaise nè, bề mặt thì được phủ một lớp phô mai chảy dài. Ngoài ra còn có ‘negi-daku’ với một núi hành lá nữa, thậm chí quán còn có cả kimchi luôn. Cũng có tương cà và trứng cá tuyết, kèm theo một quả ốp la trên cùng của bánh. Nhìn thật sự hấp dẫn.

“Yuu!! Cậu định chọn vị gì á?”

Himari điên cuồng vẫy tay về phía tôi.

Trước đây Himari cũng đã làm hành động như này vài lần rồi, đây có phải là dấu hiệu cho thấy “nhỏ đang cần được quan tâm đó” không nhể?  Cơ mà thứ Himari đáng yêu này muốn ăn cũng chính là thứ mà tôi muốn ăn rồi, khỏi bàn cãi.

“Himari muốn ăn vị kimchi đúng không?”

“Ơ, sao Yuu biết hay vậy?”

“Mấy món mà Himari muốn ăn, căn bản là mình nắm được hết mà.”

Cô ấy cười vô cùng hạnh phúc và vỗ nhẹ nhẹ vào vai tôi.

“Đúng là Yuu mà!! Hai đứa mình thật sự rất gắn bó với nhau rồi ha?”

“Này Himari, đừng nói mấy câu đó ở chỗ đông người, mình xấu hổ lắm….”

Tôi luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng thực sự trong lòng này còn muốn hai đứa bày tỏ tình cảm nhiều hơn, liệu sau này tôi có phải ôm đầu hối hận vì hành động này không nhỉ? Mà tôi nghĩ rằng ai cũng sẽ cảm giác giống như tôi mà thôi.

Ông chú bán hàng gói chiếc bánh vị kim chi vào hộp nhựa.

“Vậy anh chàng người yêu của cháu chọn vị gì đây?”

“!!!?”

Người phản ứng trước câu nói đó là Himari chứ không phải tôi nha. Nhỏ bắt đầu tưng tửng và khoe cái cử chỉ nắm tay kiểu tình nhân với tôi cho mọi người.

“Chú ơi, chú ơi!! Bọn cháu nhìn giống người yêu lắm hả?”

“Đúng vậy. Hai đứa đẹp đôi lắm đó.”

Ông chú bán hàng cười ha hả.

Himari mắt sáng lên như hai cái đèn xe hơi, sau đó dùng hai tay ôm lấy má của mình rồi hét lên “Kyaaaaaaaaaaa” và đột nhiên vỗ liên tục vào vai tôi.

“Thiệt đó nha!! Hai đứa mình cực kì hợp nhau luôn!! MỘT-CẶP-TRỜI-SINH, tụi mình luôn tỏ ra bầu không khí như vậy mà ha, biết sao được bây giờ, bình thường người ta đã như vậy rùi mừ!!”

“Đau,đau,đau, thật sự đau lắm đó biết không….”

Mà suy nghĩ như vậy có bình thường không nhỉ? Himari hình như đã vứt bỏ hoàn toàn cái suy nghĩ ‘tình yêu chỉ là thứ có hại’ mà cổ đang mang theo trong người suốt khoảng thời gian chúng tôi chưa hẹn hò.

“Vậy thì cho cháu vị phô mai ạ!”

“Có ngay!!”

Khi tôi vừa mới móc chiếc ví ra, Himari đã ngăn lại.

“À phải rồi! Mình sẽ trả tiền cái vị phô mai cho Yuu, nên Yuu mua cái vị kimchi cho mình nhá!”

“Ủa? Rồi phân chia thanh toán kiểu đó có ý nghĩa gì không vậy?”

Tôi đã định thanh toán, nhưng cái vẻ mặt kiểu ‘fufufu’ như thể mới nảy ra một sáng kiến gì đó hay ho của Himari khiến tôi phải tò mò.

“Hai đứa mình mua cho nhau xong đút nhau ăn đê.”

“….Ể?”

Chuyện này tôi không đỡ nổi luôn. Cái việc được Himari đút cho ăn khiến tôi phải thốt lên một tiếng bất ngờ.

Nhưng mà đây cũng là một đề nghị thú vị mà nhỉ? Đúng là Himari ha, luôn biết cách tận hưởng mấy dịp như này gấp đôi người thường. Cho dù cái trò đó có hơi nguy hiểm khi lật lại mớ quá khứ đen tối trước đây, nhưng có Himari bên cạnh thì tôi sẽ vượt qua hết.

“Himari, cậu thực sự giỏi trong việc khiến người khác phải yêu mình đó”

“Không phải Yuu mới là người bắn rụng tim mình sao~ ♪”

Đầu mũi tôi có cảm giác hơi nhột khi bị Himari chọt ngón tay vào.

“Đừng có khen mình nhiều quá coi!! Tới tận bây giờ mình còn không nghĩ bản thân xứng đáng với Himari đó!”

“Đừng nói chuyện kiểu đó!! Điểm tốt của Yuu thì chỉ mình biết thôi là đủ rồi mà.”

“….Mình thật sự hạnh phúc lắm khi Himari nghĩ vậy đó. Cảm ơn nhé!”

Chúng tôi đan đôi tay vào nhau thật chặt. Đôi mắt màu đại dương của Himari dường như hôm nay trở nên lấp lánh lạ kì.

Chết dở, tôi thực sự muốn hôn nhỏ quá. Được không ta?

Bây giờ là thời điểm hợp lý nhất rồi đúng không nhỉ? Tôi nghĩ là Himari cũng đang mong chờ nụ hôn này.

“Himari…”

“Yuu…”

Giọng nói ngọt ngào của Himari dường như làm tan chảy mọi ý thức trong tâm trí tôi.

Chắc đến lúc rồi đây…

Đột nhiên khoảnh khắc ấy dừng lại khi một chiếc túi nilon khổng lồ chen ngang giữa khuôn mặt bọn tôi. Khi cả hai quay mặt lại “thằng cha này là ai vậy…?”. Thì ở nơi đó, ông chú bán hàng cười với đôi gò má ửng đỏ.

“Nè, chú biết hai đứa giống người yêu lắm rồi!! Nên làm ơn đi ra kia giùm đi, chú đã làm một phần đầy ắp tình yêu cho hai đứa đó.”

“Ơ, xin lỗi ạ…”

Sau khi vội vàng trả tiền xong, bọn tôi rời khỏi quầy bán thức ăn.

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Thanks For a New Chapter
Quá củ chuối tự nhiên bán được 2 suất ăn thì lại mất 20 thực khách
vì đã ăn no cơm chó
Xem thêm
Thật ra là món kia đc herta ăn r tự dưng kuru kuru nên mới đc gọi thế:))
Xem thêm
:)) tội ông bán hàng
Xem thêm
illu với bìa chc để thuyền viên eno lấy hơi r lặn tiếp th:))
Xem thêm
eno thua chặt
Xem thêm
TRANS
::))))))) tội ông bán hàng
Xem thêm
Đã ko thể cứu vãn đc nữa, ae đâu vớt thuyền viên chết đuối lên đi.
Bọn này yêu cái ảo tưởng hết rồi :))
Xem thêm
1 phút mặc niệm cho thuyền viên eno:)
Xem thêm
Gần như là end game
Xem thêm
Tội ôg bán hàng
Xem thêm