• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Becoming Professor Moriarty’s Probability

Chương 01: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

11 Bình luận - Độ dài: 1,969 từ - Cập nhật:

‘Thật sự chỉ có như vậy thôi sao?’

Học viện Thám tử August, học viện đào tạo thám tử lớn nhất London, được thành lập để giải quyết những vụ án kì quái xảy ra trên toàn thế giới.

‘Mình đã nghĩ nơi này sẽ hơi khác so với những nơi còn lại.’

Jane, một giáo sư đang đứng giảng bài cho lớp sinh viên năm nhất mới vào trường. Cô không khỏi cười thầm khi quan sát sự việc diễn ra trước mắt.

 “Phương thức phạm tội chắc chắn là bị đầu độc.” 

“Đúng vậy. Thực tế mà nói, tình trạng cơ thể của cậu ta có vẻ đã rất tệ từ lâu, nên chắc đó là một loại chất độc có tác dụng chậm.”

Trước đó, một nam sinh trong lớp cô đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi để trả lời câu hỏi thì bất ngờ…. Cậu ta đột nhiên ngã xuống và nôn ra máu.

Tại Học Viện August, nơi được mệnh danh như là thánh địa của các thám tử, đã có một tai họa xảy ra – một ‘vụ giết người’.

Theo lẽ đó, tất cả các thám tử đầy tham vọng trong lớp đều sẽ bị lôi kéo vào một vụ án lớn như vậy.

“Động cơ gây án… có thể là vì chuyện tình yêu chăng?”

“Ừ, nói thế cũng không sai, dù gì hắn cũng là kẻ vô lại và cặn bã nhất London mà. Chắc chắn có rất nhiều người muốn giết hắn.”

Nhìn thấy thi thể không còn sự sống của nam sinh. Những thám tử tương lai đang cố gắng chắp vá những mảnh ghép lại với nhau và đưa ra những suy luận, nhằm tìm ra danh tính của thủ phạm.

Tuy nhiên, vị giáo sư với vẻ mặt thờ ơ từ đầu đến cuối, lặng lẽ tránh ánh mắt khỏi cảnh này và lẩm bẩm một mình.

“Không ngờ bọn họ lại không thể tìm ra thủ phạm kể cả khi kẻ đó đang ở ngay rành rành trước mặt họ.”

Đúng vậy, thủ phạm đằng sau vụ án này không ai khác là vị giáo sư đó.

‘Có nhiều thám tử như vậy, mà sao vẫn không có ai để ý?’

Trên khắp Châu Âu, không nơi nào có nhiều thám tử hơn London – nơi tọa lạc của học viện danh tiếng này.

Đó là lý do tại sao cô tin chắc rằng sẽ có người phát hiện ra và vạch trần tội ác của cô tại thiên đường thám tử này.

Ngay cả khi không phải như vậy, cô cũng mong rằng sẽ gặp được một thám tử đầy triển vọng.

Ít nhất là một người cũng được.

Tuy nhiên, sự mong đợi của cô đã tan biến hết, cô mất hết hy vọng vào nhóm thám tử đang tập hợp tại đây sau một năm giảng dạy tại Học viện.

Bằng phương pháp tàn bạo và vô liêm sỉ, cô thực hiện vụ giết người trắng trợn ngay giữa Học viện thám tử với mong muốn sẽ có ai đó vạch trần được.

Trái với đó, những kẻ tự nhận là thám tử này, chỉ đang đưa ra những lí luận không đạt tiêu chuẩn mà quên mất chính họ là những người cuối cùng liên lạc với nạn nhân.

Đối với một người đã thất vọng với những thám tử này suốt một năm, sự kém cỏi của họ trong vụ án này chính là giọt nước tràn ly.

‘Hôm nay chắc mình phải nộp đơn từ chức thôi.’

Ở lại nơi này cũng chắc có ích gì khi biết rằng những học sinh kém chất lượng này sẽ trở thành thám tử trong tương lai.

Lặng lẽ rời mắt khỏi hiện trường vụ án do chính tay cô gây ra, vị giáo sư bắt đầu thu dọn tài liệu và sắp xếp suy nghĩ của bản thân.

Có vẻ như không có ai ở đây có thể thỏa mãn cơn khát của cô.

Có lẽ không có một người nào như vậy tồn tại trên thế giới.

.

.

.

.

“Ư…”

“C-Cái gì?”

“Chết tiệt!”

Ngay khi giáo sư chuẩn bị rời đi, một điều bất ngờ đã xảy ra trước mắt cô.

“...Đầu mình đau quá đi mất.”

Vì một lý do nào đó, nam sinh mà cô đã sát hại, lại đứng dậy và lau máu trên miệng.

“…?”

Sau đó, nam sinh kia nhìn chằm chằm vào vị giáo sư với vẻ mặt mơ hồ, xen giữa đám đông thám tử đang kinh hãi.

Hình ảnh vị giáo sư điềm tĩnh bắt đầu có chút dao động trước sự việc huyền bí xảy ra.

Kỳ là thay, nam sinh tóc vàng được cho là đã chết ngay trước mắt cô. Cũng đích thân cô xác nhận nên không thể nào sai được.

Nhưng không hiểu sao, cậu ta lại đứng dậy và thở như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Đây là lần đầu tiên trong đời của cô xuất hiện một điều kỳ lạ như vậy.

Trong suốt thời thơ ấu của cô, với những tội nhẹ và trọng tội, cô chưa bao giờ thất bại trong bất kỳ tội ác nào mà cô gây ra.

Không ai có thể thoát khỏi nanh vuốt của cô và chưa từng có bất kỳ ai phát hiện ra tội ác của cô.

Một lời nguyền đã luôn đeo bám cô bấy lâu mà không thể phá bỏ được.

Thế mà giờ đây, tại chính nơi này, nó đã bị phá vỡ lần đầu tiên.

Bởi nam sinh tóc vàng khó lường trước mặt cô, người đã tránh được tội ác của cô.

“Không phải cậu nên nói với tôi rằng cậu đang không khỏe sao?”

Với trái tim đập nhanh của cô, vị giáo sư hỏi cậu nam sinh bằng một giọng trầm.

“Hay là tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?”

Vẻ mặt của cô vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng đôi mắt thường thiếu sức sống giờ đây lại long lanh như một con rắn vừa phát hiện ra con mồi.

“…?”

Tuy nhiên, vì lí do nào đó, tình trạng của nam sinh có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Đôi mắt cậu dường như không tập trung, cứ nhìn chằm chằm về phía trước.

‘...Đầu cậu ta có vấn đề à?’

Vị giáo sư cau mày, trầm ngâm suy nghĩ.

“Cậu học sinh, ở đây viết gì?”

Để xác định tình trạng của cậu, cô chỉ vào tên mình được viết trên bảng đen khi đang giới thiệu bản thân.

“Ừm, à… Moriarty?”

Chẳng mấy chốc, vẻ mặt ngơ ngác của cậu nam sinh đột nhiên trở nên khó chịu.

“Tôi biết phải làm thế nào khi mà cậu lại không thể hiểu được tôi ghi gì?”

Và một lúc sau, nam sinh dù đang choáng váng và mơ hồ, lại bắt đầu giải thích với giọng điệu có chút khó chịu.

“…James Moriarty, hắn là kẻ thù nổi tiếng của Sherlock Holmes và cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh ta.”

Giọng nói của cậu vang khắp lớp học.

“Một thiên tài đã xuất bản một bài báo về Định lý nhị thức Newton ở tuổi 21, gây chấn động khắp châu Âu. Tuy nhiên, do mang trong mình dòng máu tội phạm nên hắn cũng được coi là kẻ nguy hiểm nhất London.”

Bầu không khí lớp học ban đầu hỗn loạn, giờ đột nhiên trở nên im bặt.

“Biệt danh của hắn là ‘Napoléon’ trong giới tội phạm. Chính hắn đứng đằng sau một nửa số tội ác, đồng thời cũng chịu trách nhiệm thực hiện nhiều tội ác nhất ở London”.

Nam sinh vẫn tiếp tục giải thích với vẻ mặt càng ngày mệt mỏi.

“Nhưng ngay cả khi hắn ta có phạm tội hoàn hảo đến mấy thì cuối cùng ở Thác Reichenbach… Ư, quên nó đi.”

Đột nhiên, cậu chợt cắt ngang lời giải thích, thở dài thườn thượt và cao giọng.

“Tôi lẽ ra đã bảo cậu hãy tự nghiên cứu đi mà. Việc phát triển trò chơi có phải là trò đùa không? Cậu thậm chí không thể tự mình nghiên cứu nhân vật cơ bản mà cứ làm phiền tôi mãi thế….”

Sau đó, cậu nam sinh ngừng nói và chậm rãi nhìn xung quanh.

“...Huh?”

Khi bị mọi ánh mắt đổ dồn, cậu nam sinh chết lặng vì điều gì đó không đúng. Trong lúc đó, khóe miệng vị giáo sư từ từ nhếch lên.

“Đây là nơi nào?”

Có vẻ như cô sẽ trì hoãn việc nộp đơn từ chức.

“Hình như cậu đang có hiểu nhầm gì đó rồi, cậu học sinh.”

Đó là bởi sự tồn tại mà cô hằng tìm kiếm bấy lâu để có thể làm dịu cơn khát của cô, đã xuất hiện trước mắt cô như thể do định mệnh dẫn lối.

.

.

.

.

Khi tâm trí choáng váng của tôi đang từ từ tỉnh táo lại, tôi dần nhìn rõ hình dáng người mới vừa hỏi tôi.

Dáng người cao, mảnh khảnh, cùng mái tóc màu tro xám được chải truốt kỹ lưỡng và trang phục gọn gàng không chê vào đâu được.

Dù thoạt nhìn cô có vẻ rất trẻ, nhưng vẫn toát lên khí chất chuyên nghiệp trong từng cử chỉ của một vị giáo sư.

Có lẽ vì quá mải mê nghiên cứu nên khuôn mặt nhợt nhạt của cô có quầng thâm, dù có là vậy vẫn không làm lu mờ được vẻ xinh đẹp, hấp dẫn của cô.

 “Tuy tôi không nhớ hết tên các thám tử, nhưng tôi chắc chắn rằng không có thám tử nào tên là ‘Sherlock’ Holmes ở London cả”.

Khi tôi ngây người nhìn cổ, một sự lúng túng và quen thuộc bao trùm lấy tôi, cô ấy từ từ nói tiếp.

“Và tên tôi là ‘Jane’ Moriarty, không phải ‘James’ Moriarty đâu, cậu học sinh à”.

Nói xong, cô gõ nhẹ vào cái tên được viết trên bảng đen và đưa mắt nhìn tôi.

“Tôi thậm chí còn chưa xuất bản bài báo về Định lý nhị thức mà cậu đề cập. Trên thực tế, nó đã được lên kế hoạch xuất bản vào ngày mai và không ai khác biết về điều này, ngoại trừ tôi”.

Bắt gặp ánh mắt kiên định của cô nhìn thẳng vào tôi, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống trán tôi.

“Tôi sẽ bỏ qua cái biệt danh lố bịch ‘Napoléon’ và tất cả những lời bóng gió ác ý mà cậu đã nói”.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò, lắc đầu từ bên này sang bên kia như một con thằn lằn non trước khi đặt ra một câu hỏi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ở thác Reichenbach vậy?”

Nếu có ai đó không biết về cổ, họ sẽ tưởng cô ấy rất dễ thương. Nhưng vào thời điểm này, tôi không thể không nhận ra được thân phận thật sự cô gái này.

“Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì ở nơi đó?”

Như được mô tả trong trò chơi, thói quen của giáo sư Moriarty, người đang đứng trước mặt tôi, thường nghiêng đầu như thể rất tò mò về lời nói của tôi.

“Ừm, à đó là….”

Boss cuối không thể tin được trong trò chơi của công ty tôi, một trò chơi mà tôi đã chỉ trích gay gắt trong phòng họp.

Chắc chắn là Jane Moriarty.

“Sau giờ học, cậu hãy đến văn phòng gặp tôi.”

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và cô ấy không thể nào diễn ra theo cách tệ hơn được nữa.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận